Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 24: Tỷ ‘chửi xéo’ ta, tỷ nói ta dung mạo như hoa
Edit: Nguyên Hoa
Phùng Niệm đến Ninh Thọ cung thỉnh an Thái hậu, bị hỏi về chuyện của Náo tần, tưởng rằng Thái hậu muốn trách mắng, tim còn đập thình thịch.
Kỹ năng của các tỷ tỷ trong group chủ yếu là nhắm vào người khác giới, còn cùng giới thì tác dụng rất ít, kỹ năng càng nhìn càng đẹp của Tây Thi còn có thể dùng, nhưng những thứ đó dùng để phụ trợ thêm, không có hiệu quả xuất sắc như “cười một cái đả kích trí mạng” hay “thiếp có kế này.”
Phùng Niệm còn đang suy nghĩ xem làm sao mới có thể đối phó với Thái hậu, kỹ năng thu hẹp trong việc nói chuyện, xem làm thế nào để thuận lợi đi qua.
Vẫn chưa nghĩ kĩ, Thái hậu đã cười một tiếng.
“Bình thường nói nhiều như vậy, sao hôm nay lại không lên tiếng?”
Phản ứng này, không giống dáng vẻ đang tức giận nhỉ?
Phùng Niệm người này, ngươi đưa cho nàng một chiếc sào tre nàng liền thuận theo đó mà leo lên, thấy Thái hậu vẫn là Thái hậu giản dị dễ gần, nàng đi lên phía trước, nhỏ giọng nói: “Thấy người nghiêm túc như vậy, trong lòng thiếp hơi hoảng.”
“Con đó, nói con thành thật, những chuyện phiền phức trên người cũng không ít, nói con ầm ĩ, cũng không phải là người chủ động gây họa… chuyện Hoàng thượng đổi phong hàoTĩnh tần thành Náo tần, hai ngày này có nhiều người đã nhắc đến trước mặt ai gia, các nàng đều có lí do thoái thác, ai gia nghe xong cũng không tin tưởng lắm, thấy con đến, mới muốn hỏi một chút.”
Phùng Niệm thành thật kể một mạch mọi chuyện cho Thái hậu, còn nói: “Thiếp chỉ phiền nàng ấy châm ngòi thổi gió ở hai đầu, nói như vậy chỉ vì mỉa mai, thật không ngờ Hoàng thượng nghe lọt tai, đổi phong hào của Tĩnh Tần tỷ tỷ thành Náo Tần. Lúc ấy thiếp muốn khuyên, nhưng cảm thấy Hoàng thượng đã chấp nhận đề nghị của bản thân, lại quay ngược lại khuyên nhủ, thì không phải giả mù sa mưa* hay sao? Chỉ do dự một chút, chuyện đã định.”
*giả tạo.
Nhìn ánh mắt của Phùng Niệm, thật là ủy khuất, Thái hậu đưa tay kéo nàng đến bên mình, để người ngồi xuống, mới nói: “Tính cách Hoàng thượng thế nào trong lòng ai gia hiểu rõ, nếu như trong lòng hắn không có ý nghĩ ấy, đứng nói là con, mười người như con cũng không thể lay động. Chuyện này, nói đến cùng là do Hoàng thượng chán ghét Tĩnh tần, con không cần gánh lấy trách nhiệm to lớn này. Vả lại phong hào “Náo” này không phải rất tốt sao? Tưng bừng sôi nổi, nghe vào đã thấy không khí vui vẻ rồi.”
Lữ Trĩ: “Đây…”
Triệu Phi Yến: “Đây đúng thật là thân mẫu tử, cách nghĩ cũng giống hệt nhau.”
Đát Kỷ: “Coi thường chủ group của chúng ta rồi, còn nói mười chủ group cũng không thể lay động được Hoàng đế, ta liền nghĩ nhi tử của bà ấy đã như thế, một mình chủ group có thể trị được mười người.”
Tây Thi: “Đúng là tiêu chuẩn của nhi tử và nương trùng khớp nhau, hai người họ thật tuyệt vời.”
Bao Tự: “Náo tần người ta thì sao? Cho nàng ta đến để nghe những lời này. Thái hậu nói phòng hào này rất hay, tưng bừng sôi nổi không khí vui vẻ.”
Phùng Tiểu Liên: “Trong lòng Náo tần thầm nghĩ muội thích như vậy sao không bằng chuyển cho muội? Có thể gọi muội là Hiếu Náo Hoàng hậu.”
