Đọc truyện Ta Cho Ngươi Xem Một Bảo Bối – Chương 17
Ngày thứ hai, Chung Hạo mang theo một cậu nhóc đã cải trang thành “phụ nữ có thai” ra cửa.
Hề Điền mặc váy, đội thêm tóc giả, trời hơi lạnh nên cậu khoác thêm khăn lụa mỏng, nhìn qua giống hệt một bà mẹ trẻ xinh đẹp. Đây là lần đầu cậu mặc thế này ra ngoài. Trước khi đi còn đứng trước gương sửa sang nửa ngày, lo sợ bất an, lúc ở trên xe còn không ngừng lẩm bẩm: “Tiên sinh tôi sẽ không bị phát hiện chứ?! Nếu thế nhất định sẽ bị mắng là tên biến thái!”
“Tôi bảo vệ cậu.”
“Thế nhưng…”
“Không tin tôi?”
Trước nay tiên sinh mà nói thì tuyệt đối có thể tin, Hề Điền ngậm miệng, dụi dụi mắt, cuối cùng mạnh mẽ gật đầu.
Lái xe một lúc là đến nơi, thật ra thì cậu cũng không cần bận tâm nhiều như vậy.
Trẻ nhỏ luôn không kiên định chút nào, đặc biệt là khi đã buồn chán quá lâu, nên khi vừa đến nơi cậu liền cảm thấy mùi xe ô tô trước kia không thích nay cũng thấy thân thương khác thường. Không đợi Chung Hạo đi đỗ xe xong, Hề Điền đã hào hứng tới một bên, nhìn sạp hàng bán đồ chơi thổi bằng đường đến mức hai mắt tỏa sáng. (Có ai nhớ Đại Bảo không 😆)
Chung Hạo rất ít đến những nơi thế này, quá mức bình dân, quá xa xôi so với cuộc sống của hắn.
Đây là làn đường dành riêng cho người đi bộ, rất nhiều người, bán đủ thứ từ quần áo giày mũ đến các loại bánh ngọt trà sữa, không thiếu gì cả. Hôm nay là ngày Thất Tịch, hầu hết trê phố đều là những đôi yêu nhau, họ chẳng ngại ngùng gì mà ôm ấp, trêu ghẹo nhau, Chung Hạo và Hề Điền đứng lẫn trong đám đông, ai cũng có suy nghĩ riêng.
Hề Điền đang nghĩ sẽ không mơ mộng gì nữa, hắn thì ngược lại, muốn sớm muộn sẽ nói rõ.
Hề Điền mua xong đồ chơi làm bằng đường liền tập trung xem bóng bay, hàng bóng bay lại cạnh hàng thú nhồi bông, cậu nhìn đủ mười mấy giây mới thôi.
“Không mua à?” Chung Hạo đùa cậu.
Hề Điền nói: “Mấy cái… Mấy cái đó đợi khi nào bảo bảo ra đời rồi, tôi sẽ đưa con bé đến mua!”
Khóe môi Chung Hạo khẽ cong, không trả lời.
Trước kia Hề Điền từng đi dạo ở đây mấy lần, hôm qua còn vỗ ngực khoe khoang rằng mình nhất định có thể đưa tiên sinh chơi vui hết nấc. Kết quả là đi ngang qua hàng quần áo, cậu cũng không phải con gái thật, nào có thể vào thử được, còn quần áo của tiên sinh đều có nhà thiết kế chuyên nghiệp làm riêng, căn bản hắn không bao giờ mặc đồ ở những nơi thế này. Đi ngang qua phòng chiếu bóng, cậu cúi đầu nhìn bụng mình, liền mất mát kéo góc áo Chung Hạo đi ra.
Chỉ có lúc đứng ở cửa hàng bánh ngọt, tinh thần cậu mới cao lên một chút.
Cậu gọi một cốc nước chanh, xem thực đơn hỏi Chung Hạo, cái này cũng được, cái kia cũng được, cuối cùng cậu tự gọi hai phần giống nhau. Cậu muốn ăn bánh việt quất, đưa mắt nhìn thấy tiên sinh vẫn bình thường, vì vậy cậu gọi hai phần bánh việt quất.
“Tiên sinh, anh không ghét ăn đồ ngọt chứ?”
Chung Hạo thấy cậu tự giác như vậy, cảm thấy rất thoải mái, nhưng hắn không giỏi thể hiện. Hắn khẽ nói: “Ăn phần giống cậu thì sẽ rất ngon.”
Hề Điền hé miệng cười. Chung Hạo để cậu đi tìm chỗ ngồi, còn hắn đến quầy thanh toán, cô bé nhân viên đưa hóa đơn, lại cười híp mắt đưa cho hắn một miếng sô cô la trái tim: “Chúc tiên sinh một lễ Thất Tịch hạnh phúc, ngài nhất định là một người thành đạt, phu nhân cũng vô cùng đáng yêu. Đây là món quà nhỏ cửa hàng chúng tôi tặng ngài và phu nhân, xin hãy nhận ạ!”
Hề Điền ngồi phía xa vẫy tay, Chung Hạo im lặng mỉm cười, nhận sô cô la cất vào túi.
Cùng Hề Điền đi ăn ở một cửa hàng nhỏ thế này, bên cạnh không có người hầu, ai ngang qua cũng sẽ cho rằng bọn họ là đôi vợ chồng bình thường, hắn thấy cứ như đang hẹn hò với Hề Điền vậy. Không kích thích, cũng chẳng quá ồn ào, cứ tự nhiên như thế, cứ như cả người được ngâm trong một bồn nước ấm, toàn thân đều thả lỏng, thư giãn.
Chung Hạo cảm thấy dạo này mình thay đổi rồi — trong hai mấy năm sinh mệnh, hắn chưa từng yêu đương với ai, chưa từng nói những lời ngọt ngào, chưa từng có một cuộc hẹn hò đúng nghĩa. Hắn và Lục tiểu thư đương nhiên cũng đã “Hẹn hò” qua, chỉ là lúc ở cùng cô nàng, trong đầu hắn tràn ngập sự lễ phép đã được công thức hóa, cố nén tính tình mà nghe những câu chuyện không hề thích thú, cùng sự bức bối đến tột cùng, khi nào mới có thể kết thúc cuộc hẹn đó.
Khác hẳn khi ở cùng Hề Điền, giống như lúc này vậy, Hề Điền đang nói tới con chó nhỏ vừa nãy họ gặp trên phố, đáng yêu biết bao nhiêu. Hắn cắt một miếng bánh việt quất trong phần của mình, đưa đến miệng Hề Điền, cậu đang nói rất hăng say, không nhận ra có gì không đúng, há miệng ăn luôn, còn cười đến là xán lạn với hắn.
Hắn cũng chỉ muốn thời gian như thế này lâu hơn một chút.
Chung Hạo cũng muốn xắn một góc bánh cho mình, chút bánh kia còn dính trên cái nĩa hắn khẽ liếm liếm một cái. Hề Điền còn đang nói chuyện, muốn nói lại thôi, đôi môi bóng mượt, thoạt nhìn đặc biệt dụ người.
Xuất phát từ tác dụng tâm lý, hắn cảm giác trên nĩa cũng có mùi vị của Hề Điền, một cái liếm này cứ như hai người đang gián tiếp hôn nhau vậy.
Chung Hạo đơ máy mất hai giây, thật là vô cùng hiếm có mà cảm thấy ngượng ngùng, hai bên tai nóng lên hết cả.
Giống như nhà cũ bén lửa, đã cháy rồi là khỏi dập luôn.
*nhà cũ bén lửa: chỉ tình yêu của những người lớn tuổi, giống như căn nhà cũ bắt lửa vậy, rất khó dập, đã cháy là phải hừng hực luôn.
___
*Lễ thất tịch (cho những ai chưa biết, còn biết rồi thì auto bỏ qua nhé 😉):
Ngày Thất Tịch (Hán-Nôm: 七夕), theo văn hóa phương Đông, (Châu Á), nhất là các nước Đông Á và Đông Nam Á, là ngày lễ tình yêu được tổ chức vào ngày 7 tháng 7 Âm lịch, đôi khi được người phương Tây gọi là Ngày Valentine châu Á. Lịch sử về ngày này gắn bó với câu chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ hoặc vợ chồng Ngâu với nhiều dị bản. Theo truyền thuyết, sau một năm xa cách, cứ đến ngày này hằng năm, Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau bên cầu Ô Thước.
Đây là ngày hội truyền thống ở Trung Quốc để các cô gái trẻ trưng bày các vật dụng nghệ thuật tự tạo trong ngày này và để cầu mong lấy được ông chồng tốt. Ngày này còn có các tên gọi khác như:
Khất xảo tiết (乞巧節; qǐ qiǎo jié – Lễ hội thể hiện tài năng)
Thất thư đản (七姐誕; qī jiě dàn – Sinh nhật cô em thứ bảy)
Xảo tịch (巧夕; qiǎo xì – Đêm kỹ năng).
Tại Hàn Quốc là lễ Chilseok (칠석). Nhật Bản cũng kỷ niệm lễ hội này để kỷ niệm ngày gặp gỡ của Orihime (織姫 Chức Cơ) (tức sao Chức Nữ và Hikoboshi (彦星 Ngạn Tinh) (tức sao Ngưu Lang), gọi là lễ Tanabata (七夕), nhưng theo dương lịch.
Theo Wikipedia