Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 20: Ha ha, không nghĩ đến


Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 20: Ha ha, không nghĩ đến

Editor: Nguyên Hoa

Từ thị hồi phủ, phát hiện ra trên dưới cả nhà đều đang đợi bà ta trong sảnh, những cảm xúc vừa rồi cố gắng lắm mới áp chế lại nổi lên cuồn cuộn, nhất là trong mắt nữ nhi Phùng Hi có chút mong đợi mỏng manh, bà ta thấy mà trong lòng chua xót.

Nếu chuyện đã thành, chắc chắn Từ thị sẽ phấn khởi mà đi vào, bảo nàng ta đừng hốt hoảng.

Nhưng chuyện không thành.

Bà ta không dám đối diện với nữ nhi, chuyển ánh nhìn về phía Phùng Khánh Dư đang ngồi ở vị trí cao nhất, trong lòng đầy tủi thân đi vào.

“Lão gia…”

Nhìn dáng vẻ này của bà ta, trực giác của Phùng Khánh Dư cho là không xong rồi, thậm chí ông ta còn không thể ngồi yên, đứng dậy hỏi: “Tình hình trong cung thế nào rồi? Hi Tần nương nương nói sao?”

Lúc này Từ thị mang theo giọng nghẹn ngào: “Hi Tần không bị ảnh hưởng, có thể nàng ấy không định sẽ giúp đỡ.”

“Nói thế nào thì bà nói lại từ đầu đi, nói ra ta nghe xem.”

Từ thị biết tính nghiêm trọng của chuyện này, không dám bịa đặt nhiều, bà ta muốn nói chuyện Khang vương phủ phạm phải, lại nói tự mình nhắc đến việc muốn giải trừ hôn ước với vương phủ, Hi tần nói không thể nào. “Nàng nói lúc đầu là do hai nhà chúng ta cố tình cầu xin Thái hậu tứ hôn, ý chỉ đã hạ xuống, chuyện này không thể thay đổi, còn nói… còn nói là Hi Nhi mệnh tiện chỉ xứng làm thê tử thứ dân, lão gia người phân xử đi! Từ nhỏ Hi Nhi có lạnh nhạt với nàng không? Lần nào gặp nhau không gọi là tỷ tỷ, cho dù chuyện hôn nhân có xảy ra xung đột, nhưng nàng cũng có thiệt thòi gì đâu. Nàng đã tiến cung làm Hi Tần, làn chủ một cung, sao cứ soi mói mãi chuyện này không buông? Đều là họ Phùng, lại là người một nhà, mắt thấy muội muội gặp nạn tỷ tỷ chẳng những không giúp đỡ còn nói những lời giậu đổ bìm leo*… Lòng dạ nàng có lạnh lùng bao nhiêu cứng rắn bao nhiêu chứ? Cho dù sau này nàng có trèo cao đến đâu chăng nữa, chúng ta thật sự có thể có hi vọng gì sao?”

*Ý chỉ những kẻ cơ hội, lợi dụng thời cơ lúc người ta ngã xuống chẳng những không giúp mà còn hại thêm hoặc chiếm lợi cho mình.

Có thể làm đến Lại bộ thượng thư ít nhất cũng chứng minh rằng Phùng Khánh Dư không phải là kẻ ngốc hoàn toàn, ngày thường ông ta chấp nhận dung túng kế phu nhân, nhưng lúc này không phải như ngày thường.

Phùng Khánh Dư không quá để ý đến cảm xúc của Từ thị khi nói chuyện, điểm chú ý đều đặt vào chuyện Khang vương phạm phải.

Theo cách nói của nương nương, chỉ biếm cả nhà Khang vương thành thứ dân, Hoàng thượng đã quá khai ân rồi.

“Xem ra cả nhà Bùi Hoảng không giữ được rồi.”

Phùng Khánh Dư mới nói câu này, liền bị Phùng Hi đang khóc đến mặt như mèo nói: “Người quản họ mà gì? Người nghĩ cách cứu nữ nhi đi! Ta tuyệt đối không muốn gả cho một thứ dân! Nếu như hôn ước không thể phế bỏ thì con thà chết đi! Ta là đích nữ của phủ Thượng thư, phải gả cho một thứ dân thì bên ngoài sẽ cười nhạo, châm chọc ta thế nào?”

Dương thị nghe nói Từ thị tiến cung, đoán đã đến giờ rồi, bèn qua đây hỏi thăm tình hình.

Trong lúc quan trọng này, thật ra Phùng gia không muốn gặp nàng, nhưng nhà người ta vừa có chuyện đã trở mặt thông gia, sẽ tổn hại đến danh tiếng của Phùng gia.

Sau khi cân nhắc, Phùng Khánh Dư để Từ thị sắp xếp một chút, gặp mặt nàng một lần.

Từ thị vừa mới khóc xong, lớp trang điểm trên mặt hơi lem nhem, bèn để quản gia mời Dương thị vào trước, mang trà nước, điểm tâm lên tiếp đãi. bản thân mình thì về phòng xử lí một chút.

Mất hơn một khắc để đợi bà ta đến, Dương thị ở trong phòng đi tới đi lui, ánh mắt lướt qua bên cửa thấy có người, nàng quay đầu nhìn: “Bà thông gia, cuối cùng bà cũng đến rồi.”

Bình thường, Dương thị đều khách sáo gọi bà ta là Thượng thư phu nhân, “Bà thông gia” chưa từng được nghe gọi.

Nếu như không xảy ra chuyện, Từ thị chắc chắn sẽ vui mừng, lúc này bà ta chẳng thể cười nổi.

Dương thị hỏi bà ta hôm nay tiến cung có kết quả không?

Từ thị thở dài một tiếng, lắc đầu.

“Hi Tần nương nương được sủng ái nhất hậu cung, đến nàng ấy cũng không có cách, vậy chuyện này thật sự không thể cứu vãn rồi?”

“Vương gia nhà các người nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy trước mặt ngự tiền, ai dám đi cầu tình chứ?” Vẻ mặt Từ thị khó coi hỏi Dương thị: “Vương gia rốt cục làm sao vậy? Không phải là đi tặng quà sinh thần hay sao? Sao lại nói những lời như vậy?”

“Ta cũng hỏi rồi, ông ấy nói lúc ấy trong đầu mù mịt, bất thình lình không thể khắc chế liền nói ra hết những bực bội trong lòng, nói xong mới nhớ ra đang ở ngự tiền.”


“Đột nhiên không khắc chế được? Có phải là trúng tà rồi không? Bị người ta khống chế hay sao? Sao Vương gia không giải thích với Hoàng thượng? Nói rõ ràng chuyện này.”

Đối với Từ thị mà nói, cách giải quyết tốt nhất là giúp Khang vương sửa lại án xử sai, vậy thì chẳng còn vấn đề gì nữa, cũng không cần phải nghĩ cách từ hôn.

Nhưng Dương thị nói, Vương gia đã giải thích rồi, Hoàng thượng lại không nghe lọt tai.

“Ta cho rằng Hoàng thượng nghe không lọt tai là vì sức nặng của Vương gia trong lòng Hoàng thượng không đủ, chuyện này mà do Hi Tần nói, không chừng Hoàng thượng lại tin tưởng Khang vương trong sạch thì sao?”

Từ thị dội cho nàng gáo nước lạnh ngay tại chỗ: “Không thể nào, nàng ta vẫn còn ghi hận Bùi Trạch và Hi Nhi, chỉ cần quan hệ của Hi Nhi và các người còn tồn tại, nàng ta tuyệt đối không giúp đỡ. Không bằng Vương phi đi tìm Thái hậu, để lão nhân gia thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không còn quan hệ của mối hôn sự này Hi tần có thể niệm tình cũ, thuở nhỏ nàng ấy và Bùi Trạch vẫn tốt với nhau, nhiều năm như vậy lẽ nào muốn quên là quên được sao?”

