Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 60: Khuynh thế tuyệt luyến (1)


Đọc truyện Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính – Chương 60: Khuynh thế tuyệt luyến (1)

Edit: An Minh Tuệ.

____________________

Đồ ăn sáng của cả nhà ông chủ than đá cũng là rất đặc biệt, bánh bao lớn, bánh bao lớn, mấy cái bát cháo lớn cùng một bát đồ chua siêu lớn, bà nội Giang nấu trứng lá trà xanh cũng đặc biệt lớn, giờ phút này tất cả mọi người đang bóc vỏ trứng, gõ đến cả phòng đều vang tiếng leng keng.

Giờ phút này tất cả mọi người thấy cô đi xuống lầu, còn kinh ngạc vì ngày hôm nay cô lại dậy sớm như vậy, mau qua đây ăn cơm.

Mặc dù Giang Niệm đang đeo khóa trường mệnh* cùng vòng tay vàng, nhưng kỳ thật cô cũng đã trưởng thành, năm nay vừa qua khỏi sinh nhật thứ mười lăm, chuyển vào trường học trung học tư nhân nổi danh trong thành phố, học lớp chín. Mặc dù tuổi còn nhỏ là nhỏ một chút, nhưng Giang Niệm vẫn là rất hài lòng, dù sao cô thông minh như vậy còn có tài hoa, đi học lớp chín kia vậy không phải chỉ có thể làm thần đồng sao? Một đám trẻ con đều có thể giẫm dưới lòng bàn chân, không chừng còn có thể một lần thành danh, vậy lúc đó cô chính là tuyệt thế thiên tài.

*Khóa trường lạc ( Trường mệnh) được xem như biểu tượng thiêng liêng, một loại bùa bình an cổ của Trung Hoa cho việc bảo vệ.

Là biểu tượng chúc lành, khỏe mạnh, cầu nguyện cho những điều tốt đẹp nhất. Thường dành tặng cho trẻ em hoặc những người trẻ tuổi. Mong các em khỏe mạnh, ăn ngoan chóng lớn và xua đuổi tà ma, tránh bệnh tật ốm đau.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Nếu như có thể sống lâu trăm tuổi làm người chiến thắng khiến cho tất cả mọi người đều ghen tỵ thì tốt.

Đáng tiếc, thân là nữ chính, cô chính là vĩnh viễn cũng không thể xuôi gió xuôi nước, bình an vượt qua cả đời, nếu không có gặp được cái gì ngăn trở hay khó khăn thì chính là cô phụ thân phận của cô.

Một đời trước của Giang Niệm chết chính là rất sớm, còn chưa kịp sống yên vui sung sướng liền bị người khác làm cho tức chết.

Một đời này trừ phi là xảy ra chuyện lớn khiến nhà cô bị phá sản, nếu không cô hẳn là sẽ không bị người ta làm cho tức chết đơn giản như vậy, nghĩ như thế, quả nhiên cô lại mười phần an tâm, ở bên trong một mảnh kim quang lóng lánh ăn một cái bánh bao lớn, uống một bát cháo thật to, lại nhìn một chút cả căn phòng kim quang lóng lánh tất cả đều là hương vị Phú Quý, khẩu vị của cô lại mở rộng, thời điểm còn muốn ăn thêm trứng luộc nước trà liền bị mẹ Giang gõ tay: “Được rồi, không cho phép con ăn nữa.”

Giang Niệm ôi một tiếng, thân là con gái lớn của ông chủ than đá, sao có thể không dùng trứng lá trà? Như vậy thì làm thế nào có thể lộ ra rõ ràng thân phận quý giá của cô chứ.

Cha Giang thì tương đối hòa ái, nâng cao bụng lớn mập mạp của mình nói: “Con lại muốn ăn thêm, đợi lát nữa ăn quá no không thoải mái lại phải uống thuốc.”

Thân thể Giang Niệm không tốt, là bệnh từ trong bụng mẹ mang ra, nghe nói là mẹ Giang lúc sinh cô cơ thể không được tốt lắm, về sau lại không cẩn thận ngã một phát, dẫn đến sinh non, mặc dù thật vất vả liều mạng một hơi đem con gái sinh ra, bà thì không có đại sự gì, nhưng đứa bé lại phải ở bên trong hòm giữ nhiệt chờ đợi hai tháng mới đoạt lại được một cái mạng, bệnh này chính là từ khi đó mà có.

Về sau Giang Niệm dần dần lớn lên, đi bệnh viện không ít lần, kiểm tra cũng làm không ít, cuối cùng chơi đùa lung tung một phen, vẫn là nói phải tỉ mỉ đi khám, phải từ từ dưỡng, khả năng muốn hoàn toàn trị tận gốc liền không quá lớn.

Thật sự là không có biện pháp gì nữa,  lúc này người Giang gia mới từ bỏ giày vò Giang Niệm, chỉ có thể ở ngày bình thường đối với cô thêm nhiều sự quan tâm chăm sóc hơn. Cũng là bởi vì những quan hệ này, bà nội Giang cùng mẹ Giang liền mua khóa trường mệnh cùng vòng tay vàng đi tìm cao tăng đắc đạo cho mở ánh sáng, nghe nói không chỉ có thể bảo đảm bình an, còn có thể lại tà tránh tai, đặc biệt linh khí, Giang Niệm một lần mang liền mang cho tới bây giờ.

Cha Giang cùng mẹ Giang đối với cô đều tốt, ông nội Giang và bà nội Giang mặc dù nghiêm khắc chút, nhưng cũng không kém, về sau Giang Tiểu Bảo sinh ra, mặc dù hai người có đem càng nhiều tâm tư ở trên người cháu trai nhỏ, cũng không có bởi vì có cháu trai liền xem nhẹ Giang Niệm, cho nên tháng ngày Giang Niệm trôi qua cũng không tệ lắm.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue..

Ngày hôm nay Giang Niệm có thể ngủ đến tự nhiên dậy mới xuống lầu ăn cơm, còn là bởi vì ở trường học mới không thích ứng, bệnh nhẹ một trận, mới bị đưa về nhà tu dưỡng.

Giang Tiểu Bảo liền thảm rồi, sáng sớm liền bị đánh đi trường học đọc sách.

Ăn điểm tâm, Giang Niệm chuẩn bị đi dò xét lãnh thổ của cô một chút, như này sẽ để cho thể xác tinh thần của cô thư giãn sung sướng, đặc biệt có lợi cho dưỡng bệnh. Ông nội Giang cũng mang theo mũ rơm ra, đầu vai còn khiêng cây cuốc, ông cụ đã sáu mươi tuổi nhưng lại rất có sức, nào giống cô, đời trước cái tuổi này đều đã làm bạn với đất mẹ.

Ông nội cô giống như là sợ làm việc sẽ làm bị thương đến dây chuyền vàng, đều lấy xuống thả trong ngăn tủ.

“Ông nội, ông đào bãi cỏ này làm gì vậy?”

“Ông nhìn một miếng đất này lớn đều để không, trồng hoa cũng lãng phí, ông suy nghĩ đào vài miếng đất ra trồng một chút cải trắng dưa leo, lại cắm thêm hai cây hành cũng tốt, hiện tại trong thành phố này đồ ăn cũng quá đắt, một cây hành cũng thấy đắt đỏ, vậy còn không như mình trồng. Lại nói loại đồ ăn nhà trồng không có thuốc trừ sâu, ăn còn rất khỏe mạnh.”

Giang Niệm liền không nhịn được sợ hãi than, không hổ là cha của ông chủ than đá, đây thật là quá tiết kiệm quá có đầu óc buôn bán, không lãng phí trong nhà mỗi một tấc tài nguyên, là  một thương nhân hợp cách rồi!

“Ông nội, cháu đến giúp ông.”

Kỳ thật người Giang gia ở khu này với người ở đây không phú thì quý vẫn còn có chút không hợp nhau, làm một nhà giàu mới nổi hợp cách, người ngoài chỉ sợ không thể lý giải được tình cảm yêu quý của người một nhà họ Giang đối với kim quang lóng lánh, đều cảm thấy cái nhà này rất tục, còn thích nhất là đeo dây chuyền vàng, ngón tay lớn nhỏ đều đeo, thật là quá tục khí! Nói là cay con mắt cũng không đủ.

Huống chi Giang Niệm ốm yếu, không giống như những đứa trẻ bình thường đáng yêu khác được mọi người yêu thích, còn là một đứa trẻ, tính cách cũng quá an tĩnh trầm mặc, nghe nói ở trường học cũng không quá cùng các bạn học chơi, thành tích cũng.. ; ngược lại Giang Tiểu Bảo là hoạt bát một chút, nhưng chính là quá hoạt bát, ngày đầu tiên nhập học cùng bạn học đánh một trận, bị kêu phụ huynh. Hai chị em này mới chuyển trường đến không bao lâu liền thành danh nhân, đứa bé về nhà có thể không cùng trong nhà nói sao?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.


Sau đó lại nghe nói ông nội Giang gia đem vườn hoa khỏe mạnh đào lên, còn trồng đồ ăn vào, không khỏi lại trêu đến một đám nhà giàu, cùng mọi người cùng nhau lắc đầu, nhà giàu mới nổi quả nhiên là nhà giàu mới nổi, một chút thẩm mỹ đều không có, vườn này sao có thể tùy tiện đào sao? Muốn trồng đồ ăn không biết đi nông trường vùng ngoại ô sao? Chỉ cần cho ít tiền nhận thầu một khối đất, còn có người cho bạn chuẩn bị thật tốt, sau khi đồ ăn thu hoạch để cho người ta đi hái mang về là được, chỗ nào cần tự mình động vào?

Thế là không ít người sau khi quan sát một thời gian ngắn, cho Giang gia cái mác là tục khí vụng về, tự nhiên cũng không cần thiết phải kết giao.

Cho nên Giang gia mặc dù chuyển đến được một thời gian, cùng láng giềng hàng xóm đi lại lại rất ít, liền khi vừa chuyển đến lúc ấy đi lên tiếng chào, lăn lộn cho quen mặt.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Sau khi Giang Niệm đến tình huống này cũng không có chút nào chuyển biến tốt đẹp, nếu như không phải thấy phiền vì cô tuổi còn nhỏ, khả năng Giang Niệm chính là cái người tục khí nhất Giang gia, cô khẳng định mười ngón tay đều sẽ đeo lên nhẫn vàng, lấy cách đó để hiển lộ rõ ràng của cải của cô, nếu so sánh với cha mẹ ông nội bà nội của cô thì chính là sông nhỏ và biển cả..

Đáng tiếc hiện tại tuổi của cô còn nhỏ, chỉ có thể miễn cưỡng mang khóa trường mệnh cùng vòng tay vàng.

Buổi chiều Giang Tiểu Bảo tan học trở về, Giang Niệm phát hiện cậu lại là người mộc mạc nhất trong nhà họ, trên mặt còn có một chút vết tích bầm đen, đồng phục không có rối bời nhưng nhìn cũng không ra thế nào, khẳng định là lại cùng bạn học nổi lên xung đột.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Niệm chính là nằm trên ghế sa lon xem phim hoạt hình, xem xét  Giang Tiểu Bảo đang đi vào trong nhà vài lần: “Tiểu Bảo, em lại cùng người khác đánh nhau à?”

Giang Tiểu Bảo chỉ so với Giang Niệm nhỏ hơn hai tuổi, nhưng thân thể của cậu so với Giang Niệm tốt hơn nhiều, chính là mội nhóc mật mạp sinh long hoạt hổ, đều cao không khác mấy so với Giang Niệm, giận đùng đùng nói: “Mới không cần chị lo!”

Rống lên một tiếng, lôi kéo quai đeo cặp sách rất là vui vẻ lên lầu.

Giang Niệm hắc một tiếng, cái thằng nhóc này, tính tình vẫn còn lớn, hi vọng cậu có thể tiếp tục bảo trì, về sau  thời điểm bảo hộ gia nghiệp cũng có thể xuất ra cái quyết đoán này.

Không đầy một lát, Giang Tiểu Bảo vừa xông lên lầu lại đi xuống, tiểu mập mạp giẫm mặt đất lộp bộp vang, cậu không nói một lời liền hướng ra khỏi nhà, mẹ Giang nghe được động tĩnh cầm thìa đuổi theo: “Tiểu Bảo, con không làm bài tập lại chạy đi chỗ nào? Sắp ăn cơm rồi trở lại cho mẹ!”

Giang Niệm đứng người lên, nói: “Mẹ, con đi xem Tiểu Bảo một chút.”

Mẹ Giang phải để ý đồ ăn trong nồi, cũng không có cách, liền bảo Giang Niệm đi nhanh về nhanh, chú ý an toàn.

Giang Niệm trả lời vâng, thuận tay tắt ti vi đi tìm Giang Tiểu Bảo. Không như Giang Tiểu Bảo là chạy giống như pháo đạn, Giang Niệm là chậm rãi đi, dù sao cô là người tiếc cái mạng này, loại chạy kịch liệt như vậy, càng làm cho thân thể quá tải thật sự cô làm không được, cô chết sớm một bước, vậy không phải tương đương với việc sớm một bước cùng cái thế giới hoàn mỹ này nói lời bái bai sao? Bái thần tài lâu như vậy, cũng cầu phúc lâu như vậy mới có ngày hôm nay, cô làm sao cũng phải nắm chắc. Cho nên thời điểm mà cô đến nơi, chỉ nhìn thấy kết quả —— Giang Tiểu Bảo cùng người đánh nhau, không, cậu không có đánh nhau, cậu chỉ là bị người ta đè xuống đất đánh thôi.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Niệm rất là tức giận, tiến lên hai bước, đứa bé đang đánh Giang Tiểu Bảo thấy Giang Niệm tới, lập tức ngừng tay, còn có chút sợ hãi lùi về sau rụt rụt, cứng cổ nói: “Em không có đánh nó, là chính nó tới nói muốn một trận quyết thắng thua!”

