Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 4: Cho Ngươi Năm Triệu (4)


Đọc truyện Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính – Chương 4: Cho Ngươi Năm Triệu (4)

Edit: An Minh Tuệ

____________________

Giang Niệm đột nhiên xuất hiện, Dương Tuệ Linh trong lòng thấy giật mình, mặc dù cô ta thích Thẩm Minh, ở trước mặt một người đàn ông như hắn hạ thấp tư thái của mình cũng không có vấn đề gì, thế nhưng cô ta không muốn bị người khác nhìn thấy rồi coi thường, huống chi người nhìn thấy vẫn là người mà cô ta coi thường nhất, Giang Niệm!

Thẩm Minh nhíu mày kéo tay của Dương Tuệ Linh ra khỏi người hắn, nhẹ nhàng đưa tay đẩy qua một bên:

“Dương tiểu thư, xin tự trọng, đừng để Dương lão tiên sinh vì cô mà cảm thấy xấu hổ, cô còn là đại diện cho Dương gia.”

Dương Tuệ Linh kinh ngạc cảm thấy tay mình tê dần, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đáy mắt của Thẩm Minh không chút nào che giấu phiền chán cùng không kiên nhẫn —— hắn từ bao giờ đối với cô lại dùng biểu cảm như vậy? Thẩm Minh mặc dù trời sinh tính lạnh lùng, nhưng hắn cũng là được mọi người công nhận là thân sĩ, có một lần hắn tham gia một buổi tiệc từ thiện, bởi vì không cẩn thận mà nhân viên phục vụ đổ rượu lên người hắn, hắn cũng chỉ là cười cười cũng không có ý định truy cứu.

Một người như vậy, bây giờ lại biểu đạt rõ ràng là không thích cô ta, còn nói không nên để Dương gia thấy hổ thẹn vì cô ta…

Dương Tuệ Linh không chỉ có cảm thấy xấu hổ vạn phần, càng cảm thấy mình không còn mặt mũi.

Sắc mặt cô ta đỏ lên, cố nén trong lòng khó xử nói:

“Thẩm Minh, ý của Thẩm gia gia anh nên biết, anh cảm thấy anh có thể cự tuyệt sao? Coi như anh bây giờ không chấp nhận, tương lai cũng nhất định sẽ tiếp nhận!”

Thẩm Minh híp mắt, lại không nhìn cô ta nữa, đi đến hướng bạn gái mình vì tức giận mà tay siết chặt thành quả đấm.

Giang Niệm ngửa đầu nhìn hắn, bộ dáng tức giận trừng tròng mắt.

Thẩm Minh nói:

“Tôi muốn cưới ai cũng không nhọc đến Dương tiểu thư phí tâm.”

Dương Tuệ Linh đau thương cười một tiếng, hung hăng nhìn về phía người đàn ông đứng trước người Giang Niệm, cô ta không rõ, như thế một người phụ nữ bình thường đến không thể bình thường hơn, đến cùng nơi nào đáng giá cho Thẩm Minh thích?

Thật sự cô ta không cam tâm, lại không muốn mất mặt, thời gian này cô ta đã mất hết ưu thế, cắn răng một cái, chỉ có thể rời đi trước.

Dương Tuệ Linh vừa đi, Giang Niệm cũng không nhìn nữa hắn, quay đầu liền thẳng tắp đi ra ngoài.

Thẩm Minh nhìn bóng lưng hừng hực của cô gái, bất đắc dĩ kêu lên:


“Niệm Niệm.”

Giang Niệm cũng không để ý đến hắn, bước chân nhanh chóng đi đến cửa thang máy, trong lúc đó còn gặp được Tần Lỗi đang bước ra, trông thấy Giang Niệm thở phì phò đi tới còn sửng sốt một chút, nghi hoặc nói:

“Niệm Niệm, em làm sao vậy?”

Giang Niệm nhìn Tần Lỗi lắc đầu:

“Không có việc gì, em về trường học, hẹn gặp lại.”

Tần Lỗi trông thấy Thẩm Minh đuổi theo ở phía sau, bừng tỉnh đại ngộ nha một tiếng:

“ Đây là cãi nhau của tiểu tình lữ sao, Thẩm đại thiếu của chúng ta lại làm cái gì khiến cho em bực mình rồi, nhanh nói ra anh đây trút giận cho em!”

Rõ ràng lời nói chứa đầy sự căm phẫn, nhưng ai cũng có thể nghe ra được một ý cười trên nỗi đau khổ của người khác, ý tứ đổ thêm dầu vào lửa càng rõ ràng.

Giang Niệm liếc mắt, vào thang máy, Thẩm Minh đá Tần Lỗi một cái bay ra ngoài, cũng mặc kệ hắn đau đến kêu ngao ngao, đi vào trước khi thang máy khép lại, hắn giữ chặt tay Giang Niệm, ấn xuống tầng ngầm.

Giang Niệm vung hai lần nhưng cũng không có hất được tay của hắn ra, Thẩm Minh nhìn về phía trước, khuôn mặt tuấn mỹ, một phái tỉnh táo tự kiềm chế dạng chó hình người.( mình để nguyên văn câu này của tác giả, vì thấy nếu dịch ra sẽ cảm giác không hay nữa.:)))

Trong thang máy lại không chỉ có mỗi hai người Giang Niệm cùng Thẩm Minh, đứng phía sau mấy người rất yên tĩnh, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của bản thân mình đến mức thấp nhất, nhưng lỗ tai của tất cả mọi người đều dựng thẳng đứng, biểu lộ ra khuân mặt như muốn xem kịch vui, Giang Niệm không nghĩ để cho người khác chế giễu, nhịn một chút vẫn là không nhịn được, tại mu bàn tay của Thẩm Minh hung hăng bấm một cái, hắn kêu đau:

“Em là mưu sát chồng sao?”

Giang Niệm khẽ nói:

“Không cần phải tự đề cao giá trị của bản thân anh, anh cũng không phải chồng em.”

Thẩm Minh ngoắc ngoắc môi, từ chối cho ý kiến nha một tiếng:

“Không có có danh phận, càng có ý tứ.”

Giang Niệm: “…”

Sau lưng đột nhiên truyền đến vài tiếng ho khan cùng nén cười, lại sợ thân phận của Thẩm Minh cũng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, chỉ sợ không đến một thời gian sẽ truyền ra chuyện của Thẩm đại thiếu cùng cô bạn gái nhỏ của hắn đi.


Giang Niệm nhịn không được ngước mắt nhìn gương mặt người đàn ông, hắn bình chân như vại, thần sắc bình tĩnh giống nhau như bình thường.

Thật đúng là bảo trì bình thản.

Đến khi lên xe, Giang Niệm cũng không có nói chuyện qua với Thẩm Minh, cô ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lúc đó Thẩm Minh nhìn cô vài lần, đánh tay lái xe nói:

“Bình dấm chua lâu năm lợi hại như vậy sao?”

Giang Niệm phản ứng một chút, nhếch miệng.

Thẩm Minh vươn tay qua, bị cô nghiêng đầu né tranh. Tay hắn dừng tại giữ không trung, nhíu mày, dứt khoát đánh tay lái dừng xe ở ven đường.

Trong xe quá yên tĩnh.

Thẩm Minh đốt một điếu thuốc, một tay đỡ tại trên cửa sổ xe, tự nhiên mà lại tản mát ra một loại khí tức thanh lãnh, cái bộ dáng này, tự dưng sẽ khiến người khác cảm thấy trong lòng căng thẳng.

Giang Niệm nghịch nghịch ngón tay:

“Thẩm Minh, em là bạn gái của anh đúng không?”

Thẩm Minh nói đúng vậy.

“Vậy anh vì cái gì, cái gì đều không nói cho em? Lúc trước suốt ba ngày anh cũng không liên lạc với em, em tìm anh, anh cũng không để ý tới, bên ngoài còn truyền ra những cái tin tức kia, anh lại cái gì đều không nói với em, ngày hôm nay lại là như thế này… Anh coi em là cái gì rồi?”

Thẩm Minh có chút ngoài ý muốn, hắn vô ý thức gõ gõ điếu thuốc, nói:

“Đây đều là việc nhỏ, em không cần để ý.”

Giang Niệm tiếp tục nói:

“Anh nói đừng để ý, tất cả bạn bè của em đều hỏi có phải hai chúng ta đã chia tay, bọn họ hỏi tin tức kia có phải là thật không, nhưng mà em so với bọn họ còn muốn mờ mịt hơn… Thẩm Minh, chúng ta giống như thật sự không thích hợp.”

“Anh không cùng em nói không phải phải giấu em cái gì, mà là anh có thể xử lý tốt.”


“Thẩm Minh, em biết năng lực của anh, anh có lẽ là có thể xử lý tốt, nhưng thái độ của anh làm cho em rất không vui… Anh liền sẽ không lo lắng em suy nghĩ nhiều? Sẽ không lo lắng em nhìn thấy tin tức kia sẽ khổ sở sao? Anh không có nghĩ qua chúng ta sẽ vì vấn đề này mà cãi nhau? Anh không nghĩ tới em lại bởi vậy nơm nớp lo sợ? Anh có hay không nghĩ tới ba ngày kia em trải qua thế nào? Anh không có chút nào quan tâm em phải không?!”

Cô liên tiếp hỏi lại, Thẩm Minh sửng sốt nửa ngày.

Giang Niệm dụi dụi con mắt, thất vọng nói:

“Em mệt mỏi, đưa em về trường đi thôi.”