Từ thị muốn để bên phía Bùi Trạch đề xuất từ hôn, lí do cũng có sẵn rồi, để hắn ta nói là bản thân đã trở thành thứ dân nên không xứng với tiểu thư Lại bộ thượng thư phủ, hơn nữa còn liên lụy đối phương bị người ta cười nhạo, không bằng giải trừ hôn ước, sau này nam hôn nữ gả không còn liên quan với nhau.

Việc này, bên nhà gái mà đề xuất thì có vẻ bạc tình bạc nghĩa, nếu như nhà trai đề xuất, vừa hay cách này thể hiện trọng tình trọng nghĩa.

Không đành lòng để đối phương chịu vất vả với mình mới thả tự do cho nàng ấy, thật cảm động lòng người.

Cảm động như vậy, Thái hậu sẽ không cân nhắc lại hay sao?

Từ thị đã nghĩ kĩ rồi, chỉ cần có thể hủy hôn, cho dù vương phủ giữ lại được Bùi Trạch vẫn là Thế tử, bà ta cũng không hối hận, bỏ lỡ Bùi Trạch, sau này vẫn còn Trương Trạch, Lý Trạch.

Bà ta nói thật dễ nghe, Dương thị cũng không trả lời.

Đạo lí đơn giản, trước khi từ hôn thì chúng ta là người trên cùng một con thuyền, phủ của ta có chuyện ngươi còn phải cùng nghĩ cách. Một khi hai nhà không còn quan hệ thông gia, Phùng gia còn có thể lo lắng cho bọn họ sao? Trong nháy mắt đã vất bỏ vẻ yên tĩnh của bản thân.

“Bà thông gia, bà đừng trách ta nhẫn tâm, chuyện này chỉ có thể có hai kết quả: hoặc là có thể giữ lại Vương phủ chúng ta, nữ nhi của bà vui vẻ gả đến làm Thế tử phi. Hoặc cũng có thể Vương phủ không thể giữ lại, nhi tử của ta bị biếm thành thứ dân, vậy thì Phùng Hi của bà cũng đừng nghĩ đến việc chạy, vẫn phải vào cửa làm thê tử của Trạch Nhi… Bà khoanh tay đứng nhìn ta không có gì để nói, vậy thì đợi xem Phùng Hi của bà lấy nước mắt rửa mặt đi.”

Bên chán nãn rõ hơn là Dương thị, nhưng nàng lại nói ra những lời rất khí phách.

Từ thị thật vất vả mới nghĩ ra cách giải quyết, bà ta có thể lay động đối phương, để được từ hôn.

Kết quả chẳng ai là kẻ ngốc, vốn không được gì.

Từ thị quay về tìm Phùng Khánh Dư, để ông ta nghĩ cách, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn Hi Nhi nhảy vào hố lửa.

Thái độ của Phùng Khánh Dư khiến bà ta thất vọng.

Điều ông ta chú ý vốn không nằm trên người nhị nữ nhi, đối với Phùng Khánh Dư mà nói, nữ nhi thương thì thương, nhưng đến khi thật sự nguy cấp cũng có thể vứt bỏ, chỉ cần không liên lụy đến cả nhà là được. Đương nhiên Phùng Hi thật sự gả cho thứ dân, sẽ cảm thấy đáng tiếc là thật, càng làm cho ông ta chú ý đến không phải là chuyện này, mà là thái độ của trưởng nữ.

Rốt cục nàng hận Bùi Trạch vô tình, hận Phùng Hi vô nghĩa hay là hận toàn bộ Phùng gia?

Vấn đề trước thì không lớn, là vấn đề thứ hai thì nên phải làm thế nào đây?

