Ta Có Một Toà Đạo Quan

Chương 8


Bạn đang đọc Ta Có Một Toà Đạo Quan – Chương 8

Không đề cập tới tình cảm của vợ chồng Dương thị tốt như thế nào, Phó Yểu ở bên này ước hẹn ngày mai sẽ tới, ngày hôm sau quả nhiên không nuốt lời.

Vẫn là thời gian nửa đêm như vậy, vẫn là địa điểm quán rượu ấy, Dương đầu bếp bưng một nồi đất nóng hầm hập tới trước mặt nàng, nói: “Đây là món ăn sở trường nhất của ta.”

Cùng với việc mở nắp nồi của chưởng quầy, hương khí nóng hôi hổi bay ra, một bát thịt kho tàu đỏ hồng, béo ngậy xuất hiện trước mắt mọi người.

Chỉ cần nhìn màu sắc thức ăn đã thấy không tầm thường.

Phó Yểu hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp. Sau khi nuốt xuống một hồi lâu sau nàng mới nói: “Ta nhớ tiệm rượu Thái An trong thành Dương Châu, món ăn nổi tiếng nhất chính là thịt kho ngũ hoa. Ở món này của ngươi, thế mà ta có thể cảm nhận được hương vị thức ăn của đầu bếp bọn họ năm xưa. Thật là hoài niệm, đã lâu rồi ta không nếm được hương vị mỹ diệu như vậy.”

Lời này khiến cho vẻ chờ đợi trên mặt Dương đầu bếp biến thành chấn động, “Khách nhân thì ra ngài cũng từng nếm thử tay nghề của đầu bếp Triệu Thụy An? Thật không dám giấu diếm, ta từng học nghề ở tiệm rượu Thái An mười năm, đầu bếp lúc đầu đúng là Triệu đầu bếp, có điều khi ta học nghề đến năm thứ ba, người ấy đã qua đời.”

Hắn cũng chỉ có một lần may mắn đêm ấy khi làm việc đến tận khuya, được nếm thử một lần thịt kho tàu của Triệu đầu bếp.

Hương vị mỹ diệu kia đến bây giờ vẫn không thể quên, thế cho nên sau này tất cả tâm tư đều đặt trên món ăn này. Đây cũng là lý do vì sao hắn chỉ có một món ăn sở trường.

Hiện tại đã gần hai mươi năm kể từ khi Triệu đầu bếp qua đời, không ngờ hắn lại có thể ở nhiều năm sau, nghe một vị khách nói từ món ăn hắn làm mà nhớ tới hương vị món ăn của Triệu đầu bếp.

Những lời này, là đánh giá cao nhất cho toàn bộ cuộc đời làm đầu bếp của hắn.

Phó Yểu nghe giọng nói kích động như vậy, biết hắn đã hiểu lầm.

Tiệm rượu Thái An, truyền thừa trăm năm, chủ yếu dựa vào hai vị Triệu đầu bếp.

Người thứ nhất là Triệu Thụy An, là người đặt nền móng thức ăn cho cho tiệm rượu Thái An, thậm chí toàn bộ đồ ăn đặc sắc ở Hoài Dương. Chung quy thì thực khách dưới thời Triệu Thụy An, đều công nhận đồ ăn chính tông nhất ở Hoài Dương chỉ có tiệm rượu Thái An.

Về phần người thứ hai, tính toán tuổi tác, hiện tại có lẽ còn đang ở sân sau Triệu gia, vì phục hưng tiệm rượu Thái An mà luyện tập.

Không có Triệu Thụy An, tiệm rượu Thái An hiện tại quả thật không còn như xưa.

“Từng đi ngang qua Dương Châu nếm thử vài lần.” Phó Yểu cũng không giải thích nhiều, tiếp tục thưởng thức bát thịt kho tàu này.


Ăn cơm xong, nàng vẫn không trả nợ, tiếp tục dùng ngọc bội để gán, sau đó dẫn người rời đi.

Thời gian sau đó, lâu lâu Phó Yểu sẽ đến quán rượu ăn một bữa. Nàng cũng không kén chọn, Dương đầu bếp làm cái gì nàng sẽ ăn cái đó.

