Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 54: Thiếu
Edit: Jung Ad
Khắp kinh thành đều biết Nhị Hoàng tử Hồ quốc lại đến, Phùng gia cũng nghe nói, còn chưa kịp đi hỏi thăm vì sao hắn ta thường xuyên đến kinh thành, thì Dương thị mẫu thân của Bùi Trạch đã đến, nói với Từ thị: “Không phải ngươi nhớ mong tiểu nữ nhi của mình sao? Đúng lúc, nàng ta đã trở về.”
Cho dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ Dương thị thế này, cũng có thể đoán được không phải tin tức tốt lành gì.
Vẻ mặt Từ thị thay đổi.
Không cần bà ta hỏi, Dương thị nói tiếp: “Sợ rằng nàng ta không thể trở thành Nhị Hoàng tử phi của Hồ quốc, nàng ta bị trả về. Nếu mạng tốt còn có thể ở trong cung làm người hầu hạ… Nhưng mà rốt cuộc lại lòng vòng trong tay người ta, người đi Hồ quốc ở hai tháng, chưa chắc Hoàng Thượng yên tâm dùng nàng ta, nếu là như thế, vài ngày nữa ngươi đã có thể nhìn thấy người.”
Nghe thế, mặt Từ thị trắng bệch, Dương thị còn cảm thấy chưa hả giận, nói thêm vài câu đâm vào tim, lúc này mới quay người rời đi.
Lúc bà ta bên cạnh Từ thị còn cố chống đỡ, nhìn bà ta đi xa, Từ thị đâu còn chịu đựng được nữa? Cả người ngã xuống mặt đất.
Nghe thấy tiếng động nên Phùng Hi ra ngoài xem xét tình huống, phát hiện Từ thị hồn vía lên mây ngồi trên ụ đá trong viện, nàng ta hỏi vừa rồi là ai tới? Nói chuyện gì? Tự nhiên Từ thị khóc rồi.
“Làm sao bây giờ? Lần này phải làm sao đây? Muội muội của con bị Hoàng tử Hồ quốc trả về rồi.”
Ban đầu Phùng Hi sửng sốt, sau đó dần mất kiên nhẫn, nàng ta cố gắng kiềm chế, nói: “Đúng lúc, người không phải nói ở Hồ quốc không tốt, đi tới đó không phải là chịu khổ sao?”
“Nhưng muội muội con đã đi rồi, giờ bị trả về thì có thể có chuyện gì tốt chứ? Cho dù Hoàng tử Hồ quốc không đụng vào nó, người khác cũng không biết, trong sạch mất hết rồi!” Nói đến đây, Từ thị không khỏi mắng chửi: “Sao lại có loại người như thế? Hắn ta thà rằng mất một ngàn con ngựa cũng muốn đổi lấy nữ nhi của ta, sau khi đổi thì không biết quý trọng, mới bao lâu mà nói trả là trả. Hoàng hoa khuê nữ bị lui hôn chưa kể đã không tốt, mà giống dạng này về sau làm sao lấy phu quân được? Không phải nàng đã bị hủy ư?”
“Không phải hôm nay nhân duyên bọn con mới bị hủy, từ lúc trong nhà xảy ra chuyện thì đã hủy rồi.”
Nhìn mẫu thân một lòng một dạ nghĩ đến muội muội, Phùng Hi thấy phiền, không thèm để ý quay người đi vào trong phòng. Từ thị nói việc này với lão gia, Phùng Khánh Dư càng lạnh nhạt: “Nó ở trong cung không có cách giữ lại Hoàng Thượng, đến Hồ quốc thì không bắt được Nhị Hoàng tử, bị hủy cũng không thể trách người khác, là chính nó không biết cố gắng.”
Từ thị vừa khóc một trận, khóc xong rồi cố chịu đựng vài ngày, chờ ý kiến trong cung.
Đến nửa tháng sau cũng chưa thấy người trở lại, lúc ấy Từ thị xem như người đã ở lại trong cung rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, Phùng Nguyên đã bị người đưa về, đưa về cùng còn có một rương đồ vật lớn.
Nhìn người nàng ta vẫn như cũ, không có biến hóa lớn gì, Từ thị thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Phùng Hi và Phùng Tuấn cùng đi ra, nhìn thấy rương đồ vật để ở một bên, chuẩn bị mở ra. Phùng Nguyên nói: “Đó là y phục và đồ trang sức của ta.”
“Y phục và đồ trang sức của muội? Không phải lúc đó muội chỉ mang bao phục tiến cung thôi sao? Làm sao khi về nhiều đồ như vậy? Hoàng tử Hồ quốc đó cho muội? Như vậy thì hắn ta cũng không tệ?” Phùng Hi vừa hỏi vừa mở rương nhìn xem, vừa mở ra đã nhìn thấy bên trong tràn đầy y phục ít nhất có bảy tám bộ, đồ trang sức có không ít, hộp trang điểm son phấn bột nước thì có vài món.
Nếu nàng ta vẫn là tiểu thư Thượng Thư phủ, nhìn thấy những thứ này nhiều lắm chỉ cảm thấy không tệ, không đến mức đỏ mắt.
Hơn mấy tháng Phùng gia bị tịch thu, không thể mang đi thứ đáng giá, cuộc sống bây giờ muốn bao nhiêu nghèo khó có bấy nhiêu nghèo khó, đã thật lâu Phùng Hi không có ăn mặc tốt như thế, kết quả, muội muội ở trong miệng mẫu thân số mệnh không tốt thế mà đồ dùng ăn mặc tốt như vậy… Trong lòng nàng ta sao có thể thoải mái?
Từ thị cũng đang kinh ngạc: “Nếu vậy thì Hoàng tử Hồ quốc đối với con còn có chút tình cảm, vậy hắn ta đưa con trở về làm gì?”
Vừa về đến nhà trong lòng Phùng Nguyên xúc động rất lớn, lúc đầu rất muốn khóc, sau đó nghe tỷ tỷ và mẫu thân nói xong mấy lời đó, nàng ta lập tức đè ép những cảm xúc nổi lên trong lòng xuống.
Lúc này, cảm giác trong lòng nàng ta chênh lệch rất lớn.
Nghĩ đến ngày đó Hi phi nương nương thấy mình, người suýt nữa rơi lệ, nói một đống lời nói trấn an, vì chính mình đòi lại công đạo mà liều mạng đắc tội khách quý, mắng chửi Hoàng tử Hồ quốc tại chỗ.
Những ngày gần đây ở Trường Hi cung, thái giám cung nữ đối xử với nàng ta rất chu đáo, biết tình cảnh gian nan ở Phùng gia nên cho nàng ta mang nhiều đồ về như vậy… Nghĩ đến hành động của Hi phi nương nương, so sánh với mẫu thân và tỷ tỷ, nàng ta hoài nghi ai mới thật sự là người thân của mình.
“Ở Hồ quốc cái gì cũng không tốt, ta suýt chút nữa đã chết rồi, may mắn bọn họ biết ta là muội muội của Hi phi, sợ ta chết ở đó thì đắc tội với Hi phi, lúc này mới vội vàng đưa ta về nhà. Những vật này cũng không phải bọn họ cho, là Hi phi nương nương tặng cho ta trong thời gian ta ở cung của người điều dưỡng.”
Một người đối với một người khác là thiện ý hoặc ác ý, từ bên trong lời nói có thể nghe ra được.
Nghe xong những lời này, Phùng Hi đã cảm thấy không đúng: “Muội để nàng ta mua chuộc? Muội đã quên vì sao nhà chúng ta rơi vào hoàn cảnh này?”
“Trong nhà bị tịch thu thì liên quan gì đến Hi phi nương nương? Ta cảm thấy chúng ta có thành kiến quá sâu đối với nương nương, người không phải người xấu xa như vậy. Trước đó trong nhà xảy ra chuyện người lập tức đưa ngân phiếu trở về, ta tiến cung bị người hãm hại người cũng thay muội chứng minh trong sạch, lần này nếu không phải điều dưỡng một thời gian ở Trường Hi cung, sao ta có thể khỏe mạnh mà về đến nhà?”
“Chẳng qua vì nàng ta muốn thanh danh tốt, nên làm cho mọi người nhìn đấy.”
Phùng Nguyên kéo rương đồ muốn đi vào trong phòng: “Ta không nói với tỷ, ta có mắt, tự ta sẽ nhìn.”
Đúng như Lữ Trĩ phân tích như
//
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – – Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –