Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 32: Kiều Thê Mang Bầu Chạy (13)


Đọc truyện Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính – Chương 32: Kiều Thê Mang Bầu Chạy (13)

Edit:An Minh Tuệ.

___________________

Hai vạch, quả nhiên là mang thai, hiện tại cô chính là tiểu phú bà mang thai một nhóc con a.

Giang Niệm cẩn thận nghĩ nghĩ, bây giờ cô cũng đã chạy mà thai cũng đã có, nhưng hào quang của nữ chính vẫn bị kẹt ở sáu mươi điểm mà không hề thấy động đậy, vậy cũng chỉ có thể là tư thế chạy của cô không được đúng.

Bất quá cũng có thể là cô nghĩ sai, không chừng là do hiện tại Bảo Bảo còn quá nhỏ, không thể tính là một đứa nhóc a?

Giang Niệm sờ sờ phần bụng bằng phẳng, cảm thấy lần này khẳng định là cô không nghĩ sai! Rất nhanh liền lại tiếp tục vui vui sướng sướng ở trong ngôi nhà của cô, hẹn Lão gia tử cùng Lý lão Lưu lão đi câu cá, mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ chăm sóc cho thiên hạ của mình, đối với mảnh đất này cô thật sự là yêu vô bờ bến!

Việc duy nhất không được tốt lắm chính là Hàn Khiếu suốt ngày lắc lư bên ngoài cổng, bởi vì có Lão gia tử nhìn nên hắn không vào được, liền thường xuyên gọi điện thoại dỗ cô ra ngoài, ngược lại cô rất muốn đi, dù sao nhóc đáng thương Hàn Khiếu có dáng người cùng khuân mặt rất đẹp trai, lại có cơ bụng sáu múi rất lợi hại, kia vai kia eo kia đôi chân dài, lại ngậm thêm một điếu thuốc, đôi mắt nhắm lại, nhả ra khói thuốc, một bộ dáng u buồn khiến người khác nhìn không thể rời mắt.

Cũng may Giang Niệm tâm chí kiên định, vì mảnh đất sông núi dưới chân cô, cô cũng chỉ có thể ở xa nhìn lén vài lần.

Miễn cưỡng xem như đây là vận mệnh mà cô phải chịu đựng đi.

Cho nên chân chính tính toán ra, Hàn Khiếu đã phải hơn một tháng không được gặp Giang Niệm —— tất nhiên là không tính khi nhìn qua hàng rào sắt.

Mọi người của công ty đều biết, con đường theo đuổi vợ của Hàn tổng thật là dài dằng dặc, đừng nói ngọn núi cao có tên là gia gia kia, chỉ thấy một bức tường Hàn tổng cũng chưa bước qua được đi!

Gần đây tinh thần của Tiểu trợ lý bị áp lực rất lớn, hắn rất sợ hãi, bởi vì năng lực làm việc của hắn quá mạnh! Hắn đã làm hệ thống bảo về cho ngôi nhà của Giang Niệm là tốt nhất, hắn đã tự mình đi mời người có danh tiếng nhất trong nước để thiết kế, đem ngôi nhà bảo vệ đến không có một kẽ hở, trọn vẹn bỏ ra bảy chữ số! Nếu như người ở bên trong không muốn cho người ngoài vào nhà, người bên ngoài lại cố tình muốn phá hệ thống bảo vệ kia, kết quả cuối cùng chính là cá chết lưới rách.

Mỗi ngày Tiểu trợ lý đều phải nhận những ánh mắt hình lưỡi dao của tổng tài nhà hắn, mỗi ngày đều hoảng sợ, sợ năng lực làm việc của mình quá mạnh sẽ khiến cho bản thân gặp tai họa, cuối cùng đến một ngày hắn không chịu nổi, rốt cục cũng bị bệnh như ước muốn, hắn đi xin nghỉ, phải đi bệnh viện kiểm tra một chút, bằng không thì khả năng hắn chưa kịp cưới vợ thì đã mất mạng.


Đương nhiên mấy người Lưu Chính Dương và Lý Phi cũng đều biết, Hàn ngũ thiếu phong lưu tiêu sái bây giờ đã chuyển sang đi theo con đường của phong cách u buồn, việc mà mỗi ngày làm nhiều nhất chính là ngửa mặt nhìn lên trời một góc bốn mươi năm độ, nhớ tới cô vợ nhỏ của hắn, lập mưu làm thế nào để đánh thắng gia gia xấu xa, khiến cho người khác nhìn vào không khỏi cảm thấy đáng thương.

