Đọc truyện Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh – Chương 35: Cái đám đại lừa đảo các ngươi
Lựa chọn của ngươi là vì người mình yêu tham sống sợ chết, hay đồng sinh cộng tử đây.
Khi đối mặt với vấn đề này Chúc Thanh Trạch cũng đã từng rối rắm rất nhiều lần. Nhưng hắn lại nhanh chóng đưa ra lựa chọn của mình — đúng vậy, hắn lựa chọn phương án sau.
Người Chúc Thanh Trạch yêu – Tuyết Y bị trúng An Tức, làm người sống không bằng chết. Nhưng nó lại không khiến một người không có sinh mệnh cảm thấy thống khổ.
Chúc Thanh Trạch không phải là loại người dễ dàng thỏa hiệp. Cho dù sinh mệnh của người hắn yêu nhất bị người khác nắm trong tay, cũng như hắn sẽ không dễ dàng bán đứng bằng hữu của mình.
Đồng sinh cộng tử không phải là việc khó, Chúc Thanh Trạch tự tay giết Tuyết Y, sau đó dùng tâm tình phải chết tìm cơ hội báo thù cho người yêu.
Chúc Thanh Trạch vô cùng rõ ràng, thực lực Sở Thiên Hoàng và Cố Lân Đường tương đương nhau, nhưng nếu Cố Thiên Thụ sử dụng cành hoa quế, thế cục sẽ nghiêng về một phía. Đây cũng chính là cơ hội mà Chúc Thanh Trạch muốn tìm kiếm.
Nửa năm nhanh chóng trôi qua, thứ thuốc mà Sở Thiên Hoàng nói là giảm bớt độc tính của An Tức kia chỉ có thể khiến quá trình thối rữa chậm lại, lại hoàn toàn không thể giảm bớt thống khổ cho Tuyết Y. Mà đứa con chưa ra đời của Chúc Thanh Trạch cũng trong nửa năm đó mất đi sinh mệnh. Đó là một bé trai đã đủ tháng, đã có chân tay, thậm chí đã có thể nhìn ra diện mạo.
Thống khổ mất đi đứa con cùng tra tấn của thuốc độc khiến tinh thần Tuyết Y trở nên điên loạn. Nàng cầu xin Chúc Thanh Trạch giết nàng để nàng được giải thoát, mà cuối cùng Chúc Thanh Trạch cũng thỏa mãn nàng.
Khi chết, biểu tình Tuyết Y hiện lên vẻ được giải thoát. Nàng nhìn Chúc Thanh Trạch, sau đó nói: “Nếu có kiếp sau, nhất định không phụ chàng.”
Những chuyện xảy ra khiến Chúc Thanh Trạch kiên định với ý niệm phải báo thù.
Cao thủ so chiêu, kiêng kị nhất việc người ngoài quấy nhiễu. Chúc Thanh Trạch vô cùng rõ ràng, đây là cơ hội duy nhất để hắn có thể giết chết Sở Thiên Hoàng.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại nằm ngoài dự định. Hắn và Cố Thiên Thụ không ngờ Vân Đình lại chính là gian tế phản bội Cố Thiên Thụ.
Nhìn bạn tốt của mình bị Vân Đình ôm chặt vào lòng, một suy nghĩ nảy lên trong đầu Chúc Thanh Trạch — Dường như hắn hiểu lý do vì sao Vân Đình lại phản bội Cố Lân Đường.
Lý do vừa bi ai lại khiến người thống hận.
Biến cố đột ngột xảy ra khiến Chúc Thanh Trạch phải thay đổi kế hoạch. Hắn trực tiếp đâm một kiếm vào tim Vân Đình, sau đó cứu Cố Lân Đường… Nếu hắn không làm vậy, vậy thì bây giờ bạn tốt của hắn đã rơi vào tay Sở Thiên Hoàng.
Người Sở gia đúng là đáng sợ. Ngẫm nghĩ kỹ, Chúc Thanh Trạch nhanh chóng phát hiện những người bên cạnh Cố Lân Đường hầu hết đều có liên quan đến bọn họ. Thế cục này, hoàn toàn có thể dùng bốn chữ thiên y vô phùng* để hình dung.
* Thiên y vô phùng: không có sai sót
Chúc Thanh Trạch sờ sờ lọn tóc trong ngực, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng… Dù thế nào, hắn sẽ nghĩ ra cách để giết Sở Thiên Hoàng — cho dù có dùng mạng để trao đổi cũng không luyến tiếc. Mà muốn giết chết Sở Thiên Hoàng, thì hắn nhất định không thể để Cố Lân Đường rơi vào tay Sở Thiên Hoàng.
Thiên hạ này, người có thể đánh một trận với Sở Thiên Hoàng chỉ sợ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, mà Cố Lân Đường lại là lựa chọn tốt nhất.
Chẳng qua việc cần làm hiện tại chính là làm thế nào để rời khỏi thành, tránh khỏi sự đuổi bắt của Sở Thiên Hoàng.
…
Quả nhiên tất cả đều y như những gì Chúc Thanh Trạch đã đoán trước. Chỉ mới một nén nhang, trong thành đã bắt đầu tra xét nghiêm ngặt những người muốn rời khỏi thành.
Chúc Thanh Trạch điều khiển xe ngựa đi đến cửa thành liền bị thủ vệ ngăn cản.
“Trong xe là ai?” Thủ vệ cầm hai bức tranh trong tay, nghi ngờ nhìn Chúc Thanh Trạch.
“… Trong xe là tiện nội*.” Chúc Thanh Trạch cũng hóa trang, trên mặt dán thêm râu với nếp nhăn, tóc cũng trở thành muối tiêu, nhìn y như một ông lão năm sáu chục tuổi. Nếu không phải người quen biết thì rất khó có thể nhận ra.
* Tiện nội: từ chỉ vợ mình một cách khiêm tốn khi nói với người khác (thời xưa)
Chúc Thanh Trạch vừa trộm nhét bạc vào tay thủ vệ vừa thấp giọng nói: “Bệnh nàng vẫn luôn không thuyên giảm… Vị đại ca này, ngài có thể giúp đỡ một chút không.”
“Giúp?” Thủ vệ nhận bạc, lắc lắc đầu: “Không thể… bên trên rất nghiêm ngặt. Ngươi vén mành xe lên, ta xác nhận một cái rồi để các ngươi đi.”
“Vậy được rồi.” Chúc Thanh Trạch thấy thế chỉ có thể đồng ý.
Thủ vệ xốc màn xe lên liền thấy Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc ngồi ở bên trong. Hắn cười bỉ ổi, biểu tình trở nên đáng khinh: “Không ngờ ngươi lớn tuổi rồi mà diễm phúc không cạn nha.”
“Hí hí, may thôi, mua từ nông thôn…” Chúc Thanh Trạch có vẻ ngại ngùng: “Bộ dạng không tồi, tay chân cũng nhanh nhẹn, chỉ đáng tiếc là một người câm…”
“Xùy, cưới vợ, câm hay không câm thì liên quan gì.” Thủ vệ nói: “Mặt đẹp là được rồi…”
“…” Ngồi trong xe ngựa, Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc tỏ vẻ, nếu võ công hắn được khôi phục hắn sẽ giết người.
“Thế thì tiểu ca, chúng ta đi trước.” Thông qua kiểm tra, Chúc Thanh Trạch chào tạm biệt thủ vệ.
“Đi đi, đi đi.” Thủ vệ nhìn Chúc Thanh Trạch gật gật đầu.
“Cám ơn tiểu ca.” Chúc Thanh Trạch cười cười, quất roi điều khiển xe chạy về phía trước. Mặc dù đang cười nhưng Chúc Thanh Trạch vẫn cảm thấy bất an. Qua cửa quá thuận lợi khiến hắn cảm thấy không ổn.
“Lân Đường.” Chúc Thanh Trạch kêu lên.
“Chuyện gì.” Sắc mặt Cố Thiên Thụ vẫn luôn khó coi. Hắn bị thương không nhẹ, lại vì không được chữa trị nên vết thương càng thêm nghiêm trọng.
“Bằng hữu của ta ở ngoài thành tiếp ứng.” Chúc Thanh Trạch chần chờ một lát, vẫn không nói ra cảm giác bất an trong lòng: “Ngươi trốn ở chỗ hắn ba ngày, chờ đến khi võ công khôi phục, ta sẽ sắp xếp đưa ngươi về Tây Vực.”
“Được.” Cố Thiên Thụ nhắm mắt lại, bắt đầu dưỡng thần.
Xe ngựa rời khỏi thành một khoảng khá xa, Chúc Thanh Trạch liền thấy bằng hữu của hắn. Thấp thỏm trong lòng rốt cục tiêu tán một ít, vẻ ngưng trọng cũng dần tan đi.
“Sao ngươi lại trêu vào Sở Thiên Hoàng?” Bằng hữu của Chúc Thanh Trạch tên là Chung Nghi Nguyên, là một đại phu nổi danh trên giang hồ.
“Ta không phạm người, nhưng người lại phạm ta.” Chúc Thanh Trạch chỉ có thể cười khổ.
“…” Chung Nghi Nguyên không cho là đúng, xem ra không tin lời Chúc Thanh Trạch nói. Hắn nhìn xe ngựa sau lưng Chúc Thanh Trạch: “Bên trong là ai?”
“Là một bằng hữu.” Chúc Thanh Trạch không nhắc đến thân phận Cố Lân Đường. Dù sao bây giờ Cố Lân Đường đang mặc nữ trang, thật sự không thích hợp để ra ngoài gặp người.
“Thật không.” Chung Nghi Nguyên cười nói: “Là bằng hữu cùng gặp rắc rối với ngươi? Thanh Trạch, lần này ngươi gây họa, quả thật không nhỏ.”
“… Ta cũng không muốn.” Chúc Thanh Trạch chỉ có thể cười khổ: “Giúp ta ba ngày, ba ngày sau ta liền rời đi.”
“Nói chuyện đó làm gì.” Chung Nghi Nguyên nói: “Chỉ cần không bị Sở Thiên Hoàng phát hiện, đừng nói ba ngày, dù có bảo ta nuôi ngươi ba năm cũng không vấn đề gì.”
Chúc Thanh Trạch nghe xong liền trầm mặc, nói dễ làm khó. Thế lực Sở Thiên Hoàng có bao nhiêu, hắn rất rõ ràng. Ba ngày, tuy ngắn nhưng nếu chờ thì chính là một ngày như một năm. Một khi bị Sở Thiên Hoàng phát hiện, hắn sẽ khiến Chung Nghi Nguyên bị liên lụy. Nhưng chuyện đến nước này, Chúc Thanh Trạch đã không còn cách nào khác.
Xe ngựa chậm rãi rời đi, nhanh chóng rời xa tiểu thành.
Nhưng ngay khi xe ngựa rời đi được một lát, hai bóng người giống như quỷ ảnh xuất hiện ở nơi Chúc Thanh Trạch và Chung Nghi Nguyên vừa nói chuyện. Nhìn kỹ thì hai người này lại chính là kẻ khiến Chúc Thanh Trạch đi lánh nạn — Sở Thiên Hoàng và Sở Địa Tàng.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ trực tiếp lao tới nữa chứ.” Sở Thiên Hoàng khoanh tay lười nhác nhìn Sở Địa Tàng.
“…” Sở Địa Tàng không nói gì, chỉ nhìn phương hướng xe ngựa rời đi, không nhúc nhích.
“Em trai ngốc, nếu muốn thứ gì thì phải tranh thủ…” Sở Thiên Hoàng nói: “Có điều cứ để hắn nghỉ ngơi hai ngày cũng không tồi.” Đợi đến khi hắn cho rằng mình sắp an toàn, thì lại xuất hiện trước mặt hắn. Cho hắn hy vọng, lại khiến hắn tuyệt vọng.
“Hắn sẽ hận ta.” Sở Địa Tàng khàn khàn nói.
“Đương nhiên sẽ hận ngươi, không có người nào sẽ tha thứ cho một tên phản đồ.” Sở Thiên Hoàng cười nói: “Đừng nói là ngươi còn vọng tưởng tôn thượng nhà ngươi sẽ tha thứ ngươi đi?”
“…” Sở Địa Tàng im lặng, ánh mắt lại lộ ra một tia mê mang.
“Đừng ngu ngốc.” Sở Thiên Hoàng cười lạnh: “Nếu ta là hắn, khẳng định sẽ hận không thể rút xương lột da ngươi — chứ đừng nói chi đến tha thứ.”
Sở Địa Tàng cắn môi.
“Vọng tưởng hắn tha thứ cho ngươi… thì chi bằng nghĩ cách làm sao để hắn tiếp thu ngươi đi.” Sở Thiên Hoàng suy nghĩ một lát rồi nói: “… Tôn thượng của ngươi lại không phải loại hình nhu nhược dễ gặm.”
“…” Sở Địa Tàng hung hăng trừng mắt Sở Thiên Hoàng một cái, nhưng vẫn trầm tư suy nghĩ.
Cùng một gương mặt, cùng một kiểu quần áo, nhưng lại có thể khiến người thấy rõ sự khác biệt. Sở Địa Tàng còn có tình cảm nhân loại, mà Sở Thiên Hoàng thì lại như ma quỷ hoàn hoàn toàn toàn lãnh huyết lãnh tâm.
“Đừng tức giận vậy chứ.” Sở Thiên Hoàng thở dài: “Cũng không phải lỗi của ta.”
Sở Địa Tàng căn bản không để ý đến câu bông đùa của Sở Thiên Hoàng, cũng không quay đầu lại, quay người bước đi.
“Cùng lắm thì cho ngươi ăn trước, được không.” Sở Thiên Hoàng dường như không để ý đến thái độ bất kính của Sở Địa Tàng. Làm anh trai, không ai rõ cái tính không được tự nhiên của em trai nhà mình hơn hắn cả: “… Để ngươi nếm hương vị tôn thượng nhà ngươi trước…”
Nghe vậy, Sở Địa Tàng quay đầu nhìn về phía Sở Thiên Hoàng, ánh mắt càng thêm hung ác.
“… Ngươi nhìn ta, ta cũng không nhường đâu.” Sở Thiên Hoàng nói: “Địa Tàng, ăn mảnh không phải là một thói quen tốt nha.”
“Ta biết.” Giọng thuộc về Vân Đình nhưng lại có gương mặt Sở Thiên Hoàng. Khuôn mặt anh tuấn của Sở Địa Tàng giờ lại mang theo nồng đậm chán ghét, như là đang chán ghét Sở Thiên Hoàng, lại càng thêm chán ghét bản thân: “Không được làm hắn bị thương.”
“Đến lúc đó ngươi đi cùng ta thì tốt rồi.” Sở Thiên Hoàng nói: “Không phải ngươi rất hiếu kỳ một lần nữa nhìn xem biểu tình trên mặt tôn thượng ngươi là gì sao…”
“…” Sở Địa Tàng im lặng, trực tiếp rời đi — Đúng là hắn rất muốn đi cùng Sở Thiên Hoàng nhưng hắn lại sợ… sợ nhìn thấy biểu tình chán ghét của Cố Lân Đường khi nhìn thấy hắn.
Tôn thượng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn. Mà cái giá đắt đỏ này, Sở Địa Tàng đã sớm biết từ lâu.