Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 74: Thiếu


Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 74: Thiếu

Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Phùng Niệm cảm thấy Lữ Trĩ quá khiêm tốn. Số phận của Lưu Bang và Bùi Càn không giống nhau, nhưng đều bị sách sử ghi lại là Hoàng Đế lưu manh. Sau khi chết còn cầm đế giày đánh người ta mỗi ngày, lúc còn sống không tốt bằng hiện tại, giống nhau cả thôi.

Ngẫm lại có thể giải thích, là người đều có sĩ diện.

Tỷ muội trong group biết quá nhiều, đều hỏi nàng gả cho Lưu Bang vì điều gì? Nhìn lại đám Đát Kỷ Bao Tự Phan Ngọc Nhi, khi nói đến bệ hạ nhà mình thì mặt mày hớn hở, Lữu Trĩ ngó ngó Lưu Bang đang gác chân gặm cà chua ở bên cạnh, ngay cả khẩu vị của nàng cũng mất.

Phùng Niệm thầm nhắc nhở mình: Nhìn thấu rồi cũng không nên nói toạc ra.

Nàng xoay bả vai, trở về chỗ cũ rồi lại tiếp tục làm hành động vừa rồi.

Ngẫm lại câu nói kia của Bùi Càn, nhớ lại sắc mặt của Hà thị một chút —

Đẹp nha, thật đẹp.

Trong lòng Phùng Niệm vui vẻ nhưng Hà thị thì không thấy chút cảm giác nào. Đối với bà ta mà nói, đường xuất cung vừa xa vừa dài, đi trên con đường này toàn thấy tường đỏ ngói xanh và cung nhân ăn mặc lộng lẫy, nghe được tiếng chim tước, thế nhưng trong nội tâm bà ta không có một tý vui sướng nào, chỉ có phiền muộn và gian nan.


Lúc trốn nghe lén, có vài lần bà ta suýt môn mê, cũng may lí trí kéo lại, cắn đầu lưỡi cố nhịn. Chờ đến khi Hoàng Thượng rời khỏi, bà ta cũng không nhịn được nữa.

Trong tộc có rất nhiều người phàn nàn, cảm thấy cho dù trước kia bạc đãi, tuyệt tình như vậy cũng nên bỏ qua. Quý phi và Phùng gia chính là một thể, lẽ ra hai bên cùng ủng hộ nhau mới phải. Trong nội tâm bà ta chán ghét Từ Thị và Phùng Hi cũng dễ xử lí, muốn dạy dỗ người còn không dễ dàng sao? Cần gì vì hai người này mà tách khỏi cả nhà?

Hà thị cảm thấy chất nữ này có chút tính lớn, không còn cách nào, nàng là Quý phi, đồng thời không phải Quý phi được phong vì gia tộc. Bây giờ trong nhà không ai dùng thế lực để ép buộc được nàng, cũng chỉ có thể đi nói lời có ích.

Trước khi nghe đoạn đối thoại đó, Hà thị nghĩ là như vậy. Sau khi nghe xong, bà ta choáng váng. Không thể tin được người thật sự có thành kiến với Phùng gia là Hoàng Thượng, Quý phi cũng chỉ thuận theo tâm ý của Hoàng Thượng mà thôi.

Hoàng Thượng nói Phùng gia họ đều không nhìn nổi, đơn giản chỉ là một đống bùn nhão, nói Quý phi tâm địa cứng đừng nghe những lời nói lừa dối kia, còn bảo phong quang thể diện của Quý phi đều được y ban cho, người Phùng gia đến cái rắm cũng không có…

Bà ta nghe xong liền hoàn toàn khó thở. Lời của Hoàng Thượng khiến ai nghe cũng không chịu được.

Hà thị cố nén khó chịu xuất cung, lên xe ngựa. Sau khi lên xe, bà ta một mực nhắm mắt nghỉ ngơi. Nha hoàn đi theo không cùng tiến cung, chỉ là phát hiện sắc mặt phu nhân không tốt, ân cần nói: “Lần này tiến cung không thuận lợi sao?”

Hà thị không mở mắt, nha hoàn thấy thế, không dám hỏi nữa.

Xe ngựa chạy vô cùng vững vàng, đến trước cửa Phùng phủ, vừa dừng lại đã có người kê ghế nệm ngựa. Nha hoàn giẫm lên đi xuống, đứng vững xong quay người đỡ phu nhân xuống. Hà thị nhìn biển treo trước đại môn, hít sâu một hơi, lúc này mới đi vào trong.

Đều biết hôm nay bà ta tiến cung, rất nhiều người chờ sẵn ở quý phủ, muốn biết rốt cuộc Quý phi nghĩ như thế nào, tức giận nhất thời hay thật sự dự định cắt đứt với nhất tộc Phùng thị?

Hà thị vừa xuất hiện, tất cả người trong phòng đều giục bà ta nói.

Đối với ánh mắt hi vọng của mọi người, trong lòng lại nổi lên chua xót, khóe mắt bà ta đột nhiên đỏ lên.

“Làm sao? Quý phi vẫn không mở lời? Ngươi không hỏi một chút xem phải làm sao để nàng hết giận ư?”

“Chỉ là bị cướp hôn sự, bây giờ đã trở nên tốt hơn rồi, việc gì cứ phải tính toán? Nhìn kiểu của Phùng Hi, tất nhiên sau này sẽ không tốt hơn. Nếu nàng ứng phó với Từ thị, chúng ta tìm lí do bỏ bà ta, mọi thứ có thể thương lượng.”

“Đúng thế, trước kia chúng ta không đủ quan tâm đối với nàng, đó là bởi vì trước đây phụ thân nàng là thượng thư, chỉ cần không làm việc gì quá phận, ai có thể ra tay quản việc nhà hắn? Sao lại ghi hận điều này chứ?”

Những người cùng vai vế líu ríu bàn tán, người ngồi đầu nghe thấy lập tức trầm mặt, ông ta liên tục đập tay xuống ghế: “Đều câm miệng, nghe Hà thị nói. Này hôm nay tiến cung nói chuyện gì? Có truyền thái độ trong tộc lại cho Quý phi chưa? Ngươi thấy nàng có ý gì?”


Hà thị nén một bụng chua xót, đáp: “Quý phi muốn giúp một tay, nhưng nàng không thể giúp.”

Lời này vừa dứt, người đang ngồi đều thấy hoang đường. Bây giờ không chỉ khắp kinh thành, mà cả nước đều biết Hoàng Thượng yêu thương Hi Quý phi. Vì Quý phi là không bó chân mà y hạ lệnh cho nữ tử thiên hạ thả chân. Ảnh hưởng của Quý phi đối với y có thể thấy được. Tình huống này, ai tin nổi Quý phi sẽ không giải được nạn của Phùng gia?

“Lực bất tòng tâm, lời này là nàng nói? Nàng nói gì ngươi cũng tin? Không nghĩ đến có thể nàng nói lấy lệ sao?”

Người trong nhà hỏi một lúc, Hà thị liền không tự giác nhớ đến lúc bà núp ở phía sau nghe nói. Vừa nhớ tới liền không nhịn được nữa, bà ta mang theo tiếng khóc nức nở, nói: “Quý phi nói ta cho biết Hoàng Thượng không thích phi tần hậu cung hỏi chuyện trong triều, cho dù là nàng, vượt qua khuôn khổ cũng không có quả ngon để ăn. Ta không tin, tuy vẫn có hậu cung một mực không hỏi, nhưng các triều đại đổi thay không phải đều có một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên sao? Ta nói cho nàng nghe bàn bạc của mọi người, các người đoán nàng làm gì? Nàng muốn ta tin tưởng nên gọi người lừa gạt Hoàng Thượng đến Trường Hi cung ngay trước mặt ta. Ta liền núp ở phía sau. Nghe nàng nói với Hoàng Thượng, ta mới biết, người khó chịu thật sự với chúng ta không phải Quý phi, mà là Hoàng Thượng, Quý phi chỉ thuận theo Hoàng Thượng thôi…”

Vừa dứt lời, bốn phía kinh ngạc.

“Ngươi nói Hoàng Thượng không cho Quý phi thân cận với chúng ta? Sao có thể? Hoàng Thượng sẽ quản chuyện vô bổ này sao?”

“Ta có lý do gì lừa ngươi, ta lừa ngươi làm cái gì?”

“… Thế nhưng là vì cái gì đây?”

“Nếu ta biết đã tốt, cũng sẽ không bị kinh hãi như vậy, thậm chí ngất xỉu trong Trường Hi cung.”

“Ngươi đừng cứ kể khái quát nữa, thuật lại lời Hoàng Thượng nói từ đầu đến cuối đi, chúng ta nghe xong mới ra quyết định đúng được.”

Hà thị rất không tình nguyện, nhưng trên dưới cả nhà đều cảm thấy bà ta đang qua loa, đều nói muốn nghe.


Không còn cách nào khác, bà ta đành phải thuật lại.

Lúc ấy, Bùi Càn nói nhiều như vậy, kỳ thật bà ta không cố hết sức nhớ, nhưng bởi vì một câu kia khiến bà ta bị kích thích quá nhiều, sau khi xuất cung còn văng vẳng trong đầu bà ta, Hà thị không chút phí sức liền kể lại hết.

Nghe bà ta nói xong, tất cả mọi người trong nội đường đều trợn tròn mắt.

Có người hai mắt đăm đăm, cũng có người nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: “Đây thật sự là lời Hoàng Thượng nói? Hoàng Thượng chính miệng nói?”

Hà thị gật đầu.

Bà ta vừa gật xong, lão thái gia thượng tọa liền đổ bệnh không đứng vững, vài người ngồi phía dưới cũng sắp xỉu.

“Từ trước tới giờ chúng ta đều rất an phận, sao lại bị Hoàng Thượng chán


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.