Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 40


Đọc truyện Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế – Chương 40

Edit: Đào Sindy

“Tỷ, tỷ đưa gì cho Dung Bá gia vậy?” Ban Hằng đi theo sau lưng Ban Họa: “Ta thấy sắc mặt của hắn giống như có chút không đúng.”

“Người đọc sách mà, quý nhất là sách. ” Ban Họa nói: ” Chính là bản chép tay  《 Trung Thành Luận 》, trong đó trừ hành binh chiến tranh ra còn lại đều vô vị,  những thứ khác ta cũng xem không hiểu. Xài cho đúng tác dụng, hợp ý nha, dù sao bản độc nhất lại ở nhà chúng ta.”

Ban gia là võ tướng thế gia, năm đó đi theo Hoàng Đế Tưởng gia khai quốc giành chính quyền có không ít đồ tốt. Nghe nói tổ tiên Ban gia hành binh giỏi nhất, nhưng vận may không tốt lắm, mỗi lần mọi người bốc thăm phân đồ tốt, người khác luôn được vàng bạc châu báu, tiên tổ Ban gia chỉ có thể có sách vở tranh chữ mà mọi người không cần. Có lẽ bởi vì tài trận không như ý,  quan trường đắc ý, gia tộc của những tướng lĩnh giúp Hoàng Đế Tưởng gia khai quốc giành chính quyền dần dần xuống dốc, chỉ còn lại Ban gia duy trì vinh quang năm đó.

Nhưng phần vinh quang này đại khái cũng phải biến mất, cuối cùng Ban gia cũng sẽ giống những tướng lĩnh khai quốc kia, thời gian dần qua sẽ xuống dốc, trở thành bản ghi chép lịch sử rải rác.

“Vậy cũng đúng, dù sao giữ lại nhà chúng ta cũng vô dụng, lỡ như thật sự…” Ban Hằng ho khan vài tiếng: “Đồ vật nên đưa cho người thuận mắt, dù sao không bị người ta đoạt đi thì tốt rồi.”

“Đúng. ” Ban Họa vỗ nhẹ bàn tay: “Từ xưa đã có U Vương phong hỏa hí chư hầu* vì dỗ dành sủng phi cười một tiếng, hôm nay ta dùng bản chép tay dụ mỹ nhân vui vẻ, cũng là việc nho nhã.”

*nói về một ông vua háo sắc, hôn quân. Trên gg rất dài và cặn kẽ ai muốn hiểu bấm là ra nhé ^^

Ban Hằng sửng sốt nửa ngày, mới cảm khái nói: “Tỷ, may mà tỷ không phải nam nhi.”

Ban Họa không hiểu quay đầu nhìn hắn.

“Nếu như ngươi là nam tử, nhất định là người phong lưu khắp nơi. ” Ban Hằng lắc đầu: “Vậy cũng không tốt, không tốt.”

May mắn Dung Bá gia không nghe được tỷ hắn nói những điều này, nếu như nghe thấy được, đúng thật  là chuyện tốt biến thành xấu.

《 Trung Thành Luận ” là sau khi danh tướng tiền triều cáo lão hồi hương, cùng danh sĩ thiên hạ viết nên, bên trong ghi lại đạo vi thần, đạo làm vua, đạo làm tướng, là tổng hợp vô số kiến thức chi sĩ tiền triều. Nghe nói sau khi tiền triều hủy diệt, quyển sách này cũng vì chiến loạn mà mất đi, nếu có người có thể đọc hết quyển, đa số đều là người được giúp đỡ, yêu như trân bảo, không nghĩ tới… Quyển sách này vậy mà ở Ban gia.

Năm đó tổ tiên Ban gia đến cùng đã làm gì, vì sao vô thanh vô tức để dành nhiều sách vở trân quý như vậy?


Dung Hà rửa sạch sẽ tay, cẩn thận từng li từng tí lật quyển sách này ra, vẻn vẹn nhìn một đoạn nội dung, liền nhịn không được vỗ tay xưng diệu, thật sự mỗi một câu đều là tinh hoa, lời nói mỗi đoạn đều hàm ẩn triết lý nhân sinh xử sự bên ngoài, không hổ là tập hợp vô số người mới thành, khiến lòng người say vì nó.

Đạo vi thần, đạo làm vua, đạo làm tướng…

Mỗi một đời Ban gia đều có một danh tướng, không biết phải chăng cùng quyển sách này có quan hệ? Song khi y phát hiện trong quyển sách này lại có ít vụn điểm tâm, thậm chí còn có một con rùa đen ngang bướng, bản này được vô số người truyền tụng là thần tác 《 Trung Thành Luận ” trong nháy mắt trở nên không thần bí như vậy.

Làm cho y không hiểu nhất là, vậy mà Ban Họa nhẹ nhàng tặng quyển sách này cho y như vậy, giống như thuận tay cho y một cục đá, một đóa hoa, thái độ tùy tiện đến làm y có chút hoài nghi cuộc đời, đây quả thật là 《 Trung Thành Luận “?

Trong nhà Dung Hà cất giữ mấy quyển sách dạng này, cho nên thái độ Ban gia làm cho người cảm thấy đây không phải bản thật, nhưng mà y lại không thể không thừa nhận, đây là sự thực.

Trong góc tấm bìa của bản chép tay vẽ một con rùa đen xấu xí!

Dung Hà ở trong phòng chờ đợi ròng rã một ngày, ăn cơm luôn trong thư phòng, chuyện này khiến mấy hộ vệ thiếp thân phục vụ và gã sai vặt lo lắng vô cùng.

“Đỗ công tử, Bá gia làm sao thế?” Gã sai vặt gặp bưng đồ ăn không được động tới ra, lo lắng tìm tới Đỗ Cửu: ” Cơm canh hôm nay còn chưa từng dùng tới.”

Đỗ Cửu nhớ tới lúc Bá gia chia tay Phúc Nhạc Quận Chúa, Phúc Nhạc Quận Chúa hình như cho Bá gia thứ gì, chẳng lẽ hai người nảy sinh tình cảm, cho nên viết thư bày tỏ tâm ý lẫn nhau? Nhưng người toàn bộ Kinh Thành ai không biết, Phúc Nhạc Quận Chúa không tốt thi từ, nàng có thể viết ra gì đây?

“Bá gia tự có chủ ý, ngươi không cần phải lo lắng. ” Đỗ Cửu suy nghĩ: “Yên tâm đi.”

Gã sai vặt thấy Đỗ Cửu nói như vậy, kiềm chế lại lo lắng từ đáy lòng, bưng đồ ăn lui xuống.

Ban đêm, đèn trong thư phòng sáng lên thật lâu, thẳng cho đến canh hai, mới có người thổi tắt nến.

Đỗ Cửu đứng dưới tàng cây, thấy thư phòng cuối cùng cũng tối lại, quay người trở về phòng của mình. Bá gia không thích đọc sách trong đêm, bởi vì y cảm thấy đọc sách trong đêm hại mắt vô cùng, là hành vi không thương tiếc thân thể của mình, nhưng hôm nay lại phá tiền lệ.


Đến cùng Phúc Nhạc Quận Chúa đã làm gì Bá gia?

Đêm nay, ngủ không ngon còn có Nghiêm gia.

Nghiêm phu nhân phát hiện tiểu nhi tử từ khi đi biệt trang Thạch gia trở về, cả người đều trở nên thất hồn lạc phách. Trước kia tiểu nhi tử còn có mấy phần hoạt khí, hiện tại hắn giống như là một khúc gỗ mục, không có chút sinh khí nào.

Bà ta trằn trọc cả đêm, căn bản là không nỡ ngủ, khiến Nghiêm Huy nằm cùng giường cũng chịu giày vò.

“Phu nhân, đến tột ngươi cùng có tâm sự gì, lại lo lắng đến tận bây giờ?” Nghiêm Huy lại một lần bị Nghiêm phu nhân giày vò mà tỉnh, cảm thấy mình không thể giả bộ ngủ tiếp: “Có chuyện gì thì nói với vi phu một câu, tục ngữ nói một người kế ngắn, hai người kế dài, ngươi không cần như thế.”

Nghiêm phu nhân thấy mình đánh thức phu quân, trong lòng có chút băn khoăn, nhưng bà ta lo lắng hài tử hơn, cho nên nói chuyện mình lo lắng ra.

