Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 57: Thiếu
Edit: Jung Ad
Thời điểm tiến cung khuyên ngăn chẳng ai ngờ tới mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, có người trong lòng hối hận rồi, muốn cầu Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, trong lòng Bùi Càn nghĩ thầm trẫm không nhìn nổi các nàng rồi, vậy mà các nàng còn nghĩ mình quý giá hơn trẫm nên trẫm mới không cho các nàng tiếp tục bó chân, nhìn thử xem, các nàng không biết cái gì gọi là bên ngoài tô vàng nạm ngọc còn bên trong thối rữa sao?
Mấy người nữ nhân này đổi giày ngủ màu đỏ nằm trên giường thì rất hương diễm, không tận mắt nhìn y cũng không thể tin được phía dưới giày ngủ là một đôi chân như thế.
Không có chút mỹ cảm nào, trừ ghê tởm thì cũng nhìn thấy mà giật mình.
Đại khái y suy nghĩ phương pháp bó chân một chút, đã cảm thấy da đầu tê dại. Cũng không biết những người làm phụ mẫu này làm sao ra tay được khiến nữ nhi của mình thành như thế, mười ngón chân đều ép đến lòng bàn chân, không cảm thấy đau sao?
Có một số việc, không chú ý tới sẽ không biết, một khi chú ý tới thì không cách nào coi nhẹ.
Không nói vì người khác mà cao thượng như vậy, coi như y vì mình cũng phải nhấn tục lệ không tốt này xuống, nếu không nữ nhân trong cung vừa nhấc chân y lập tức nghĩ đến cái đó… Không nổi lên bất cứ hứng thú gì không nói, ngay cả ăn cơm đều không thấy ngon miệng.
Bùi Càn nhất định phải xử lý chuyện này, đám đại thần sợ quyết định này vừa ra sau này các cô nương trong tộc đều không được tuyển vào cung, vội vàng tới khuyên, kết quả Hoàng Thượng phái thái giám đi cùng bọn họ, khiến bọn họ trở về xem thật kỹ phía sau vải bó chân của thê thiếp nhà mình là cặp chân thế nào.
Lời nói cũng đã nói ra, ngươi không làm theo lập tức cách chức quan, ai dám không nghe?
Lấy Hữu tướng cầm đầu, sáu bảy vị trọng thần bước chân nặng nề ra khỏi cung, bọn họ đã đi rất chậm, nhưng vẫn cảm giác chớp mắt một cái đã lập tức đến cửa nhà.
Thái giám đi cùng mời các vị đại nhân làm nhanh lên một chút: “Tạp gia không thể đợi lâu ở ngoài cung, sau khi xong việc còn phải trở về báo cáo Hoàng Thượng.”
Các vị đại nhân đành phải kiên trì phân phó quản gia đến hậu viện mời người.
Trong nhà trọng thần triều đình, ít thì đều có một hai phòng thiếp, nhiều thê thiếp thông phòng cộng lại có thể mở bàn tiệc. Lúc người đi ra còn rất mơ hồ, các vị đại nhân vẫy tay cho người hầu lui xuống, chỉ để lại thái giám trong cung, khiến cho thê thiếp ngồi thành hàng chuẩn bị cẩn thận cởi giày cởi vớ.
“Đây là muốn làm gì?”
“Làm cái gì vậy?”
“Lão gia điên rồi sao? Tại sao lại như thế?”
Phu nhân có lai lịch tính tình cũng lớn, trực tiếp muốn đi, lại bị thái giám trong cung ngăn lại: “Người vẫn nên ngồi tại chỗ đi, ngày hôm nay người và các vị đây đều phải cởi, không cởi, đại nhân lập tức bị cách chức quan.”
Tình cảnh phía sau, nếu dùng hai chữ để hình dung chính là ngạt thở, bốn chữ thì là vô cùng ngạt thở.
Nội tâm mạnh mẽ còn tốt, cố gắng kìm nén.
Cũng có người suýt chút nữa ngất lịm đi, bôi thuốc mỡ mát lạnh mới bình thường trở lại.
Các đại nhân thấy khó chịu, những nữ nhân hậu viện này cũng cảm thấy lúng túng xấu hổ, cho dù ngoại trừ lão gia thì ở bên cạnh chỉ có tên thái giám, một đôi chân vặn vẹo như thế còn muốn cởi vớ giày cho người khác nhìn chân trần, ai không biết xấu hổ?
Thật vất vả thực hiện xong quá trình, thái giám bên cạnh còn nói: “Tạp gia cũng không muốn bình luận chuyện này, chỉ nói cho người, từ khi nhìn thấy chân trần của nương nương, Hoàng Thượng đã không lật thẻ phi tần có chân nhỏ, bảng cáo thị đó không phải trong lúc nổi hứng tùy tiện viết ra, mà là quyết tâm. Hoàng Thượng chán ghét chân nhỏ, vì vậy nó không thể vào hậu cung được, coi như tìm cách đưa vào, cũng không được sủng ái chút nào.”
Hàng chân nhỏ này à, hắn ta là thái giám nhìn còn phải suy sụp, chẳng trách khiến Hoàng Thượng bị dọa thành như thế.
Những giám sát được phái ra này xin được cáo lui trước, bọn họ vừa đi, thê thiếp hậu viện của các đại nhân mới dám hỏi ――
“Công công đó nói Hoàng Thượng không thích phi tần chân nhỏ là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ trong cung còn có nữ nhân không bó chân? Nhà ai mà không như thế chứ?”
“Lão gia người đừng đứng ngốc đấy, người nói đi, rốt cuộc là đang náo loạn cái gì?”
Phu nhân và thiếp thất được sủng ái đang hỏi, còn không được sủng hoặc là hốc mắt đỏ hoặc là vẻ mặt đờ đẫn đứng bên cạnh.
Nếu là bình thường, nhìn thấy chúng mỹ nhân lã chã chực khóc lão gia đã tiến lên an ủi bọn họ.
Vừa mới nhìn một hàng chân nhỏ, lúc này lão gia còn có chút choáng, cảm giác chóp mũi đều là mùi vị đó.
Ông ta vốn không có tâm tư giải thích cái gì, chỉ muốn yên lặng một mình.
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –