Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 4: Thiếu
Editor: Đào Sindy
Lữ Trĩ bị lật xe, khiến tất cả mọi người tức cười, bây giờ trong group đều đang cười phì.
Phùng Niệm vui vẻ, vui quá chợt nhớ đến vấn đề khác.
Nàng hỏi Đát Kỷ từ đâu tới đây? Cốt truyện vẫn là trong Sử ký chứ?
Đợi một chút, Đát Kỷ còn chưa trả lời, Lữ Trĩ dạy nàng đầu tiên là mở cửa sổ ra, muốn nói gì thì chỉ cần lẩm nhẩm chuyển đi, xác nhận gửi là được.
Mất vài giây đồng hồ, có tin tức ——
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Đát Kỷ: “Thiếp chính là Tô thị nữ, sau này gả cho Thương vương Đế tân.”
Phùng Niệm: “Là từ Sử ký ra.”
Lữ Trĩ: “Sau khi chết thì vào group?”
Đát Kỷ không trả lời mà hỏi lại: “Mọi người là ai?”
…
Mấy ngày nay, Phùng Niệm đã cải cách ba thành viên khác trong group, lúc các nàng vừa mới đến tự xưng thiếp và bản cung không rời miệng, trò chuyện khó chịu đến muốn đòi mạng. Thật vất vả ổn định lại, thì có thêm Đát Kỷ tỷ tỷ đến từ hơn nghìn năm trước công nguyên, nhức đầu nhất là nàng ở trong nhóm là lớn nhất, Bao Tự là kế tiếp, Tây Thi sau Bao Tự, Lữ Trĩ cuối cùng.
Nếu như dựa theo số năm, nhìn vào màn hình thì chả biết đây là tình huống gì.
Trong nhóm này, Đát Kỷ sửng sốt không nhận ra ai, vậy làm sao bây giờ? Phùng Niệm đành phải chỉ thông báo, để nàng nhìn trước, lại nói với nàng trừ chủ group ra thì những người khác trong group là những đại kỳ nữ từ các triều đại khác nhau.
Phùng Niệm: “Nếu là chết vào, tỷ phải biết Chu quốc. Bao Tự chính là Vương hậu của Đại vương cuối cùng Chu quốc, sau này lịch sử tiến vào thời kì phân tách lớn, Xuân Thu Chiến quốc quần hùng tranh giành, Tây Thi là người của thời đó. Còn Lữ Trĩ, ở sau tận tám trăm năm, là Hoàng hậu khai quốc triều Hán.”
Đát Kỷ: “Muội thì sao?”
Phùng Niệm: “… Tình huống của ta phức tạp, dăm ba câu không rõ được, sau này tỷ sẽ biết.”
Bao Tự: ” Đừng gấp, hồng bao của tỷ đâu? Nhanh chuyển hồng bao! @ Đát Kỷ “
Đát Kỷ: “Hồng bao?”
Tây Thi: “Tỷ xem mình có những kỹ năng gì, chọn cái tốt nhất phát cho chủ group, chúng ta đều phát, không phát thì có thể bị kick.”
Ba thành viên trong group đều đang xắn tay áo lên, chờ xem Đát Kỷ có bảo bối gì dưới đáy hòm. Duy chỉ có trong lòng Phùng Niệm nguội lạnh, tên tuổi hồ ly tinh Tô Đát Kỷ trong Phong Thần Diễn Nghĩa càng lớn là không giả, nhưng ngươi thử nghĩ xem, nếu trong sử ký không độc ác hung tàn, sao hậu nhân có thể biên soạn nàng như thế?
Ái phi Đát Kỷ của Đế tân, vậy thì thật là đại sát khí, bởi vì nhìn thấy người ta đi chân trần trên nền băng giữa mùa đông, nàng hiếu kỳ người nọ sao không lạnh, thế là chặt chân người ta; có một nữ tử mang thai, nàng nhất thời nổi hứng đánh cược với Đại vương xem là nam hay nữ, rồi cho người mổ bụng…
Phùng Niệm sợ Đát Kỷ tiểu tỷ tỷ phát cho nàng các loại kỹ năng như “Sự tò mò mê hoặc” hay là “Nữ nhân không ác địa vị bất ổn”.