Phùng Khánh Dư rất muốn có cơ hội gặp mặt Phùng Niệm một lần, có một vài lời Từ thị là kế mẫu thì không tiện nói, vẫn là ông ta người làm cha nói tốt hơn.

Nhưng hậu cung, nơi ấy lại không phải là nơi ngoại nam có thể đến, ông ta suy nghĩ hay là tìm một trưởng bối trong họ hàng Phùng thị đi xem, nói không chừng còn có tác dụng hơn Từ thị.

Phùng Khánh Dư cân nhắc xem nên tìm ai, một nơi khác, Dương thị cũng dùng quan hệ, xin tỷ tỷ ruột của mình tìm cách đi gặp Phùng Niệm một lần, bà ta nghĩ đến lúc trước tình cảnh của Phùng Niệm ở Phùng gia không tốt, bao nhiêu năm nàng cũng đã giúp đỡ, ít nhất vì có con mắt khác của bà đối đãi khiến nha hoàn, nô tài cũng tôn trọng hơn nhiều, Dương thị muốn Phùng Niệm trả lại ân huệ này.

Vì thế Hi Tần nương nương của chúng ta vừa mới đuổi được kế mẫu đi, xoay người lại nghênh đón phu nhân của Hộ bộ thị lang.

Vị Dương phu nhân này, lúc làm khách ở Khang vương phủ Phùng Niệm đã từng gặp rồi, là một nữ nhân trời sinh có khuôn mặt hay cười nên trông rất thân thiện. Nhưng mà trước đây các nàng gặp nhau không nhiều, chỉ gặp qua hai, ba lần, không nói đến có bao nhiêu giao tình.

Nghe nói Dương phu nhân vận dụng quan hệ nhất định muốn gặp nàng, Phùng Niệm đã biết bà ấy cũng vì chuyện đó mà đến, vốn từ chối gặp cũng được, nhưng nếu từ chối bà ấy, thì bên kia cũng sẽ tìm những người khác đến, không bằng giải quyết việc này một lần cho xong.

Dương thị hành lễ với Phùng Niệm, cũng không vội nói chuyện chính, mà nói: “Lần trước thiếp thân gặp người đã là hai năm trước, nhớ lại dáng vẻ trong kí ức, nương nương thay đổi nhiều lắm, càng khí phái và cao quý.”


“Dương phu nhân cũng không thay đổi gì.”

Ở tuổi này, nói bà không thay đổi gì là đang khen ngợi, Dương phu nhân nghe vậy thì rất vui mừng, nghĩ đến bản thân là được muội muội nhờ vả mới tiến cung, bà không dám nói chuyện nhiều, thoáng dẫn dắt mất câu chuyển đến vấn đề chính: “Lấy sự thông minh, tài trí của nương nương, hẳn đã đoán được vì sao thiếp thân lại đến.Vị muội muội kia của thiếp thân từ đầu vẫn luôn rất tốt với người, có thể nhìn vào tình cảm trong quá khứ mà giúp nàng không?”

Phùng Niệm cười một tiếng: “Sao cả đám đều đến tìm ta thế? Nói thật, đến tìm ta còn không bằng đi cầu xin Mẫn phi, nếu như nhớ không nhầm, hai người với Mẫn phi còn là biểu tỷ muội đấy.”

“Nhưng người được sủng ái nhất trong cung.”

“Ta hỏi người: Để ta đi cầu tình cho Khang vương phủ, ta nói thế nào? Lẽ nào muốn nói với Hoàng thượng rằng ta và Vương phi cùng Thế tử có giao tình, xin người bất luận thế nào cũng phải giơ cao đánh khẽ hay sao?”

Phùng Niệm vừa nói lời này, tất cả người trong group đều ha ha ha ha.

Hạ Cơ: “Để đương nhiệm giơ cao đánh khẽ với tiền nhiệm sao? Ta cảm thấy làm gì có giơ cao đánh khẽ, chỉ có đuổi cùng giết tận.”

Đát Kỷ: “Cẩu Hoàng đế nổi điên, để thái giám truyền chỉ chém hắn. Chém hắn liền ngay và lập tức! Chém xong cầm đầu về phục mệnh.”

Tây Thi: “Đến rồi, câu cửa miệng của Đát Kỷ tỷ tỷ đến rồi.”

Lữ Trĩ: ” Trừ việc chém đầu, chặt chân, hồ ly tinh này còn biết cái gì?”

Triệu Phi Yến: “Còn biết ríu ra ríu rít.”

Bao Tự: “Còn biết ồn ào chủ group gửi đối tượng đến.”

Chủ group không rảnh để ý đến các nàng, một lòng một dạ ứng phó với Dương phu nhân.

Ý của Dương phu nhân là, nhìn vào ân tình trong quá khứ, xin nàng bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách: “Nếu như nương nương người không có cách nào, Khang vương phủ thật sự không còn nữa rồi.”

“Cứ như vậy đi, nói những lời như vậy mà có thể giữ lại được mạng hẳn là nên đi dập đầu tạ ơn, còn muốn toàn thân trở về, sao có thể chứ?”

“Người không niệm tình cũ chút nào hay sao?”

Lúc trước Phùng Niệm đã nhẫn nhịn nhiều, nửa năm nay được cẩu Hoàng đế sủng ái, tính tình xấu đi nhiều, nàng lười vòng vo nói nói lời hay, cười lạnh một tiếng nói: “Lúc trước ta muốn nói chuyện tình cảm với Bùi Trạch, hắn nói với ta về tiền đồ, lúc này không còn tiền đồ, thì nghĩ đến ta sao? Sớm để làm chỉ? Ta ấy à, không phải là loại nữ nhân có thể hiến dâng tất cả, chịu đựng mọi tổn thương mà vẫn không thể buông bỏ, lúc ấy ta dựa và bọn họ để giữ lại thể diện, bọn họ cũng dựa vào ta để lôi kéo giao tình với Thượng thư phủ, từ khi hắn giành lấy Phùng Hi, ta đã không nợ nần gì hắn, nếu không phải là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau thì còn chút tình cũ gì có thể tưởng niệm.”

Phủ Hộ bộ thì lang và Khang vương phủ có lợi ích liên quan đến nhau, dĩ nhiên Dương phu nhân không muốn nhìn thấy bọn học xảy ra chuyện, mới có thể nhận nhờ vả đến đây.

Bà ấy không ngờ Phùng Niệm nói chuyện khó nghe như vậy.

Dương phu nhân khẽ cắn môi, nói: “Người thật sự không sợ? Không sợ bọn họ sau khi không còn gì cả sẽ nói linh tinh sao? Không sợ Hoàng thượng biết trước đây người và Bùi Trạch lưỡng tình tương duyệt sao?”

“Bà để bọn họ nói ra xem, xem Hoàng thượng lựa chọn thế nào, là cho ta vào lãnh cung hay là hạ lệnh chém đầu Bùi Trạch.”

Nói đến đây, Phùng Niệm gọi một tiếng để Trần ma ma và Bảo Đại, Thụy Châu tiến vào.

“Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, một người đi tiễn Dương phu nhân đi.”

“Hôm nay ta đã nói rõ chuyện này rồi, mời Dương phu nhân truyền đạt đúng sự thật, xin nhờ bọn họ đừng tìm người nào đó đến cung này nữa, mỗi ngày đều không được yên.”

Sau khi Dương phu nhân xuất cung, gặp được muội muội, câu nói đầu tiên là: “Nàng ta thay đổi nhiều lắm, không còn là người trong trí nhớ của ta nữa.”

*


Chuyện phu nhân Hộ bộ thị lang tiến cung tìm Phùng Niệm, rất nhiều người biết.

