Ta Có Thần Ma Hệ Thống

Chương 84: Tiếng Việt Trong Di Tích


Đọc truyện Ta Có Thần Ma Hệ Thống – Chương 84: Tiếng Việt Trong Di Tích

Tự nhiên thấy cửa kim loại tự động mở ra, La Quốc Hùng giật mình nói “Sao cửa lại tự nhiên mở rồi, mọi người cẩn thận, coi chừng trúng bẫy”

Nghe vậy, Cẩm Tú ở bên cạnh liền cười nói “Không phải tự động mở, là ta vừa mới vô ý ấn vào công tắc cơ quan của nó”

La Quốc Hùng nghe vậy mới thở phào một hơi “Ra là vậy, bất quá khi vào trong, các ngươi cũng nên cảnh giác, đừng có mà buông lỏng, nhất là A Dương, mấy cái di tích này đâu đâu cũng có nguy hiểm cả đấy”

“ Ta biết rồi!” Đăng Dương cẩn thật gật đầu.

Sau đó, năm người tiều đội Phong Long nối tiếp nhau bước chân qua cánh cửa kim loại, tiến vào bên trong căn phòng đá.

Vừa bước vào trong, tất cả mọi người đồng loạt bị hình dáng của căn phòng làm cho ngạc nhiên. Căn phòng đá này, nhìn từ ngoài vào thì không cảm thấy có gì khác lạ nhưng một khi đã bước vào trong, có thể quan sát hết mọi ngóc ngách trong căn phòng mới biết được, nó thật sự là vô cùng rộng lớn.

Theo như Đăng Dương thầm ước tính, kích thước tổng thể của căn phòng đá này có khi còn to hơn cả đại sảnh tầng 1 của tòa nhà Võ Thận Điện ở trấn Lạc Ngôn cũng không chừng.


Bề ngang cũng như chiều dài căn phòng phải trải dài cả trăm mét có thừa, trần phòng cao 8 m tạo ra một không gian vô cùng rộng rãi. Có điều rộng thì rộng nhưng căn phòng này không hề loãng, ngược lại tạo cho người nhìn một cảm giác vô cùng cân đối và cổ kính, bởi vì đặt khắp trong căn phòng là hàng trăm tủ gổ to nhỏ khác nhau, xếp thành từng hàng, từng hàng thẳng tắp, vô cùng nghiêm chỉnh.

Xen kẽ giữa những hàng tủ gổ là vô số trụ đá chạm khắc đủ loại hình dạng quái thú vô cùng tinh xảo, chính là nhờ những cây trụ này mà căn phòng rộng lớn được xây dựng sâu trong lòng đất này mới không bị xụp đổ.

Bên cạnh đó, cũng giống như những tản đá đổ nát ở bên ngoài, khắp bốn bức tường của như trần của căn phòng đều khắc đầy rẫy những ký tự chữ viết cũng như hoa văn tối nghĩa, càng tạo cho căn phòng một nét cổ kính cùng ý vị huyền bí.

“Ê mọi người, lại đây xem nè, trên cái tủ này thế nhưng lại có nghi Tiếng Việt!” Triệu Dũng đứng cạnh một cái tủ gỗ đột ngột lên tiếng kêu gọi

Ở một phía khác, Trọng Tuấn cũng ngạc nhiên nói “Ở đây cũng có nè, nó nghi gì nhỉ, hình như là Ô Tấn Đằng!”

“Ở chỗ ta cũng có Tiếng Việt!” La Quốc Hùng cũng kinh ngạc nói

Nghe thế, Đăng Dương liền nổi lên tính tò mò, đi thẳng đến một cái tủ gỗ gần nhất, đưa tay lau nhẹ đi lớp bụi bẩn bám trên bảng kim loại gắn trên thành tủ.

Theo cái vuốt tay của Đăng Dương, lớp bụi năm tháng ngay tức khắc bong ra rồi rơi xuống đất, để lộ một hàng chữ Tiếng Việt được viết theo kiểu thư pháp rồng bay phượng múa ‘Ngũ Hương Thảo’

“ Thật sự là tiếng việt” Đăng Dương có chỗ ngạc nhiên, liền hướng một bảng kim loại khác ở ngay bên cạnh, đưa tay xóa lớp bụi đi

Trên bảng kim loại này có khắc bốn chữ ‘Thiên Lý Dược Kinh’.


