Bạn đang đọc Ta Có Dược A! – Chương 34: Kim phiếu
Edit: Tracy
Công Nghi Thiên Hành đại khái luyện võ thêm nửa khắc, liền dừng lại hướng Cố Tá vẫy tay.
Cố Tá như bị triệu hoán, nhanh nhẹn chạy qua.
Hắn vừa rồi nhìn đến hoa cả mắt, không chỉ vì ngộ tính của kim chủ quá cường đại, mà còn đột phá cảnh giới rất nhanh — kim chủ đã là võ giả Ngưng Mạch nhị trọng*, so với người luyện võ nhiều năm như Long Nhất cũng chỉ kém một cấp mà thôi. Kim chủ cũng học được rất nhiều võ kỹ, trước mắt hắn nhìn thấy chính là mỗi ngày mỗi tăng, tổng cộng có thể hơn hai mươi loại đi.
*cấp 2
Tình huống hiện tại chính là, kim chủ không chỉ tự mình luyện võ, còn dạy võ công cho hắn.
Chờ Cố Tá đến bên người Công Nghi Thiên Hành, đã bị bắt đứng tấn tập quyền.
Mỗi lúc này, Cố Tá đều cảm thấy có chút mất mặt như bị trả thù.
Hắn trước kia trong lòng thầm oán bộ quyền mềm oặt kia của kim chủ quá xấu, kết quả lúc này hắn lại luyện tập đúng bộ nhuyễn quyền đó. Ngẫm lại, dựa vào tư sắc của kim chủ quyền đánh ra chỉ có chút ý cười thản nhiên, còn cậu cũng đánh y chang, nhưng …..thật sự không đành lòng nói ra.
Nhưng không thể phủ nhận là hiệu quả của bộ nhuyễn quyền này không tệ.
Giống như Cố Tá chiêu thức đánh ra có chút xấu, lúc đánh ra cảm giác chân khí vận chuyển toàn bộ trong cơ thể, cơ bắp giãn ra, đề cao năng lực phối hợp tứ chi.
Dựa theo chỉ dẫn của kim chủ, ban đầu có thể hoàn thành mười hai quyền, còn về quyền pháp sau đó đều dựa vào cảm giác. Hắn đánh chỗ nào cảm thấy thoải mái liền đánh, mà một khi không thoải mái liền lập tức thay đổi phương hướng.
Cố Tá thành thật làm theo, vì thế sau một lúc, nhuyễn quyền của hắn so với kim chủ có sự khác biệt rất lớn.
Có lẽ Luyện dược sư cùng Võ giả khác nhau?
Bất quá, Cố Tá cũng chỉ có thể luyện một chút nhuyễn quyền này thôi. Mặc dù ban đầu Công Nghi Thiên Hành cũng có ý muốn dạy hắn học tập vũ kỹ.
Khi đó vốn chỉ là thử nghiệm, dù sao quan niệm của đại lục này vẫn là: Luyện dược sư có rất ít tâm pháp truyền thừa, luyện dược sư có thể tu luyện tâm pháp chỉ có phần nhỏ đạt đến Tiên Thiên cảnh giới, luyện chế ra đan dược thích hợp với võ giả Tiên thiên. Chỉ dưới tình huống cực kì ngẫu nhiên, luyện dược sư đạt đến đỉnh cấp Tiên Thiên mới có luyện chế đan dược thích hợp với võ giả Thoát Phàm cảnh.
Liền chớ nói đến tu luyện vũ kỹ.
Cũng không biết vì sao, Luyện dược sư nhiều nhất cũng chỉ có thể sử dụng tâm pháp tích tụ chân khí để kéo dài thọ mệnh, nhưng nếu muốn dùng vũ kỹ đối chiến cùng người khác là hoàn toàn không có khả năng. Hơn nữa cũng chưa từng xuất hiện Luyện dược sư vượt qua Thoát phàm cảnh.
Công Nghi Thiên Hành cố ý dạy Cố Tá vì hắn có được thứ truyền thừa ghê gớm kia, y thấy công pháp đặc thù của Cố Tá tựa hồ sáng chế dành riêng cho Luyện dược sư, cho nên liền muốn thử một phen xem tình huống của Cố Tá có thể tập luyện vũ kỹ hay không. Đáng tiếc là Cố Tá như cũ không thể.
…. Có lẽ đây chính là hạn chế của Luyện dược sư, cũng có thể là bọn họ chưa tìm đúng cách, ai biết được chứ?
Đáp án cuối cùng, nói không chừng lại nằm trong quyển “Trùy Thần Thứ” kia.
Đáng tiếc là Công Nghi Thiên Hành đối với Trùy Thần Thứ xem không thấu, bản thân Cố Tá lại hoàn toàn không biết nên làm như thế nào. Hơn nữa Cố Tá cũng đang vội, chuyện của Trùy Thần Thứ tạm thời gác xuống.
Trở lại chuyện chính.
Nhuyễn quyền là Công Nghi Thiên Hành tự sáng chế, cũng không có tên, là bộ quyền chuẩn bị dùng để cường thân kiện thể trước khi y nghĩ ra tâm pháp chuẩn bị luyện võ. Linh cảm được y lấy từ Dược Thiên Tâm Pháp nên phần đầu Cố Tá có thể học được, nhưng càng về sau, thân thể võ giả cùng luyện dược sư không giống nhau, người sau có Dược châu còn người trước không có, cho nên thích hợp với người trước sẽ không nhất định thích hợp với người sau.
Cũng bởi vì thế, Công Nghi Thiên Hành mới để cho Cố Tá tự mình thoải mái mà đánh, coi như để cho hắn tự tìm hiểu chỗ lợi trong cơ thể mình đi.
Cố Tá luyện tập trong thời gian ngắn, thân thể quả nhiên cường kiện hơn nhiều, hơn nữa chân khí trong thân thể càng thêm linh hoạt sinh động hơn. Ngay cả ngưng tụ Cốt châu cũng trở nên nhanh hơn.
Nên dù cảm thấy rất xấu, Cố Tá cũng biết kim chủ vì muốn tốt cho mình, nên mỗi ngày đều kiên trì tập luyện.
Hai người luyện qua một lúc, Công Nghi Thiên Hành thu tay lại, cả người bao phủ một tầng mồ hôi mỏng, nhưng khí chất lại rất tốt, phá lệ có chút vẻ phấn chấn oai hùng.
Lúc này nhìn y, ánh mắt cũng không dừng trên gương mặt đó nữa, bởi vì đã bị khí chất của y chấn nhiếp rồi.
Cố Tá cũng cảm thấy cả người nóng hầm hập mình đầy mồ hôi liền cũng ngừng lại, trên mặt đỏ bừng, tinh thần đặc biệt tốt.
Hắn ngẩng đầu: “Thiên Hành công tử, ta đi luyện dược.”
Công Nghi Thiên Hành thấy thế, cũng không như ngày thường đáp ứng, ngược lại cự tuyệt: “Không, A Tá đi thu thập chút đồ dùng hàng ngày, chúng ta ra ngoài một chuyến.”
Cố Tá sửng sốt: “Muốn ra ngoài? Muốn thu thập cái gì?”
Chẳng lẽ kim chủ muốn ra ngoài dạo phố, nhưng đi dạo cũng không cần thu xếp đồ đạc a… Chẳng lẽ là muốn trở lại tổ trạch Công Nghi gia một thời gian? Nơi đó lại nháo ra cái chuyện quỷ gì rồi sao?
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: “Ta ở biệt viện luyện võ đã lâu, nhưng còn chưa vấy máu, cho nên muốn đến Bôn Ngưu Lĩnh, cùng hoang thú nơi đó chém giết.”
Cố Tá 囧.
Kim chủ thỉnh ngươi không cần đung bộ dáng sáng trong như nguyệt đó nói ra mấy chuyện máu me như vậy có được không… Tuy rằng ý tứ trong lời không sai chăng nữa…
Cố Tá có chút xấu hổ hỏi: “Ta cũng đi?”
Công Nghi Thiên Hành gật đầu: “Thân thể này của ta cần Cố Tá điều trị.”
Cố Tá hiểu rõ.
Hắn muốn ở trong biệt viện đóng cửa luyện dược không sai, nhưng để kim chủ đi một mình, hắn cũng không thể yên tâm. Vạn nhất kim chủ ở trên đường gặp chuyện gì, không cẩn thận làm tổn hại thân thể thì làm sao bây giờ hử? Nói không chừng chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nghĩ đến đây, Cố Tá có chút uể oải.
Lần này đi ra ngoài khẳng định sẽ thấy máu, hắn biết chắc chạy không khỏi ngày này mà.
Quên đi, như vậy cũng tốt.
Có kim chủ bên cạnh, còn tốt hơn tự mình gặp phải.
Phòng ngừa chu đáo thôi…
Sau khi nghĩ kĩ, Cố Tá liền gật gật đầu: “Ta biết rồi, bây giờ liên đi thu xếp. ” Hắn dừng một chút, hạ giọng nói, “Thiên Hành công tử có thứ đồ gì, có thể đặt ở chỗ ta.”
Công Nghi Thiên Hành ánh mắt khẽ nhúc nhích, ý cười càng sâu: “Hảo.”
Cả hai đều là người dứt khoát, Cố Tá cũng phải người lề mề, vì tránh tình huống không tìm đủ dược liệu cần thiết khi ở bên ngoài, hắn trực tiếp gom sạch dược liệu trong mật thất, mang theo hai đan lô cỡ lớn dự phòng, những dụng cụ dùng để luyện chế dược thiện dược thủy cũng đều cầm theo.
Về phần quần áo tắm rửa, Cố Tá ở chỗ này vài tháng, Công Nghi Thiên hành đã sớm an bài người lo y phục riêng cho hắn, tổng cộng cũng có đến hai ba mươi bộ. Sau khi suy nghĩ, hắn liền cầm bảy tám bộ, trong đó có chọn hai bộ tốt nhất, còn lại đều là những bộ bình thường không chói mắt.
Mà Công Nghi Thiên Hành, chủ yếu là mang theo tiền.
Chờ đến khi y đem mười bộ xiêm y đủ loại đủ kiểu giao cho Cố Tá, lại từ trong tay áo lấy ra một chồng kim phiếu, trực tiếp nhét vào tay Cố Tá.
Cố Tá hai mắt trừng lớn.
Một tờ kim phiếu trị giá một vạn kim, tổng cộng hai mươi tờ a! Kim chủ ra cửa mang theo hai mươi vạn kim phiếu có phải hay không có chút khoa trương! Hắn còn nhớ rõ buổi đấu giá kia, vài món tốt áp cuối cũng không cần nhiều tiền như vậy đó…
Công Nghi Thiên Hành cười cười, lại lấy ra thêm một chồng đặt lên trên chồng kia: “Ở chỗ ngươi tương đối an toàn.”
Cố Tá luống cuống cầm lấy: Vấn đề không phải là có an toàn hay không, mà là kim chủ ngươi quá hào phú được hay không.
Có lẽ vẻ mặt hắn biểu hiện quá rõ ràng, Công Nghi Thiên Hành nhịn không được cười nói: “Mấy thứ ở hội đấu giá kia, so với ta mà nói chỉ là chuyện thường, thiệt không đến nỗi thương gân động cốt gì. Ta tuy chỉ là con cháu Công Nghi gia, nhưng tài sản trong tư khố không chỉ có nhiêu đây.” Nói đến đây, trong mắt y mang theo ý cười: “Huống chi Ích khí đan A Tá luyện chế mấy tháng đây, Thiên Long Vệ đưa đến chợ đêm cũng đổi được trăm vạn kim*.”
*thấy để kim hay hơn nên từ nay sẽ để là kim thay vì để vàng nhé.
Cố Tá ngơ ngác há mồm: “Trăm… Trăm vạn kim?”