Bọn họ cũng muốn giúp Hàn ngũ thiếu van xin, mong Hàn lão gia tử cũng đừng làm quá mức, cứ làm như vậy sẽ khiến Hàn ngũ thiếu biến thành một người đáng sợ!

Đáng tiếc bởi vì lúc trước bọn họ có đăng bài chúc mừng Hàn Khiếu ly hôn trên trên trang của mình, nên đã bị Hàn lão gia tử kéo vào sổ đen, không chỉ có Hàn lão gia tử không chào đón bọn họ, ngay cả Lão gia tử trong nhà cũng không chào đón bọn họ, hương vị ghét bỏ kia thật xa cũng có thể thấy được.

… Quả nhiên bốn cây cần câu thần kỳ của bọn họ mới là một nhà! Làm một đứa cháu trai không được yêu thương, trong lòng bọn họ thật sự rất chua xót.

Ở bên này Hàn Khiếu cùng Lão gia tử đang đấu trí đấu dũng, bên kia Giang Niệm cũng không có nhàn rỗi, thời điểm khi cô đi tuần tra mảnh đất của mình, sẽ giới thiệu cho Tiểu bảo bảo của cô về mọi thứ, chia sẻ niềm vui vẻ của cô với nhóc con này. Mỗi ngày cô đều giới thiệu một lần, tin chắc rằng bảo bảo sẽ yêu thích nơi này giống cô!

Cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, Giang Niệm quyết định đi bệnh viện kiểm tra một chút.

Mặc dù đêm hôm đó căn bản Hàn Khiếu cũng không có say, rất tỉnh táo, nhưng trên người quả thật có mùi rượu, chính cô cũng uống một chén rượu nho —— bất quá cô tin tưởng tiểu bảo bảo rất giỏi, đây tuyệt đối sẽ là một tiểu bảo bảo thông minh nhất!

Hôm đấy Lão gia tử trở về Hàn gia, cô dậy thật sớm, sau đó đi đến bệnh viện.

Người đến khoa phụ sản cũng thật nhiều, phía trước Giang Niệm cũng có mấy người, có người thì có chồng đi cùng, có người thì đi cùng mẹ hoặc chị em gái, một mình đến đây như Giang Niệm thì tương đối đặc biệt.

Ngược lại Giang Niệm lại không có nhiều cảm giác không được tự nhiên, dù sao đây cũng là khảo nghiệm của vận mệnh đối với cô, chỉ cần vượt qua được nó, về sau bất luận là đi đến chỗ nào cô cũng đều có thể thuê vệ sĩ đi theo, để mọi người bên ngoài nhìn vào đều biết cô là một kẻ có tiền hạnh phúc! Về phần bây giờ, Tiểu Khả Ái như cô chỉ có thể chịu đựng bị vận mệnh hành hạ thôi.

Cô tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra chơi, nhìn thấy Hàn lão gia tử đăng một bài viết: “Ngày đầu tiên không có Niệm Niệm cùng đi câu cá, nhớ Niệm Niệm.” Kèm theo là tấm hình có một hồ nước to cùng ba cái cần câu!

Thiên tài cây cá không ở bên cạnh, quả nhiên cá cũng không buồn cắn câu.

Thật đáng yêu, Giang Niệm cho Lão gia tử một trái tim, bình luận nói gia gia cháu cũng nhớ ông.


Không đầy một lát, Hàn Khiếu cũng đi theo thích một cái, trả lời bình luật của Giang Niệm nói vợ à, anh nhớ em【 ủy khuất 】.

Giang Niệm nhìn thấy đang định trả lời, kết quả chưa kịp trả lời thì thấy bình luận đã bị xóa bỏ, xem lại thì thấy Hàn Khiếu đang xù lông hỏi gia gia gia gia có phải ông là Vương Mẫu nương nương chuyển thế hay không?

Thật là một cậu nhóc đáng thương a.

Lưu Chính Dương cùng Lý Phi cũng lặng lẽ thích một cái, sau đó yên tĩnh như gà xem kịch.

Còn chưa xem xong náo nhiệt ở đó, thì đến lượt Giang Niệm đi kiểm tra, cô chỉ có thể cất điện thoại đi, thuận tiện còn thu hoạch thật nhiều ánh mắt đồng tình cùng đau lòng, dù sao cũng không thấy ai đi cùng cô, việc như vậy đối với phụ nữ mà nói chắc chắn là rất cô đơn rất bất lực a.

