Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 11: Thiếu


Đọc truyện Ta Có Một Bầy Họa Thủy – Chương 11: Thiếu

Editor: Nguyên Hoa

Đã nhiều năm rồi Tô Quý phi chưa từng thấy căm hận như vậy, cũng chưa từng bối rối như vậy.

Lúc truyền Phùng Niệm đến đây nàng ta nghĩ dù sao chuyện này cũng không liên quan đến mình, lợi dụng chuyện này có thể trừng trị Phùng thị là tốt nhất, cho dù lần này nhấn không chết cũng phải khiến nàng ta chịu chút đau khổ.

Người ấy mà, phải chịu chút đau khổ mới biết nghe lời.

Ai ngờ sau khi Hoàng thượng đến đây, vậy mà tình hình lại thay đổi bất ngờ, mới nói được vài câu thì Đinh Lan Chi đã bị tống vào lãnh cung, còn xả giận cho Phùng thị, nàng ta lại không thỏa mãn, xúi giục Hoàng thượng phân cung quyền, còn muốn bắt một Quý phi phải cúi đầu trước một Chiêu nghi nho nhỏ.

Trên dưới Chiêu Dương cung vô tình hay cố ý đều đang nhìn vào Tô Quý phi, nhìn nàng ta từ ngỡ ngàng đến khiếp sợ cuối cùng là bi thương.

Tô Quý phi đỏ mắt nhìn theo Hoàng thượng, chỉ hy vọng tai mình nghe nhầm, mong đợi có thể nghe thấy y nói câu: “Đây không phải là lỗi của ái phi, ái phi chỉ bị người ta che mắt thôi.”

Hoàng thượng có nói không?

Y nói.


Y nói: “Lời trẫm nói Quý phi không nghe thấy sao? Nàng chỉ nghe một phía từ Đinh Quý nhân mà làm oan uổng Phùng Chiêu nghi thì thôi, còn không nghe lời giải thích, độc đoán khiến người ta phải quỳ bên ngoài, nếu không phải trẫm đến kịp, Phùng Chiêu nghi phải chịu đủ khổ, Quý phi còn cho rằng bản thân không sai sao?”

Với thái độ của cẩu Hoàng để, tức giận trong lòng Phùng Niệm liền tan biến, còn có lòng giả vờ hào phòng mà khuyên nhủ: “Hoàng thượng đã lấy lại công đạo cho thiếp, trong lòng thiếp vui lắm, còn việc bồi tội thì thôi đi. Thiếp chỉ là một Chiêu nghi nho nhỏ, sao có thể nhận được đại lễ của Quý phi nương nương? Vả lại trong chuyện này, dù sao cũng xem trọng tự nguyện chứ sao có thể cưỡng ép?”

Phùng Niệm nói xong, Lữ Trí sắc bén phê bình bốn chữ: “Toàn thân kỹ nữ.”*

Nguyên tác 婊里婊气 từ trong ra ngoài đều tản ra dáng vẻ kỹ nữ.

Tuy thế, Hoàng đế là một tên thẳng nam ngoan cố lại bị ảnh hưởng trí mạng nên cũng dễ chịu, so sánh xuống, thành kiến của y với Tô Quý phi càng lớn, còn phê bình thêm: “Nàng là Quý phi, chấp chưởng cung vụ nhiều năm như vậy, sao lại không hiểu chuyện bằng Phùng Chiêu nghi? Nàng khiến trẫm quá thất vọng rồi.”

Nói xong câu này, cẩu Hoàng đế cũng không dây dưa với nàng ta, nắm tay Phùng Niệm đi ra khỏi Chiêu Dương cung.

Thái giám cung nữ và ma ma đi theo hai người đến đây đều sợ đi chậm sẽ bị lửa giận của Quý phi nương nương lan đến, bọn họ vội vàng đi theo, chỉ sau một lát, Chiêu Dương cung đã trở lên quạnh quẽ.

Vẫn còn một vài người, người nào người nấy đều không dám hé răng, vừa rồi Mai tần không dám chêm vào câu nào, lúc này cũng miễn cưỡng cười gượng, tiến lên khuyên bảo: “Cũng chỉ là ỷ vào việc đang được sủng ái, tiểu nhân đắc chí mà thôi, Quý phi nương nương cần gì so hiểu biết với nàng ta? Hoàng thượng bị nàng ta mê muội đầu óc, còn nói người chỉ nghe một chiều tin một chiều, không phải hắn cũng thế sao? Thấy Phùng Chiêu nghi quỳ ở đó thì đau lòng, cũng không…”

Mai tần mới nói đến đó, Tô Quý phi đã đưa tay tát nàng ta một cái.

“Nhiều lời như vậy sao vừa nãy ngươi không nói? Bây giờ giả mù sa mưa* cho ai xem? Ngươi xem ta là kẻ ngu à?”


*giả bộ.

Mai tần ôm mặt quỳ xuống: “Nương nương hiểu lầm, thật sự nô tì thấp cổ bé họng, nói gì Hoàng thượng cũng không thích nghe.”

Lúc này Tô Quý phi giống như mồi nổ đã châm ngòi, lúc nào cũng có thể nổ tung, nàng ta nghe những lời này không cảm thấy dễ chịu hơn chút nào mà chỉ cảm thấy tất cả đều đang cười nhạo mình, liền nhắm mắt lại, hít thở sâu, sau đó chỉ tay ra cửa Chiêu Dương cung: “Ngươi cút cho ta.”

Mai tần cút đi rồi, bầu không khí ngưng đọng trong Chiêu Dương cung cũng không thể giải thoát, mấy ngày này không ai dám nói chuyện to tiếng, nếu như phải đến trước mặt Quý phi, bọn họ đến hít thở mạnh cũng không dám.

Bởi vì trong chuyện này người nghẹn uất căm phẫn cũng chỉ có Quý phi, mặc dù đám người Mẫn phi, Vinh phi, Đoan phi cũng có chút kiêng kị Phùng Niệm, nhưng bọn họ thật sự kiếm được chút lợi ích, chút kiêng kị này cũng không thể hiện ra nhiều.

Vả lại, đối với các nàng mà nói, người uy hiếp lớn nhất vẫn là Tô Quý phi ở bên trên, nói trắng ra Phùng Niệm mới chỉ là một Chiêu Nghi, Chiêu nghi thì có thể gây ra được sóng gió gì?

Mẫn phi lén lút nói thầm với nhi tử, nói ngày ấy ma xui quỷ khiến đẩy nàng ra, cũng không phải là lỗ sạch, cuối cùng hôm nay cũng thu lại được chút thù lao: “Quý phi hoành hành ngang ngược trong cung, bao nhiêu năm nay không ai có gan chống lại nàng ta, không ngờ hôm nay lại thua trên người một Chiêu nghi nho nhỏ, nghĩ đến thật là hả lòng hả dạ.”

Nhị Hoàng tử nói: “Là phụ hoàng anh minh.”

Mẫn phi bĩu môi: “Anh minh cái gì? Nói cho cùng là Phùng thị được sủng ái, đổi lại là người khác, chắn chắn là tới số rồi.”


Nói đến đây, Mẫn phi mơ hồ vừa cảm thấy may mắn, đến bây giờ nàng ta cũng không hiểu rõ Hoàng thượng thích Phùng Niệm vì cái gì? Chỉ biết là may mắn… may mắn nữ nhân kia kém Hoàng thượng mười mấy tuổi, tiến cung rất muộn, cho dù được sủng ái thì nền móng cũng không sâu, lại không có hài tử, sủng ái này cũng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, đợi đến khi trong cung lại có người mới đến, là lúc nàng ta phải nếm trái đắng.

Mẫn phi nghĩ đến những nữ nhân trong cung ai chẳng có lúc nở mày nở mặt, nhưng ai có thể nở mày nở mặt một đời?

Nhị Hoàng tử không suy nghĩ đến những thứ này, trong lòng hắn nói phụ hoàng thật sự yêu thương Phùng Chiêu nghi nhưng Phùng Chiêu nghi người ta cũng xứng đáng. Tiến cung ba tháng, đắc sủng nhưng không chủ động sinh sự, đi đâu để tìm được nữ nhân an phận như vậy? Nghĩ đến mẫu phi, có một thời cũng được thị tẩm không ít, lúc ấy người có thể đắc ý, mỗi ngày đều trang điểm lộng lẫy ra ngoài diễu võ dương oai.

So sánh hai người, có thể nói Phùng Chiêu nghi là người hiền lành khó có được, người hiền lành bị bắt nạt không khiến người ta tức giận được sao?

Nhị Hoàng tử lén đứng về phía phụ hoàng hắn, nhưng không dám nói.

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười, nghe mẫu phi nói từ Chiêu Dương cung đến Trường Hi cung, nói xong rồi Mẫn phi cho rằng vẫn chưa đủ thoả mãn, lại hỏi nhi tử: “Không phải con với Bùi Trạch rất thân nhau à? Phùng thị tiến cung được Hoàng thượng sủng ái, hắn có phản ứng gì không? Trước đây nói muốn cưới với Nhị tiểu thư của phủ Lại bộ Thượng thư, sao lại không thấy động tĩnh gì nữa?”

Nhị Hoàng tử không biết phải nói với nương hắn như thế nào, vì ngại Bùi Trạch có chút ngốc, hắn luôn giữ khoảng cách thích hợp với đối phương, hai tháng nay cũng không gặp nhiều.

Cho dù lúc gặp nhau, hắn cũng không thể khoét thẳng vào vết sẹo của người ta, thường tránh chuyện này mà nói chuyện khác.

“Khang Vương phủ và Lại bộ Thượng thư phủ không phải đã có hẹn ước ngầm rồi sao? Chỉ thiếu đến cửa cầu hôn mà thôi, sao còn có thể thay đổi?” Khang vương là thứ huynh của phụ hoàng, thân phận đúng là cao quý không sai, nhưng Lại bộ thượng thư cũng là trọng thần triều đình, không dễ đắc tội.”

*

Mấy ngày này Lại bộ Thượng thư Phùng Khánh Dư người được mẫu tử Mẫn phi nhắc đến đang ngọt cũng thấy ngọt mà đắng cũng thấy đắng.

Sau khi Phùng Niệm tiến cung, dù không chủ động giúp đỡ Phùng gia, nhưng vẫn là người nhà bọn họ. Lúc nàng vẫn còn là Mỹ nhân trước mắt Phùng Khánh Dư đã có không ít người nịnh hót, thăng lên Chiêu nghi càng hơn thế, lần này nghe nói vì chuyện của Đinh gia mà Phùng Niệm và Tô Quý phi va chạm với nhau, thế nhưng lại không thua. Hoàng thượng hoàn toàn đứng về phía nàng, mạnh mẽ phê bình Quý phi, sau khi Phùng Khánh Dư nghe xong, trong lòng kích động không thôi.


Ông ta cũng không hiểu được rút cục Đại nhi nữ nhà mình có sức quyến rũ gì, dựa vào đâu mà khiến Hoàng thượng mê mẩn đến đầu óc choáng váng. Chỉ biết bây giờ địa vị của nữ nhi nhà mình trong lòng Hoàng thượng không nhẹ hơn Quý phi.

“Qua một khoảng thời gian nữa nhất định sẽ thăng lên Tần vị, Phi vị cũng không phải là không thể vươn tới.”

Càng vui mừng, ông ta càng phải chống đỡ lửa giận của Hữu tướng đại nhân.

Tiền triều và hậu cung gắn bó chặt chẽ với nhau, nhưng địa vị của Tô Quý phi không ổn định, ắt sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ Tô gia, lúc này Phùng Niệm đúng là đã kéo thù hận về. Người Tô gia không thể làm gì nàng, nhưng có thể gây phiền phức cho người trong tộc Phùng thị. Trên quan trường Hữu tướng và Phùng Khánh Dư đối chọi gay gắt, bên này nữ quyến Từ thị càng thêm uất ức.

Những kẻ hùa theo nịnh hót đều biết bà chỉ là kế mẫu, đều không nhiệt tình gì.

Tô gia thì ngược lại, vì không trừng trị được Phùng Niệm, muốn làm mất mặt Phùng gia cũng được, dù sao có còn hơn không.

Nếu như Phùng Niệm mà biết sự oán giận của Quý phi lần này sẽ khiến người cha cặn bã và kế mẫu bị liên lụy, nàng cón có thể không ngừng sắp xếp những lần sau.

Đáng tiếc, nàng không biết.

Nàng nhàn rỗi không có việc gì làm bèn cùng đám tỷ tỷ trong Group buôn chuyện một lát, nghĩ tới bản thân làm điều hòa không khí đã nhiều tháng. Chẳng phải Phùng Tiểu Liên đã vào Group mấy tháng rồi sao?

Phùng Niệm: “Ta nghĩ

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.