Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 70: Thiếu


Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 70: Thiếu

Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Toàn bộ người Phùng gia đều đang đợi Phùng Nguyên nói.

Tâm trạng tốt ban đầu của Phùng Niệm hơi trầm xuống, cảm giác tim mình bị bóp chặt, lập tức phải điều chỉnh hô hấp, dù vậy không thể giảm được sự tồn tại, nàng ta đành phải kiên trì nói: “Ta nói… Nương nương cũng không nghe.”

“Tại sao nàng triệu con vào cung?”

“Không có lý do đặc biệt khác.”


Phùng Khánh Dư và Từ thị còn chưa có phản ứng, Phùng Hi đoạt lời trước một bước: “Không có lý do? Chẳng lẽ quan hệ giữa các người rất tốt? Không có lý do, nàng sẽ triệu muội vào cung sao? Không phải muội phản bội gia tộc, đứng cùng phía với nàng chứ? Nàng sai muội làm gì? Hứa hẹn với muội bao nhiêu lợi ích?”

“Có phải tỷ điên rồi không? Nói bậy bạ gì đó?”

“Ta nói bậy ư?” Phùng Hi đưa tay túm lấy bao phục trong tay nàng ta, xoẹt xoẹt tháo ra: “Nếu muội không đi nhờ vả nàng, nàng sẽ ăn no rỗi việc cho muội những thứ này sao?”

Phùng Nguyên tức đến nỗi mắt đỏ lên: “Tỷ thật coi trọng ta, coi như vậy đi… thì ta có thể giúp nàng cái gì? Trên người ta có giá trị gì để Quý phi nương nương hao phí tâm tư này?” Phùng Niệm chộp lấy bao phục tơ lụa màu tím kia, lách qua bọn họ muốn đi về phòng. Phùng Hi vẫn muốn túm lấy nàng ta thì bị Từ thị giữ lại. Từ thị nháy mắt với bọn họ, một mình đi theo.

Nhìn mẫu thân đuổi kịp mình, Phùng Niệm không nói lời khó nghe nữa, chỉ lặng lẽ buồn bực thu lại đồ vật, sau đó ngồi xuống nhìn bà ta.

“Con nói rồi, Quý phi chỉ là chợt nhớ đến, triệu con tiến cung tán gẫu vài câu. Nàng không nói gì quan trọng, con muốn nói chuyện trong nhà, nàng cũng không muốn nghe, vừa nhắc đến đã bị ngắt lời.”

Từ thị cười nói: “Ta là nương con, đương nhiên tin tưởng con, Tỷ tỷ con cũng không cố ý nói như vậy, chỉ là trong lòng nàng tức giận, nghĩ không thoáng. Giữa nàng và Bùi Trạch vốn là cẩm tú lương duyên, ai biết hai nhà chúng ta thay nhau xảy ra chuyện không hay. Cả gia tộc kia cũng không tốt đẹp gì, lúc bọn họ gặp chuyện không may thì yêu cầu chúng ta hỗ trợ. Về sau nhà ta xảy ra chuyện, bọn họ nói trở mặt liền trở mặt, dạo trước đưa đến mấy thứ sính lễ kia, sỉ nhục người ta.”

“Đó cũng là do nàng ta tự đề cao mình, suy nghĩ cách giành được người, bây giờ lại nói không tốt, nàng ta muốn nói gì thì nói sao?”

Vẻ mặt Từ thị hơi nghiêm túc: “Mặc dù như vậy, nhưng đấy là tỷ tỷ của con. Đối với thân tỷ tỷ cùng phụ mẫu, con không thể nói chuyện với nàng như thế.”


Trong lòng Từ thị mệt mỏi. Nghĩ đến lúc trước, Phùng Nguyên bị mang đến thảo nguyên, bà ta vô cùng lo lắng, Phùng Hi lại không quan tâm. Bây giờ, Phùng Hi ngày nào cũng nơm nớp lo sợ tương lai, Phùng Nguyên cũng không biểu hiện lo lắng bao nhiêu. Hai tỷ muội này đúng là bằng mặt không bằng lòng.

“Giống như trước đây không tốt sao? Trước kia các con rất thân thiết mà. Hi Nhi cho con trâm hoa đồ trang sức, con cũng đưa vải vóc này nọ cho nàng.”

“Nàng ta đưa cho con thứ nàng ta không thích, lại lấy thứ mà nàng ta thích từ chỗ con, hay cho cái danh mỹ miều tỷ muội tình thâm. Lúc trước nhà chúng ta là phủ thượng thư, muốn cái gì cũng có. Con cho nàng cầm đi thì cùng lắm lại đi lấy từ chỗ người, không nhất thiết phải tranh giành nhau. Bây giờ con đến nước này, nàng ta còn muốn giành? Các người đều nói nàng ta là tỷ tỷ con, nàng ta sắp thành thân, những vật này đưa cho nàng trước, vậy con thì sao? Nàng chiếm những thứ này, con làm sao bây giờ? Con có nghĩa vụ hy sinh hiến tặng nàng ta sao?”

Tỷ muội ở chung hơn mười năm, Phùng Nguyên biết rõ, tỷ tỷ này của nàng đều muốn nhất mọi mặt, chỉ cần người nở mày nở mặt vẻ vang là nàng ta, nàng ta có thể ở chung vui vẻ với người. Ngược lại, tình hình liền biến thành như bây giờ.

Muốn Phùng Nguyên phối hợp hạ nhỏ hơn, ngày trước nàng không phản đối, giờ lại không vui.

Từ thị cảm thấy không thể khuyên giải trong vài ba câu, lại đưa đề tài vòng trở về, hỏi: “Mà từ khi nào con với Hi Quý phi tốt hơn vậy? Hôm nay tiến cung đến tột cùng là nói chuyện gì?”

“Con với nàng thực sự không tốt mấy, có điều người trong cung nhàn rỗi nên nhớ đến tìm con trò chuyện. Còn nói cái gì, cũng giống như lúc trước người tán gẫu cùng phu nhân nhà khác. Chuyện phiếm mà thôi, không có mục đích gì.”


Trong lòng Phùng Nguyên có tính toản tỉ mỉ của mình, biết có một vài lời không thể nói với người trong nhà. Những lời Từ thị và Phùng Hi hỏi, nàng ta đều úp úp mở mở lảng tránh. Nàng ta cẩn thận trông coi vài đồ vật kia của mình, kiên nhẫn chờ cơ hội tiến cung tiếp theo, hi vọng lần tới cho thể khiến đại tỷ nhìn thấy thái độ của nàng ta.

Phùng Niệm không để nàng ta mong ngóng vô ích. Vào cuối tháng bảy, nàng lại một lần nữa gặp Phùng Nguyên.

Lần này, Phùng Nguyên xác định rõ: “Thêu hoa trên gấm thì dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó. Từ sau khi trong nhà biến thành như


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.