Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 59: Thiếu


Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 59: Thiếu

Editor: Đào Sindy

Triều đình thông qua dán bản cáo thị chiêu cáo thiên hạ chuyện “Hoàng Đế yêu thiên túc*, chân nhỏ không được vào cung”, mặc dù cũng có lời kháng nghị, nhiều người rõ việc đã đến nước này không cách nào cứu vãn, đối nghịch Hoàng Đế chẳng có chỗ tốt gì, ngươi đành phải thuận theo y.

*chân phụ nữ không bó.

Quý nữ trong kinh cắt đi vải chân bó trước nhất, có các nàng dẫn đầu, có rất nhiều người lục tục ngo ngoe dỡ ra, điểm cống hiến của Phan Ngọc Nhi trong group tăng nhanh, nàng là người mới vào group, tích góp mấy ngày ngắn ngủi đã vượt qua tất cả những người khác, nhảy lên trở thành người giàu nhất trong group. diennnn+dannn$$$$leeee^quyyyyy_donnnn

Phùng Niệm ở trong thâm cung, vốn không rõ tình huống bên ngoài, nghe nói điểm cống hiến của nàng ngày càng tăng, càng tăng càng nhiều, không phải thấy được hiệu quả rất lớn sao.

Phùng Niệm: “Trong trục thời gian của các tỷ tỷ, phong tục quấn chân bắt nguồn từ triều Tống, thời Minh Thanh càng phát triển mạnh mẽ bên ngoài, Hoàng Đế triều Thanh từng muốn ngăn chặn, bởi vì mâu thuẫn giữa các dân tộc, chuyện trở nên rất phức tạp. Người Mãn chiếm thiên hạ của người Hán, muốn người Hán phục tùng bọn họ, cạo phát dịch phục* thả chân. Nam nhân muốn ra cửa mỗi ngày, ngươi không cạo phát dịch phục thì đầu không còn. Rất nhiều nữ nhân chân không bước ra khỏi nhà, nàng không thả ngươi không làm gì được. Nhiều lần ngăn chặn, Hoàng Đế cũng sợ kêu ca bùng nổ không dám thi hành thủ đoạn quá khích, đến khi triều Thanh bị lật đổ, khắp nơi vẫn là nữ chân chân nhỏ.”

*Cạo phát dịch phục hoặc thế phát dịch phục, nãi chỉ rõ mạt Thanh sơ thời kì Thanh triều thống trị giả cường làm này thống trị hạ bao gồm Hán tộc cập kì nó Nam Phương dân tộc thiểu số nam tử sửa cạo Mãn tộc cạo đầu kiểu tóc “Cạo phát lệnh” (hoặc xưng “Thế phát lệnh”), cùng với sửa Mãn tộc phục sức chính sách. Này đó chính sách đề cập dân tộc văn hóa tán thành, chủ yếu là nhằm vào Hán tộc, chính sách thực thi một trong những nguyên nhân là vì khác nhau phục tùng giả cùng người phản kháng, phương tiện thống trị. Cạo phát lệnh ở ngoài sáng mạt Thanh sơ khiến cho mãnh liệt phản đối cùng chống cự, kết quả người phản kháng ở Thanh sơ một lần gặp trí thanh đình huyết tinh trấn áp. Cạo phát, dịch phục cùng rào đất, chiếm phòng, đầu sung, trốn người cũng xưng “Thanh sơ Lục Đại ảnh hưởng chính trị”


Trần Viên Viên: “Sau khi vong quốc, muốn giữ lại một số thứ, để chứng minh chúng ta và Thát tử* không giống nhau.”

*thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay.

Đông Ca: “Gì mà Thát tử Thát tử đấy, muội tôn trọng người trong thảo nguyên chúng ta một chút. “

Tây Thi: “Viên Viên nói rất đúng, những người kia thà rằng chịu khổ chịu tội cũng không chịu nghĩ để nữ nhân thả chân ra. Lời của Niệm Niệm cũng nói rất đúng, rất nhiều chuyện không liên quan đến quốc thù gia hận hay mâu thuẫn dân tộc thì không khó, một khi dính dáng đến, tất nhiên bách tính phản kháng kịch liệt, cảm thấy nên anh dũng chống lại, ta hy sinh cũng rất đáng.”

