Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 86: Thiếu
Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Lưu Bang hiếu kỳ, bảo Lữ Trĩ hỏi xem đến cùng Dương Thành Chiêu Tín này đã làm chuyện gì. Bản thân Lữ Trĩ cũng muốn biết, liền hỏi.
Nghiêm túc mà nói thì người này không nổi tiếng như vậy, nhưng chỉ cần xem qua chuyện từng giới thiệu có liên quan đến nàng ta liền không quên được. Phùng Niệm chỉ tình cờ tra xét nàng ta là ai một chút, thấy Dương Thành Chiêu Tín và Quảng Xuyên Vương Lưu Khứ làm những chuyện kia, nói buồn nôn vẫn còn nhẹ.
Cặp đôi này đại khái chính là biến người sống thành dáng vẻ ác quỷ.
Phùng Niệm không muốn nói rõ, nhưng Vương Chính Quân và Triệu Phi Yến các nàng đều ít nhiều từng nghe qua. Triệu Phi Yến trực tiếp đi một chuyến đến nhà Lữ Trĩ, kể trước mặt nàng.
Sau khi Lữ Trĩ nghe xong không nhịn được, quay đầu ý tứ sâu xa về phía Lưu Bang. Lưu Bang còn đang khiếp sợ, không thể tin được tôn tử hậu thế lại trở thành kiểu ma quỷ biến thái giết người này, phát hiện ánh mắt là lạ của Lữ Trĩ đang nhìn hắn.
“…Chính hắn trở nên vớ va vớ vẩn không liên quan tới trẫm. Trẫm không có tôn tử kiểu này!”
Triệu Phi Yến khó khăn lắm mới đi qua cửa liền tận mắt chứng kiến Lưu Bang một lời không hợp liền khai trừ Lưu Khứ khỏi tổ tịch. Lữ Trĩ trêu chọc hắn, nói: “Vừa rồi ai phàn nàn chủ group nhanh tay? Còn nói giữ nàng ta lại một khoảng thời gian, để nàng ta làm quản gia gọi thì đến.”
Lưu Thích ở một bên dự thính, cảm thấy vẫn nên từ bỏ.
“Nghe nói hắn làm những việc này, chưa chắc đã nhận tổ tông, nếu thật sự kéo người tới, ta sợ Cao Tổ người không chơi lại.”
Lưu Thích trăm phần trăm quan tâm người khác, sai ở chỗ người quá thành thật, trong lòng nghĩ gì cũng không do dự đã nói ra. Từ góc độ nào đó, Lưu Bang và Bùi Càn có phần giống nhau, đều rất để ý người của mình, làm Hoàng Đế kị nhất là nghe người khác nói hắn không được. Lời này đối với Lưu Bang không phải chọc vào tổ ong vò vẽ sao?
“Tây Sở bá vương cũng phải nằm sấp dưới chân trẫm, lí nào phải sợ thứ con cháu con rùa (ngu ngốc) như hắn??? Chỉ cần hắn dám đến, trẫm liền chôn người dưới gốc cà chua, mỗi ngày cho hắn uống nước tiểu.” Chỉ nói không tính, Lưu Bang còn hạ thấp háng, làm động tác “xuỵt xuỵt”.
Bởi vì quá mất mặt, Lữ Trĩ hận không thể chôn hắn xuống đất.
Lúc ấy Triệu Phi Yến chịu đựng, sau khi trở về mới vào group xì xào, nói cho dù thế nào đều nghĩ mãi không thông tại sao Lữ Trĩ gả cho Lưu Bang.
Phan Ngọc Nhi: “Ta đã sớm muốn nói cái này. Lúc Lữ Trĩ gả đi, Lưu Bang không phải nhân vật lợi hại gì, tại sao lúc đó lại chọn hắn? Có âm mưu gì?”
Lữ Trĩ: “Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ.”
Tây Thi: “?”
Hạ Cơ: “?”
Phùng Tiểu Liên: “?”
Phùng Niệm: “Muội thay các vị phiên dịch một chút, Lữ tỷ tỷ có ý tứ là — đừng hỏi, hỏi chính là hắn đủ vô liêm sỉ, còn có mặt dày siêu cấp.”
Trần Viên Viên: “Nghĩ thoáng chút, tốt xấu gì người ta cũng lăn lộn trở thành Hoàng Đế lập quốc. Người thì một lời khó nói hết, nhìn về lâu dài gả cho hắn cũng không quá thua thiệt.”
