Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 233: Sinh Là Không Có Khả Năng Sinh Rồi Đấy Đời Này Cũng Không Có Khả Năng Sinh Nữa


Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 233: Sinh Là Không Có Khả Năng Sinh Rồi Đấy Đời Này Cũng Không Có Khả Năng Sinh Nữa


Editor: Phong Linh
Trong những ngày gần đây, Bùi Càn và Đền hết ánh sáng không ở trong cung, nhiều lần Phùng Niệm đưa Lục Lục đi Tần Quốc.

Gần đây mặt của nàng chỉ còn hơi đỏ, bởi vì thuốc trị bỏng nắng của Thái y viện dùng rất tốt, chỉ trong vòng một ngày một đêm, ngày tiếp theo đã đỡ hơn rồi, có lẽ đến ngày thứ ba đã không nhìn ra gì.
Dung mạo như tiên nữ của Lục Lục hiện ra rõ ràng.
Bình thường khi có người khen một đứa bé sẽ dùng từ đáng yêu, khuôn mặt Lục Lục vẫn còn chút đầy đặn của trẻ con được cho rằng xinh đẹp, mỗi góc cạnh đều rất xinh đẹp, được ca tụng là trời cao ban ân.
Trước đây đã có người thầm nói, luật thừa kế có tác dụng gì đâu chứ?
Bệ Hạ một lòng phát triển đất nước, ngay cả tuyển phi cũng chẳng muốn, con cái đến một đứa cũng chẳng có.
Còn muội muội duy nhất của hắn, Nữ Thân vương Điện hạ của Tần Quốc thì lại có nam nhân, nam nhân kia thì không cần phải nói nữa, nhưng trọng điểm ở đây là không hề nghe nói nàng có nữ nhi.
Kết quả chính là một người phù hợp để kế thừa dòng dõi cũng không có, dù bệ hạ và Điện hạ đều nhìn còn rất trẻ, nhiều nhất cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, đám đại thần vẫn cảm thấy sốt ruột.
Bây giờ, Điện hạ đưa theo một tiểu nữ hài vô cùng xinh đẹp tới, nói đây là trưởng nữ của nàng.
Việc này có nghĩa là, nếu như bệ hạ vẫn không có con nối dõi, sau khi hắn băng hà vị tiểu Điện hạ này sẽ đăng cơ.
Nói thật thì, nghĩ đến việc quốc gia này sẽ xuất hiện một nhiệm kỳ nữ hoàng, một số đại thần còn cảm thấy có chút không quen.

Nhưng pháp luật mới đã quy định như thế rồi, hiện tại quốc gia này được Tân hoàng và pháp luật mới dẫn dắt theo hướng tốt hơn, xem như trái ngược hoàn toàn với thời kì Thanh Lai, khiến cho bọn họ có chút khó chịu, mọi người vẫn đang cố hết sức điều chỉnh.
Hoàng Đế bệ hạ chuyên cần chuyện chính sự, Thân vương Điện hạ khoan dung.
Hai người họ chỉ định người tải giỏi, cải tiến máy móc thiết bị, xây dựng nhà máy, hai người họ làm việc chính xác, lẽ ra làm thần tử nên phối hợp.
Đương nhiên cũng không có ai dám không phối hợp.
Ai cũng biết, mỗi việc bệ hạ làm đều là vì quốc gia này, nhưng cũng không có nghĩa hắn là người dễ nói chuyện, thương người.
Trong một số việc, Bệ hạ khá là bá đạo.
Chỉ cần hắn cho là mình đúng, nếu thần tử không nghe theo, hắn sẽ đổi người này, giao cho người khác có thể theo kịp phụ trách.


Trước đó đã có lão cổ bản bị cảnh cáo rồi, Bệ hạ đã nói, quốc gia này đã bước thì chỉ có tiến lên, tuyệt đối thể thụt lùi.
Bị ảnh hưởng bởi sự kính sợ đối với Tần hoàng Bệ hạ và sự kính yêu với Thân vương Điện hạ, mọi người rất thân thiện với Lục Lục.
Bản thân Lục Lục nghe không hiểu người Tần quốc nói gì, nàng cũng không để lộ ra, dù sao chỉ cần cầm lên sau đó cười thôi.
Chờ những người không liên quan không ở bên cạnh Phùng Niệm đi khỏi, nương sẽ nói cho nàng biết vừa rồi những người kia nói gì.
Khi hai nàng ngồi kiệu ra ngoài cũng như vậy, Phùng Niệm sẽ nhỏ giọng phiên dịch cho nàng, Lục Lục càng sùng bái nương của nàng hơn trước, nàng cũng đòi học, muốn học ngôn ngữ của Tần quốc.
Thật ra trước đó Phùng Niệm đã quên mất việc này.
Bởi vì nàng là nữ nhân trên người có mang theo gói ngôn ngữ nên không bị cản trở việc giao tiếp, nàng cũng chưa từng học, cho nên dù biết chữ viết của hai bên không khác nhau lắm nhưng phát âm thì khác nhau nhưng cũng không nghĩ đến việc đó, sau đi đưa Lục Lục tới đây mới phát hiện ra.
Phùng Niệm lập tức viết ra một phương án dạy học, chuẩn bị dạy ngoại ngữ Tần quốc cho nàng.

Mỗi ngày dạy một ít, ba năm đến năm năm sau đối thoại thường ngày chắc chắn không thành vấn đề.
Phùng Niệm có cảm giác, sau này ngôn ngữ Tần quốc sẽ thịnh hành hơn, dù sao bên này cũng là nới bắt đầu của cuộc cách mạng công nghiệp, sau này sẽ không ít người tới Đại Tần học tập bồi dưỡng, nếu nghe không hiểu ngôn ngữ thì còn học cái rắm.
Mặc dù phải học nhiều, nhưng Lục Lục vẫn rất vui vẻ, nương của nàng cho nàng học ngoại ngữ còn thú vị hơn nhiều so với nghe phu tử giảng bài.
Khi dạy ngôn ngữ Tần quốc nương của nàng còn kể thêm một vài chuyện của bên kia, thậm chí còn nói cho nàng biết trước đây cữu cữu của nàng làm sao đoạt được quốc đô của Thanh Lai.
Nàng thích nghe những chuyện này, cũng cảm thấy khoảng thời gian lão cha thối và Đền hết ánh sáng không có ở đây thật sự là rất vui sướng.
Nhưng thời gian sung sướng luôn luôn ngắn ngủi, cũng đã qua mười mấy ngày, mặc dù trong kinh vẫn chưa mát mẻ lắm nhưng Bùi Càn cảm thấy cũng không khác nhau, y có chút nhớ thương Hoàng hậu và Công chúa trong cung, lập tức dẫn theo đám người trùng trùng điệp điệp trở về.
Y cứ tưởng khi trở về là có thể thấy Hoàng hậu tràn đầy nhớ nhung và hứng phấn nhào vào lòng y.
Kết quả thì sao?
Hoàng hậu vẫn như cũ, không hề vui sướng cũng không phải không vui.
Lục Lục nghĩ đến việc trước đây khi phụ hoàng nàng và đệ đệ đang còn ở đây, chưa bao giờ nương đưa nàng qua bên kia, nghe nói hai người này trở về mà mặt mày sụp đổ, câu đầu tiên nói khi gặp mặt là: “Sao hai người lại trở về rồi?”
Đền hết ánh sáng: ?
Bùi Càn: ???
“Phụ hoàng trở về thì có gì không tốt?”

“Khi nương của con không thấy đâu thì người không hề để ý chút nào, bây giờ trở về quan tâm thì còn có tác dụng…!gì?”
“Không phải trẫm nói con vẫn còn tức giận chứ? Đã nói là mẫu hậu con dùng sai pháp thuật rồi, trẫm nói sai câu nào sao? Việc này sao có thể trách trẫm được? Con suy nghĩ một chút, con suy nghĩ kỹ một chút đi, trẫm đưa con đi sơn trang nghỉ mát, cũng không thể ngày hôm trước vừa đi ngày hôm sau đã trở về được.

Nếu Hoàng hậu không có việc gì, đang ở trong cung thì cần gì phải lo lắng?”
Lục Lục bịt lỗ tai lại không nghe không nghe.
“Người đừng ngụy biện, người đừng xem chúng ta còn nhỏ mà bịa từng chuyện từng chuyện để lừa con, con sẽ không mắc mưu đâu.”
“Vậy con muốn thế nào?”
“Người ba ngày, ba ngày quá ít, một tháng đi…!Một tháng không cho phép người ăn đồ ăn vặt, còn muốn người phải suy nghĩ thật kỹ lại, con sẽ tha thứ cho người lần này!”
Lúc đầu Phùng Niệm còn chuẩn bị ân cần thăm hỏi Bùi Càn một chút.
Nhưng nữ nhi biểu hiện quá tốt rồi, nàng còn bày ra vẻ mặt không vui, Phùng Niệm nhíu mày: “Nữ nhi của người đã lên tiếng rồi, Hoàng Thượng có đồng ý hay không?”
Một tháng không ăn đồ ăn vặt?
Cái này mà cũng tính là trừng phạt sao?
“Trẫm đồng ý.

Lần này thì bớt giận rồi? Bây giờ nói cho trẫm nghe những ngày này không cần đi học con và Hoàng hậu đã làm những gì?”
Lục Lục nhớ kỹ nương đã nói việc Tần quốc là bí mật, không thể nói cho người khác biết, nhưng bây giờ nàng tạm thời không bịa ra được lời nói dối nào, nên nói: “Người nói trước đi.

Sau khi con về với nhị ca thì Phụ hoàng và Đền hết ánh sáng đã làm gì?”
Mặc dù cái nhũ danh Quang Quang này là y kiên trì muốn lấy, nhưng bị nữ nhi la lên như vậy, bỗng nhiên Bùi Càn nãy sinh chút áy náy muộn màng, luôn có cảm giác hình như có lỗi với nhi tử.
Trong lòng thì cảm thấy có lỗi, nhưng thừa nhận ngoài miệng là không thể nào.
Y đúng là con vịt chết rồi còn mạnh miệng, y giả vờ không nghe thấy ba chữ Đền hết ánh sáng này, ngồi xuống uống chút trà lạnh, nói cho nữ nhi biết bọn họ ở sơn trang chơi những thứ gì.


Du hồ nè, câu cá, nướng cá ăn đều là những việc cơ bản, bên kia còn có một ao sen, bọn họ đi hái hoa sen, hơn nữa còn dùng lá sen làm gà lá sen.
Lục Lục nghe mà choáng váng.

truyện chỉ ddlqd đăng tại diễn đàn lê quý đôn
Không nghĩ tới mẫu hậu không có ở đây, sau đó nàng rời đi mà Đền hết ánh sáng còn có thể đi du hồ câu cá ăn gà lá sen.
Nếu không nhờ sự giáo dục Phùng Niệm ngày đó, để cho nàng có thể động khẩu thì đừng động thủ, cô nương tốt không đánh mông nam nhân, chỉ sợ nàng lại đẩy đệ đệ xui xẻo của mình xuống đất vừa đánh vừa nói ta cho đệ ăn gà! Cho đệ ăn gà!
Bởi vì mẫu hậu đang ở bên cạnh nàng, Lục Lục muốn duy trì hình tượng cô nương tốt nên không dám.
Nàng quay đầu nhìn chằm chằm Đền hết ánh sáng nói: “Gà ăn ngon không?”
Nếu Đền hết ánh sáng không phải một tuổi mà là ba hay năm tuổi, sẽ biết đây là câu hỏi có thể mất mạng, đáng tiếc hắn còn quá nhỏ, còn chưa biết cách nhìn bầu không khí lắm, nên cũng không trả lời theo bình thường.
Thái tử Quang Quang vô cùng trung thực gật đầu nói: “Ăn ngon lắm!”
Nghe nhi tử trả lời như vậy, lại nhìn sắc mặt của khuê nữ, Phùng Niệm đỡ trán.
Phùng Niệm: “Ta có cảm giác, nếu không phải trước đây từng nói với nàng không nên đánh người, thì Đền hết ánh sáng đã bị đánh rồi.”
Triệu Phi Yến: “Muội nói đúng…”
Bao Tự: “Có thể thấy, tiểu Công chúa bị chọc tức rồi.”
Tây Thi: “Khi không thấy nương đâu, đệ đệ còn tìm ăn.

Khi nàng náo loạn sắp đi, đệ đệ đang ngồi ăn đến ngon lành.

Sau khi nàng rời đi, đệ đệ vẫn còn ăn…!tỷ nói xem ai nghe lời này mà còn chịu được?”
Dương Ngọc Hoàn: “Mới có một tuổi thì các người hy vọng cái gì?”
Vi Hương Nhi: “Khi Lục Lục một tuổi cũng biết che chở cho nương, vẫn là nữ nhi này thân thiết hơn, làm người khác yêu thích như vậy nàng xứng đáng có mệnh làm nữ hoàng!”

Đền hết ánh sáng cũng chú ý tới tỷ tỷ đang trừng hắn.
Lúc đầu hắn đã quên mất lần trước bị đánh, dù sao cũng là chuyện hơn mười ngày trước, bây giờ nhớ lại, hắn muốn tố cáo với nương ngay tại chỗ này, hắn chỉ Lục Lục nói: “Nương, tỷ tỷ đánh ta rồi, đánh ta đau quá đi.”
Lục Lục thật muốn vứt đi ngón tay duỗi ra của hắn, nhóc thối này! Lúc nương không thấy đâu thì không thấy hắn phản ứng gì, giờ muốn cáo trạng thì lại biết tìm nàng!
Cái này còn chưa tính, hắn còn nói hắn muốn đệ đệ, muốn nương sinh thêm đệ đệ.

Phùng Niệm: ???truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn
“Con mới bao nhiêu tuổi mà đã muốn làm ca ca rồi.”
Đền hết ánh sáng cười hì hì nói: “Làm ca ca, đánh đệ đệ.”
Phùng Niệm: …!ăn cắp là chó
Sinh là không thể nào rồi, đời này cũng không có khả năng sinh nữa.

Thật ra dù có sinh nữa cũng không có hoàng vị thứ ba cho hắn kế thừa.

Nghĩ lại mà xem, nếu sinh ra lão tam, cha hắn là Hoàng Đế, nương hắn là tiên nữ kiêm Thái hậu của hai nước, tỷ là nữ hoàng, ca thì kế thừa hoàng vị của cha…!Đứa nhỏ này chỉ có thể làm một Thân vương nho nhỏ, không tủi thân sao? Chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy rất tủi thân rồi.
Nhưng mà Lưu Bang thấy từ giấc mộng đánh đệ đệ của Đền hết ánh sáng hiện lên hy vọng mới.
Hai mắt hắn ta tỏa sáng nhìn Lữ Trĩ nói: “Nhanh khuyên nhủ, để cho chủ group các nàng sinh thêm một đứa.

Trẫm muốn nói là, kinh nghiệm giành chính quyền phong phí hơn Tần hoàng rất nhiều, hắn kế thừa hoàng vị sau đó mới thống nhất thiên hạ, còn trẫm là gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, diệt Tần quốc của hắn.

Để chủ group các nàng thả trẫm ra ngoài, cho ta mượn hai kỹ năng mà Dung Chính đã dùng rồi, ta sẽ giành thiên hạ cho tam nhi tử của nàng kế thừa, nàng sẽ càng lợi hại hơn, nàng có thể làm Thái hậu tam quốc, sau này nàng sẽ trở thành nữ nhân được ghi vào sử sách.”
Việc này Lưu Bang cứ đợi có cơ hội thì lại nhắc tới, cất vào hồng bao sau đó nhốt một ngày cũng không làm tiêu tan ước muốn được ra ngoài của hắn, thật là lợi hại.
“Hoàng hậu, một ngày ấn ái phu thê trăm năm…”
Nói gì cũng được, nhưng chỉ cần hắn nói tới chuyện này, Lữ Trĩ nhớ lại lúc trước Lưu Bang đã làm việc gì với nàng và nữ nhi của nàng!
Hắn ta thật sự dám nói, đồ tra nam này.

Xem ra lần trước bị nhốt còn chưa đủ, thế là Lưu Bang lại tiến vào, bị gửi đi đồng thời nàng cũng không quên nhắc nhở đó là Lưu Bang, để chủ group đừng nhận.
Triệu Hợp Đức: “Đây thật là…”
Lữ Trĩ: “Thật là gì?”
Triệu Phi Yến: “Làm tốt lắm! @Vương Chính Quân, học hỏi một ít từ lão tổ ngàn năm của chúng ta, Lưu Ngao dám náo loạn với tỷ thì tỷ nhét hắn ta vào trong bao lì xì, nhi tử xui xẻo sẽ nhận được giáo dục tốt!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.