Đọc truyện Ta Cho Ngươi Xem Một Bảo Bối – Chương 28
Edit by: Linh
Chung Hạo lập tức không để ý tới cha hắn nữa, xông tới vặn mạnh tay cầm, cửa không khóa, hắn hùng hổ như mãnh thú đẩy mạnh cửa. Cánh cửa văng ra đập mạnh lên tường, phát ra tiếng “uỳnh uỳnh” đinh tai nhức óc, bản lề bị đập mạnh đến nỗi muốn lỏng ra, nhưng mà chẳng ai để ý đến nó.
Mặt Hề Điền trắng bệch, trên trán vã mồ hôi, vụng về ngã trên mặt đất, tay che trên bụng. Một cái ghế nhỏ đổ ngay cạnh cậu, Chung Hạo liền ôm cậu lên lao nhanh xuống lầu.
Đám người hầu chuẩn bị cực nhanh, không tới mấy phút đã mang xe tới, dì quản gia cầm khăn ướt ấm lau mồ hôi cho Hề Điền. Chung Hạo bế cậu vào xe, để nửa người trên của cậu dựa vào mình, không ngừng hỏi cậu: “Đừng lo, bên bệnh viện đã có chuẩn bị… Đau lắm hả? Có bị ngã đau chỗ nào nữa không?”
Cơ thể Hề Điền rất lạnh, đau đến cả người run rẩy, mím chặt môi, hai mắt sương mù mông lung. Cậu cố gắng kìm nén không kêu ra tiếng, yếu ớt lắc đầu, nhưng phản ứng cơ thể lại hoàn toàn bán đứng cậu. Chung Hạo đau lòng, lấy áo khoác của mình đắp lên, hết vuốt tóc rồi lại hôn trán cậu.
Chung lão gia lúc đầu đứng im một chỗ, khi xe chuẩn bị lăn bánh mới vội vàng chống gậy chạy sang. Ông ngồi vào chỗ kế bên tài xế, tay chân luống cuống mà quay đầu lại, hỏi: “Này, đây là…”
“Không cẩn thận ngã một cái, chắc là sắp sinh, ” Chung Hạo cũng không thèm nhìn ông, lại động viên Hề Điền, “Đau thì đừng nhịn, ngoan, kêu ra.”
Chung lão gia nhìn chăm chú rất lâu mới khó tin nói: “Này, đây không phải là đứa bé trai hả…”
Ngực bằng phẳng, còn có cả hầu kết, tuy rằng khuôn mặt khá nữ tính, nhưng không nhìn quần áo thì cũng không khó nhận ra đây là con trai. Hề Điền hít một hơi,dúi đầu vào ngực Chung Hạo, tay nắm quá chặt, Chung Hạo nhắm mắt lại, nói: “Cho nên con mới không muốn để bố thấy cậu ấy.”
Trong xe yên tĩnh lại, chỉ có tiếng động cơ vang lên. Tài xế biết đang rất khẩn cấp, cũng không nhiều lời, chỉ một hơi tăng tốc theo hướng bệnh viện quen thuộc kia mà chạy.
Đỉnh đầu Hề Điền cọ cọ lên ngực hắn, tiếng hít thở càng lúc càng lớn, đầu ngón chân trắng noãn đạp lên lưng ghế, dùng sức hết cỡ mà cuộn mình. Chung lão gia khiếp sợ nhìn hồi lâu, tuy rằng Hề Điền liều mạng nhịn xuống nhưng vẻ mặt vẫn cứ vô cùng khổ sở, ông nhìn cũng không đành lòng, cuối cùng vẫn đem khăn ướt vừa nãy ông cầm từ chỗ quản gia đưa sang: “Con… con lau cho cậu ấy một chút đi.”
Chung Hạo cầm lấy, giúp Hề Điền lau sạch mồ hôi trên trán. Lo lắng của Hề Điền hơi buông lỏng một chút, lúc này mới thả sức, chui vào ngực hắn, bị đau đớn hành hạ thấp giọng khóc lên.