Mấy đứa nhóc đứng bên cạnh xem náo nhiệt cũng nói đúng đúng đúng, đều là Giang Tiểu Bảo tự tìm, không có quan hệ gì với bọn cậu.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Tiểu Bảo từ dưới đất bò dậy, trong mắt vẫn có lấy một cỗ tức giận không chịu thua: “Chị, việc của em không cần chị lo.”

Giang Niệm càng tức: “Em biết chị một đường đuổi theo em qua đây có bao nhiêu mệt không? Chị cho là em là có cái chuyện lớn gì cơ, hóa ra chính là đến để chịu ăn đánh?”

Giang Tiểu Bảo: “…???”

Cậu nhóc đánh Giang Tiểu Bảo cùng chúng bạn: “…???”

Giang Niệm chống nạnh nói: “Em xem một chút, nhìn xem thời tiết này nóng như vậy, mặt trời nhiều độc, còn có hoa này, con muỗi, em biết chị đi tới đây chảy bao nhiêu mồ hôi không, bị con muỗi đốt cho mấy cái sao, chị hút nhiều ít tro bụi sao? Chị không muốn vì nhìn em bị ăn đánh, mà phải chấp nhận vận mệnh đáng sợ giết hại như vậy!”

Phốc ——

Mấy cậu nhóc bên cạnh kém chút nữa đem nước miếng cho phun ra ngoài.

Giang Tiểu Bảo cảm giác đầu óc cậu có chút chóng mặt, do dự nói: “… Chị, chính là đi một chút mà thôi, không nghiêm trọng như vậy chứ?”

Giang Niệm lông mày dựng lên: “Há, bây giờ em là đang trốn tránh trách nhiệm sao?”

Giang Tiểu Bảo: “… Không, không phải, em không có!”


Cậu nhóc đánh Giang Tiểu Bảo cùng chúng bạn: “…???”

Giang Niệm lau giọt mồ hôi trên trán, bĩu môi rất khó chịu, ánh mắt nhìn xem mồ hôi giống như là nhìn xem sinh mạng nhỏ của cô đang trôi qua, Giang Tiểu Bảo vội la lên: “Chị, thật xin lỗi, đánh nhau là không tốt, nhưng em không có sai, bọn họ nói chị là ma bệnh sống không được bao lâu, còn nói nhà chúng ta là nhà giàu mới nổi, chửi cha mẹ chúng ta đều rất tục khí… Cho nên em mới ra ngoài cùng bọn họ ước chiến, em thắng bọn họ nhất định phải xin lỗi, về sau cũng không cho phép nói lung tung. Em không làm sai!”

Bởi vì Giang Tiểu Bảo nói ra, mấy cậu nhóc đứng bên cạnh nhìn giống như có chút co quắp, giống như là nói xấu người ta lại bị người ta bắt được, đương nhiên bởi vì nhìn Giang Niệm đều là rất nhỏ lại cũng chỉ có một người, có thể tạo thành uy hiếp quá thấp, mấy cậu nhóc đánh Giang Tiểu Bảo cũng không nghĩ yếu thế, cứng cổ nói: “Em lại không có nói sai, em nghe thật là nhiều người đều là nói như vậy!”

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Niệm nghiêm túc nghĩ nghĩ, hỏi Giang Tiểu Bảo: “Bọn họ có nói sai sao? Chị đúng là cái ma bệnh, cũng không biết sống được mấy năm nữa, nhà chúng ta đúng là nhà giàu mới nổi, bằng không thì làm sao lại đột nhiên liền mua được căn biệt thự lớn như vậy? Nhà chúng ta xác thực thích đeo vàng đeo bạc, bọn họ không có nói sai nha.”

Giang Tiểu Bảo càng tức giận khí, loại chuyện này sao có thể tùy tiện thừa nhận? Mấy cậu nhóc kia lại cho cậu ánh mắt rất đắc ý.

Giang Niệm: “Giang Tiểu Bảo, em chỉ biết những cái này, vậy chị hỏi em, em có biết hay không Hoa Hạ của chúng ta có bao nhiêu người?”

Giang Tiểu Bảo còn đang nổi nóng, hừ một tiếng, biết cũng không nói.

Giang Niệm đưa mắt nhìn cậu nhóc vừa rồi đánh Giang Tiểu Bảo, còn có phía sau cậu là hai cái thằng bé trai, nhìn cũng đều không lớn, đại khái so với Giang Tiểu Bảo thì nhỏ hơn một hai tuổi.

Cô hỏi cậu nhóc đánh Giang Tiểu Bảo: “Em tên là gì?”

“… Hoắc, Hoắc Bình.”

“Hoắc Bình? Vậy các em thì sao?”

Giang Niệm thế mới biết, sau lưng Hoắc Bình cao hơn một chút gọi là Trần Nghĩa, thấp một ít gọi Từ Lập Hải, Hoắc Bình là đại ca của bọn cậu. Hoắc Bình cùng Giang Tiểu Bảo là bạn học chung một lớp, Trần Nghĩa cùng Hoắc Bình nhỏ hơn chút, chỉ là ở cùng một khu, tự nhiên là mâu thuẫn nhiều nhiều.

Giang Niệm nói: “Vậy Hoắc Bình, em tới nói, em có biết hay không người ở Hoa Hạ có bao nhiêu người?”

Hoắc Bình: “Cái này em đương nhiên biết, quốc gia chúng ta tổng cộng có 14 tỷ người.”

Giang Niệm: “Vậy em biết trong này người giàu có có bao nhiêu, người nghèo lại có bao nhiêu? Chúng ta làm cái tương tự, nếu như quốc gia chúng ta có một nửa người rất giàu có, vậy ít nhất còn thừa lại bảy trăm triệu nhân khẩu bởi vì sinh hoạt mà liều mạng dốc sức làm việc, vậy em có biết những người này có bao nhiêu người có giấc mộng một đêm chợt giàu sao? Coi như chỉ có gần một nửa, vậy ít nhất cũng có một trăm triệu, tính như vậy thì nhà của chị thế nhưng là đánh bại một trăm triệu nhân khẩu mà trở thành nhà giàu mới nổi nha! Cái này có cái gì khiến cho người ta xem thường? Em không cảm thấy cái này rất may mắn sao?”

Giang Niệm hỏi được nghiêm túc lại nghiêm túc, Hoắc Bình miên man suy nghĩ, cái này giống như thật sự rất may mắn sao? Không chỉ có Hoắc Bình, phía sau cậu là Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải giống như cũng có loại cảm giác này, liền ngay cả Giang Tiểu Bảo cũng có một ít ý tưởng này…

Giang Niệm tận tình, lại nói: “Về phần thích’ đeo vàng đeo bạc’ làm sao lại có lỗi rồi? Các em hẳn là phải biết, mỗi quốc gia đều có tiền tệ của riêng mình, đúng không?”

Mấy cậu nhóc cùng nhau gật đầu nói đúng, bọn cậu cũng là theo chân người trong nhà xuất ngoại du lịch qua vô số lần, trường học trại hè cũng là ra ngoại quốc, đương nhiên biết mỗi quốc gia đều có tiền tệ riêng, cho nên mỗi lần xuất ngoại, còn muốn đi hối đoái tiền tệ cái gì rất là phiền toái.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Từ Lập Hải có chút không phục: “Chị nói cái này cùng’ đeo vàng đeo bạc’ có quan hệ gì?”

Giang Niệm nói: “Bởi vì từ xưa đến nay vàng bạc, cũng có thể lưu thông như tiền tệ, ở vài thập niên trước thời điểm quốc gia chúng ta hỗn loạn lớn như vậy, quốc gia phát hành giấy bút cũng rất ít người tán thành, nhưng nếu như là vàng bạc, bọn họ lại nhận, coi như hiện tại các em đem vàng bạc cầm đi bất kỳ chỗ nào ở toàn cầu, bọn họ cũng đều nhận. Các em nói, cái này có quan hệ hay không?”

Hoắc Bình, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải mấy cái mờ mịt, nhìn một chút trên cổ tay Giang Niệm là vòng tay vàng, vàng bạc không phải rất tục khí sao? Làm sao còn có cách dùng mãnh liệt như vậy? Coi như tác dụng rất lớn liền không tục khí sao?

Giang Tiểu Bảo lần thứ nhất bội phục chị cậu, nói lời nói mặc dù cậu một cái đều nghe không hiểu, nhưng giống như lại rất có dáng vẻ đạo lý.

Giang Niệm bất đắc dĩ lắc đầu: “Các em cũng quá ngốc, người khác nói tục khí các em liền tin tục khí, vàng bạc là đồ vật thần thánh như vậy lại còn nói là tục khí, em nói, các em dựa vào cái gì xem thường vàng bạc của chị?”

“…!!!”

Mấy nhóc Hoắc Bình bị nói đến mặt đỏ tới mang tai, mặc dù không phục, lệch lại không có thể nói lời phản bác.

Giang Tiểu Bảo đối với Giang Niệm bội phục lộ rõ trên mặt, lần thứ nhất biết người chị ốm yếu của cậu lại có tài ăn nói cao minh như thế.