Nàng đang định nói đừng nóng nảy, định hóa giải tình huống trước, quay đầu nhắc về chuyện hồng bao, tiểu tỷ tỷ Đát Kỷ động tác nhanh, trong nháy mắt đã phát hồng bao mặc định đến.
Hệ thống nhắc nhở có hồng bao chờ nhận lấy, trong nháy mắt đó Phùng Niệm hít thở không thông.
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Nàng đánh bạo mở hồng bao ra.
Đó là một kỹ năng phát động, điều kiện quyết định là được sủng ái, chỉ cần nói “Thiếp có kế này…”, dù cho chủ ý của ngươi có nát thế nào, đối phương vẫn sẽ vui vẻ tiếp thu.
Thấy rõ rồi, đột nhiên Phùng Niệm nghĩ đến mình đã thỏa mãn yêu cầu, trang bị kỹ năng lên, nói với Hoàng Thượng phía nam có một loại trái cây, mùi rất nặng, ăn vào lại rất thơm. Trông giống như cứt, mùi không dễ ngửi, không biết là mùi gì, thiếp có kế này…
Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi Đát Kỷ tỷ tỷ không, đột nhiên Phùng Niệm có chút hiếu kỳ. Cũng may nàng kịp ấn mình xuống, thầm nghĩ không được, tiểu tiên nữ không nên nói mấy từ như cứt đái cái rắm gì đó.
Trong đám đang thúc giục nàng, muốn xem kỹ năng Đát Kỷ phát là gì.
Phùng Niệm thuận tay dán lên: “Kỹ năng này dùng tới, Lương quốc không vong thì ta quá thiện lương rồi.”
Bao Tự: “… Là tại hạ thua.”
Tây Thi: “Tiếng tăm của Đát Kỷ tỷ tỷ to lớn như thế, quả nhiên là có đạo lý.”
Lữ Trĩ: ” Chu vương và Thương vương đã tạo nên nghiệt gì mới gặp phải hai người?.”
Đát Kỷ: “Gặp được thiếp là may mắn của Đại vương.”
Lữ Trĩ: “Không phải may mắn của Đại vương tỷ mà là tỷ quá tự tin.”
Bao Tự: “Ta biết trong lòng Lữ muội khó chịu, lúc trước thấy muội có kỹ năng xúi giục kia còn có chỗ dùng, Đát Kỷ tỷ tỷ đến, muội cứ như bị thừa ra.”
Tây Thi: “Yên lặng like.”
…
Lữ Trĩ thường hay nghĩ có phải mình bộc lộ khí chất hiền hậu của mình ra quá rồi không, vì quá ưu tú mới bị những họa quốc yêu cơ này công khai xa lánh.
Cũng may thời gian của chủ đề không trên người nàng lâu, mấy người kia cũng chỉ là trêu đùa, rồi chuyển sang Phùng Niệm.
Bao Tự: “Đát Kỷ tỷ tỷ đến hơi muộn, để ta kể cho tỷ biết tình huống bây giờ là Niệm Niệm bất đắc dĩ tham gia tuyển tú, bị cẩu Hoàng đế phong Mỹ nhân, nhưng phân vị không cao, muốn sống an nhàn phải chạy lên trên.”
Đát Kỷ: “Chuyện này không phải rất dễ sao?”
Tây Thi: “Giao cho tỷ thì dễ rồi, dù sao tiểu cô nương chủ group cũng có quy tắc và lương tâm.”
Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});
Vào group chưa được bao lâu, Đát Kỷ đã bị các nàng cắm vô số đao, nàng tức giận, không thể nhịn được nữa liền không đành lòng: “Chủ group sao không quản các nàng? Lại để họ khi dễ thiếp! Thiếp thật uất ức mà!”
Chủ group bị gọi tên chợt nổi da gà.
Đát Kỷ làm nũng, ai chịu nổi đây?
*
Phùng Niệm từ Chiêu Dương cung trở về liền mụ mị trong group, nhất là Đát Kỷ mới đến hôm nay, thành viên nhiệt tình tăng vọt, từ nửa buổi sáng lảm nhảm đến chạng vạng tối.
Dùng tạm chút bữa tối, nàng định đi mấy bước trong Trường Hi cung cho tiêu cơm,
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –