Ta Có Dược A!

Chương 2: Nhiệm vụ nguy hiểm


Bạn đang đọc Ta Có Dược A! – Chương 2: Nhiệm vụ nguy hiểm

Editor: Tracy

Ngay sau đó, trong đầu Cố Tá xuất hiện một thiên tâm pháp, gọi là «Dược Thiên Tâm Pháp».

Nhưng tâm pháp trước mắt này cũng không giống như hoàn chỉnh. Hiện tại chỉ có Nhập Môn Thiên, nội dung thật tinh thâm, nhưng Cố Tá lại là thiếu niên đến từ hiện đại, xem hiểu là do cậu thông minh, còn nếu muốn làm rõ ràng những thứ huyền diệu bên trong, sao có thể a!

Cố Tá nhăn lại mi.

Nếu không thể lí giải, thì làm như thế nào tu luyện? Nếu đây là hệ thống cho cậu, cũng chính là thích hợp với cậu nhất, nếu học không tốt có thể hay không ảnh hưởng đến việc cậu luyện dược về sau?

Cậu mới đến, gặp phải quá nhiều vấn đề, cho dù có hệ thống cũng không dễ dàng sinh tồn a..

Không để Cố Tá đem vấn đề suy nghĩ cẩn thận, hệ thống liền tuyên bố nhiệm vụ cho cậu.

[Nhiệm vụ tu luyện: thu thập ba mươi lũ dược khí. ]

[Nhiệm vụ đạo cụ: « Thủ quyết luyện dược Sơ cấp», «Đan phổ nhân cấp», «Phương thuốc Nhân cấp», «Dược thiện bách khoa toàn thư Nhân cấp » ]

[Phương thức hoàn thành: Học tập kiến thức về đạo cụ, trong quá trình luyện dược sẽ sinh ra dược khí, hệ thống sẽ tự chủ hấp thu. ]

[Thời gian hoàn thành: Một tháng. ]

[Trừng phạt thất bại: mạt sát*! ]

(*trừ khử, xóa bỏ)

Thực tốt, nói rất rõ ràng.


Nhưng trong lòng Cố Tá lại rất bồn chồn.

Đây là không luyện dược được liền đi tìm đường chết… Cậu là một cái tay mơ, trước nay chưa từng tiếp xúc qua luyện dược, thời gian một tháng này cũng quá ngắn đi?

Không đúng, cậu không học qua cũng không có hiểu biết, nhưng trong trí nhớ có a!

Lúc này, Cố Tá miễn cưỡng kiềm chế khủng hoảng trong lòng, bắt đầu nhìn lại kí ức lấy đến trước đó. Nếu cậu nhớ không lầm, thiếu niên giống cậu y đúc kia khi còn sống đã là một Luyện Dược Sư.

Tuy rằng vẫn còn chưa có phẩm cấp…

Cố Tá cơ hồ giống như nhấm nuốt, đem kí ức thiếu niên kia ti mỉ nhìn lại một lần. Cuộc đời của thiếu niên kia dĩ nhiên cũng đều bị cậu hoàn toàn biết hết.

Chờ sau khi xem xong, trên mặt Cố Tá liền hiện ra một tia cảm xúc cổ quái.

Hóa ra vị trên giường kia, là cái thánh phụ vạn nhân mê? Cố Tá cậu sống mười lăm năm, thấy qua không ít loại người, nhưng vẫn là lần đầu tiên “diện kiến” thánh phụ chân thật a…

*thánh phụ = thánh mẫu =.=!

Lại nói, cũng coi như là có chút duyên phận đi.

Tên thiếu niên này cùng Cố Tá có chút giống nhau, gọi là Tề Thiên Hữu, là đứa trẻ bị vứt bỏ được nô bọc Tề gia nhất thời thiện tâm nhặt về, sau đó trước ghi danh là nô bọc thuận tiện khảo nghiệm một chút tư chất, không nghĩ trong tay hắn cư nhiên có Dược châu, là Luyện dược sư tương lai. Ngay lập tức hắn được Tê gia thu nuôi, ban cho họ “Tề”, đem hắn bồi dưỡng thật tốt.