Giang Niệm thở dài: “Chị biết các em vẫn là không phục, vậy đi, chúng ta dùng vũ lực để giải quyết thắng thua, nếu như các em thua, liền phải nói xin lỗi, không chỉ có hướng người một nhà của chị xin lỗi, còn phải hướng Đại Hoàng kim của chị xin lỗi.”

Giang Tiểu Bảo nghe xong, gấp: “Chị, chị khẳng định đánh không lại, vẫn là để em tới, lần này em tuyệt đối sẽ không để cho chị thất vọng đâu.

Giang Niệm một cái tát đẩy ra Giang Tiểu Bảo, nói với Hoắc Bình: “Các em cũng biết chị là ma bệnh, thân thể của chị cũng không thích hợp động thủ động cước, chúng ta liền so vật cổ tay, ai có khí lực lớn coi như người đó thắng, thế nào?”

Coi như hiện tại cô là cái ma bệnh, nhưng có khí lực vẫn có.

Đây chính là cô vì Đại Hoàng kim liều chết một trận chiến vinh dự nha!

Sao có thể lùi bước?

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

….

Hoắc Bình ủ rũ cúi đầu về đến nhà, cậu không nghĩ tới hoàng kim lợi hại như vậy, càng không có nghĩ tới vật tay thế mà cũng sẽ thua bởi cái người là ma bệnh kia, Giang Niệm mặc dù so với cậu lớn hơn hai tuổi, nhưng mà nhìn còn không có cao hơn cậu đâu, gầy gầy nho nhỏ, khí lực thế mà so với cậu còn muốn lớn hơn? Chớ nói chi là Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải đều bại bởi cô.

Bọn cậu quả thực không dám tin, bọn cậu làm sao lại bại bởi một cô gái ốm yếu chứ? Liền còn nghĩ lại thêm hai ván, nhưng mà Giang Niệm không có đồng ý, cô nói ngày hôm nay thân thể của cô đã phải chịu đựng quá nặng, muốn về nhà dưỡng dưỡng thật tốt, kế tiếp cái này mười ngày nửa tháng cô liền chiếc đũa đều không nghĩ cầm, túi sách càng không muốn đeo, vì cái gì? Đương nhiên là muốn bảo trọng thân thể.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Tiểu Bảo không nghĩ tới cậu còn có thể mượn danh chị mình ra vẻ ta đây, cậu từ nhỏ đã được mọi người nói và ý thức được là muốn bảo vệ chị mình, bảo hộ chị, bảo hộ chị, bởi vì thân thể chị rất yếu đuối, bất luận khi nào đều phải cẩn thận bảo hộ chị, cho nên căn bản cậu không nghĩ tới sẽ bị chị cậu bảo hộ, không nghĩ tới lần này…

Giang Tiểu Bảo nhịn không được khen chị cậu: “Chị, vừa rồi chị thật là lợi hại nha!”

Giang Niệm khoát khoát tay, cái này tính là gì, cô đã từng cũng là một anh hùng lấy một chọi năm nha, mấy đứa nhóc này lại dám khiêu chiến quyền uy của Hoàng kim, cô đương nhiên không thể chịu đựng.

“Về sau giờ cơm đừng có chạy lung tung, chị đều đói, ăn cơm không đúng giờ để cho chị hoảng hốt, chị cảm giác tính mạng của chị sẽ bị xói mòn…”

Giang Tiểu Bảo vâng vâng đồng ý, tiểu mập mạp cười lên thật đúng là càng choáng váng hơn, lập tức cùng chị cậu cùng nhau về nhà ăn cơm.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Bên này tiểu mập mạp vui vẻ chết, bên kia Hoắc Bình ăn cơm đều không có hương vị, sau đó bị ông của cậu gõ đầu: “Ăn cơm thật ngon, lương thực là cho cháu chà đạp sao?”

Hoắc Bình nha một tiếng, ăn mấy ngụm cơm, mắt nhìn ông cậu lại xem anh họ của cậu, ông cũng còn tốt, ông sẽ sủng ái cậu, nhưng là anh họ lại không được, anh họ tính cách quá mức cao xa, mỗi lần cậu ở trước mặt anh họ đều đặc biệt câu thúc, người từ Đế Đô Hoắc gia đi tới quả nhiên chỉ dùng khí thế liền có thể ngăn chặn cậu. Nhưng cậu lại nhịn không được, thực đang muốn hỏi, nói: “Ông…”

“Có lời cứ nói, ấp a ấp úng làm cái gì?”

“Cháu chính là muốn hỏi một chút, nhà giàu mới nổi có phải là rất may mắn?”

“…???”

… Nhà giàu mới nổi rất may mắn?!

Ông Hoắc ho một tiếng, liền ngay cả Hoắc Lăng cũng không nhịn được lấy nắm tay ngăn tại bên môi, hiển nhiên là bị cái luận điệu này làm cho kinh ngạc không nhẹ.

Ông Hoắc kinh ngạc một chút: “Cháu nói cái gì rất may mắn?”

“Nhà giàu mới nổi đó, chị gái ma bệnh kia nói trên đời này có đặc biệt nhiều người mơ ước trở thành nhà giàu mới nổi, nhưng bọn họ không có cơ hội kia, chỉ có người đặc biệt may mắn mới có thể một đêm chợt giàu đâu! Còn có còn có, hoàng kim có phải là rất lợi hại?”

Ông Hoắc sắc mặt có chút xoắn xuýt: “… Hoàng kim thì thế nào?”

Hoắc Bình bĩu môi: “Vẫn là cái chị gái ma bệnh kia nói, chị ấy nói bất luận lúc nào, hoàng kim đều là tiền tệ thông dụng ở toàn thế giới đều, cái này là thật sao?”

Ông Hoắc gật gật đầu: “Xác thực có thể nói như vậy.”

Ông cậu cũng đều mở miệng, Hoắc Bình lần này tin hoàn toàn, kinh ngạc nói: “Cho nên nó thật sự rất thần thánh?!”

Ông Hoắc khụ khụ ho khan vài tiếng, kém chút đem cơm cho sặc, liền ngay cả tỉnh táo như Hoắc Lăng cũng không nhịn được run lên lông mày, “Thần thánh? Cái gì thần thánh?”

Hoắc Bình nói: “Hoàng kim đó, chị gái ma bệnh kia nói vàng bạc là đồ vật thần thánh nhất, một chút cũng không tục khí, hóa ra là thật sự nha.”

Ông Hoắc: “…”

Hoắc Lăng: “…”

Ông Hoắc cùng Hoắc Lăng liếc nhau.


… Cái này thật không phải là tục khí bình thường nha.

Đương nhiên đi về hỏi như thế không chỉ có Hoắc Bình, Trần Nghĩa cùng Từ Lập Hải cũng không nhịn được hỏi, đạt được đáp án khẳng định hai người như là mở ra được cánh cửa của thế giới mới, giống như tam quan đều bị đổi mới.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Niệm ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, cũng nên đi trường học biểu hiện một chút thông minh cùng tài trí của cô, cha Giang tự mình đưa hai chị em đi trường học, Giang Tiểu Bảo đặc biệt ngoan ngoãn tự động cầm ba lô cho cô, trên đường còn đụng phải mấy cậu nhóc Hoắc Bình cùng Trần Nghĩa, Từ Lập Hải, bọn cậu ngược lại là rất khó chịu đối với cô gật đầu.

Hoắc Bình: “Em đã hỏi ông nội em, ông nói là đúng vậy, hóa ra chị không có gạt chúng em.”

Giang Niệm cao ngạo lạnh lùng gật đầu, đó là dĩ nhiên, địa vị của Đại Hoàng kim vốn là thần thánh không thể xâm phạm.

Giang Tiểu Bảo giương lên hai cái cằm mập mạp của cậu: “Chị xưa nay không gạt người.”

Hoắc Bình đối Giang Tiểu Bảo hừ một tiếng, quay người muốn đi, Giang Niệm nói âm thanh: “Nhớ kỹ đánh cược của chúng ta.”

Hôm qua mấy cậu nhóc này thua, liền cho cô nói xin lỗi, trong nhà còn không có nói đâu. Quả nhiên Giang Niệm nói chuyện, thân thể mấy cậu nhóc liền cứng đờ, trượt đến nhanh hơn.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Giang Tiểu Bảo nói: “Chị, hôm nay sau khi tan học em liền áp lấy bọn họ đi trong nhà mình xin lỗi.”

Giang Niệm cười cười: “Không cần, bọn họ muốn đến chính mình sẽ đến, em đừng cho chị mất mặt là được rồi.”

Giang Tiểu Bảo dựa vào lí lẽ biện luận nói: “Em làm sao mất mặt? Ngày hôm qua là ngoài ý muốn, em là quá đói không còn khí lực, hẳn là ăn cơm tối lại đi liền sẽ không bị đánh.”

Giang Niệm nha một tiếng: “Mệt mỏi quá nha, nhanh, đi phòng học nghỉ một lát, ở bên ngoài như vậy tro bụi thật lớn mặt trời cũng thật lớn.”

Giang Tiểu Bảo: “…”

Giang Niệm đều muốn làm sao ở trường học phát huy, sau đó cô phát hiện, cô giống như nghĩ sai, đây là trường học quý tộc tư nhân, từ nhà trẻ bắt đầu chính là áp dụng dạy học nửa tiếng Anh, một đường thăng lên đến trình độ Anh ngữ của học sinh toàn trường dù là nói chuyện hay đọc sách hoàn toàn không là vấn đề. Trừ Anh ngữ, cạnh tranh trong đám bạn học cũng đặc biệt kịch liệt, ở trước sau bàn cô từng cái đều là học tập cuồng ma, tiết khóa thứ nhất có kiểm tra, bạn ngồi cùng bàn của cô cũng bởi vì sơ ý chủ quan tính sai một chút sau đó liền oa oa khóc lớn, nhìn thật đáng buồn đáng thương.

Giang Niệm tâm thật, an ủi cô một chút: “Không sao, lần sau cậu sửa sai liền tốt rồi.”

Tiểu Đồng cùng bàn nước mắt lưng tròng liếc nhìn cô một cái: “Lần tiếp theo? Nếu như đây là thi cấp ba, còn có thể cho tớ cơ hội lần sau sao? Loại sai lầm này sao tớ có thể phạm phải? Cái này vốn là không nên sai! Tớ không nên sai ô ô ô ô.”

Người này bộ dáng nghiêm túc thực sự để Giang Niệm cảm thụ rung động.

… Cô sờ lên khóa trường mệnh giấu ở trong quần áo, may mắn cảm khái một câu, còn tốt còn tốt, lòng của cô vẫn là thuộc về Đại Hoàng kim, kém chút nữa liền bị ông thần học tập mê hoặc rồi.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Lúc đầu Giang Niệm là nghĩ có thể dễ dàng làm học bá ở trường, để người đời tán thưởng! Nhưng mà cô thật sự đánh giá quá thấp thế giới này, cô học tập chính là số học sử học vật lý hóa sinh, Giang Niệm mặc dù có ký ức của nguyên chủ, cũng biết bối cảnh của những thế giới này sẽ không sai lệch quá lớn, nhưng vẫn là có điều khác biệt, lịch sử chính trị tự nhiên cũng sẽ không đồng dạng, vật lý hóa sinh còn tốt một chút, tài liệu giảng dạy của toán học cũng kém đến thật nhiều, Giang Niệm vẫn là dùng sức lực mới có thể ở thi giữa kỳ thi một trăm điểm, có thể coi là cô thi một trăm điểm, cũng còn có rất nhiều cái một trăm điểm, cô nhóc bên cạnh này cũng bởi vì thi được chín mươi chín điểm gào khóc mấy trận!

Giang Niệm chỉ cảm thấy áp lực thật lớn, thể xác tinh thần đều mệt, chỉ muốn ở nhà làm ma bệnh.

Có thể là vận mệnh muốn để cô điệu thấp làm người.

Cô không vùng vẫy, thành thành thật thật tiếp nhận sự an bài của vận mệnh, làm nô lệ lớn nhất của hoàng kim đi.

Giang Tiểu Bảo liền rất vui vẻ, cậu mới học lần đầu tiên, giữa kỳ thành tích vừa ra, cậu nhìn thấy chị mình thành tích liền vui vẻ đến khóc, thành tích của chị cậu vốn là rất tốt, lúc trước ở trường học cũ cũng có thể thi đứng thứ ba, lại tới đây quả nhiên cũng không kém, nhìn những cái người kia nói bọn cậu cản trở không có đầu óc còn dám hay không nói lung tung.

_Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad của @AnMinhTue.

Bởi vì Giang Niệm lần này cũng đứng ở vị trí thứ ba.

Giang Niệm phía trước còn đè ép hai cái con nít chưa mọc lông, mặc dù đều là max điểm, nhưng về sau căn cứ vào nhiều mặt cùng các loại tình huống, Giang Niệm chỉ có thể là thứ ba.

Cái kinh nghiệm giáo huấn này nói cho Giang Niệm, tầm mắt quá cao là không được, cô hẳn là nên điệu thấp làm người, sau đó một phát khiến mọi người đều ghi nhớ!

Mặc dù thành tích này để Giang Niệm không mấy vui vẻ, nhưng Giang gia rất vui vẻ nha, còn cho mua cái bánh gatô đến chúc mừng, đương nhiên Giang Tiểu Bảo lại bị đánh, thành tích của cậu không phải kém bình thường, dùng lời của mẹ Giang mà nói, ăn dinh dưỡng đều dài trên người, không có dài đến trong đầu.

Bên này chúc mừng đến chính là vui vẻ đâu, trong nhà liền đến hai cái khách không mời mà đến.

Cô Giang mang theo con gái của mình là Lưu Oánh Oánh —— là chị họ của cô, so với cô lớn hai tuổi đến nhà.

Còn chính là kẻ cầm đầu trong việc làm cho Giang Niệm tức chết ở kiếp trước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.