Dần dần vợ chồng Dương thị cũng đã quen với vị khách nửa đêm mới xuất hiện này. Mỗi lần nàng tới, đều chuẩn bị trà thơm tiếp đãi.

Cùng lúc đó, vợ chồng Hà thợ mộc đã tu sửa xong phòng chính của đạo quán. Đương nhiên tuy rằng được gọi là phòng chính, nhưng thực tế không gian cũng không lớn, vừa vào cửa đã thấy tượng Tam Thanh, chung quanh là nơi châm nến, không còn gì khác.

Phòng chính sửa xong, những công trình còn lại đều là cơ bản nhất, ví dụ như nhà bếp, phòng bên hông, phòng cho khách, tường bao quanh cũng phải xây lại.

“Bảo Hà thợ mộc sửa sang nhà bếp trước.” Phó Yểu phân phó.

Tam Nương vâng lời đáp lại, Đại Lang có chút tò mò hỏi: “Trong quan chúng ta không có ai, vì sao phải sửa cái này trước.”

“Bởi vì quan chủ nhà ngươi rất nghèo, lại không thể luôn đi ăn trực cơm, cho nên phải tự mình động thủ thì mới có cơm no áo ấm.”

“Ngài rất nghèo sao?” Điều này Đại Lang không dám gật bừa. Người nghèo lại có thể nhắm mắt lấy ra một lu bạc trắng? Cho tới bây giờ nó còn chưa thấy nhìn thấy nhiều bạc như vậy đâu, cho dù là một thỏi trong đó cũng chưa thấy.

Giống như là biết suy nghĩ trong lòng nó, Phó Yểu đen mặt nói: “Bạc kia là ta đi mượn hàng xóm của chúng ta, cả cái đỉnh đồng ngoài cửa cũng thế.”

“Chúng ta còn có hàng xóm?” Lúc này hai người còn lại đều nhìn về phía Phó Yểu, bọn họ chưa từng gặp người ngoài.

“Đúng vậy, là một con quỷ vô cùng vô cùng keo kiệt bủn xỉn, chạm vào một văn tiền của hắn cũng phải trả lại.” Phó Yểu hiển nhiên không muốn nói nhiều: “Tóm lại, sau này các ngươi nghĩ cách kiếm bạc đi.”

Tam Nương và Đại Lang: “……”

“Lấy, năng lực của ngài, kiếm tiền không phải, dễ như trở bàn tay?” Tam Nương khó hiểu nói.

Đại Lang vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng thế đúng thế.”


Giọng nói của Phó Yểu đột nhiên trở nên bi thương: “Không ngờ quen biết lâu như vậy, các ngươi lại không hiểu ta. Ta sao có thể bởi vì tiền tài mà vứt bỏ nguyên tắc làm người của mình. Đừng nói hiện tại, cho dù tương lai sau này, ta cũng sẽ không dùng pháp thuật để đổi lấy thứ tiền tài dơ bẩn.”

“……” Tuy rằng lời này nghe có vẻ chính đáng, nhưng sao bọn họ lại cảm thấy không hề có tính thuyết phục thế này?

Có điều mấy ngày sau, trước tượng Tam Thanh trong đạo quan vẫn có thêm một cái hòm công đức. Đồng thời, trước cửa đạo quan, ba nữ nhi nhà Phương Nhị bày hàng bán hương nến. Tiền bán hương nến thu được, một phần đưa cho đạo quan.

Những chuyện này là biện pháp của Tam Nương. Sau khi Phó Yểu biết, vui mừng khích lệ Tam Nương một phen, còn đáp ứng khen thưởng cho nàng ta.

Có điều Tam Nương lại có ý tưởng khác: “Quan chủ, nếu ta có thể, kiếm thật nhiều tiền, ta có thể sống lại không?”

Đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại nằm trong dự định. Phó Yểu có chút nghiền ngẫm nói: “Đại Lang có thể một lần nữa trở lại nhân thế, ngươi cũng có thể. Chẳng qua việc kiếm tiền cho ta sẽ rất khó khăn. Ngươi xác định lấy điều này làm giao dịch sao?”