Công Nghi Thiên Hành ý cười không đổi: “Lúc bình thứ sáu Ích khí đan thượng phẩm được Hách Liên gia dùng hai mươi ba vạn kim mua lấy, bất quá cũng chỉ mới hai trăm viên mà thôi. Sau đó ta yêu cầu A Tá luyện thêm ngàn viên nữa, cũng phân ra thành nhiều bình như vậy, ở chợ đêm lấy giá mười vạn một trăm viên, không ít ngày toàn bộ đều bán hết sạch, tính toán tất nhiên cũng là trăm vạn kim.”
Cố Tá xoa xoa mặt.
Cũng chỉ hơn hai mươi lò đan dược mà thôi… Cũng không biết nên nói là kim chủ xuống tay đủ ngoan, hay là nói đan dược là một cái lợi nhuận kết xù đây.
Vì bị chuyện này kích động, sau Công Nghi Thiên Hành lần nữa lấy ra mấy chồng kim phiếu, tất cả giao cho Cố Tá giữ, Cố Tá cũng không còn ngạc nhiên như trước.
Trong lòng hắn cũng tương đối bình tĩnh lại.
Dù sao kim chủ là một hào phú, nên về sau dù nhìn thấy có bao nhiêu tiền đi chăng nữa, hắn đều không cần phải chấn kinh. Ân, đi theo kim chủ, hắn cũng nên có khí thế lớn một chút.
Vì vậy, Cố Tá dùng một ngăn trong trữ vật cách để chứa đựng đồ của kim chủ.
Xiêm y hai rương, vũ khí mười mấy thanh, kim phiếu một trăm năm mươi vạn…
Đúng vậy, thiệt tình cũng không có gì kì quái.
Sau khi sắp xếp xong, Công Nghi Thiên Hành liền mang theo Cố Tá rời đi biệt viện.
Bên ngoài biệt viện đậu một chiếc xe ngựa, thoạt nhìn thuộc dạng trung lưu, phía trước có bảy con ngựa hoang — cũng không phải là Long Lân Hoang Mã, mà là Viêm Sư Hoang Mã xích hồng sắc* vô cùng thần tuấn, đầu cùng bốn vó toàn thân như sư tử.
*màu đỏ
Nó thoạt nhìn vô cùng hùng sắc, nhưng đã qua thuần hóa, tính tình cũng rất dịu ngoan.
Long Nhất thân là thống lĩnh Thiên Long Vệ, hiện tại tất nhiên phải ở lại trông coi giải quyết mọi chuyện, mà Thiên Long Vệ cũng có võ giả tinh thông mô phỏng, giả dạng thành Công Nghi Thiên Hành ở lại biệt viện tránh tai mắt.
Bởi vậy, có một bóng người khác nhanh chóng phóng tới vị trí xa phu, khoanh chân ngồi xuống. Lúc này hắn mặc một thân áo vải bụi bặm, cả người thoạt nhìn đầy bụi, đó chính là Long Nhị.
Công Nghi Thiên Hành lên xe, đưa tay ra: “A Tá, tới nào.”
Mặt Cố Tá nóng lên, bắt lấy tay kim chủ nhà mình, cũng liền theo lên.
Trong xe trải thảm lông hoang thú, bên trong vô cùng thoải mái, cũng rất rộng rãi.
Công Nghi Thiên Hành trực tiếp ngồi tận trong cùng, Cố Tá cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh hắn.
Mà bên cạnh bên kia, lại có một người trung niên khá gầy thoạt nhìn rất mờ nhạt, tướng mạo ôn hòa cất lời: “Tại hạ Hứa Văn Hạt, ra mắt công tử, ra mắt Cố dược sư.”
Cố Tá vội vàng đáp lễ, lại nhìn về phía kim chủ nhà mình.
Công Nghi Thiên Hành mỉm cười: “A Tá, hắn là người dẫn đường của chúng ta.”
Xe ngựa di chuyển, là Long Nhị đang bắt đầu điểu khiển Viêm sư hoang mã.
Công Nghi Thiên Hành ý cười ôn hòa, ngữ khí thản nhiên: “Nhưng trước khi rời đi, ta trước hết muốn cho A Tá xem một trò hay.”