Đọc truyện Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh – Chương 79: Người đâu tới mau, có chuyện ma quái hu hu hu hu
Cố Thiên Thụ chậm rãi đào xương trắng lẫn bùn đất lên.
Xương trắng kèm cả giòi bọ lúc nhúc, lẫn vào bùn đất màu đen thành những vết bẩn loang lổ. Xương hàm trắng xóa kia hơi hở ra, như là có người đang cười to.
Cố Thiên Thụ không động đậy, cũng không nói nên lời. Hắn chỉ có thể nhìn bộ xương đi đến trước mặt hắn, sau đó vươn tay ra.
“Thiên Thụ.” Là giọng đàn ông trầm thấp, như là tiếng đàn réo rắt. Bộ xương chậm rãi đến gần Cố Thiên Thụ, sau đó đặt chiếc đầu lâu lên vai Cố Thiên Thụ: “Thiên Thụ, ngươi thật nhẫn tâm.”
Cố Thiên Thụ đổ đầy mồ hôi, hắn muốn giãy giụa, hắn muốn tỉnh lại nhưng lại không thể làm được. Vì thế hắn chỉ có thể nhìn bộ xương mở miệng, hướng cái miệng đầy xương xẩu và giòi bọ chạm vào môi mình.
Không… Không! Đầu óc Cố Thiên Thụ trống rỗng, kêu thảm mấy tiếng. Ngay lúc bộ xương sắp chạm vào thì Cố Thiên Thụ bừng tỉnh.
“Á!” Ngay lúc đó, Cố Thiên Thụ phát hiện một gương mặt không chút biểu tình nhìn mình. Gương mặt kia, ánh mắt kia, Cố Thiên Thụ đều vô cùng quen thuộc, thậm chí còn xém chút nữa là kêu lên cái tên không nên kêu — Sở Thiên Hoàng.
Cũng may Cố Thiên Thụ nhanh chóng tỉnh lại. Hắn hít một ngụm khí lạnh, khàn giọng nói: “Địa Tàng…”
“Tôn thượng, ngươi làm sao vậy?” Nhưng lúc này Sở Địa Tàng lại không ôn nhu như ngày thường, hắn đưa tay sờ sờ cái trán ướt đẫm mồ hôi của Cố Thiên Thụ: “Mơ phải ác mộng?”
“Ừm.” Bây giờ dù có nhắm mắt lại thì Cố Thiên Thụ vẫn nhớ rõ cảnh tượng trong mơ. Bộ xương trắng dữ tợn và lạnh lẽo kia tựa như sứ giả từ chốn địa ngục bò lên.
“… Có muốn tắm không?” Nếu là bình thường thì nhất định Sở Địa Tàng sẽ trấn an Cố Thiên Thụ một phen. Nhưng lúc này lại không, chẳng những không mà thái độ còn vô cùng lãnh đạm: “Để ta đi chuẩn bị nước ấm cho tôn thượng.”
Cố Thiên Thụ còn kinh hồn chưa định, nên không chú ý đến sự khác thường của Sở Địa Tàng. Sắc mặt của hắn trắng bệch, xem ra là bị dọa không nhẹ, sau một hồi lâu mới gật gật đầu.
“…” Sở Địa Tàng trầm mặc nhìn Cố Thiên Thụ một cái, rời đi.
Cố Thiên Thụ nghỉ ngơi một lát mới bình tĩnh lại. Nhưng chờ đến khi hắn khôi phục lại thì mới giật mình phát hiện một vấn đề — Vì sao đêm hôm khuya khắt, Sở Địa Tàng lại xuất hiện ở trong phòng của hắn, lại còn nhìn hắn chăm chăm không dứt.
Nhớ tới ánh mắt Sở Địa Tàng, không hiểu sao Cố Thiên Thụ lại rùng mình một cái. Cái ánh mắt lạnh như băng, giống như rắn độc hệt như Sở Thiên Hoàng, thậm chí hắn còn cứ ngỡ người trước mắt chính là ảo giác của Sở Thiên Hoàng.
Cố Thiên Thụ ôm mặt, muốn mình tỉnh táo lại. Nhưng chưa chờ hắn đếm một hai ba thì Sở Địa Tàng mang nước tắm đến.
Tựa như một bóng ma, Sở Địa Tàng đẩy cửa ra nhìn Cố Thiên Thụ, buồn bã nói: “Đã có nước tắm.”
Lúc này Cố Thiên Thụ mới hoàn hồn, đi đến phòng tắm.
Nước ấm trấn an sự sợ hãi của Cố Thiên Thụ. Cơn ác mộng vừa rồi vô cùng rõ ràng, không rõ là thật hay là mơ, hay mà những ký ức đã từng xảy ra.
Cố Thiên Thụ dùng khăn mặt phủ lên mắt mình, thả lỏng thân thể. Tắm rửa có thể giúp thần kinh con người thả lỏng. Ngâm nước một hồi, Cố Thiên Thụ có chút mệt mỏi muốn ngủ. Ngay lúc hắn sắp thiếp đi thì đột nhiên cảm thấy cổ bị một cái gì đó đụng vào.
Cố Thiên Thụ cứng người, những hình ảnh kinh dị từ những bộ phim ma ở thế giới cũ xuất hiện. Chẳng lẽ đằng sau lưng mình là một bộ xương khô âm trầm? Hay là một con ma nữ đang lơ lửng, mặt trắng bệch bê bết máu? Chỉ chờ mình quay người lại liền bứt đầu mình xuống? Không biết là gì luôn là điều đáng sợ khiến người phát cuồng. Ngay lúc thân thể Cố Thiên Thụ run rẩy thì vật thể không rõ lên tiếng: “Tôn thượng.”
Cố Thiên Thụ thở phào, lại lập tức thẹn quá thành giận — Sở Địa Tàng, tên khỉ này không biết làm gì mà cứ lén lút xuất hiện sau lưng mình. Ngươi không biết ngươi làm thế sẽ hù chết người hay sao.
Vì thế Cố Thiên Thụ quay đầu, muốn dùng ánh mắt khiển trách hành vi tìm đường chết của Sở Địa Tàng.
Nhưng ngay khi Cố Thiên Thụ nhìn thấy biểu tình của Sở Địa Tàng thì lại không biết nên phản ứng thế nào.
Ánh mắt Sở Địa Tàng vô cùng lạnh lùng, khi nhìn về phía hắn thì như là đang nhìn một thi thể. Sắc mặt Sở Địa Tàng trắng bệch, như là người vừa mới kinh sợ không phải là mình mà là hắn.
“…” Cố Thiên Thụ muốn hỏi Sở Địa Tàng bị gì thế, nhưng lời đến bên miệng lại không thốt nên câu.
Thấy Cố Thiên Thụ không nói lời nào, Sở Địa Tàng tiếp tục nói: “Để thuộc hạ hầu hạ ngài tắm rửa đi.”
Đây vốn là chuyện Cố Thiên Thụ thấy quen thuộc nhưng hôm nay lại là ngoại lệ. Không biết vì sao khi nhìn thấy bộ dạng này của Sở Địa Tàng thì Cố Thiên Thụ vô cùng sợ hãi.
Nhưng Sở Địa Tàng lại không định cho Cố Thiên Thụ cơ hội lựa chọn. Hắn cầm khăn mặt, bắt đầu chà lau lưng Cố Thiên Thụ.
“Ngươi… đi ngủ đi.” Cố Thiên Thụ nghẹn ra được bốn chữ.
“Tôn thượng ngủ không được, đương nhiên thuộc hạ cũng ngủ không được.” Bình thường khi Sở Địa Tàng nói chuyện thì câu từ rất vững vàng, nhưng lúc này lại pha lẫn hương vị mơ hồ. Hắn cúi đầu, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ… tôn thượng… ghét thuộc hạ sao?”
“…” Vì thế Cố Thiên Thụ đành phải câm miệng. Hắn nổi da gà đầy người, đối mặt với Sở Địa Tàng đang cố chấp, Cố Thiên Thụ đành phải nếm hương vị vô lực.
“Tôn thượng mơ phải ác mộng, đúng chứ.” Mỗi lần Sở Địa Tàng hầu hạ Cố Thiên Thụ tắm thì đều tán gẫu với Cố Thiên Thụ, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hắn vừa chà vai Cố Thiên Thụ, vừa nói: “Mơ thấy gì thế?”
“… Cố nhân.” Cố Thiên Thụ rất muốn nói mình mơ thấy quỷ, nhưng lại cảm thấy không ổn, chỉ có thể phun ra hai chữ. Nhưng hắn vừa mới thốt thành lời thì nhận ra mình đã sai lầm — Giờ hắn đang mất trí nhớ thì làm sao có thể mơ thấy người quen!
Cũng may hình như Sở Địa Tàng không phát hiện vấn đề, giọng hắn vẫn vững vàng hỏi tiếp: “Tôn thượng sợ quỷ à?”
“…” Cố Thiên Thụ trầm mặc. Theo lý thuyết, một nam nhân dương khi đầy người thì không nên sợ quỷ, nhưng Cố Thiên Thụ lại thuộc loại không sợ trời không sợ đất, nhưng chỉ sợ những thứ phi nhân loại lại biết lơ lững — Nói đến cũng buồn cười, lúc trước khi hắn có bạn gái, đến cả xem phim kinh dị cũng chả dám còn bị bạn gái chọc quê rất nhiều lần.
“Tôn thượng sợ?” Cố Thiên Thụ trầm mặc xem như là cho Sở Địa Tàng câu trả lời. Câu trả lời này khiến Sở Địa Tàng có chút kinh ngạc. Hắn nhẹ nhàng cười cười: “Không ngờ…”
“…” Nghe Sở Địa Tàng nói thế, bỗng Cố Thiên Thụ không thấy sợ nữa — Rốt cuộc Sở Địa Tàng đang muốn làm gì, không phải chỉ là sợ quỷ thôi sao, có cần cười hắn mãi thế không?
Cố Thiên Thụ nghĩ, nếu Sở Địa Tàng lại chọc quê hắn nữa thì hắn nhất định sẽ trở mặt. Chẳng qua Sở Địa Tàng biết dừng cương trước vực, chỉ nói một câu rồi câm miệng.
Không khí trong phòng lại trở nên yên tĩnh. Giờ này đã về khuya, lại không có ánh trăng soi sáng, bên ngoài dù có giơ tay thì cũng chả thấy năm ngón. Hơi nước lượn lờ bốc lên, chỉ có hai ngọn đèn u ám soi sáng.
Chỉ cần một luồng gió nhẹ lướt qua thì có thể tắt đi bất cứ lúc nào.
Cố Thiên Thụ lại cảm thấy Sở Địa Tàng hơi khác lạ — Nếu là bình thường thì nhất định Sở Địa Tàng sẽ tìm đề tài để nói chuyện, nhưng hôm nay là im lặng đến quái lạ. Ngay cả bàn tay đặt trên vai mình… cũng lạnh lẽo, cứng ngắc… Tựa như… như là thi thể đã bị cứng lại. Liên tưởng khiến Cố Thiên Thụ không tự chủ được rùng mình một cái.
Trong phòng im ắng vô cùng, trừ tiếng nước chảy ra thì Cố Thiên Thụ chỉ nghe thấy tiếng mình hít thở. Sở Địa Tàng vẫn đặt tay lên vai Cố Thiên Thụ như trước — điều này khiến cho Cố Thiên Thụ càng ngày càng không được tự nhiên.
Rốt cuộc Sở Địa Tàng muốn làm gì? Cố Thiên Thụ không tự chủ được lại nghĩ tới cơn ác mộng vừa rồi. Bộ xương mang tên Sở Thiên Hoàng vùng dậy từ bùn đất, chẳng lẽ lại có liên quan đến biểu hiện quái dị của Sở Địa Tàng?
Như là đang trả lời cho câu hỏi của Cố Thiên Thụ, tay Sở Địa Tàng chậm rãi lướt lên cổ Cố Thiên Thụ. Động tác của hắn rất khẽ, cũng rất tự nhiên. Nếu không phải Cố Thiên Thụ vẫn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Sở Địa Tàng thì chắc sẽ không phát hiện. Trong lúc Cố Thiên Thụ đang tập trung cao độ thì hành động này của Sở Địa Tàng lại khiến thân thể Cố Thiên Thụ cứng ngắt lần nữa.
“Ngươi…” Cuối cùng, Cố Thiên Thụ nhịn không nổi nữa thốt lên.
“Sao thế?” Tay Sở Địa Tàng giống như là một sợi dây thừng lạnh lẽo, quấn lấy cổ Cố Thiên Thụ. Hắn cúi đầu, thì thầm bên tai Cố Thiên Thụ: “Tôn thượng?”
“…” Cố Thiên Thụ ngừng thở.
“Hay ta nên gọi là… Cố Thiên Thụ?” Giọng nói quen thuộc nhưng lại dùng giọng điệu xa lạ. Sở Địa Tàng giống như là bị cái gì đó ám phải, khiến đầu óc Cố Thiên Thụ như muốn nổ tung.
“Sợ?” Sở Địa Tàng cười đến quỷ mị, cúi đầu khẽ cắn lên vành tai Cố Thiên Thụ một hơi: “Run đến vậy sao…”
“Ngươi là ai?” Cố Thiên Thụ run cầm cập thốt.
“Ngươi cảm thấy ta là ai đây.” Bàn tay lạnh lẽo nhéo lấy đóa hồng trên ngực, người phía sau giống như con trăn chậm rãi nuốt trọn lấy cổ họng Cố Thiên Thụ: “Hửm?”
“…” Cố Thiên Thụ đã đáp án trong lòng nhưng không dám nói ra thôi.
“Nói.” Người nọ lại cười, cười giống như là một con ác quỷ mới bò ra từ địa ngục: “Sợ ta đến vậy sao?”
“Sở Thiên Hoàng? Là ngươi sao?” Cố Thiên Thụ khàn giọng hỏi.
“…” Người sau trầm mặc hồi lâu, sau đó Cố Thiên Thụ nghe thấy một giọng nói. Giọng nói kia pha lẫn ý cười lạnh lẽo, lại như là đang cười nhạo: “Quả nhiên ngươi vẫn còn nhớ.”
“…” Cố Thiên Thụ đột nhiên có xúc động muốn chửi thề — Sở Địa Tàng, từ lúc nào mà ngươi lại học được cái cách lừa người vậy hả!
“Ngươi nhìn ngươi đi.” Sở Địa Tàng hờ hững nói: “Ngươi… lại gạt ta.”