Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 72: Thiếu


Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 72: Thiếu

Editor: Đào Sindy

Trong group nhiều người, tùy tiện gợi đề tài sẽ trò chuyện nửa ngày, cuộc sống này đối với Phùng Niệm mà nói cực kỳ vui vẻ, người hầu trong cung của nàng lại không hiểu.

“Hôm nay lại không có thái giám tới thông báo, có phải Hoàng thượng sẽ không tới?”

Phùng Niệm chọn hai miếng thịt mơ ngậm trong miệng, dửng dưng như không: “Hắn không đến thì không bị giày vò, không phải rất tốt sao?”

“Sao nương nương lại nói như vậy? Để người khác nghe thấy thì không hay lắm đâu?”

“Có gì ghê gớm? Lời này, ta còn dám nói trước mặt Hoàng thượng đấy.”

Bảo Đại Thụy Châu nói không lại nàng, quay đầu nhìn về phía Trần ma ma, Trần ma ma nói: “Lão nô sai Cát Tường đi tìm hiểu, Hoàng Thượng không chỉ không đến chỗ chúng ta, mấy ngày gần đây hắn cũng không vào hậu cung.”

Lúc này Phùng Niệm mới ngồi thẳng lên: “Trên triều lại có chuyện ầm ĩ à?”

“Lão nô cũng không rõ ràng, chuyện triều đình không phải chuyện chúng ta có thể tùy ý nghe ngóng.”


Phùng Niệm còn đang suy nghĩ, đại mỹ nhân trong group nhàn rỗi nhàm chán đều xếp hàng khuyến khích nàng, nhắc nhở nàng thời thời khắc khắc đều không thể quên tu dưỡng sủng phi cho bản thân, lúc này nên đưa ấm áp cho Hoàng Đế.

Phùng Niệm: “Không phải mọi người muốn xem náo nhiệt sao?”

Đát Kỷ: “Đúng nha.”

Bao Tự: “Ba ngày không nghe thấy Bùi Càn nói những câu cẩu ngữ kia, thật nhớ.”

Trần Viên Viên: “Nhắc nhở Chu U vương đội nón xanh.”

Tây Thi: “Nói đến thì Bao Tự tỷ có cười một tiếng đả kích trí mạng thường xuyên dùng đến, cống hiến hẳn đã vượt qua một ngàn, sao không kéo người?”

Bao Tự: “Bởi vì hệ thống thăng cấp đó. Nếu không thăng cấp, ta một mình buồn bực đến hoảng, sẽ cân nhắc kéo người tới. Sau khi thăng cấp ngại nhàm chán không tìm được mọi người? Tại sao phải kéo hắn đến chướng mắt ta?”

Hạ Cơ: “Đúng rồi, một mình tỷ muốn cười liền cười, muốn móc chân liền móc chân, kéo người đến mỹ nữ chúng ta không bị mất mặt hay sao? Không để ý thì hình tượng của tỷ bị sập, chú ý nhiều lại không được tự nhiên.”

Khi Phùng Niệm chỉnh đốn ăn mặc, trong group nói đến chuyện hư hỏng một hồi, nàng thu thập xong thật ra rất nhanh đã đến chạng vạng tối, trời chiều đi đến ngự tiền, cũng thật sự trùng hợp, đi qua liền đụng phải Nhị Hoàng tử Bùi Diễm, Phùng Niệm thấy từ xa xa có người đi cùng hắn, hình như là Đại Hoàng tử Bùi Hứa.

Chuyện về Đại Hoàng tử Phùng Niệm cũng đã được nghe nói một số, hắn có từ lúc Bùi Càn mười sáu tuổi, thân mẫu đã mất, lúc trước được Hoàng hậu trông nom khá nhiều, nhưng lại không nhớ đến danh nghĩa của Hoàng hậu, là một người lúng túng chiếm danh sách trưởng tử.