Nhờ có Lưu Bang, trong group không ai nhắc tới Dương Thành Chiêu Tín nữa, group lại trở nên vui vẻ. Phùng Niệm vừa vui vẻ vừa tự kiểm điểm, sau này nên ít thúc giục hệ thống hố cha này, hôm nay nhét vào người này suýt nữa gây ra bóng ma tâm lí cho nàng.
Trước Dương Thành Chiêu Tín, dù người đi vào thực sự là họa thủy, nhưng ít nhiều vẫn có một mặt đáng yêu.
Bất kể nhìn như thế nào, Dương Thành Chiêu Tín và Lưu Khứ đều là cặn bã trong cặn bã, người đã chết thì chết hẳn đi, ai muốn cho nàng ta vào group trải qua cuộc sống an nhàn?
Những thành viên khác trong group, nàng không xen vào, mình làm chủ group không thể lập ra quy củ kick người sao?
Lại qua vài ngày, kinh thành bước vào khoảng giao mùa thu đông. Trời từ mát mẻ dần dần trở nên lạnh lẽo, sáng sớm ra ngoài, một trận gió thổi tới liền cảm thấy lạnh.
Lúc này, họa sư đóng cửa hơn một tháng hưng phấn kéo cửa phòng ra.
Gã sai vặt trong phủ hắn cầm chổi quét lá rụng trong viện, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng cọt kẹt vang lên, quay đầu nhìn lại chỉ thấy họa sư y phục nhăn nhúm, sắc mặt cũng có vẻ tái nhợt, râu ria xồm xoàm nhưng người đầy hưng phấn đi ra. Gã sai vặt hỏi: “Tranh kia, lão gia vẽ xong chưa?”
Họa sư cười ha ha, nói: “Rồi, vẽ xong rồi.”
“Có thể cho nô tài nhìn một cái không? Nô tài sẽ không đụng vào đâu, chỉ nhìn một chút thôi.”
Dựa vào công lao gia hỏa này hầu hạ hắn đã lâu, Lưu Nhị bảo người ta bỏ chổi vào nhà trong, đưa bức tranh chưa công bố cho gã nhìn thoáng qua. Nói một chút là một chút, không được nhìn nhiều. Thấy hắn cất bức họa đi, gã sai vặt thấy rất tiếc nuối. Mặc dù nội dung bức họa đã khắc thật sâu trong đầu gã, nhưng vẫn cảm thấy không đủ.
Lưu Nhị khoát tay đuổi người ta ra ngoài: “Nhìn xong thì ra ngoài, đừng làm dơ phòng vẽ của lão gia ta.”
Gã sai vặt cong eo định lui ra, trước khi đi còn vuốt mông ngựa với hắn: “Mặc dù nô tài không hiểu nhiều, nhìn bức này của người luôn cảm thấy đẹp mắt hơn bức năm ngoái.”
Chuyện đó là đương nhiên.
Mặc dù bức năm ngoái kia phác họa mấy phần vẻ đẹp của Quý phi, nhưng về mặt tình cảm không thể hiện đủ, cũng vì lúc đó hắn không nhìn thấy quá nhiều tình cảm, lúc vẽ là hắn gửi gắm ước mơ về sắc đẹp của mỹ nhân vào tranh.
Không giống lần này, Lưu Nhị ngồi xổm trong góc xem hết tất cả màn trình diễn trên đài. Điệu múa Nghê Thường Y Vũ mà Quý phi hiến kia, hắn vừa xem liền mê, cảm giác chân thật là lúc tiên tử cung trăng nhảy múa, Hoàng Thượng nhìn thấy mê không tự giác đi về phía trước, đến chỗ gần đối mặt với nương nương, vô cùng động lòng người.
Hắn vẽ cảnh trong nháy mắt này, ở góc độ có thể đồng thời hiện ra mỹ nhân trên đài và thần thái Đế Vương dưới đài.
Năm ngoái, sau khi vẽ xong bức họa kia, Lưu Nhị cảm thấy có lẽ hắn không thể vượt qua chính mình nữa, đó chính là tác phẩm đỉnh cao cả đời này của hắn. Vẻn vẹn trôi qua một năm, hắn đã vượt qua mình. Lưu Nhị tự nhận bức này mới là hoàn mỹ, nó không chỉ đẹp, bên trong còn có chân tình.
Lưu Nhị vẫn luôn đóng cửa từ chối tiếp khách lại ra
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –