Bạn đang đọc Ta Có Dược A! – Chương 37: Mỹ thực
Edit: Tracy
Toàn bộ quá trình luyện chế, động tác của Cố Tá đều thuần thục như mây trôi nước chảy, khiến người nhìn vào liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Bên trong nồi có rất nhiều nguyên liệu cùng dược liệu trộn lẫn vào nhau, rất nhanh đã tạo ra một luồng khí nồng đậm, có thể vì nguyên liệu có thuộc tính hỏa, nên khi Cố Tá dùng muỗng to ở trong nồi quấy mấy phen, liền đem các loại thuộc tính trung hòa vào nhau.
Khoảng chừng qua ba mươi phút, nguyên liệu trong nồi dung hợp vào nhau, Cố Tá động động chóp mũi, tay phải vừa chuyển liền đem phần quan trọng nhất, non mềm nhất, hương vị đậm đà nhất tất cả đều múc lên, trực tiếp để vào chén gỗ tử tinh đã sớm chuẩn bị tốt — loại chén gỗ này cũng mang theo mùi hương thoang thoảng, cùng phối hợp lại với dược thiện này có thể kích phát mùi hương bên trong, tạo ra hương vị càng thêm mê người.
Mỗi một nồi dược thiện tốt nhất, Luyện dược sư tự mình chọn lọc ra một chén tốt nhất, đương nhiên Cố Tá rất là vui vui vẻ vẻ mà cung phụng cho kim chủ nhà mình.
Đương nhiên hắn cũng không quên điều chỉnh cho lửa nhỏ xuống, không để dược thiện còn dư lại bị nấu quá lâu.
Cố Tá đem chén gỗ tử tinh đưa qua, ánh mắt trong mong nhìn: “Thiên Hành công tử dùng thử xem?”
Công Nghi Thiên Hành nhận lấy, vươn tay xoa xoa đầu hắn: “Đa tạ A Tá. ” Sau đó y nhìn dược thiện trong chén màu sắc đạm hồng, nguyên liệu nấu ăn hòa quyện một thể, liền uống một ngụm, lại cười cười: “Quả nhiên là mỹ thực, nhìn đẹp vị lại ngon.”
Cố Tá vừa lòng, lúc này mới trở lại nồi to phía sau, múc ra thêm mấy chén phân chia cho Hứa Văn Hạt cùng Long Nhị: “Hai vị cũng nếm thử đi.”
Hứa Văn Hạt lại cầm lấy muỗng, múc một chén đưa cho Cố Tá: “Cố dược sư đã vất vả, mời.”
Cố Tá vội vàng cảm ơn.
Sau đó Hứa Văn Hạt cùng Long Nhị mới bắt đầu thưởng thức món ăn.
Sau khi ăn vào trong miệng, Long Nhị trước kia cũng từng dùng qua nên cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ cảm thấy hương vị càng thêm thơm ngọt mà thôi, mà Hứa Văn Hạt lại triệt để lộ ra biểu tình kinh ngạc.
Dược liệu bên trong sớm đã được ngao hóa, nhưng thịt hoang trư lại tươi mới vô cùng, vào miệng là tan, thậm chí làm người ta cảm thấy vị ngọt trong lành, không hề có vị chua chát của dược liệu. Mà thịt hoang trư kia sau khi vào bụng, tựa hồ biến thành một cỗ lực lượng ấm áp, đối với thực lực của mình không tăng lên bao nhiêu, lại khiến người ta cảm thấy ấm áp, đầu óc cảm thấy thoải mái vô cùng.
Đến lúc này, Hứa Văn Hạt đối với bản lĩnh của Cố Tá, càng thêm chút bội phục.