Nghe nói sau khi Phùng Niệm từ chối kế mẫu Từ thị lại từ chối vị này, rất nhiều người trong cung cảm thấy không nói lên lời. Xảy ra loại chuyện này, không chịu giúp đỡ cũng là bình thường, nhưng người  giống như nàng ấy  đều một mực từ chối giống nhau thì không nhiều, đổi lại là một người khác có lẽ sẽ nói vài câu lọt tai nhưng chẳng có tác dụng gì để đuổi người ta đi, Hi Tần đúng là tức giận thật rồi.

Đa số mọi người đều nghĩ như vậy, người mạnh mẽ đả kích Phùng Niệm cũng có, chẳng hạn như Mẫn phi của Nhu Phúc cung.

Đầu tiên là Mẫn phi trách mắng, gặp Nhị hoàng tử đến thỉnh an nàng ta, nàng ta lại nói một hồi. Vốn là muốn nghe nhi tử chê ghét người kia với mình, kết quả là Nhị hoàng từ là cốt nhục của Hoàng thượng, ở một vài khía cạnh giống hệt Hoàng thượng.

Hắn không những không đồng ý lời nói của mẫu phi, còn to gan đưa ra cách nghĩ của mình.

“Nếu như cô nương nhà nào đó bỡn cợt bản điện hạ, trước bám lấy con sau đó xoay người lại hứa hôn với huynh đệ con, con không xử lí nàng ta thì đã là thiện tâm lắm rồi. Hy vọng con giúp đỡ, còn không bằng con tiễn nàng ta lên đường.”

Mẫn phi nghiêm mặt trừng mắt: “Con đang giúp ai đấy?”

“Ai có lí con giúp người đó.”

“Con muốn nói đạo lí, trước đây Vương phi chưa từng giúp nàng ta sao? Phùng thị thế này còn không vô tình sao?”

“Không phải thường xuyên tặng nàng thiệp mời đến làm khách sao? Nói ra thì giống như từng cho nàng ấy ăn cơm cho nàng áo mặc. Nếu nói thật thì không phải biểu di* thấy nàng ấy xuất thân từ phủ Lại bộ thượng thư, trước là muốn có quan hệ tốt với nàng ấy, dần dần có thể kết hợp nói chuyện với nhà nàng ấy, khi kết hợp được rồi bèn một chân đạp nàng ấy ra để chọn một tức phụ khác. Cẩn thận suy nghĩ, bên trong cũng không có mất mát gì, nói ra có vẻ như người ta còn phải thấy rất có lỗi với nàng ấy.”

*dì họ.

Mẫn phi nghe thấy lờ mờ: “Trước đây con không nói như vậy.”

“Trước đây con còn nhỏ, bị người ta làm mờ mắt, bây giờ con nhìn rõ rồi.”

“Con mà rõ ràng cái gì! Ta thấy con hồ đồ nhất, biểu di con không giúp, biểu ca không giúp, thân mẫu cũng không giúp, hết lần này đến lần khác lại nói giúp hồ ly tinh.”

Biểu cảm của Nhị Hoàng tử đầy nghĩa chính từ nghiêm: “Đã nói rồi con giúp lý không giúp tình. Mẫu phỉ, trong lòng người rất ghét nàng ấy nên mới cố ý xoi mói, thật lòng mà nói, quan hệ của người và biểu di con lẽ nào không thân bằng với nàng ấy hay sao? Người không muốn dính vào chuyện này nhưng lại mong nàng ấy dính vào chuyện này? Đây là đạo lí gì?”

“Bùi Diễm, con là nhi tử của ta.”

Nhị Hoàng tử lại thở dài: “Đúng thế, con là nhi tử của người, nếu không con có thể ngồi đây nghe người nói nhiều như vậy không? Mẫu phi con khuyên người, trước mặt phụ hoàng người nhất định không được ăn nói bậy bạ như thế, là nam nhân đều không thích.”

Thật đáng tiếc là Hoàng thượng không ở bên cạnh, nếu không đã khen ngợi Nhị Hoàng tử rồi.