Thẩm Minh rốt cuộc hiểu rõ Giang Niệm đang giận cái gì, hắn không thể nào giải thích, muốn ôm ôm cô lại như cũ bị cô tránh thoát. Cô nhìn qua ngoài cửa sổ, không nói chuyện, khuôn mặt nhỏ tái nhợt.

“Được.”

Giang Niệm ừm một tiếng.

Cô không nghĩ sẽ xuống xe, bây giờ mà gọi xe khác sẽ rất mệt mỏi.

Giang Niệm lúc sau trở về ký túc xá đã hơi muộn, hai nữ sinh khác cùng phòng ngủ với cô còn ở rừng cây nhỏ dưới lầu cùng bạn trai hẹn hò, Lâm Hiểu Nguyệt nằm ở trên giường chơi đùa, gặp Giang Niệm trở về liền hỏi cô buổi hẹn hôm nay như thế nào?

Giang Niệm nghĩ nghĩ, lo lắng nói:

“Rất tốt, lại không quá tốt.”

Lâm Hiểu Nguyệt hứng thú:

“Kia Thẩm lão bản cùng cậu giải thích tai tiếng của hắn cùng Dương Tuệ Linh rồi sao?”

Giang Niệm nghĩ đến Thẩm Minh đẩy ra Dương Tuệ Linh, còn nói những lời kia, cũng có thể tính là cái giải thích đi? Mà một người đàn ông vừa có dã tâm lại kiêu ngạo như Thẩm Minh, cuộc sống của hắn là không muốn bị bất cứ người nào điều khiển giống như con rối.

Cô chống cằm nhìn trần nhà, Lâm Hiểu Nguyệt phát giác được không đúng, hỏi cô:

“ Cậu có phải hay không cùng Thẩm lão bản cãi nhau?”

Giang Niệm nói:

“Không có cãi nhau, chúng tớ chỉ là nói chuyện một lát về nhân sinh thôi.”

Lâm Hiểu Nguyệt:

“… Vậy hai ngươi nói ra được cái gì rồi?”


Giang Niệm có chút cảm khái:

“Đại khái là bởi vì tớ là một người phụ nữ thời đại mới, có lý trí, có lý tưởng, có truy cầu đi!”

Mặc dù nam chính bộ dáng u buồn hút thuốc lá vừa đẹp trai lại gợi cảm, khó có được bộ dáng sửng sốt còn thật đáng yêu… Cô phải cố gắng ngăn lại, nếu không bản thân đã bị lung lay rồi!

Bây giờ, khoảng thời gian tới mà không cần phải lo lắng thì tốt quá rồi, chỉ hi vọng rằng nam chính không nghĩ rằng cô quá ác đi. QAQ.

Lâm Hiểu Nguyệt: “… Cái gì?”

Giang Niệm không muốn nói chuyện, lo lắng rửa mặt sau liền lên giường đi ngủ.

Hôm sau trời vừa sáng Giang Niệm đang ở trong mộng đẹp thì bị tiếng điện thoại đánh thức, xem tên hiển thị trên màn hình, lại là Từ Siêu. Cô không nói hai lời liền tắt máy, Từ Siêu là đại biểu cho Thẩm Minh, tắt điện thoại của Từ Siêu chẳng khác nào tắt điện thoại của Thẩm Minh.

Bất quá vừa cúp máy một hồi Từ Siêu liền gọi tới lần thứ hai, lần này cô không dám tắt, cô sợ mình biểu hiện ra quá nhẫn tâm tuyệt tình để nam chính cho là cô thật sự rất tức giận! Thật sự cùng cô chia sẻ công việc thì làm sao bây giờ?

Cô cất lấy tiếng nói, hỏi hắn có chuyện gì?

Từ Siêu không có trả lời ngay, ngược lại hỏi:

“Giang tiểu thư tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt sao?”

“Ừm?” Cô nghỉ ngơi đến rất tốt, còn mơ mấy cái mộng đẹp.

“… Nếu như anh không có chuyện gì, em liền ăn cúp máy, hẹn gặp lại.”

Từ Siêu tự nghĩ là bản thân đã nắm bắt được mọi việc, ôn nhu nói không có chuyện gì, chính là Thẩm lão bản gọi hắn đến để đưa cho cô đưa vài thứ, mong cô xuống dưới lầu để lấy.

Giang Niệm trầm mặc một lát:

“Không muốn.”

“Đừng mà, Giang tiểu thư, cô không muốn lấy, tôi không có cách nào giao nộp, lão bản muốn tôi đưa cho cô…”

Thân là trợ lý của Thẩm Minh, Từ Siêu có tài ăn nói quá tốt, còn đặc biệt kêu thảm cũng với khoe mẽ, Giang Niệm bị dao động đến vẻ mặt hốt hoảng, sau đó kiên định nói:

“Không!”

Từ Siêu: “…”

Lão bản quả nhiên vẫn là đắc tội với vị tiểu tổ tông này rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.