“Ta không nghĩ tới đứa nhỏ này lại coi trọng cô nương Ban gia như thế. ” Trong lòng Nghiêm phu nhân phát khổ: “Ta vốn cho rằng cô nương Ban gia bị từ hôn ba lần, nhà chúng ta sai người đến mai mối, Ban gia hẳn là sẽ đồng ý, đằng này…”

Đằng này Ban gia lại từ chối dứt khoát như thế, hình như không nghĩ tới chuyện cùng kết thân Nghiêm gia.

Con của bà ta tướng mạo tuấn tú, mắt đọc qua quần thư, phẩm hạnh đoan chính, không biết người bao nhiêu nhà động tâm, muốn kết thân cùng nhà bọn hắn, Ban gia lại không thức thời như thế, làm hại nhi tử của bà ta khổ sở như vậy, thật sự là…

“Phu nhân, Ban gia tuy không có thực quyền, nhưng trên người Ban Quận Chúa vẫn chảy một phần huyết mạch hoàng gia, thân phận tôn quý, cho dù bị người từ hôn vô số lần, cũng có vô số sĩ tử muốn cùng kết thân bên ngoài. Nữ nhi tốt có trăm nhà cầu, Ban Quận Chúa mặc dù không phải là một cô nương tốt, nhưng vẫn là quý nữ. ” Ngược lại Nghiêm Huy hiểu rất rõ:  “Ban gia không bằng lòng để Quận Chúa gả cho Trọng Chân, thì đó chính là hai người bọn họ không có duyên phận, không cần quá cưỡng cầu.”

” Ngược lại ta thật ra không muốn cưỡng cầu, thế nhưng là ngươi không nhìn thấy Trọng Chân nó…” Miệng Nghiêm phu nhân đầy đắng chát: “Ta sợ đứa nhỏ này không tìm ra mấu chốt, không quyết đoán, làm hại thân thể.”

“Con cháu Nghiêm gia ta, sao có thể bởi vì nữ sắc mà mất đi ý chí. ” Nghiêm Huy xem thường nói: “Không bị bệnh gì thì không sợ không thể cưới thê, không đến mức như thế.”


Nghiêm phu nhân thấy thái độ này của ông ta, lười nói nhiều với ông, quay người đưa lưng về phía Nghiêm Huy, đối với ông ta lạnh nhạt hờ hững.

Nghiêm Huy bất đắc dĩ thở dài: “Ngươi xem lại ngươi đi, ngươi đừng gấp, ngày mai là đại triều hội, ta lại đi tìm Ban Thủy Thanh.” Làm cha làm mẹ người ta,  luôn luôn hi vọng hài tử vui vẻ, huống chi mặc dù Ban gia hoang đường chút, nhưng cũng không phải một đối tượng thông gia quá xấu.

Chí ít… Tốt hơn Thạch gia.

Sắc trời vừa lộ ra màu trắng bạc, Đỗ Cửu đứng ở cửa chính, thấy tinh thần Bá gia sung mãn đi ra, bước lên chắp tay với y: “Bá gia, ngựa đã chuẩn bị xong.”

“Ừ.” Dung Hà gật đầu nhẹ với Đỗ Cửu, sửa sang lại áo choàng trên người, đi ra ngoài. Đỗ Cửu nhận ra tâm tình Bá gia đang rất tốt, ngoài dự đoán nhíu mày, bận bịu đi theo.

Tất cả cửa trên điện Kim Loan đều mở rộng, triều thần từ cửa hông vào điện, riêng phần mình duy trì ý cười hàm ẩn, ngược lại nhìn không ra bí mật về ân oán gì. Nhưng giữa văn thần và võ tướng ở hình như có cảm giác xa cách, phân biệt lẫn nhau rất rõ ràng, nói cách khác, có tư thế nước sông không phạm nước giếng

Thân phận Ban Hoài tương đối xấu hổ, ông kế thừa chức vị võ tướng từ phụ thân, lĩnh chức quan nhàn tản vẫn là chức quan nhàn tản, không có quan hệ gì với võ tướng, cho nên vị trí của ông không giống văn võ trong triều, mà thuộc “nhóm” thứ ba trên triều, đoàn thể quý tộc hoàn khố chơi bời lêu lổng.

Cảm nhận của các quan văn đối với đoàn thể này hết sức phức tạp, không nhìn trúng bọn họ, lại không dám đắc tội bọn họ, bởi vì đám người này còn mặt dày hơn hoàng thân quốc thích, bọn họ không còn cách nào với đám người này.

“Tĩnh Đình Hầu. ” Nghiêm Huy tìm bóng dáng Ban Hoài trong đám triều thần, chủ động nói chuyện với ông: “Gần đây ổn chứ?”

Ban Hoài đang nói chuyện nhã thú về bồn cây cảnh với đồng liêu chợt sửng sốt, có chút không dám tin nhìn Nghiêm Huy, đây là đang xảy ra chuyện lớn gì, đường đường là  Nghiêm Tả tướng vậy mà chủ động bắt chuyện với ông.

Mấy vị hoàn khố chơi bời lêu lổng khác phái thấy thế, mấy đồng liêu bước sang bên cạnh một bước bọn họ không dám nói chuyện với vị đại thần chấn kinh Nghiêm Tả tướng này, e sợ rụt rè.

Bên người Ban Hoài trống hẳn, ông chắp tay với Nghiên Huy: “Nghiêm Tướng gia, xin hỏi có việc chi?”

Đừng hỏi ta có được hay không, có mục đích gì nói thẳng đi, ta là một hoàn khố không hiểu những văn thần các ngươi nói chuyện sáo lộ*.

*Động tác võ thuật

Nghiêm Huy không nghĩ tới vừa mới mở miệng, bầu không khí của cuộc nói chuyện phiếm này liền trở nên xấu hổ, ông ta không được tự nhiên sửa sang vạt áo: “Không biết Hầu Gia sau khi hạ triều có rảnh không, Nghiêm mỗ mời Hầu Gia uống chén nhạt trà.”


Ban Hoài:…

Luôn cảm thấy có loại dự cảm xấu.

“Uống trà thì không cần rồi. ” Ban Hoài ngay thẳng khoát tay: “Nghiêm Tướng gia có lời gì cứ noí thẳng, Ban mỗ không phải người câu nệ, không cần nói ra những hư lễ kia.”

Không, ngươi không nói, ta cũng không muốn nói.

Nghiêm Huy không phản bác được, ông ta cũng không muốn trước mặt những người khác nói ra câu nhi tử mình mê luyến nữ nhi nhà ngươi, đến tột cùng ngươi muốn như thế nào mới đồng ý gả nữ nhi cho nhi tử nhà ta, thật sự là không thể nói, quá thất lễ!

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Ban Hoài thấy đáy mắt đối phương có loại cảm xúc giãy dụa và kiên trì, thế là trong lòng nghi ngờ càng sâu, chuyện này cần bao nhiêu phân lượng mới có thể khiến Tả tướng đương triều đối nói với hoàn khố như ông nhiều câu tốt đẹp như vậy.

Ồ, suy nghĩ một chút cảm thấy thật đáng sợ.

Dung Hà đi vào đại điện, ánh mắt đảo qua trên thân mọi người, liền thấy Nghiêm Huy và Ban Hoài đứng ở trong góc.

Nghiêm Huy và Ban Hoài có giao tình từ khi nào?

Y nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, bước chân dừng lại, bất giác đi tới chỗ Ban Hoài.

“Hầu Gia. ” Trên mặt Dung Hà mang theo nụ cười đến chỗ Ban Hoài, hành lễ vãn bối: “Đa tạ Hầu Gia tặng cho vãn bối cách thức làm điểm tâm, quả thật mỹ vị vô cùng.”

Ban Hoài nhìn thấy Dung Hà tuổi trẻ vui vẻ bước đến, trong lòng âm thầm thở dài một hơi: “Dung  Bá gia khách sáo rồi, đó chẳng qua chỉ là việc nhỏ.”

Dung Hà cười, sau đó xoay người hành lễ với Nghiêm Huy: “Bái kiến Nghiêm Tướng.”

“Dung Bá gia. ” Nghiêm Huy đáp lễ lại, quay đầu nói với Ban Hoài: ” Đợi tan triều rồi,  tại hạ sẽ cùng Hầu Gia từ từ trao đổi.”

Nụ cười trên mặt Ban Hoài cương cứng, nội tâm lại hết sức kháng cự: Không, ta không muốn nói chuyện với ngươi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.