Có lẽ còn có thể nói với Mẫn phi…

Ái phi à, nàng đã đến tuổi này rồi, còn không bảo dưỡng cho tốt đi còn tranh giành tình nhân với người trẻ tuổi làm gì?

*

Lúc Nhị Hoàng tử làm thân mẫu tức chết, trong group đang nói chuyện phiếm, đúng lúc hệ thống gửi đến một thông báo, lần này không phải là có người đến. Hệ thống thông báo nó vừa mới hoàn thành một đợt thăng cấp quan trọng, sau khi thăng cấp, không chỉ chủ group có thể thu hoạch kĩ năng thông qua hồng bao, những loại trợ giúp mà  thành viên trong group tặng chủ group cũng sẽ tính thành điểm cống hiến, điểm cống hiến không chỉ có thể dùng để thăng cấp gia viên, mà còn có thể triệu hồi thân nhân.

Sau khi vào group, các thành viên trong group đều bị đưa vào những không gian độc lập, trước đây cuộc sống hơi đơn điệu, ngoài việc xem trực tiếp thì làm thủy quân.

Chẳng ai nghĩ đến, lần này sau khi cả nhà tra nam bị tiêu diệt, vậy mà người đứng sau hệ thống lại thăng cấp.

Tây Thi: “Chỗ này của ta có hơn sáu trăm điểm cống hiến rồi, lấy thêm bốn trăm nữa là có thể triệu hồi thân nhân, không biết triệu được ai đây.”

Phùng Niệm: “Đoán mò là Ngô vương Phù Sai. Đại khái ta cũng không tò mò bên phía Tây Thi tỷ tỷ, càng muốn biết Hạ Cơ sẽ kêu gọi nam nhân nào đến.”

Hạ Cơ: “Điểm cống hiến là không, chớ mong.”

Hạ Cơ hối hận, vô cùng hối hận.

Lúc nàng ấy vào group nghĩ rằng người thì phải giấu nghề cho bản thân mình. Vạn lần không nghĩ đến, cái group rách này cũng giấu nghề.

Tây Thi đã tích lũy được sáu trăm, thế mà nàng lại chẳng có chút gì.

Đông Ca: “Ta cũng là không… Có phải là vì chủ group tuy là đã học rồi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không sử dụng kĩ năng, mới không được tính điểm cống hiến không?”

Bao Tự: “Hẳn là dùng một lần tính một lần, chỗ ta có hai ba trăm điểm.”


Đát Kỷ: “Tại sao ta mới có năm mươi, tại sao?”

Phùng Tiểu Liên: “Bởi vì chủ group nói tất cả hai lần thiếp mới có một kế, cho tỷ năm mươi đã là nhiều rồi.”

Lữ Trĩ: “@Phùng Tiểu Liên, muội có một nghìn điểm không?”

Phùng Tiểu Liên: “Không có, muội chỉ nhiều hơn Tây Thi một chút.”

Lữ Trĩ: “@Triệu Phi Yến, còn muội thì sao?”

Triệu Phi Yến: “Muội tám trăm.”

Lữ Trĩ: “Vậy ta biết giá trị cống hiến tính thế nào rồi, chỉ cần sử dụng kĩ năng đều có điểm cống hiến căn bản, còn căn cứ vào hiệu quả đạt được mà tăng thêm. Điểm của Tây Thi cao là bởi vì vầng sáng của tỷ ấy được sử dụng nhiều lần, Phùng Tiểu Liên và Triệu Phi Yến là vì trực tiếp giúp chủ group tăng phân vị. Kĩ năng của hồ ly tinh dùng rất ít, nhưng hiệu quả không tồi, hơn nữa lần đầu tiên còn phân được cung quyền của Tô Quý phi, hai lần được cho năm mươi điểm là nhiều rồi.”