Tề Thiên Hữu rất thông minh, tính tình từ nhỏ liền rất thuần thiện, tính tình cùng lễ nghi đều tốt, chưa bao giờ coi thường người khác cũng không dựa vào thân phận kiêu ngạo ương ngạnh, ngược lại khiêm tốn hiếu học, giúp đỡ người làm điều tốt.

Khi hắn dần dần lớn lên, thiên phú luyện dược càng thêm rõ ràng, lại còn vô cùng nổ lực. Nếu có người mời hắn hỗ trợ khám bệnh luyện dược, hắn chưa bao giờ cự tuyệt qua, nếu là nô bộc gặp khó khăn hắn cũng liền sẽ tương trợ. Mà hắn thân là con nuôi, Tề gia dòng chính chi thứ cũng không xem hắn là người Tề gia chân chính. Đặc biệt là dòng chính, nhìn không quen hắn liền sẽ ngáng chân, hắn cũng không quá để ý, thường thường cũng là cười cho qua chuyện.


Lâu dài Tề gia từ trên xuống dưới có rất ít người không thích hắn. Thậm chí thanh danh của hắn ở Vân Dương Thành cũng rất không tệ, cấp cho Tề gia không ít thể diện.

Theo lý thuyết, một Luyện dược sư đơn thuần lại mang ân như Tề Thiên Hữu như vậy, ở Tề gia hẳn phải được coi trọng, như thế nào lại bị đào đi Dược châu, chết ở trên giường thê thảm như vậy? Thậm chí một người đến thăm cũng đều không có?

Mấu chốt trong này, là ở tại hai người.

Cố Tá đem trí nhớ xem tới thời điểm này, một cỗ tức giận xông ra trước nay chưa từng có, nghiến răng nghiến lợi mà mắng một câu: Hai cái cặn bã nam nhân!

(: tính để tra nam mà thấy…nó không nặng nên…dịch ra luôn)

Cặn bã của cặn bã nam nhân.

Như đã nói, Tề Thiên Hữu là cái vạn nhân mê… Đương nhiên cũng không phải là nói người người đều yêu hắn, mà là mặc kệ nam nữ già trẻ, không câu nệ thân phận, phần lớn đều bởi vì phẩm hạnh của hắn mà đối với hắn sinh ra hảo cảm.

Mà ái mộ hắn, tự nhiên cũng là có.

Nhất là tra nam, một người đến từ Bạch gia con vợ cả, trước mắt đã là Luyện huyết Tam trọng thiên tài Bạch Văn Tuấn.

Khoảng chừng hai năm trước, Bạch Văn Tuấn đi vào Tề gia làm khách. Lấy thân phận của hắn kì thực có chút hạ mình ở lại cùng Tề gia kết giao một khoảng thời gian. Sau đó liền coi trọng Tề Hữu Thiên, đối với hắn ôn nhu săn sóc mọi cách lấy lòng, chỉ thiếu viết lên trán ba chữ “cầu kết giao”. Nhưng tuổi Tề Thiên Hữu không lớn, đối với loại chuyện này lại không có kinh nghiệm, cũng không nhìn ra cái gì, chỉ cảm thấy Bạch Văn Tuấn là hảo bằng hữu, đối với hắn rất thân cận.

Vốn là vậy, loại chuyện đoạn tụ ở thế giới này cũng không quá được tán thành. Nhưng những người như thế cũng không hiếm thấy, giống như xã hội phong kiến cổ đại vậy, đoạn tụ có thể, lão bà vẫn phải cưới, trừ phi thực lực ngươi đã cao tới mức có thể làm lơ hết thảy, nếu không việc lập gia nối dõi tông đường là đại sự vẫn phải làm. Những người đoạn tụ có thể đến cuối cùng cùng nhau song túc song phi rất là ít thấy.