Giang Niệm lại cảm thấy rất tốt, dù sao cô cũng cầm theo cả sổ tiết kiệm, nó đã cho cô rất lớn ủng hộ và an ủi.

Kết quả kiểm tra cũng rất ổn, bác sĩ nói đứa bé trong bụng của cô rất tốt, phải bảo vệ thật tốt, khẳng định tương lai sẽ là một tiểu bảo bảo khỏe mạnh.

Đó là đương nhiên, dù sao đây cũng là đứa trẻ của vận mệnh nha, nó không chỉ có khỏe mạnh còn rất thông minh nữa!

Bất quá Giang Niệm là một mình tới kiểm tra, bác sĩ không khỏi hỏi nhiều một câu: “Kết hôn sao? Bạn trai đâu? Đứa bé có muốn hay không?”

Giang Niệm đương nhiên nói muốn, chỉ là: “Gia đình của cha đứa bé đối với anh ấy rất nghiêm khắc, nếu cha của đứa bé không trải qua đủ chín chín tám mươi mốt kiếp nạn thì không thể nào xuất hiện trước mặt hai mẹ con chúng tôi được.”

Bác sĩ: “…?”

Giang Niệm cười sờ sờ bụng, con a, con còn chưa ra đời mà đã bị vận mệnh hành hạ a.


Tiểu trợ lý tìm bác sỹ để lấy thuốc chữa bệnh căng thẳng tinh thần, dù sao mỗi ngày hắn đều sống trong ánh mắt đe dọa của Hàn Khiếu, hắn phải suy nghĩ cho bản thân mình, chuẩn bị đầy đủ để đề phòng.

Ngược lại hắn lại không nghĩ đến, khi đang lấy thuốc hắn giống như gặp được một người quen, nhìn rất giống cô vợ nhỏ của Hàn tổng?

Hắn đang chuẩn đi đến để xác nhận, thì y tá lại gọi tên hắn đến lấy thuốc, hắn quay đi một lúc, sau đó nhìn lại, đã không thấy cái bóng của Giang Niệm đâu, giống như vừa rồi chỉ là hắn hoa mắt? Theo như hắn được biết là Giang Niệm rất ít đi ra ngoài, cũng không thế nào là dạo phố xem phim, dù sao ngôi nhà kia cũng có cả phòng chiếu phim, cô lại có tiền như vậy tùy tiện chọn một vài món đồ để nhân viên cửa hàng đưa về nhà cũng là bình thường.

Tiểu trợ lý thận trọng lại cẩn thận, coi như là nghĩ mình hoa mắt nhìn lầm, sau khi lấy thuốc còn đi qua bên kia nhìn nhìn, nhưng ở bệnh viện nhiều người, hắn tìm cũng không thấy Giang Niệm đây, cuối cùng chỉ có thể mang tâm tình nghi ngờ trở về.

Giang Niệm về nhà liền ăn một bữa thật ngon, canh gà cũng uống mà tổ yến cũng ăn, chỉ mong tiểu bảo bảo trong bụng nhanh lớn lên một chút, nếu như đến lúc đó hào quang của nữ chính cũng không có tăng lên, vậy cô… Vậy cô chỉ có thể cầm tiền tiết kiệm với giấy tờ nhà đất để đi du lịch vòng quanh thế giới.

Chuyện Giang Niệm mang thai cô cũng không nói với ai, ngay cả Lão gia tử cũng không nói, nếu như Lão gia tử biết cô mang thai con của Hàn Khiếu, thì khả năng Hàn Khiếu có thể sẽ bị Lão gia tử cầm gậy đánh chết, nếu như Hàn Khiếu biết cô mang thai tiểu bảo bảo, khả năng cao chính là muốn cùng hệ thống bảo vệ cùng nhau cá chết lưới rách.

Khoảng thời gian này cô liền vui chơi giải trí tuần tra thiên hạ của mình, mấy Lão gia tử đều nói giống như cô có chút mập mạp hơn, giống như trẻ con, siêu cấp đáng yêu!

Giang Niệm nâng nâng mặt, trong lòng tự nhủ mặt cô đều đã tròn vo, như sao bụng cô cũng không thấy to lên nhiều lắm! Mà hào quang của nữ chính cũng không thấy nhúc nhích, Giang Niệm rốt cục tuyệt vọng thừa nhận, khả năng cô thật sự phải tạm biệt ngôi nhà này, cùng khu vườn nhỏ tạm biệt, còn có các con dân trong khu vườn, còn có những hạt giống cô mới gieo xuống đất, cô phải chuyển đi nơi khác, tạm biệt căn phòng của cô… Thật sự làm cho người khác khó có thể vượt qua.