Cùng lúc đó bỗng nhiên ngộ ra, mọi người đều tò mò cống hiến của Lữ Trĩ là bao nhiêu?

Bao Tư: “Vậy muội thì sao?”

Lữ Trĩ: “Kĩ năng của ta tuy chỉ được dùng một lần, nhưng chỉ một làn sóng đã tiễn đưa muội muội và cả nhà Thế tử. Thêm vào nữa là chủ group thường bàn bạc mọi chuyện cùng ta, ta đưa ra rất nhiều ý kiến cho nàng tham khảo…”

Đát Kỷ: “Thì nói muội được bao nhiêu điểm đi! Nói nhảm nhiều vậy làm gì?”

Lữ Trĩ: “Nói tóm lại, ta đủ một ngàn điểm rồi, ta đang nghĩ group thăng cấp có thể là vì ta.”

Từ đây, các thành viên trong group rơi vào sự đố kị, nhưng thật ra Phùng Niệm không ghen tị, nàng chỉ tò mò Lữ Trĩ triệu được ai thôi? Sau khi dẫn đến là tình trạng gì? Có phải để thân nhân sống trong gia viên cùng mình hay không?

Bởi vì tò mò, Phùng Niệm đã hỏi.

Lữ Trĩ bảo đợi một lúc.

Đợi ư?

Ai mà kiên nhẫn đợi được.

Tây Thi: “Ta đoán Lữ Trĩ triệu được Lưu Bang đến, không có thời gian để ý đến chúng ta là do đang giải thích với tướng công muội ấy về group họa thủy chăng?”

Bao Tự: “Có phải sau khi triệu người đến sẽ vào gia viên không? Vậy hắn cũng nhìn thấy hình ảnh trực tiếp sao? Cũng nhìn thấy chúng ta nói chuyện hả?”

Đát Kỷ: “Nếu như vậy, thiếp có một ý tưởng táo bạo…”

Đát Kỷ: “Này, Lưu Bang, người có ở đó không, Lưu Bang? Có nhìn thấy ta không Lưu Bang? Đệ vừa vào có thể không rõ những chuyện trước đó, sau khi đệ treo họ Lữ kia đã ban chết làm tàn nửa hậu cung của đệ, người đáng thương nhất là Thích Cơ, bị móc mắt, nướng điếc tai, cạo trọc đầu, bị hạ độc thành người câm không nói được, còn bị cắt tay chân ngâm vào trong lu, đến cái lu kia cũng bị cho vào nhà xí đấy.”

Hạ Cơ: “…”

Đông Ca: “…”

Triệu Phi Yến: “…”

Đát Kỷ: “Đúng rồi, họ Triệu ở trên để ta giới thiệu với đệ một chút, nàng ấy là Hoàng hậu của tôn tử không biết bao nhiêu đời của đệ, làm Hoàng hậu bao nhiêu năm chẳng có chút công trạng gì, cùng với muội muội của nàng khiến tôn tử không biết bao nhiêu đời của đệ mệt chết trên giường.”

Đáng thương cho Lưu Bang vừa mới mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, bên cạnh là Hoàng hậu đã khôi phục thanh xuân.

Hắn còn muốn hỏi đây là trên trời ư? Hai người là đế hậu khai quốc có công trạng to lớn nên được phi thăng lên thiên đình rồi?

Liền nhìn thấy khung chat bên cạnh Đát Kỷ đang này này này.

Lưu Bang vốn muốn hỏi sau khi hắn chết thì triều đình như thế nào? Nhi tử có phải cả đời minh quân không? Liền thấy hai đoạn lớn kia của Đát Kỷ.

Nhất thời trong lòng sụp đổ.

Ghi chú: Cập nhật chức năng triệu hồi thân nhân:
_Lưu Bang (256 TCN – 195 TCN) tức Hán Cao Tổ, là vị hoàng đế khai quốc của triều đại nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, xuất thân từ giai cấp nông dân.
–> Chồng của Lữ Trĩ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.