Từ góc nhìn của Cố Tá, Bạch Văn Tuấn này thuộc về đoạn tụ trời sinh, hắn nhìn trúng Tề Thiên Hữu hẳn là có vài phần thật lòng. Bộ dáng Tề Thiên Hữu không kém, bản thân lại là Luyện dược sư có thiên phú xuất chúng, muốn dẫn hắn trở về, cũng có thể. Nhưng hố cha nó chính là, dòng chính Tề gia còn có một Luyện Dược sư khác – Tề Phong, hắn đột nhiên đoạn tụ mà coi trọng Bạch Văn Tuấn.


(3Tee: thật là hố cha nó, đoạn tụ ko gì là đột nhiên cả nhé…)

Tề Phong so với Tề Thiên Hữu lớn hơn ba tuổi, là tiểu nhi tử của đại phòng dòng chính Tề gia. Sau khi sinh kiểm tra tư chất liền là Luyện Dược sư, về sau vẫn luôn được tâng bốc nên tính cách liền kiêu căng. Nhưng từ sau khi Tề Thiên Hữu được thu dưỡng, tài nguyên trong nhà được phân đi một nửa không nói, sự sủng ái của gia tộc cũng bị phân đi rồi, hơn nữa trên dưới gia tộc đều thích Tề Thiên Hữu hơn, như thế làm sao một tiểu thiếu gia luôn thuận buồm xuôi gió như hắn có thể vui vẻ đây? Cho đến nhiều năm như vậy, vẫn là Tề Phong gây khó dễ người.

Tề Thiên Hữu chịu ân, hơn nữa gia mọi người trong gia tộc cũng khuyên hắn đừng cùng Tề Phong chấp nhặt, cho nên hắn đối với Tề Phong có thể tránh liền tránh, chọn lựa cách tránh mặt, trước nay cũng là nhường nhịn. Mà Tề Phong cũng luôn mặc kệ, càng lúc càng nghiêm trọng hơn, chính là không muốn cho Tề Thiên Hữu sống tốt.

Vốn dĩ nếu chỉ có như vậy cũng có thể miễn cưỡng, nhưng ai biết Bạch gia lại tới một Bạch Văn Tuấn anh tuấn tiêu sái, đối người ôn ôn nhu nhu, vừa tới liền đem Tề Phong mê hoặc.

Tề Phong lớn lên thuộc dạng diễm lệ trương dương*, Bạch Văn Tuấn vừa đến, đối với hắn cũng thật vừa lòng, mập mờ không cự tuyệt. Nhưng khi gặp Tề Thiên Hữu sau này, vừa quay đầu liền chạy theo Tề Thiên Hữu.

*ngay thẳng

Lúc này, xem như là thọc trúng tổ ong vò vẽ.

Tề Phong là người cao ngạo, sao có thể cho phép một tên hạ tiện được nhặt bên ngoài cướp đi người hắn nhìn trúng? Đặc biệt là người kia chủ động đuổi theo, quả thật là đánh vào mặt hắn.

Oán khí tích lũy lâu dài khiến Tề Phong khó chịu, lén dẫn người đi tìm Tề Thiên Hữu liền lăng mạ một trận, sau đó đem huyệt vị Dược châu trong tay hắn móc ra, lại ném xuống một câu: “ngươi nếu muốn cho cha mẹ ta thương tâm liền đi nói với bọn họ là ta làm đi.” rồi nghênh ngang bỏ đi.

Lỗ nhỏ trên tay Tề Thiên Hữu đổ máu không ngừng, trong lòng lại càng khổ sở. Hắn hoàn toàn không biết chính mình khi nào liền đoạt nam nhân của Tề Phong, đối với Bạch Văn Tuấn cũng chỉ là bằng hữu, đồng thời cũng không muốn cha mẹ Tề Phong — trước mắt là gia chủ cùng phu nhân Tề gia thương tâm, cho nên hắn chỉ có thể khó hiểu trong lòng, đi về phòng chính mình.

Chuyện Tề Thiên Hữu bị móc đi Dược Châu rất nhanh được truyền ra, Tề Thiên Hữu chỉ nói là không biết là ai làm, nhưng thật ra Tề Phong làm việc cũng không kín kẽ như vậy, gia chủ và những người trong tộc sao có thể không biết? Phẫn nộ đương nhiên là có, nhưng đã tổn thất một Luyện dược sư, sao có thể tổn thất thêm cái thứ hai. Tề Phong lại là nhi tử mà gia chủ yêu thương nhất, bị trừng phạt diện bích vài ngày sau liền coi như không có việc này.

Mà Tê Thiên Hữu, không có dược châu coi như không có tiền đồ, không chỉ thân phận xuống dốc không phanh, lại không có người nào chú ý tới hắn. Hắn bị vứt bỏ ở tiểu viện tử này, cô đơn một mình. Một số người không có ý tốt tới đây trào phúng hắn, cũng có người chịu ân huệ tới đây xem hắn, nhưng chút thương hại này có thể kéo dài được bao lâu? Bất quá mới một hai tháng, hắn đã bị quên đi, có khi hắn đi lãnh một ít tài nguyên cũng không ai để ý tới.

Về Bạch Văn Tuấn hắn cũng rất lãnh tĩnh, nếu Tề Thiên Hữu không có dược châu, liền không có khả năng trở thành bạn lữ của hắn. Hắn tự nhiên sẽ không lại trên người này hao phí tâm tư, lực chú ý cũng chuyển dời đến mĩ mạo của Tề Phong. Lúc này Tề Phong rất vừa lòng, cảm thấy bản thân quá thông minh.

Tề Thiên Hữu dần dần tiều tụy

Hắn không trách bất cứ kẻ nào, hết thảy đều do hắn lựa chon. Nhưng hắn vẫn là không rõ, vì cái gì có vài người mặt mày khả ố như vậy.

Vốn tưởng rằng Tề gia sẽ là nơi mà hắn cả đời tận trung, nhưng khi hắn không còn giá trị lợi dụng kì thật cũng không có người xem hắn là người Tề gia.


Thậm chí bọn họ nuôi hắn, cũng chỉ làm ra vẻ bề ngoài.

Nhất thời lẩn quẩn trong lòng, Tề Thiên Hữu liền tự sát.

Đối với hắn mà nói, hắn nhìn không tới con đường phía trước. Lại càng không muốn hồi ức về Tề gia ngày càng khó xem, nên hắn tình nguyện ngay khi chưa hoàn toàn thất vọng, tìm cái chết cho mình.

Cố Tá xoa xoa trán, nghĩ người này ngu tàn bạo.

Có chút bất hạnh liền từ bỏ, mạng nhỏ chỉ có một cái, sống so với cái gì cũng tốt, vì cái gì muốn đi tìm chết?

Cái gì mà tín ngưỡng tan biến cậu đều không hiểu, nhưng người thân phản bội cậu biết rất rõ ràng.

Cố Tá chỉ là cảm thấy, nếu là nói ba ba không cần cậu nữa… Ừ..ba ba không thể nào không cần cậu, cho nên giả thiết này không thành lập.

Cũng chỉ có thể nói, Tề Thiên Hữu vận khí quá kém, bản thân hắn lại quá đơn thuần.

Cố Tá lắc lắc đầu, đem hai cặn bã nam nhân kia ném ra.

Cậu nếu sau dùng thân phận Tề Thiên Hữu, thù của Tề Thiên Hữu về sau nếu cậu có đủ năng lực cũng sẽ giúp hắn báo. Tề gia đối với Tề Thiên Hữu có ân dưỡng dục, đến tình cảnh này coi như cắt đứt, nhưng Tề Phong cùng Bạch Văn Tuấn hai cái tên đầu xỏ gây tội này, nhất định phải làm cho bồn họ đền mạng.

Sau đó Cố Tá bỏ đoạn tình cảm này qua một bên, xem xét những thứ khác.

Mặc kệ thế nào, chính hắn trước tiên phải sống sót.

Cho nên, trước hết đem những thứ liên quan đến Luyện Dược sư làm rõ rồi nói sau…

___

Tracy: cầu động viên 😊


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.