Phùng Niệm: “…”
Đông Ca: “Ha ha ha ha”
Tám thành viên trong group xem trực tiếp rất vui vẻ, chỉ có Lưu Bang, cho dù biết có kỹ năng tồn tại, một màn kia hắn nhìn mà còn thấy nghẹt thở, vốn muốn tìm chút an ủi ở chỗ Thái hậu, xem Thái hậu nghiêm mặt hỏi tội Hi Tần, lúc ấy Lưu Bang trở lên phấn khích, chỉ đợi Hi tần quỳ xuống nhận tội… Quay đầu ngạc nhiên, Thái hậu và Hoàng đế đức hạnh như nhau, hắn nói không ra lời, nghẹn đến nội thương.
“Nhưng bà ấy là Thái hậu, không quan tâm nhi tử xui xẻo kia, tùy ý hắn độc sủng một mình Phùng thị hay sao?”
Lưu Bang vẫn nói ra.
Lữ Trĩ nghiêng người liếc hắn, trên mặt viết rõ ràng: “Huynh còn mặt mũi mà hỏi sao?”
“Chẳng phải lúc trước bệ hạ muốn thương ai thì thương người ấy sao? Người ta nói với huynh Thích Cơ không tốt huynh có nghe lọt tai không? Huynh chẳng những không nghe, còn nói nhi tử ta nhát gan, muốn sắc phong Như Ý làm Thái tử…”
“Trẫm cũng có suy tính của chính mình.”
“Có thể ngừng được không, ta không muốn nghe.”
Lúc này Lữ Trĩ đang ghét bỏ hắn nhưng lại cảm thấy có chút vui sướng. Trước đây cho dù nàng có độc ác cũng không dám nói với Lưu Bang những lời giống thế này, còn bây giờ thì sao? Đã đến nơi này thì ai cao quý hơn ai? Những lời nàng nghẹn trong lòng cuối cùng cũng có thể thoải mái nói ra, còn có thể không thèm để ý đến sắc mặt của Lưu Bang.
Trong lòng Lưu Bang rất khổ, dứt khoát không nói ra, tính toán tiếp theo làm gì.
Kết quả là phát hiện ra màn hình phát trực tiếp bị mờ đi.
Quay đầu lại nhìn thấy Lữ Trĩ xem rất vui vẻ, hắn thở dài: “Bàn bạc qua loa vài câu, Hoàng hậu nàng lại tức giận rồi.”
“Huynh nói trước đây huynh bị Thích Cơ làm cho ngu muội, không nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta mới kích động làm ra những chuyện hồ đồ, vậy giờ đã rõ ràng chưa? Biết nữ nhân trong hậu cung người nào người nấy đều không dễ sống chung, nhật kí quan sát hàng ngày và sách tự suy ngẫm của huynh đâu? Xem mãi chẳng có tác dụng gì, huynh xem cái rắm ấy.”
Lần đầu Lưu Bang hoài niệm Lữ Trĩ của trước đây, nhất là lúc bọn họ mới thành thân, người mới hiền lành biết bao?
Nào có giống bây giờ, cả ngày ở cùng với đám yêu phi, học những tật xấu.
“Hoàng hậu à… nàng đường đường là Hoàng hậu sao có thể nói thô tục như vậy.”
*
Nói đến bên trong Ninh Thọ cung, chuyện phong hào đã làm rõ, Thái hậu lại khuyên ngược lại nàng, nói mang thai sinh con phải xem duyên phận, duyên phận đến tự nhiên sẽ có, không đến thì sốt ruột cũng không có tác dụng.
Phùng Niệm đương nhiên không cho rằng Thái hậu hiền lành văn minh. Suy cho cùng cẩu Hoàng đế không thiếu nhi tử, trong cung đã có sáu Hoàng tử rồi, Tạ Chiêu nghi và Phúc tần vẫn còn đang mang thai đấy.
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng thì không thể nói.
Nàng tràn đầy cảm động nhìn Thái hậu nương nương: “Đôi khi thiếp cũng nghĩ, nếu bản thân không mang thai được, có phải nên khuyên Hoàng thượng đến những cung khác nhiều hơn một chút? Nhìn Hoàng thượng ngày ngày đến Trường Hi cung, lòng thiếp vừa vui mừng lại vừa lo sợ, cứ cảm thấy bản thân mình chỉ như vậy, sao xứng với sự yêu thương cưng chiều của Hoàng thượng?”
Nhìn khuôn mặt nàng rối rắm khi nói ra những lời này, Thái hậu có chút chột dạ, còn hơi chua xót.
Từ sau khi trời chuyển lạnh, có mười ngày thì Hoàng thượng đến Trường Phúc cung bảy ngày, Thái hậu biết rõ tình trạng này, đầu tiên là đi tìm Hoàng thượng, bà mới biết vì sao số lần được thị tẩm của Phùng thị lại tăng lên như vậy, là bởi vì trời lạnh.
Nhi tử nói với bà, Phùng thị là cực phẩm khó có được. Chẳng những ôm vào mềm mại không xương, thế nhưng nàng ấy còn là đông ấm hạ mát. Tiết trời ngày hạ vì có nàng, ngày ngày đều có thể ngủ ngon giấc, bây giờ đã vào đông, ôm nàng ấy cũng như ôm cái lò lửa. Nhi tử thể hiện rất dứt khoát, có thể khôi phục cùng hưởng ân huệ, đợi khai xuân ấm áp rồi nói tiếp, trước mắt ai náo loạn thì y sẽ tước đi kẻ đó.
Thái hậu nghe y nói như vậy, lúc đầu cũng không tin lắm, có một lần bà đặc biệt chọn lúc người vừa mới vào điện, lúc trên người vẫn còn khí lạnh mà để lên tay Phùng Niệm.
Thật là ấm áp.
Đến lúc này, Thái hậu hoàn tin tin vào lời của nhi tử, trong lòng còn sinh ra nghi ngờ, cảm thấy nhi từ từ mùa hạ đến mùa thu đi, mùa đông lại đến xuân đến lại đi… có phải quá thực tế rồi không?
Nào có chuyện hôm qua còn ôm ấp người ta nói tâm can ta không thể rời xa nàng, quay đầu trời dần ấm áp, trẫm có thể đi rồi, Hi tần nàng tự mình chờ đi, đợi đến vào đông chúng ta lại tiếp tục tiền duyên.
Hài tử này, rút cuộc là hắn giống ai?
Giống ai trước không nói, Thái hậu đã biết rõ điều kiện tiên quyết Hoàng thượng cần Hi tần là coi như làm bếp lò, nghe thấy những lời từ đáy lòng của Hi tần, trong lòng thật chua xót.
Nếu như khuê nữ nhà mình gả cho một tên cặn bã như vậy, Thái hậu nhất định sẽ khuyên nàng ấy nhân sinh không đáng giá.
Vì kẻ đó là thân nhi tử, vậy nên chẳng thể nói lời thật lòng… Thái hậu ôm lấy bờ vai của nàng, nhã nhặn hiền lành nói: “Con đó, cứ thích nhiều rồi. Các con đều là nữ nhân của Hoàng đế, hắn thích chạm vào ai thì chạm vào người ấy, còn có thể quản được người hay sao?”
Phùng Niệm dựa vào Thái hậu, nhỏ giọng nói: “Trong hậu cung rất nhiều nương nương đều có quan điểm của mình, các tỷ ấy đều có chỗ dựa vững chắc, nếu có một ngày nội ứng ngoại hợp ầm ĩ lên, không phải Hoàng thượng sẽ gặp nhiều khó khăn ư?”
“Ai dám! Ai gia chưa từng nghe qua đại thần nào nhúng tay và chuyện trong cung, Hoàng thượng thăng quan tiến chức cho bọn chúng không phải là để bọn chúng quản việc hôm nay mình ngủ với ai.”
Chuyện trong hậu cung, cho dù hoang đường đến cực điểm cũng là tông thất đứng ra khuyên can, tuyệt không có đại thần nào đứng ra can thiệp.
“Không nói chuyện này nữa, ai gia hỏi con, gần đây nhà mẹ đẻ con có tiến cung ầm ĩ với con không?”
Phùng Niệm lắc đầu.
“Ai gia còn hỏi bọn họ có thể bám lấy để con đến cầu ân điển, vậy mà không có à? Lúc ấy tình cảm của muội muội con và Bùi Trạch rất sâu đậm.”
Phùng Niệm cho rằng người gần đây không đến là vì biết rằng tiến cung cùng lắm cũng chỉ rước lấy nhục. Có lẽ trước đây Phùng Hi có hơi thích hắn, nhưng mà từ khi Bùi Trạch bị biếm làm thứ dân, lúc này bọn họ cũng chẳng có gì có thể nói đến chuyện tình cảm.
Sự thật cũng chính là như vậy.
Trong khoảng thời gian này, thông gia hai nhà bọn họ đã ầm ĩ mấy lần, cho dù thế nào Từ thị cũng không muốn nhìn nữ nhi gả cho thứ dân, bà ta hy vọng Bùi Trạch biết điều. Cả ngày Bùi Trạch như hồn bay phách lạc, hắn ta không tỏ thái độ gì, nhưng mẫu thân Dương thị của hắn ta nói rồi, chỉ cần Phùng Hi còn hơi thở thì buộc phải gả vào cửa Bùi gia, nếu không sẽ đi kiện bọn họ.
Sau khi Phùng Hi biết thì khóc với Từ thị, đe dọa sẽ tự sát, Từ thị chỉ đành khiến nàng ta bình tĩnh, bản thân thì đi tìm lão gia bàn bạc.
Sớm nói qua, điều quan trọng nhất trong lòng Phùng Khánh Dư là tiền đồ của ông ta, tiếp theo là con nối dòng, sau đó mới là phu nhân và nữ nhi.
Lúc không có chuyện gì, ông ta vui lòng chiều chuộng Phùng Hi bây giờ xảy ra chuyện này, không có cách nào giải quyết, vậy phải thế nào? Còn đợi Bùi Trạch đi tố cáo hay sao? Ông ta còn thể diện và tiền đồ nữa không? Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có thể bồi thường cho nữ nhi.
Từ thị đi tìm Phùng Khánh Dư bàn bạc, Phùng Khánh Dư nói: “Chuyện này đã không còn cách nào hòa hoãn, không cần lo lắng nữa, để Bùi gia chọn ngày hoàng đạo, chúng ta gả đi.”
Từ thị giống như con vịt bị thắt cổ, cổ họng như bị vỡ ra: “Lão gia! Người nói bậy bạ gì đó lão gia! Đây là Hi Nhi, là nữ nhi bảo bối của chúng ta, chúng ta thương yêu từ nhỏ đến lớn đấy.”
“Bà nói mấy lời này cũng không có tác dụng, lúc đầu các người coi trọng hắn, cực lực muốn thúc đẩy, còn đi cầu Thái hậu tứ hôn, bây giờ nó nói không gả thì không gả, các người xem ý chỉ tứ hôn trong cung làm cái gì? Hay là bà cho rằng ta đường đường là Lại bộ Thượng thư, chuyện phiền phức này có thể dễ dàng giải quyết? Đến ta, ở ngoài cũng là một nhân vật, trong mắt Thái hậu lại có tính là gì? Hôm nay ta xem thường hoàng gia, trong cung trừng phạt ta rồi còn lo lắng không tìm thấy người đảm đương vị trí này hay sao?”
Hiếm khi Phùng Khánh Dư nói to như vậy, ông ta nói: “Ta nói cho bà biết, bây giờ bày ra trước mắt hai con đường, hoặc là bà chuẩn bị đồ cưới vui vẻ tiễn người ra khỏi cửa, hoặc là bà hủy hôn, cõng theo tội danh xem thường hoàng gia, kéo theo cả nhà cùng đi đời nhà ma.”
Trong lòng Từ thị như cái dây cung kéo căng bị đứt đoạn, chân bà ta mềm nhũn bước lùi một bước, hồn xiêu phách lạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Lúc đầu cả người hốt hoảng, ngay sau đó liền bật khóc.
“Hi Nhi là hài tử đầu tiên của chúng ta, con bé tốt như vậy, sao lại gặp phải loại chuyện này.”
“Bà đừng nói nữa…”
“Lão gia sao ông có thể lạnh lùng vô tình như vậy? Ông không đau lòng hay sao?”
“Bảo bà đừng nói nữa, nói những thứ này thì có tác dụng gì? Nên khuyên cũng đã khuyên rồi, nhanh chóng chuẩn bị đi.”
Từ thị nói bà đã tích trữ đồ cưới cho nữ nhi từ rất lâu rồi.