Đăng Dương lại tiếp tục xóa đi vài bảng kim loại nữa, và tất cả đều có khắc chữ Việt bên trên.

“Xem ra đúng như giám định tuổi thọ của tàn đồ, di tích này chắc chắn là của một tông môn hoặc một gia tộc nào đó của người Việt dựng lên từ 600 năm trước, hoàn toàn không phải là di tích có từ thời thượng cổ” Đăng Dương thầm rút ra kết luận.

Thế như khi nhìn vào những họa tiết trang trí trên khắp trần phòng và vô số chữ viết khó hiểu, Đăng Dương lại không thể nào tìm ra sự liên kết giữa chúng và tiếng Việt.

Hắn khẽ lẩm bẩm “Rốt cuộc những ký tự giống như chữ viết này là thế nào? So với những cái tủ gỗ phủi bụi năm tháng này, hình như những hoa văn kia còn lâu đời hơn rất rất nhiều a”

Đúng lúc này, đột nhiên một làn hương thơm thanh mát liền xộc vào mũi Đăng Dương, Cẩm Tú không biết từ lúc đã đến bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn lên trần nhà, sau đó lại thở dài nói

“Có gì đâu mà khó hiểu, đơn giản thôi. Có lẽ là vào vài trăm năm hay một ngàn năm trước gì đó, một cường giả đã vô tình phát hiện ra tàn tích này rồi sau đó dựa vào nơi đây làm căn cơ, xây dựng một môn phải hay thế lực của riêng mình. Rồi sau đó, môn phái này theo năm tháng mà bị hủy diệt, những thứ còn sót lại cùng hoà quyện với tàn tích cổ đại sẵn có mà biến thành bộ dáng mà chúng ta thấy hiện nay”

Đăng Dương nghe thấy thế, đầu óc như được khai sáng mà hiểu ra, mọi sự rối rắm ngay lập tức trở nên thông suốt.

Hắn khâm phục mà nhìn Cẩm Tú, giả bộ trịnh trọng nói “Cẩm Tú tỷ đúng là hiểu biết sâu rộng, tiểu đệ đây xin lĩnh giáo”


Nhìn bộ dáng làm bộ làm tịch của Đăng Dương, Cẩm Tú liền cười lên khanh khách, tiếng cười tựa như chuông bạc của thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi nhưng lại tràng ngập sự quyến rũ của phụ nữ thành thục

“Chuyện thường ở huyện thôi, cũng không tính là cái gì quá cao siêu. Tỷ như Tam Sơn Môn đó, bọn hắn cũng là được gầy dựng lên từ tàn tích của một thế lực cổ xưa, bởi vậy nên chưa đầy ba trăm năm thời gian đã vươn đến đỉnh cao quyền lực của Việt quốc.”

Đăng Dương hiểu ra gật gù “Tam Sơn Môn, môn phái này đệ cũng từng nghe qua, hình như chính là đệ nhị thế lực của Việt quốc chúng ta. Thật không ngờ, Tam Sơn Môn cũng là gây dựng lên từ nền móng mà một thượng cổ di tích”

Cẩm Tú vỗ vai Đăng Dương, bắt chước hắn làm giả bộ dáng cao thâm mạt trắc mà nói “Tiểu Dương Dương này, những thứ ngươi không biết còn nhiều lắm, không bằng đi theo hầu hạ tỷ tỷ một đêm, sau đó tỷ đệ chúng ta vừa chơi đùa nhân sinh vừa thảo luận kỳ truyện trong thiên hạ, ngươi thấy như thế nào? Hửm?”

Đăng Dương cũng bày ra nét tươi cười, nhẹ nhàn đẩy bàn tay trắng hồng như búp sen của Cẩm Tú ra khỏi vai, thành thành thật thật mà nói “Được bàn luận nhân sinh với một vị tỷ tỷ xinh đẹp tuyệt trần như thế này, A Dương đến nằm mơ cũng mong muốn”.

Dừng một chút, hắn lại bất đắc dĩ thở dài nói tiếp “Chỉ là ông nội ta đã từng dặn, trước 20 tuổi, tuyệt đối không được đụng vào nữ sắc. Mà lời căn dặn trước lúc lâm chung của ông, A Dương không dám không nghe, thôi thì đành cáo lỗi với tỷ vậy, tiểu đệ đây lực bất tòng tâm!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.