Đây là lúc cậu bất lực nhất, tái nhợt yếu đuối, lục phủ ngũ tạng không biết bị một luồng sức mạnh từ đâu đến nắm chặt rồi xoay vặn thành một đống, đặc biệt là bụng, chỗ đó vô cùng đau. Hề Điền khóc, nước mắt rơi không ngừng được, từng giọt lớn thi nhau tuôn ra, dính ướt ngực áo Chung Hạo.
“Tiên sinh… Tiên sinh, đau quá…” Cậu vừa khóc vừa rên rỉ, mồ hôi không dứt, tóc dính hết lên trán lên mặt, cả khuôn mặt vô cùng chật vật. Chung Hạo đau lòng không thôi, nhưng cũng không thể chịu đau thay cho cậu, chỉ có thể không ngừng an ủi sắp đến rồi, qua gương chiếu hậu trong xe cho tài xế một ánh mắt muốn hắn lái nhanh một chút.
Không lâu sau, Hề Điền đã đau đến sắp mất lý trí, khóc đến nỗi thở không ra hơi. Cậu rên rỉ nói đau, thần trí không rõ nói mình rất sợ, quần áo ướt đẫm mồ hôi, rõ ràng không chảy máu, mà nhìn cậu tựa hồ so với bị người ta lấy đao lăng trì còn khó chịu hơn. Chung Hạo cầm tay cậu, cậu theo bản năng nắm chặt lại, móng tay không kìm nổi mà bấm lên mu bàn tay Chung Hạo rớm máu.
Đường từ nhà đến bệnh viện cứ như còn xa hơn tới chân trời góc biển. Chung Hạo đã cho người liên lạc, bác sĩ y tá dồn dập chuẩn bị, vừa vào đến cửa, lập tức đã có cáng chờ.
Mãi đến lúc Hề Điền được tiêm thuốc tê mới thấy đỡ đau. Mặt cậu vì đau mà tái nhợt, khóc nhiều, hai mắt đã sưng tấy hết, vừa sợ vừa ỷ lại mà nghiêng đầu, muốn tìm khuôn mặt Chung Hạo an ủi mình.
Từ trước đã xác định sẽ sinh mổ, tuy rằng có bất ngờ nhưng may là mọi thứ đã có kế hoạch đầy đủ. Thai ba mươi bảy tuần được coi là đủ tháng, được xếp vào thời gian sinh nở an toàn, sau khi bác sĩ làm một vài kiểm tra, xác định thời gian thích hợp, đẩy mạnh cửa phòng mổ, Chung Hạo cũng cùng đi vào theo.
Chung lão gia hoàn toàn bị vứt ở một bên, cũng không chen lời vào, một đường nhìn con trai kiên cường chống đỡ, cố gắng tỉnh táo đưa con dâu làm mọi kiểm tra, cuối cùng lúc đèn phòng sinh sáng lên, ông mới ở bên ngoài thoát lực mà ngồi xuống. Trán ông lấm tấm mồ hôi, cảm giác kinh ngạc vẫn chưa lui bớt, chỉ có điều so với dáng vẻ đau đớn mà con dâu bất ngờ gặp phải, thì cái sự kinh ngạc của ông thật ra cũng chẳng đáng là gì.
Đèn trong phòng mổ rất sáng, sau khi Hề Điền được làm xong gây mê, ý thức bắt đầu không tỉnh táo. Chung Hạo được bác sĩ cho phép ngồi ở bên trái, nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cậu.
Các bác sỹ bắt đầu đâu vào đấy bận rộn, theo quy trình mổ bụng cậu, Hề Điền chỉ mơ hồ có chút cảm giác, Chung Hạo chỉ liếc mắt đã không dám nhìn lại lần nữa.