Không ngờ thỉnh cầu có thể được đồng ý, vẻ mặt Tam Nương hiếm khi trở nên kích động, “Ta xác định!” Nàng vô cùng xác định!

Tuy rằng sau khi tử vong tồn tại dưới một hình thức khác, nhưng nàng vẫn vô cùng hoài niệm ánh mặt trời, hoài niệm khoảng thời gian vui tươi trước kia.

“Được.” Phó Yểu gật đầu, “Ta đây chúc ngươi mọi thứ thuận lợi.”

……

Bóng câu qua khe cửa, chẳng mấy chốc đã tới trung thu.

Mùa thu ở Giang Nam, tới rất nhẹ nhàng, cũng khiến người ta không hề hay biết. Thật giống như một sáng sớm ngày nọ đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giật mình nhận ra rằng: “Ồ, thì ra là mùa thu.”

Tiết thu đẹp, trăng thu sáng, trung thu càng là ngày đẹp nhất trong năm.

Mà ở ngày lành như vậy, có một thiếu niên phong trần mệt mỏi tìm tới tiệm rượu của vợ chồng Dương thị.


Thiếu niên chỉ khoảng mười lăm sáu tuổi, trên lưng cõng tay nải rất lớn. Sau khi tiến vào trong tiệm thì gọi mấy món ăn nổi bật nhất, ngồi một góc từ từ ăn.

Đêm trung thu, đúng là lúc khách khứa đông nhất. Tới tới lui lui, đã qua vài lượt khách, nhưng thiếu niên kia vẫn chiếm cái bàn không đi, tiểu nhị tất nhiên là để ý.

Cũng may thiếu niên tương đối hiểu chuyện, ngồi ở góc, cũng không hề ngại phải nếu khách quá đông phải ngồi ghép bàn.

Mãi cho đến gần nửa đêm, khách khứa dần dần vãn bớt, rốt cuộc thiếu niên cũng đứng lên, vừa trả tiền vừa dò hỏi tiểu nhị: “Xin hỏi, quán rượu của các ngươi có tuyển người không? Ta rất chịu khó, cái gì cũng có thể làm.”

Lúc trước tiểu nhị thấy hắn cầm theo tay nải, trên giày đều là bùn đất, giọng nói cũng không giống người địa phương, đã đoán được bảy tám phần.

Chỉ là tửu lầu không phải nơi làm từ thiện, hiện tại sau bếp cũng không thiếu người.

“Vừa mới tuyển đủ, hiện tại không cần.”

“Ta không cần tiền công.” Thiếu niên tiếp tục dùng giọng điệu thương lượng nói, “Ta chỉ là muốn đến học nghề. Vừa rồi ta đã quan sát vài tiệm, thấy tiệm của các ngươi nhiều khách nhất. Hơn nữa ta cũng đã nếm thử, thịt kho tàu của tiệm thật sự vô cùng ngon.”

“Vậy ngươi là muốn đến học lỏm sao?” Tiểu nhị nhăn mày, thấy thiếu niên chỉ có một mình, giọng nói bớt vài phần khéo léo đưa đẩy, nhiều vài phần cảnh giác.

Thiếu niên sửng sốt một chút, vội xua tay nói: “Không phải, ta chỉ……”

“Ngươi ở lại đi.” Lúc này Giang chưởng quầy đã đi đến, “Sau bếp quả thật vẫn chưa đủ người, nếu ngươi không có chỗ ở, thì ở lại đi.”

“Chưởng quầy, người này chưa biết chừng là muốn đến học lỏm tay nghề……” Tiểu nhị còn muốn nói gì đó, lại bị Giang chưởng quầy ngắt lời, “Cái gì mà học lỏm, tay nghề của Dương đại ca không phải cũng là học được của người khác đó sao. Huống chi, tay nghề của mỗi người khác nhau, có rất nhiều thứ không phải nhìn là có thể học được.”

Tiểu nhị không còn lời gì để nói, thiếu niên vô cùng cảm kích chưởng quầy: “Cảm ơn ngài!”