Hắn vốn dĩ đối với vị Luyện dược sư được Công tử sủng ái trong truyền thuyết này không có nhiều quá cảm giác — đương nhiên hắn không phải không tin ánh mắt của công tử, hắn thân làm tâm phúc của công tử, đương nhiên cũng biết qua chuyện có một thiếu niên dâng lên phương thuốc đối với thân thể công tử có hiệu quả rất lớn, chữa khỏi ngoan tật cho công tử, làm cho công tử có thể luyện võ. Hắn vốn cho rằng, chỉ dựa vào phương thuốc kia, cũng đủ để thiếu niên nho nhỏ thiên phú bình thường này được công tử mang theo bên người dạy dỗ báo đáp.
Nhưng hắn hiện tại phát hiện, thiếu niên này không chỉ vận khí tốt, thiên phú cũng thật sự không tồi. Ít nhất hắn có thể đem thịt hoang trư bình thường biến thành món ăn trân quý, đem những dược liệu trộn lẫn vào nhau lại không bị ảnh hưởng, cũng đủ chứng minh hắn ở phương diện này có bản lĩnh.
Đồng thời, Hứa Văn Hạt đối với công tử của bọn họ càng thêm kính trọng.
Không thể phủ nhận vận khí công tử cũng rất không tồi, chỉ cần ngồi ở nhà cũng có người nguyện ý đem chỗ tốt dâng tới cửa. Ngẫm lại công tử mới luyện võ trong thời gian ngắn ngủi liền có thể dễ dàng giết chết một Liệt Hỏa Hoang Trư Đoán Cốt Cảnh, tư chất này cùng tiền đồ về sau càng cần phải nói sao?
Phải, bọn họ đã sớm biết công tử không thể sống lâu, cũng biết rõ nếu công tử không còn, đám người bọn họ đã được an bài tốt đến bên người đệ đệ công tử là Công Nghi Thiên Dương. Nhưng là cho dù chỗ kia cũng tốt, Công Nghi Thiên Dương cũng không kém, nhưng làm sao có thể so với tư chất vô song của công tử đây?
Công tử khỏi hẳn, không còn là một đoản mệnh, bọn họ làm thuộc hạ, trong lòng đều như hừng hừng lửa nóng a!
Nghĩ nghĩ, Hứa Văn Hạt đem một chén dược thiện đều ăn hết, tâm trạng phá lệ cực kì tốt.
Hắn cùng Long Nhị lúc sau cũng không khách khí, sôi nổi dùng thêm mấy chén, ăn uống đến thỏa thích.
Công Nghi Thiên Hành tổng cộng chỉ dùng một chén, cũng không có cảm giác đói khát.
Một nồi dược thiện tốt to như vậy, chia làm mười phần, nhưng ít nhất một nửa tinh hoa bên trong đều dồn vào chén đầu tiên, đã bị Cố Tá đem đến cho y.
Bởi vậy cũng không cần dùng thêm nữa, cũng đã đủ rồi.
Đoàn người đang ăn uống thống khoái, liền phát sinh dị biến.
Tất cả mọi người bao gồm Cố Tá cũng nhận ra một cổ cảm giác nguy hiểm, đang rất nhanh đến gần.
Dần dần trong bóng đêm xuất hiện tràn ngập bạo thú, lệ quang lập lòe sâu kín.
— Trong Bôn Ngưu Lĩnh bốn phía đốt lửa nấu món ngon, hương thơm tứ phía, sau có thể không khiến kẻ khác thèm khát mò tới hử?
Bọn chúng đến đây, dĩ nhiên là bị mùi thịt hoang thú hấp dẫn.
Một vài Võ giả đồng loạt phản ứng.
Hứa Văn Hạt cùng Long Nhị đồng loạt một trái một phải, hướng đến những hoang thú kia chém giết.
Công Nghi Thiên Hành ngược lại nhanh chóng chụp lấy Cố Tá, mang theo hắn bay lên dừng trên một cây đại thụ gần nhất.
Cố Tá: “………….”
Hắn thừa biết năng lực phản ứng chính mình chẳng ra gì.
Nhưng nói đến kim chủ cũng là sống trong nhung lụa, sao có thể phản ứng nhanh như vậy ha? Người không cùng thế giới đối với ý thức võ đạo liền khác biệt lớn như vậy sao? Vẫn là nói…… hắn có chút u oán nghĩ… Vẫn là nói đây là do thân thể khác nhau đi?
Đương nhiên Cố Tá lúc này không có hơi để nghĩ nhiều, Công Nghi Thiên Hành đã ở bên tai hắn nói một câu.
“Thương.”
Thần kinh Cố Tá liền giật giật, ngay sau đó, một cây trường thương màu ngân bạch trực tiếp xuất hiện trong tay Công Nghi Thiên Hành.
Tiếp đó, Công Nghi Thiên Hành đứng trên chạc cây, trường thương mở xuất ra Bát đại thương hoa, hướng hoang thú chỗ Long Nhị đâm tới: “Long Nhị, đi bảo vệ A Tá.”
Long Nhị lập tức rời ra: “Rõ, công tử.”
Nháy mắt bên cạnh Cố Tá liền nhiều thêm một bóng người.
Vì chính mình nhược kê mà bi ai ba giây, Cố Tá cũng không đi quấy rầy Long Nhị đang cảnh giác, lực chú ý của hắn đều tập trung trên hoang thú đang cùng kim chủ cùng nhau “luận bàn”.
Kim chủ lúc này còn quan tâm hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối với kim chủ quan tâm.
Thuận tiện cũng suy nghĩ một chút, sau khi chờ bọn sói hoang được giải quyết xong, liền đem thịt sói chế biến như thế nào… Ân, thịt sói này hắn biết, lúc trước khi luyện dược trong biệt viện, gan chúng nó vừa lúc là dược liệu thuộc tính kim loại, ngẫm đến mùi thịt của loài sói hoang này rất mạnh, cũng có thể chọn làm vài món dược thiện…
Thương pháp của Công Nghi Thiên Hành thực ngắn gọn.
Chọc đâm chống đỡ liên tiếp, sạch sẽ lưu loát mà đánh vào chỗ yếu.
Sói hoang tập kích tổng cộng có năm con, Hứa Văn Hạt Ngưng Mạch cảnh cấp một đấu với mấy con hoang lang Đoán Cốt Cảnh, chỉ có Công Nghi Thiên Hành lựa chọn một con cùng cảnh giới Ngưng Mạch cấp hai giống mình.
Theo lý thuyết, hoang thú cùng cảnh giới với võ giả thường sẽ mạnh hơn, nhưng đối với Công Nghi Thiên Hành lại không hề có lẽ thường.
Chỉ thấy y bước chân chuyển động, thân như giao long, trường thương rung lên cùng cơ thể hòa làm một, tựa như Long Xà quay cuồng trong biển, vô cùng mạnh mẽ.
Cảnh tượng này, chỗ nào giống với đại công tử suy nhược mười mấy năm?
Sói đều có tính gian xảo, sống theo bầy, sói dẫn đầu càng thêm mạnh mẽ, tốc độ di chuyển của nó cực nhanh, dường như đạp gió mà đi, răng nanh giương tới, hàn quang dày đặc, mỗi lần đánh tới mùi máu tanh nồng nặc bốn phía.
Đáng tiếc là trường thương rất dài, đầu thương sắc nhọn, lực sát thương cực lớn, thương pháp của Công Nghi Thiên Hành tựa rồng, từng chiêu tung ra như hàn tinh, tất cả đều hướng vào điểm yếu tại đầu hoang sói đánh tới.
Không lâu sau liền đem đối phương đàn áp xuống, trên người con sói kia, đã có vài chỗ bị mũi thương đâm thủng, máu không ngừng chảy ra. Tới đây huyết tính nơi nó nổi lên, bày ra ác ý, hành động cũng càng thêm hung ác.
Công Nghi Thiên Hành cũng không hoảng loạn, ánh mắt y cực bình tĩnh, trường thương đột nhiên hạ xuống, phát ra tiếng nổ đáng sợ, sói kia lập tức nhảy đi, nhưng vẫn bị đánh trúng một bên thân, đứt hai khúc xương!
Lại sau, Công Nghi Thiên Hành đại chiếm thượng phong, sức lực đầu sói kia càng ngày càng xuống dốc. Mắt thấy hai mắt nó ánh lên ý định chạy trốn, muốn lui về sau.
Công Nghi Thiên Hành tất nhiên sẽ không để như vậy, đem trường thương nhiễu tới.
Trong thiên hạ có rất nhiều loại võ thuật, có không ít đều nhờ tới binh khí, tự nhiên giống vậy, y cũng muốn chọn một ít vũ khí tiện tay, mới lựa chọn bộ võ tương ứng.
Còn bởi vì ngộ tính quá cao của mình, mặc kệ là vũ khí gì trong tay, hắn đều thuận lợi sử dụng không chút trắc trở, mặc kệ tu tập bộ võ thuật nào, đều giống nhau bị y sử dụng dễ dàng.
Lấy trí thông minh của Công Nghi Thiên Hành, y đương nhiên sẽ không muốn mọi sự đều thông — cho dù có muốn thì lúc ban đầu cũng phải có đủ căn cơ, bởi vậy, hắn chọn một loại thuận tay nhất trong tất cả.
Từ bắt đầu bản thân y đã thiên về trường thương.
Vì thế y đọc tất cả điển tịch về trường thương của nhà Công Nghi, từng quyển từng quyền, luyện tập tất cả, dần dần phát hiện mỗi ảo diệu trong đó, nhưng xét đến cùng, tất cả ảo diệu đều phải dựa vào lõi cốt.
Cho nên y cẩn thận cân nhắc, đem những hiểu biết về mặt đạo lí, cùng thói quen của bản thân, tạo ra một bộ võ thuật của bản thân, mười phần hợp với tự thân của hắn, chiêu số lại ngắn gọn, sức mạnh bá đạo, sát khí dồi dào.
Hiện giờ nhìn y thi triển, đủ thấy y nghĩ không sai.
Bộ thương thuật chưa hoàn thành kia, giờ phút này lại có uy lực mười phần.
Không bao lâu, Công Nghi Thiên Hành tung ra một thương dài, mũi thương trúng ngay giữa hai mắt sói, khiến con sói kia đau đến muốn trốn, y lại đem trường thương áp chế lại, đánh vào bụng dưới, đột nhiên xoay tròn!
Giờ phút này y dốc hết lực đặt lên thân thương, tự nhiên thân thương thân cũng có một loại lực lượng khủng bố, trong nháy mắt đầu sói bị thân thương ném đi, một bộ dáng xiêu vẹo, nhanh chóng phản ứng, nhưng chút xiêu vẹo đó đã khiến nó chậm nửa bước, nơi yếu hại bị đâm, nó phải mất đi tính mạng!
Đầu kia Long Nhị cũng là động tác lưu loát, tác phong của hắn trong lúc đa phần gian xảo, lúc nào cũng trốn tránh, lại đột nhiên đâm tới, rất nhanh đã giết chết ba đầu hoang sói, mà Hứa Văn Hạt vũ lực dù không tệ, nhưg ý thức trên võ đạo lại không kịp hai người kia, tự nhiên giết cũng chậm hơn, nhưng ngay lúc hai người kia giải quyết xong, cũng tương tự đánh chết con sói cuối.
Nhóm hoang thú đánh lén, đến đây cũng đã bị giết sạch.
Công Nghi Thiên Hành đem trường thương để sang một bên, nhún người lên cây, đưa Cố Tá xuống.
Cố Tá vẫn còn chút nhiệt huyết sôi trào, vừa được đặt xuống câu đầu tiên nói ra cũng là: “Thiên Hành công tử, thịt mấy con sói này các ngươi muốn ăn thế nào?”
Sau khi hỏi xong lại kịp phản ứng, mặt liền “phốc” đỏ lên.