Đương nhiên Giang Niệm càng không bỏ được khi phải rời xa đội bốn cây cần câu thần kỳ, thiếu một thiên tài câu cá như cô, thiếu cô chính là thiếu đi tinh thần của cả đội, còn lại bọn họ làm sao có thể tỏa sáng trên con đường câu cá này đây?!

Vận mệnh quá ghê tởm, ngay cả một Tiểu Khả Ái như cô cũng không buông tha! QAQ

Giang Niệm mở cái két sắt cô khóa nhiều lớp ra, đem sổ tiết kiệm cùng giấy tờ nhà đất đều cất vào một cái túi nhỏ, sau đó nói lời tạm biệt cùng Lão gia tử.

Lão gia tử rất kinh ngạc hỏi cô muốn đi đâu? Chẳng lẽ ở trong nhà nhiều nên không vui? Hay là tiểu tử thúi kia lại chọc cho cháu tức giận?

Giang Niệm lắc đầu, cô không thể nói thật ra đây là do vận mệnh đối với cô tra tấn, chỉ nói: “Thế giới lớn như vậy, cháu có tiền như vậy, cháu nghĩ đi đi một chút, nhìn xem, chơi đùa, được thêm kiến thức.”

… Còn giống như thật có đạo lý, ông cũng bởi vì thân phận đặc thù nên cũng không đi ra nước ngoài, về sau muốn đi nhưng sức khỏe lại không cho phép, bây giờ Giang Niệm còn trẻ, đi nhiều một chút cũng tốt, miễn cho mỗi ngày bị thắng cháu trai đáng giận kia của ông tra tấn.


Lão gia tử rất sảng khoái đồng ý, còn nói mỗi ngày phải gọi video cho ông, nói cho ông mọi việc cô trải qua, tất nhiên, ông sẽ không nói cho tiểu tử thúi kia biết!:)

Mặc dù biểu hiện gần đây của Hàn Khiếu rất tốt, nhưng Lão gia tử y nguyên vẫn cảm thấy không hài lòng, ai mà biết tiểu tử thúi kia sẽ hay không lại phát bệnh? Ai quy định nếu nó hối hận thì ông sẽ vui vẻ đưa Giang Niệm về bên nó? Đừng có nằm mơ!

Vì vui vẻ đưa tiễn Giang Niệm ra ngoài mở mang hiểu biết, đội bốn cây cần câu thần kỳ còn lặng lẽ meo meo tổ chức cho cô một bữa tiệc chia tay, còn nước mắt lưng tròng hát cho cô bài « chúc ngươi thuận buồm xuôi gió », thổi ngọn nến ăn bánh kem, bởi vì mấy Lão gia tử đường máu cao, liền chỉ có thể nhìn Giang Niệm ăn, càng ăn càng giống trẻ con, thật đáng yêu!

Giang Niệm gần đây là tăng cân không ít, nhìn kỹ đều có thể trông thấy bụng cô có một độ cong nho nhỏ.

“Niệm Niệm, một mình cháu ở bên ngoài phải chú ý an toàn, cháu sớm chút trở về a ~”

“Niệm Niệm, có việc liền gọi điện thoại về nhà, chúng ta đều cho cháu chỗ dựa!”

“Niệm Niệm, chúng ta sẽ nhớ cháu!”

Giang Niệm lau lau nước mắt nói: “Yên tâm, vô luận đi đâu, cháu vĩnh viễn là một thành viên của đội bốn cây câu thần kỳ!”

Ba Lão gia tử: “……”

Đến lúc Hàn Khiếu biết được tin, Giang Niệm đã ngồi trên máy bay ra nước ngoài, thời điểm hắn liều mạng chạy tới, Giang Niệm đã ở trên trời.

Giang Niệm nhìn bầy trời nắm chặt nắm đấm.

Cô sẽ còn trở lại!

___________________

Tác giả có lời muốn nói: không có ý tứ tại, chương này viết quá lâu, sau đó nghĩ đem cái này tình tiết viết đến tại phát, sau đó kéo đến bây giờ.

Ba mươi vị trí đầu tiểu hồng bao, ngẫu nhiên ba mươi tiểu hồng bao, a a đát ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.