“Ngươi còn chưa nói ngươi tên là gì?” Giang chưởng quầy cười nói.

“Ta tên là Triệu Hưng Thái.”

“Vậy sau này chúng ta gọi ngươi là Tiểu Triệu. Ngươi mang theo đồ vật, ta dẫn ngươi đến hậu viện.”

“Vâng.”

Khi thiếu niên đi lấy đồ, Giang chưởng quầy quay sang giải thích cho tiểu nhị: “Sau này nói chuyện phải cân nhắc một chút. Đứa nhỏ này có mang theo đồ làm bếp, gan bàn tay đều là vết chai, cánh tay mạnh mẽ, trên ngón tay nhiều chỗ có sẹo, vừa nhìn đã biết là tới để học nghề. Dương đại ca của ngươi năm đó đi học nghề cũng là như thế này, nếu mỗi người đều giống như ngươi, tay nghề làm thế nào để truyền lại.”


“Vâng……” Tiểu nhị ỉu xìu đáp lời.

Cứ như vậy, quán rượu Dương gia nhiều thêm một người học việc không đáng chú ý.

Thời gian học nghề rất vất vả, quét tước rửa rau rửa chén đều thuộc về bọn họ, mỗi ngày dậy sớm nhất, ngủ muộn nhất. Hơn nữa giữ những người học nghề còn tồn tại cạnh tranh, Triệu Hưng Thái từ nơi khác đến càng bị bài xích.

Có điều hắn cũng không để ý những chuyện này, mỗi ngày làm xong việc, đều luyện tập cắt đậu hũ.

Bởi vì vị khách nào đó mà Dương đầu bếp thường xuyên phải làm việc đến đêm muộn rất nhanh đã chú ý tới thiếu niên chăm chỉ này, sau lại thấy kỹ thuật xắt thái của hắn không tồi, vừa nhìn đã biết có cơ sở, bởi vậy càng để ý trong lòng.

Nửa đêm hôm nay, vị khách thần bí đã nhiều ngày không xuất hiện kia lại tới nữa, tinh thần Dương đầu bếp vô cùng phấn chấn, ngay cả việc rửa rau, thái rau cũng tự tay chuẩn bị.

Triệu Hưng Thái nhìn thấy cảnh này, có điều hắn không tò mò hỏi vì sao, những chuyện không liên quan đến học nghề, trước giờ hắn không quan tâm.

Chỉ là hắn không hỏi, nhưng nhóm học nghề khác vẫn lặng lẽ bàn tán.

“Có phải vị khách ăn mặc giống quỷ kia lại tới hay không?”

“Lần nào đến cũng là bộ dạng như vậy, nếu ta đột nhiên gặp bọn họ trên đường, có lẽ sợ tới mức tè ra quần.”

“Vị khách kia lúc nào cũng đội mũ, vẻ ngoài thế nào không thấy rõ, chẳng lẽ là bởi vì quá xấu, cho nên không muốn người khác nhìn thấy?”

Khi mà nhóm học đồ đang bàn tán nước miếng bay đầy trời ở phía sau bếp thì ở sảnh chính Phó Yểu cũng đang nói chuyện với Giang chưởng quầy: “Quán rượu này của các ngươi, có một vị khách rất ghê gớm đến chơi.”

Giang chưởng quầy cho rằng nàng nói là thực khách ban ngày tới, cười nói: “Tất cả khách hàng đều là cha mẹ áo cơm của chúng ta, đều rất ghê gớm.”

Phó Yểu cười cười, không nhiều lời.

Có điều từ hôm đó về sau, mỗi đêm nàng đều xuất hiện ở quán rượu.

Cho đến một tháng sau, khi Triệu Thái An được sai bưng thức ăn lên lần đầu tiên nhìn thấy vị khách được gọi là “giống quỷ” kia, cũng là lúc Phó Yểu chạm mặt vị “khách ghê gớm” này.

“Quan chủ, mau nhìn, đệ hình như hoa mắt……” Đại Lang lắp bắp nói, “Sao đệ lại nhìn thấy phía sau ngài có một ông cụ đang bay?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.