Phùng Khánh Dư nghe xong, nói những thứ chuẩn bị trước đây không ổn: “Của hồi môn mang đi nhiều hay ít cũng có quy củ, trước đây là tiến vào vương phủ làm Thế tử phi, chuẩn bị nhiều như vậy thì hợp tình hợp lí, nhưng bây giờ Bùi Trạch không còn là Thế tử, cả nhà hắn đều bị biếm thành thứ dân, vẫn mang theo nhiều như vậy thì phải nói thế nào?”
“Bị gả đi là nữ nhi chúng ta chịu ấm ức rồi, còn không được mang theo bao nhiêu đồ cưới, Hi Nhi sau này phải sống như thế nào?”
“Trong nhà thứ dân căn bản là không cần thêm vào những thứ đó, bà cho chuẩn bị y phục bốn mùa, đồ trang sức, đồ dùng trong nhà, lại thêm năm ba nghìn lượng bạc là dư dả rồi, những thứ trước đây đã chuẩn bị thì giữ lại về sau còn dùng.”
Những lời này như mũi dao nhọn đâm vào lòng Từ thị, bà ta cảm thấy trái tim đang rỉ máu, không dám tin lòng dạ lão gia lại cứng rắn như vậy.
Bà ta chẳng còn cách nào, chỉ có thể nói đồ dùng, dụng cụ bồi giá không đủ để mang, có thể mang theo nhiều tiền hơn một chút không? Năm, ba nhìn thì sao đủ được?
“Vậy tăng thêm mấy lần đi, bà cho nó một vạn cũng được.”
Phùng Hi nghe nói chuyện này, náo loạn muồn cắt cổ, Từ thị ôm lấy nàng ta, Phùng Nguyên cũng ở một bên khuyên nhủ: “Là trong cung tứ hôn thì còn cách nào khác? Tỷ tỷ thế này chỉ khiến cho người thân đâu khổ kẻ thù vui mừng thôi.”
“Người gả đi cũng không phải muội, muội nói nghe dễ quá.”
“Tỷ, ta biết tỷ sợ bị mất thể diện, tỷ cố nhẫn nhịn hai năm, đợt sau muội cũng tham gia tuyển tú, đến dáng vẻ kia của Phùng Niệm còn có thể được sủng ái nhất hậu cung, muội nhất định cũng có thể… Chỉ cần muội có được sủng ái của Hoàng thượng, thì có thể giúp nói tốt cho nhà tỷ phu, tỷ phu vốn là thân chất nhi của Hoàng thượng, giữa thúc cháu thì có gì mà không thể bỏ qua chứ? Ngược lại không chừng hắn có thể lại làm Thế tử thì sao?”
Từ thị nghe đến đây, ngây ra một lúc, ngẫm lại có thể thế thật.
Nguyên Nhi chỉ nhỏ hơn vài tuổi, vẫn chưa nảy nở, qua hai năm cũng không có vấn đề gì, đến lúc ấy con bé sẽ tươi non như đóa hoa, còn không thể khiến cho Hoàng đế yêu thích hay sao?
Sau khi Từ thị nghĩ thông cũng cùng khuyên.
Phùng Hi nghe xong những lời này trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng chỉ là hơi hơi.
Nàng ta lại khóc, vừa khóc vừa nói: “Sớm biết như vậy đã để nàng ta gả cho Bùi Trạch, con dự tuyển tú, hao tổn biết bao tinh lực mới cướp được người nhưng chẳng phong quang được mấy ngày, con mưu toan cái gì vậy?”
Từ thị vỗ vỗ sau lưng nàng ta: “Ai mà biết được? Rất nhiều năm trước ta đã từng gặp Tĩnh tần, đó là một mỹ nhân, Hoàng thượng vì nàng ta mà không tiếc xử lí Tĩnh tần, thật không biết nghĩ gì nữa. Hai ngày nay nhà mẹ đẻ Tĩnh tần cũng rất khó khăn, đi ra đi vào đều chẳng còn chút mặt mũi nào, còn xin Dự Vương phi vào cung nói giúp với Thái hậu, muốn được sửa lại phong hào như cũ, thật sự không thể hủy bỏ đi được. Con đoán xem Thái hậu nói thế nào? Thái hậu nói gọi là Náo tần cũng rất tốt, vừa náo nhiệt vừa có không khí vui vẻ.”
“Sao Thái hậu cũng thiên vị nàng ta? Rút cục là nàng ta từ đâu mà có bản lãnh như vậy?”
Từ thị nói: “Thái hậu làm sao lại thiên vị nàng ta một Tần phi? Đoán là không muốn bất đồng với Hoàng thượng, xem tình hình này, trừ khi xuất hiện một người có thể đè ép được sự nổi bật của nàng ta, nếu không ai đi ầm ĩ đều không được.”
Không biết Từ thị nghĩ như vậy, trong kinh rất nhiều đều đang tính toán, trước đây không nhìn ra Hoàng thượng có thể vì nữ nhân mà làm đến nước này, bây giờ phát hiện y có thiên phú với loại thán phục này, mọi nhà còn không sắp xếp hay sao?
Hoặc là từ trong nhà chọn ra một người tỉ mỉ bồi dưỡng, đợi kì tuyến tú sau đưa người tiến cung để đọ sức. Hoặc là trực tiếp tìm kiếm những người có dáng vẻ na ná Hi Tần Phùng thị, sau đó đi đường tắt đưa người tiến cung.
Phùng Niệm sớm đã đoán được có người làm như vậy, nàng không những không lo lắng, còn rất chờ mong.
Muốn xem những vị đại nhân kia phái quản sự, gia đinh đi tìm kiếm, không dễ dàng mới tìm được người giống với bản thân mình, vất vả lắm mới đưa vào cung, cẩu Hoàng đế lại coi như không nhìn thấy.
Ngược lại thật không cố ý muốn trị ai, thậm chí Phùng Niệm còn nghi ngờ một ngày nào đó tắt đi vòng sáng của Tây Thi, y không chừng sẽ hỏi: tâm can à, nàng làm sao vậy? Có phải đêm qua ngủ không đủ giấc không? Sao lại tiều tụy thê thảm thế này? Tuy rằng nàng còn trẻ, cũng không thể chà đạp bản thân, phải chú ý nhiều vào…
Những lời này y nói ra được, y nhất định nói ra được.
Cẩu Hoàng đế không biết tâm can đang mắng thầm, y đang nghĩ đến một chuyện khác.
Là tối hôm qua, y đang bận làm xong mọi việc sau đó đi Trường Hi cung như hàng ngày, bời vì đi rất sớm, cũng không thể trực tiếp làm việc nên nói chuyện phiếm với Hi Tần. Bình thường, lúc nói chuyện với y, Hi Tần không tùy tiện nói đến những chuyện khác trong cung, lần này nàng ấy lại nhắc đến Vương Tiệp dư của Cẩm Tú cung, nói Vương Tiệp dư là người tốt, sau chuyện đó rất nhiều người hận không thể tránh xa nàng ấy, chỉ có Vương Tiệp dư là chủ động đến.
Trước là nói về Vương Tiệp dư, sau đó nàng ấy lại nói đến chuyện độc sủng, nói nàng ấy luôn sợ hãi có người bắt lấy chuyện này mà viết thành văn.
Lúc Phùng Niệm nói những thứ này là dùng kỹ năng nói chuyện của Lữ Trĩ, kĩ năng này gia tăng thêm xác xuất thành công của lời xúi giục, cẩu Hoàng đế nghe xong, liền suy nghĩ.
Trực giác của y cho rằng liệu có phải Vương Tiệp dư đến là để kích động điều gì, nếu không thì đang yên đang lành thì tâm can của trẫm sao lại suy nghĩ những thứ này?
Nhưng đây đều là phỏng đoán, y cũng không thể trực tiếp bắt Vương Tiệp dư đến để hỏi chuyện, suy nghĩ một lượt, cuối cùng cẩu Hoàng đế quyết định lật thẻ bài của Vương Tiệp dư, tận mắt nhìn xem nàng ta có ý đồ gì.
Nghe nói Hoàng thượng lật thẻ bài của nàng ta, Vương Tiệp dư vui mừng đến chết, trong lòng nói Hi Tần vậy mà cũng giữ chữ tín.
Nàng ta khấp khởi mừng vui mà chuẩn bị, để người nâng đến tẩm cung của Hoàng thượng, bước đi lả lướt tiến vào.
Cẩu Hoàng đế vốn là chó, vì có cùng tiêu chuẩn, tiêu chuẩn trùng nhau này còn rất hợp tình hợp lí.
Cùng là dáng đi ấy nhưng Hi tần có mở vầng sáng, đó là tiên nữ hạ phàm, đặt trên người Vương Tiệp dư, cẩu Hoàng đế nhìn thấy cứ cảm thấy không đứng đắn, liền có cảm giác nàng ta cố ý lôi kéo làm thân với Hi Tần để Hi Tần nhắc đến nàng ta trước mặt trẫm, cho nàng ta cơ hội lộ mặt trước ngự tiền, cảm giác nàng ta đến quyến rũ trẫm.
Hi Tần đáng thương, nói giúp nàng ta không ít những lời tốt đẹp, kết quả là con người này vốn không phải thành tâm thật sự muốn quan tâm nàng ấy.
Nhìn thấy một thân xinh đẹp này, lại ngó ngó vật kia, ham muốn hận không thể đi ngủ ngay, nhìn thấy ánh mắt muốn thăng phân vị trong đêm nay kia.
Bỗng nhiên cẩu Hoàng đế chẳng còn chút hứng thú.
Cũng không thể trực tiếp đuổi người đi, y ngoắc ngoắc tay để Vương Tiệp dư đi đến.
Vương Tiệp dư bước đến vài bước.
Cẩu Hoàng đế lại nói: “Đến gần thêm một chút, đến bên cạnh trẫm.”
Gò má Vương Tiệp dư ửng hồng, nàng ta bước lên thẹn thùng mà xinh đẹp, đang muốn dựa vào lồng ngực Hoàng thượng, chỉ nghe thấy Hoàng thượng phân phó: “Nàng xoa bóp bả vai cho trẫm.”
Người đã đến nửa canh giờ lại chỉ bận đấm lưng, bóp vai cho y, hai cánh tay Vương Tiệp dư đã mỏi nhừ, nàng ta thật sự không thể tiếp tục được nữa, ủy khuất nói: “Hoàng thượng, tay thiếp quá yếu, không còn lực nữa rồi.”
Người ta đã cố gắng như vậy, kiên trì chừng nửa canh giờ, người có lương tâm thì nên có ý khen ngợi.
Kết quả là chỉ luôn một mực nghĩ đến điểm tốt của Hi Tần, cảm thấy Vương Tiệp dư thật kém xa, không chỉ về mặt diện mạo, đến cả việc xoa bóp hầu hạ, người ấy à, mọi mặt đều kém một khoảng.
…
Vương Tiệp dư đợi trong tẩm điện của Hoàng thượng không đến một canh giờ, đa số thời gian là bóp vai đấm lưng, cuối cùng làm việc đơn giản trong thời gian một chén trà nhỏ, làm xong Hoàng thượng gọi Lý Trung Thuận một tiếng sắp xếp cho thái giám nâng nàng ta về theo đường cũ.
Lẽ ra tốt xấu gì cũng được ngủ cùng, nàng ta nên cảm thấy vui mừng, Vương Tiệp dư lại không thể vui nổi.
Nghĩ đến thái độ của Hoàng thượng, nàng luôn cảm thấy chẳng có cơ hội để làm sủng phi, chỉ có thể nghĩ cách để có thai.
Trong lòng Vương Tiệp dư rất khó chịu, Náo Tần chủ vị Cẩm Tú cung còn còn khó chịu hơn nàng ta.
Náo tần tận mắt nhìn thấy tiểu thái giám đến đón người, lại nhìn thấy Vương thị toàn thân xuân ý quay về.
Vương thị này ở tại thiên điện trong cung nàng ta vốn không được sủng ái một chút nào, mà lại được Hoàng thượng nhớ đến, Náo Tần cảm thấy chuyện này không đúng.
Mắt nhìn mấy người không có phận sự đã đi hết, Náo Tần cho người gọi Vương Tiệp dư đến, hỏi nàng ta: “Muội và Hi Tần đã nói gì? Vậy mà nàng ta lại nguyện ý giúp đỡ muội.”
Náo Tần lừa nàng ta đến, Vương Tiệp dư vừa nghe thấy thì ngạc nhiên.
Sau đó nàng ta chịu một cái tát.
“Tiện nhân, đúng là tiện nhân.”
Vương Tiệp dư biết cho dù bản thân có hạ thấp khúm núm thì Náo Tần cũng sẽ trừng phạt nàng ta, dứt khoát giả ngu, nói nàng ta không biết Náo Tần đang nói gì, ầm ĩ muốn tìm người đến phân xử.
“Ngươi có bản lĩnh tìm người đến ta liền nói cho Hi Tần việc ngươi giúp Tô phi làm chuyện kia. Đừng tưởng rằng ngươi có thể giấu giếm tốt, trong cung này chẳng ai là kẻ ngu cả.”
Náo Tần nói xong liền đi vào trong phòng, Vương Tiệp dư đứng im tại chỗ rất lâu, mới ôm mặt quay về phòng mình. Lúc này vạch mặt Náo Tần chẳng có gì tốt, đối với bản thân cũng không tốt, tạm thời nhịn nàng ta mấy ngày.
Lúc Cẩm Tú cung ồn ào, Phùng Niệm sớm đã nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau mới nghe mọi người nói tối qua Náo Tần nương nương và Vương Tiệp dư mới ầm ĩ với nhau.
Phùng Niệm chỉ nói đây mới là bắt đầu, để họ kiên nhẫn một chút, từ từ xem, liền không nói thêm những lời vô ích nào nữa.
Nàng vừa mới bị Đông Ca tiểu tỷ tỷ nhắc đến.
Lúc Đông Ca vào group đã phát hồng bao, nhưng mà kỹ năng vô cùng độc ác, bây giờ vẫn phủ bụi trong góc phòng, chưa từng được thể hiện công dụng. Trước khi thăng cấp, group coi như chủ yếu là vì chủ group mà phục vụ, kĩ năng có dùng hay không cũng không liên quan, có ý tưởng là được.
Tình hình bây giờ đã khác rồi.
Kiếp trước Đông Ca bị lợi dụng đến tận cùng, trái tim gần như đã chết, thật ra nàng ấy cũng chẳng có nhiều chấp niệm, cũng không kiên quyết muốn triệu ai đến. Tuy rằng như thế, giá trị cống hiến không phải chỉ có mỗi tác dụng này, còn có thể thăng cấp gia viên, tăng thêm chất lượng sinh hoạt.
Lữ Trĩ đã từng phân tích, đã thăng cấp một lần thì có thể sẽ có lần thứ hai, tóm lại nhân lúc người trong group còn chưa quá nhiều, có thể tích lũy thì tích lũy.
Đông Ca cảm thấy lời nàng ấy nói rất có lí, lại gõ một lần, tag Phùng Niệm phát hồng bao quy định lần thứ hai cho nàng.
Đây cũng là một vầng sáng, gọi là mỹ danh lan xa.
Bởi vì khi còn sống Đông Ca có mý danh bốn phương, khiến cho rất nhiều người đến tranh đoạt nàng, sau khi vào group mới có kỹ năng này, chỉ cần trang bị, cho dù lớn lên có như ma quỷ thế nào, đều giành được danh tiếng đệ nhất mỹ nhân.
Phùng Niệm: “Cho dù group này có lợi hại như thế nào, muội cũng nghi ngờ… nếu Như Hoa trưởng thành như thế, nàng ấy làm sao mới có thể thành đệ nhất nữ nhân?”
Đát Kỷ: “Thiếp không biết Như Hoa là ai, nhưng cái này không khó để nghiệm chứng nha, muội trang bị lên không phải là được rồi sao?”
Phùng Niệm: “…???Đừng cho rằng muội nghe không hiểu, tỷ ‘chửi xéo’ ta, tỷ nói ta dung mạo như hoa*.”
*cả câu có ý chê xấu đó các bạn.
Bao Tự: “…”
Triệu Phi Yến: “…”
Phùng Tiểu Liên:”…”
Tây Thi: “Hay là Niệm Niệm muội thử chút xem, tuy rằng bây giờ muội cũng là mỹ nhân, nhưng đúng là không phải danh hiệu đệ nhất mỹ nhân, vầng sáng này có tác dụng hay không, qua một thời gian sẽ biết. Vừa hay, điểm của Đông Ca là zero, muội mở ra một thời gian để kiếm chút điểm cống hiên cho muội ấy, ngược lại, hiệu quả mà đến, nếu ngại phiền phức thì đóng lại vẫn kịp.”
Cùng một lời nói, từ trong miệng Đát Kỷ nói ra là ghim vào tim, qua miệng Tây Thi lại vô cùng an ủi.
Phùng Niệm cũng muốn biết mỹ nữ cấp trung như mình làm thế nào mới được công nhận là đệ nhất mỹ nhân, sự hiếu kì tuyệt đối và ném đi hư vinh càng làm nàng vui vẻ tiếp thu ý kiến của Tây Thi, mở vòng sáng ra.