Bởi vì thân mẫu chết sớm, Đại Hoàng tử cũng ít khi vào cung, gặp hắn ta cũng là khi có các cung yến, chuyện cũng chỉ lay động một chút.

Dựa vào đây, còn có thể nhận ra coi như trí nhớ của nàng tốt.

Phùng Niệm nhận ra bọn họ đồng thời hai vị Hoàng tử cũng chú ý tới đám Quý phi, bọn họ tuần tự dừng lại, thỉnh an, hỏi làm sao Quý phi tới vào lúc này?

“Mấy ngày nay Hoàng thượng không đến hậu cung, bản cung có chút để ý, đến xem thử.”

Bùi Hứa không nói nhiều, hắn ta đang đánh giá. Bùi Diễm cười nói: “Hai ngày này phụ hoàng có chút bận bịu.” d$đ”l?q^đ

“Nói như vậy bản cung tới không phải lúc rồi.”


“Không, cũng không phải.”

Phùng Niệm lười nói với hắn, dứt khoát mở cười một tiếng đả kích trí mạng, cười mỉm nhíu mày.

Bùi Diễm ngây ngốc tại chỗ, nói chuyện ra cho Phùng Niệm biết. Mùa hè hàng năm, các nơi đều có ít thiên tai, hạn hán, lũ lụt, còn có các loại nạn châu chấu. Rất nhiều vấn đề lúc đầu không lớn, nhưng không chịu nổi quan địa phương vô năng. Kết quả chính là dân chúng chịu thiên tai nghiêm trọng, lại không có được cứu tế, cảm giác thời gian không vượt qua nổi, không phải chỗ đó sẽ loạn lên sao?

Chuyện trên tình báo triều đình không chỉ muốn sắp xếp cứu tế, khôi phục trật tự, xét xử quan viên.

Bùi Càn cẩn thận phân tích đồng thời tự mình hỏi chuyện này, mấy ngày gần đây chủ yếu đang đắn đo tình hình thiên tai liên quan.

“Lúc này thì sao? Mọi người còn ở ngự tiền không?”

“Ta và Đại ca đi ra cuối cùng ấy, bên trong không còn.”

“Các ngươi làm việc đi, ta vào xem Hoàng Thượng.”

Phùng Niệm dứt lời thì lướt qua bọn họ, nàng đi rất thong dong, Bùi Hứa và Bùi Diễm còn đứng tại chỗ một lát, đưa mắt nhìn nàng đi mới rời khỏi.

Lúc Phùng Niệm đi vào trong điện, Bùi Càn đang nâng bút viết gì đó, nghe thấy tiếng bước chân y còn có chút không vui, giương mắt thoáng nhìn, mới nhận ra là Quý phi.

“Ái phi ngồi đó đi, chờ trẫm một hồi.”


Phùng Niệm quả nhiên đến bên giường nằm dựa một lát, chờ đại khái nửa chén trà nhỏ, Bùi Càn mới ngừng bút. Y nhìn Phùng Niệm, phát hiện ánh mắt nàng rơi trên người mình, đang thất thần.

“Nhìn cái gì vậy?”

“Nhìn Hoàng Thượng.”

Bùi Càn đứng lên, đi qua ngồi xuống cạnh nàng, mới hỏi: “Trẫm có gì để nhìn?”

“Hoàng thượng không dùng bữa hay sao? Buổi tối cũng ngủ không ngon à? Nhìn khí sắc người không tốt bằng mấy ngày trước.”

“Hai hôm nay hơi bận, mấy hôm nữa sẽ đỡ hơn.”

Phùng Niệm trừng y: “Vừa rồi thần thiếp gặp được đám Đại Hoàng tử, hỏi một chút mới biết hai ngày nay người đang bận chuyện triều đình, những chuyện kia coi như quan trọng thế nào, cũng không thể quan trọng bằng thân thể của người. Thấy người thế này thiếp thật


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.