Quá trình mổ đối Hề Điền mà nói thì không dài cũng chẳng ngắn, toàn bộ quá trình cậu luôn mơ màng không rõ. Cậu vẫn hơi tỉnh táo, có thể cảm giác được người ta làm gì mình, nhưng lại không rõ họ chính xác là làm gì nữa. Đau đớn nửa giờ trước còn là bóng ma trong lòng cậu, so sánh với tình trạng lúc này, cậu không khỏi sợ hãi, chân tay run lên, cả người lạnh toát.
Nhưng lại có một cảm giác quen thuộc, một bàn tay rộng lớn đôn hậu nắm lấy tay trái của cậu, nắm trọn tay cậu vào trong, cứ như chỉ cần qua cái nắm tay ấy có thể truyền cho cậu nguồn ấm áp không dứt. Hề Điền nỗ lực mở mắt nghiêng đầu về phía đó, vừa mơ màng nhìn thấy Chung Hạo cậu lập tức cảm thấy oan ức.
Chung Hạo nhìn rõ khẩu hình của cậu, Tiên sinh, em sợ. Hắn hôn một cái lên tay Hề Điền, trong lòng có vô hạn đau lòng lại có vô hạn ôn nhu, chỉ muốn trao toàn bộ cho người trước mắt, muốn tất cả đều hóa thành sức mạnh chống đỡ cho cậu. Chung Hạo không gây phiền cho bác sĩ, lại gần một chút, dịu giọng nói với cậu: “Tin tưởng tôi, không phải sợ.”
Cũng may trời cao phù hộ, mặc dù bắt đầu nguy hiểm, nhưng về sau cũng được bình an. Hơn nửa giờ sau, trong phòng mổ cất lên tiếng khóc vang dội, đứa bé được cắt dây rốn, chính thức rời khỏi nơi đã nuôi lớn nó chín tháng trời.
Y tá ôm em bé đi lau người, Chung Hạo không muốn rời xa Hề Điền, mãi đến lúc nhìn cậu được khâu xong mới thở phào một hơi.
Hề Điền yếu ớt lên tiếng: “Tiên sinh…” Cậu lấy ngón út ngoắc ngoắc tay Chung Hạo, “Bảo bảo thế nào rồi?”
Trước khi con ra đời, Chung Hạo lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm, sau khi nó ra ngoài rồi lại chỉ liếc mắt một cái, dừng vài giây mới nhớ ra, quay đầu tìm con. Chung lão gia đi vào phòng mổ, lườm hắn một cái, giả vờ thận trọng ho khan, trả lời: “Nó khỏe lắm, yên tâm đi.”
Bảo bảo nặng sáu cân (3kg), sau khi làm xong kiểm tra và được mặc tã vào thì đúng là một cô bé khỏe mạnh xinh xắn. Hề Điền khâu vá xong xuôi mới gặp được cô nhóc, cô bé nằm trong tã lót, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, không có nhiều nếp nhăn giống như các bé sơ sinh khác, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt và chiếc mũi nhìn rất giống cậu, miệng thì lại giống Chung Hạo, thật mỏng, khuôn môi rất dễ nhìn.
Hề Điền đột nhiên có cảm giác rất mới mẻ, nghiêm túc suy nghĩ. Chung Hạo cứng đờ đứng bế con, chẳng biết làm thế nào cả, chỉ có thể cố gắng điều chỉnh thành tư thế bình thường, cố gắng để Hề Điền dễ nhìn con.
Đây là con gái của cậu và tiên sinh, mang theo bao chờ mong và chờ đợi, được bao người bảo vệ mới được sinh ra. Đôi mắt của cô bé mê mang mở to, đôi môi nho nhỏ phấn nộn khẽ nhếch, “a a” chảy nước miếng.
Hề Điền đã kiệt sức, duỗi ngón tay mềm nhũn chọt chọt vào khuôn mặt nhỏ bé, lại sờ được nước miếng của con. Dinh dính, ẩm ướt, cậu lại sờ thêm mấy cái mới ghét bỏ mà thu tay về, ngẩng đầu nói với Chung Hạo: “Bảo bảo thật ngốc!”
Ngoài miệng nói ngốc, nhưng nụ cười và niềm yêu thích trên mặt làm thế nào cũng không giấu được.
Ánh mắt Chung Hạo dịu dàng, cúi đầu, hôn lên mặt hai bảo bối của mình-mỗi người một cái.
Cô bé được đặt tên là Hề Vọng, phát âm giống với “Hi vọng”, ngụ ý của tốt đẹp. Chung Hạo thương Hề Điền khổ cực, lại nhớ tới nhà mẹ nuôi chỉ còn có mình cậu, nên hắn để con gái theo họ cậu.
Chung lão gia chấp nhận sự thật nhanh ngoài ý muốn, lúc mới gặp Hề Điền có hơi không dễ chịu, nhưng cơ mà bây giờ được ôm cháu gái thì rất là thích. Chỉ có điều tư tưởng của ông vẫn khó tránh khỏi truyền thống, đối với chuyện cháu gái theo họ ai khá là bất mãn, kháng nghị với con trai nửa ngày, cuối cùng bị Chung Hạo qua loa trả lời, nói bao giờ sinh đứa thứ hai thì cho nó theo họ Chung. Bây giờ Hề Điền đã bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không thể chạy mất.
Chung lão gia vẫn không mấy vui vẻ, quay sang oán giận với Chung Dịch vừa mới vội vàng chạy tới bệnh viện, lại không rời mắt khỏi cháu gái, chụp mấy tấm ảnh, show off ngay cho bà vợ nhà mình còn chưa biết gì, hãy còn đang mải mê leo núi ở bên kia bờ đại dương.
Hề Điền bưng ly nước uống từng ngụm nhỏ, uống xong lại liếm môi, nhìn Chung lão gia đứng gần đấy, không tin nổi mà nhỏ giọng hỏi Chung Hạo: “Cho bảo bảo theo họ em thật hả?”
Chung Hạo nói: “Họ của em nghe rất êm tai.”
“Họ của tiên sinh cũng rất dễ nghe mà”, Hề Điền cười rộ lên, rất hạnh phúc sờ hai má hắn, “Tuy rằng theo họ của ai họ cũng không quan trọng… Nhưng mà em vẫn rất cảm động!”
Đứa bé thứ hai chỉ là hắn trả lời chống đối cha thôi, Chung Hạo cũng không nói lại với Hề Điền. Có muốn đứa nữa hay không thì để sau nói tiếp đi, còn trước mắt đang không quá muốn…
Mang thai là một quá trình dài cần nhiều kiên nhẫn, sinh con cũng rất đau đớn, Hề Điền còn nhỏ, cần được vui vẻ như các bạn cùng tuổi, nên vô tư mà sống thì mới tốt.
Muốn hắn lại một lần nữa nhìn Hề Điền chịu đau đến mức phải khóc lớn, hắn không nỡ.
Hắn nhìn chăm chú Hề Điền, rồi ôm cậu vào lòng. Thừa dịp cha hắn và em họ đang chơi với con gái, hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý, mười ngón đan chặt, ở trong góc phòng bệnh này lén lút trao một nụ hôn triền miên.
Chung Dịch đang chơi với cháu gái bên này, vô tình ngẩng đầu, liếc mắt qua cửa kính phản quang, đập vào mặt gã một cảnh rất là đau mắt hột. Gã vội vàng cúi đầu, trong nháy mắt liên tưởng đến cảnh ngộ bi thảm gần đây của mình, hận không thể quỳ xuống đất cào đầu, trong lòng tràn đầy “Một nhà mấy người chỉ có mình tôi là chó độc thân”, thở vắn than dài, đành quay lại mượn ánh mắt thuần khiết của bảo bảo để quên đi cảm giác đau thương trong lòng.