Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 6: Thiếu


Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 6: Thiếu

Editor: Nguyên Hoa

Suốt hai ngày Hoàng thượng không cho gọi sủng hạnh phi tần nào, các nương nương không ngừng nghe ngóng, muốn biết rốt cục là người đang bận cái gì? Cũng có người trực tiếp mang đồ ăn đến ngự tiền.

Mới vừa rồi con nuôi tiến vào điện, rụt cổ lại nói: “Bẩm Hoàng thượng, Hòa tần nương nương mang điểm tâm đến.”

Một nửa tấu chương bị xô lệch, Hoàng thượng rất không vui, hơn nữa chuyện như thế này đến nay đã là ngày thứ ba rồi, lúc nghe thấy âm thanh thông báo, y nhíu mi, cũng may không nổi giận: “Bảo nàng ta để đồ lại, người thì về đi.”

Con nuôi nhẹ nhàng lui ra ngoài, không lâu sau mang vào một cái khay, phía trên là một chung canh màu trắng thuần, phối với đĩa điểm tâm. Đồ được đặt ở một bên, Hoàng thượng đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn.

Sau đó không ai dám nói, mãi cho đến khi y xử lí xong một phần, buông tấu chương xuống, nâng chén trà lên, Tổng quản thái giám mới nhân lúc đó mở lời: “Canh này do nương nương đích thân nấu, Hoàng thượng có nếm thử không?”

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Nhắc đến uống canh, Hoàng thượng nhớ lại hai ngày nay y đã uống bốn lần canh bồ câu.

Canh bồ câu là y sắp xếp bên dưới nấu bồi bổ thân thể, tuy thế nhưng đã uống đến phát ngấy bây giờ nhìn thấy chung canh kia thì chẳng còn chút khẩu vị nào.

Y xua tay nói: “Hai ngày nay các cung thay phiên nhau tới, mang cho trẫm cái này cái nọ, ngược lại chẳng nghe thấy tin tức gì của Phùng Mỹ nhân, nàng ấy đang bận cái gì vậy?”


Điều này đúng là hỏi khó Tổng quản thái giám, hắn không dám nói không biết, chỉ đành đáp lời: “Nô tài đi nghe ngóng xem.”

Hoàng thượng lại xua tay: “… Hay là thôi đi.”

“Đêm nay người xem tấu chương hay là lật thẻ?”

Nói ra thì Hoàng thượng đăng cơ mới được mười năm, đây là lần tuyển tú thứ tư, ba lần trước thu nạp tất cả mười mấy người, tính thêm cả từ lúc tiềm để, có khoảng hai mươi nữ nhân đang hầu hạ y. So với tiên hoàng, cũng không xem là nhiều, bình thường Hoàng thượng chỉ nhớ đến vài người, có vài cung ngóng trăng ngóng sao mới có thể thấy y quay lại.

Hơn nữa gần đây lại nhảy ra một Phùng Mỹ nhân, càng làm đảo lộn thế cục hậu cung, mấy ngày trước Hoàng thượng đêm đêm đều gọi thị tẩm, suýt chút thì tổn hao thân thể, bồi bổ hai ngày mới thoải mái hơn, lại muốn Phùng Mỹ nhân của Trường Hi cung đến.

Y lại lật những tấm thẻ bài này, nhìn chỗ ngồi trên kiệu, Phùng Niệm của Trường Hi cung được bọn thái giám nâng đến trước cửa cung, nàng nhìn không có gì khác biệt với những ngày được thịnh sủng trước đây, sắc mặt vẫn tốt như vậy.

Lúc ấy trong lòng Hoàng thượng thật khó chịu.

Lòng y hơi chua, còn phải giả vờ như người không có chuyện gì, còn dắt Phùng Niệm đi về phía trước, ôm nàng ngồi xuống.

“Đã mấy ngày không bước chân vào hậu cung, Mỹ nhân có nhớ trẫm không?”

Phùng Niệm dựa vào ngực y, cười ngọt nào nói: “Đương nhiên là nhớ rồi, mỗi ngày đều nhớ.”

Hoàng thượng bị sắc đẹp trong khoảng cách gần kích thích làm đầu óc mơ màng, các tỷ tỷ trong group vô tình phá đám.


Đát Kỷ: “Đồ lừa đào”

Bao Tự: “Đồ lừa đảo +1.”

Tây Thi: “Đồ lừa đảo +2.”

Từ khi vào group đến nay, Lữ Trĩ luôn bị nhắm đến, nàng không muốn thông đồng làm bậy cùng với ba yêu phi bên trên dù chỉ là một chút, dù thế, nàng vẫn thành thật nói một câu: “Đồ lừa đảo +3.”

Đương nhiên Phùng Niệm cũng đáp lời, nàng hừ một tiếng trong group, gọn gàng tắt trực tiếp, chuyên tâm đối phó với cẩu hoàng đế.

Cho dù đã nhìn biết bao lần, chỉ cần Phùng Niệm cười rộ lên, Hoàng đế hoàn toàn không có sức chống cự. Y quên mất ban đầu muốn tức giận, ngược lại lại quan tâm đến Phùng Niệm, hỏi nàng ở trong cung đã quen chưa, có bị làm khó dễ không?”

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

“Có Hoàng thượng nhớ mong, mỗi ngày thiếp đều như ngâm mình trong hũ mật. Ngược lại Hoàng thượng, ban ngày lo chuyện chính sự, đêm đến còn phải phê duyệt tấu chương, thiếp lo cho người lắm.”

Tay Hoàng thượng đang càn quấy bên hông nàng, ngược lại trên mặt thì đứng đắn, còn hỏi: “Lo lắng cho trẫm cũng không nấu canh mang đến.”

Phùng Niệm vô cùng tự tin nói: “Thiếp không biết.”

Hoàng thượng bóp chóp mũi nàng, tức gận nói: “Để người hầu làm cũng không được hay sao?”


Phùng Niệm đưa tay che chóp mũi, buồn bực nói: “Thật là không có thành ý. Thiếp nghĩ kĩ rồi, trong cung có nhiều nương nương đưa đồ ăn cho người như vậy, những thứ đó người cũng chẳng ăn hết, không sai chứ? Trong lòng thiếp cứ thầm lặng mà nhớ người là tốt rồi, nếu tới khiến người bỏ lỡ chính sự hay khiến người chán ghét nữa đấy.”

“Tốt xấu đều là nàng nói, thôi được rồi, trẫm không so đo với nàng, đã lúc này rồi, Mỹ nhân chúng ta lên giường thôi.”

Lúc gọi Quý phi, Lệ phi và Tạ Chiêu nghi thị tẩm, Hoàng thượng luôn có chút không vui, còn cho rằng mấy ngày trước cùng với Phùng Niệm ồn ào quá mức khiến cho cơ thể mệt nhọc rồi.

Hôm nay tái chiến, hùng phong vẫn còn đó.

Là ba người kia không có lực hấp dẫn như Phùng Mỹ nhân, lúc chăm chỉ cày cấy cẩu Hoàng đế còn nghĩ quả nhiên không phải là trẫm có vấn đề, trẫm còn tốt lắm! Là các nàng ấy nên tự xem xét lại mình.

Đêm nay qua đi, xương cốt Phùng Niệm suýt chút rời ra, trở về Trường Hi cung nàng còn oán trách trong group, mặc dù muốn làm sủng phi, một tháng ba mươi ngày lật thẻ năm sáu ngày là được rồi, cường độ lớn quá không chịu được, nam nhân ba mươi tuổi như hổ như sói vậy.

Đát Kỷ: “Muội đang khoe khoang đấy! Chúng ta muốn ngủ còn không có người đây.”

Tây Thi: “Không, ta không muốn.”

Đát Kỷ: “Muội không muốn ta thì muốn đấy! Nhìn thân sắc của Niệm Niệm, ta thèm chết đi được.”

Đát Kỷ: “Chủ group đâu rồi? Chủ group?”

Lữ Trĩ ấn ấn vào huyệt thái dương: “Sao trên đời này sao lại có nữ nhân như tỷ? Tỷ im miệng lại đi.”

Đát Kỷ: “Ta không im, không im.”


Đát Kỷ: “Chủ group, muội nghe ý kiến của các thành viên trong group đi, nhét một nam nhân vào hồng bao rồi phát qua đây cho tỷ được không?”

Phùng Niệm: “…”

Phùng Niệm: “Hành vi lẳng lơ như thế mà cũng nghĩ ra được, không hổ là tỷ.”

Nhét nam nhân vào hồng bao rồi phát đến!

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Có thể gửi hay không không nói, gửi được đến nơi rồi có còn là người sống không?

Hơn nữa trong cũng cũng chẳng có nam nhân nào khác, trừ cẩu Hoàng đế ra thì chỉ còn lại thái giám.

Đề nghị này ấy à, đừng nói là làm, chỉ nghĩ đến đã thấy nghẹt thở. Là một chủ group được sinh ra trong thế giới hiện đại trưởng thành dưới lá cờ đỏ, dù có xuyên không cũng không thể lái tàu hỏa kéo còi cả ngày*, Phùng Niệm dứt khoát cảnh cáo Đát Kỷ không được được nói nữa, thấy nàng ấy ngừng lại mới hài lòng tiếp tục trong group.

* 开火车 – Lái xe lửa: là một từ thuộc ngôn ngữ mạng Trung Quốc để chỉ hai hoặc nhiều người nói chuyện về một chủ đề không lành mạnh, có nguồn gốc từ huyện Mâu, Hà Bắc, Trung Quốc, theo Baidu.

Khoảng thời gian này, Hoàng thượng rất hay lật thẻ bài của Phùng Niệm, Tần phi trong hậu cung cũng có chút ý kiến, nhưng cũng không đến mức làm ầm lên, cũng chỉ lén lút ghen tuông, hoặc là có ý định xúi giục người khác xuất đầu lộ diện.

Nhóm phi tần oán trách Hoàng thượng cứ mãi sủng ái Phùng Niệm, cũng ngờ rằng Hoàng thượng đối với ý kiến của bọn họ cũng để ý.

Đối với chuyện này, cẩu hoàng đế không hề cho rằng

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.