Đát Kỷ: “Nhìn ra được nó đã thấm sâu trong lòng muội, không hổ là nữ nhân từng vong nước.”

Phùng Niệm: “Có một câu không biết có nên nói hay không.”

Lữ Trĩ: “Nói “

Phan Ngọc Nhi: “Nói nói nói “

Phùng Niệm: “Đát Kỷ tỷ tỷ là quạ cười heo đen*.”

*đồng nghĩa với câu: chó chê mèo lắm lông.

Dương Ngọc Hoàn “Đúng thế, không phải tỷ cũng là nữ nhân từng vong quốc đấy sao. “

Đát Kỷ: “Chẳng lẽ muội không phải. “

Trần Viên Viên: “Nàng không phải.”


Phùng Niệm: “Nàng thật không phải. Nàng và Hoàng Đế cùng nhau chạy trốn, gặp phải binh sĩ ồn ào nói không giết yêu phi sẽ không đi, kết quả Hoàn Hoàn chết Hoàng Đế vẫn sống, triều Đường còn kéo dài hơn một trăm năm đấy.”

Hạ Cơ: ” “

Triệu Phi Yến: “Thê thảm từng hồi từng hồi, đằng trước không nên lấy Hoàng đế này so với Bùi Càn, hắn không so được.”

Lữ Trĩ: “Điểm cống hiến của Dương Ngọc Hoàn hình như tăng lên không ít, rất nhanh đã có thể triệu hồi thân nhân, có thể gọi đến tên nam nhân phụ bạc sớm chiều đối lập thật sự buồn lòng.”

Trần Viên Viên: “Tốt nhất đừng triệu, hình như Hoàn Hoàn không có con cái, Lý Long Cơ tới thì xấu hổ, Lý Mạo tới càng lúng túng hơn.”

Phùng Niệm “Ai nói Hoàn Hoàn của chúng ta không có con cái, An Lộc Sơn không phải con nuôi của nàng à.”

Bao Tự: “An Lộc Sơn là ai vậy “

Phùng Niệm: “Không phải nói Hoàn Hoàn bị ngủm trên đường chạy trốn cùng Hoàng Đế sao, tạo phản chính là con nuôi nàng An Lộc Sơn.”

Đát Kỷ: “Phụt, quả nhiên thê thảm từng hồi từng hồi.”


Dương Ngọc Hoàn: “Đừng nói nữa, đau lòng.”

Tất cả mọi người trong group rất vui vẻ, ngoại trừ Vương Chính Quân, Vương Chính Quân này, chỉ cần nghĩ đến Phan Ngọc Nhi phát kỹ năng chân đẹp thì điểm cống hiến tăng vọt, nhìn lại mình càng thấy khó chịu.

Phan Ngọc Nhi à, căn cứ theo lời chủ group nói thật sự là một yêu phi, khi còn sống chưa từng làm chuyện tốt, chết vào trong group còn tiêu sái như thế.

May là nàng chỉ nghĩ trong lòng, nếu không trong group sẽ cùng nhau gõ một loạt “đây là số mạng”.

Sau khi Phan Ngọc Nhi có đủ cống hiến đã không chút do dự triệu hồi thân nhân, quả nhiên người tới là Đông Hôn hầu Tiêu Bảo Quyển*. Tiêu Bảo Quyển trông thấy Phan Ngọc Nhi liền gọi tâm can bảo bối, chờ hắn biết hai người đều đã chết, ở trong group họa thủy triệu hồi thân nhân, hiện tại Phan Ngọc Nhi mới là chủ, hắn là được gọi vào.

*Tiêu Bảo Quyển (483–501) tên lúc mới sinh là Tiêu Minh Hiền, thường được biết đến với tước hiệu sau khi bị phế là Đông Hôn hầu, tên tự Trí Tàng, là vị vua thứ sáu của triều Nam Tề trong lịch sử Trung Quốc. Ông được xem là một quân chủ bạo lực, đã cho xử tử


//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.