Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 27


Đọc truyện Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế – Chương 27

Edit: Đào Sindy

“Ban Họa.” Tưởng Lạc vừa nhìn thấy Ban Họa, liền cảm thấy toàn thân mình không thoải mái. Lần trước săn bắn ở ngoại ô, Ban Họa giả ngây giả dại, làm hại hắn ta ăn thua thiệt ngầm, cục tức này hắn ta luôn không nuốt xuống được, bây giờ thấy Ban Họa kia vui vẻ ra mặt, hắn ta cảm giác lửa giận trong lòng đang bốc lên.

“Nhị Hoàng Tử điện hạ. ” Ban Hoài thấy biểu lộ của Tưởng Lạc không đúng lắm, ngăn trước mặt Ban Họa, hành lễ với Tưởng Lạc.

“Tĩnh Đình Hầu. ” Tưởng Lạc xùy cười một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Ban Hoài mang theo khinh thường: “Nghe nói lúc Tĩnh Đình Công còn sống, tiễn thuật thiện xạ, trong lòng bản điện hạ hướng tới mười phần, không biết Tĩnh Đình Hầu có thể chỉ điểm vài chỗ không.”

Cung nhân bốn phía cùng nhau im lặng, cả triều người nào không biết Tĩnh Đình Hầu không giỏi kỵ xạ, Nhị Hoàng Tử điện hạ đang công khai trào phúng Tĩnh Đình Hầu vô năng, bọn họ chỉ hận tại sao lỗ tai mình dài, tại sao hôm nay đúng lúc ở chỗ này hầu hạ.

“Nhị Hoàng Tử chớ nói đùa với vi thần, toàn bộ Kinh Thành người nào không biết vai vi thần không thể gánh, tay không thể xách, không thể văn cũng chẳng thể võ, ngươi bảo vi thần chỉ điểm sống phóng túng còn được,  tiễn thuật thì miễn đi. ” Ban Hoài sống đến từng tuổi này, không phải là chưa nghe qua người khác chế nhạo, thậm chí so với lời nói Nhị Hoàng Tử cay nghiệt hơn ông đều đã nghe qua, cho nên bản lĩnh Nhị Hoàng Tử trào phúng người hoàn toàn không thể đả kích đến ông:  “Nhưng mà điện hạ nếu thật sự ưa thích tiễn thuật, khuyển nữ rất có phong thái của phụ thân ta, ngươi hỏi nàng hữu dụng hơn vi thần.”

Người khác khiêm tốn gọi con mình là khuyển tử, Ban Hoài hết lần này tới lần khác muốn gọi nữ nhi là ”khuyển nữ, chỉ thiếu không có nói trắng ra, khuê nữ nhà ta tuy là nữ nhi, nhưng về khoản chỉ Hoàng Tử tiễn thuật còn dư sức.

Nhị Hoàng Tử cười lạnh: “Phúc Nhạc Quận Chúa tất nhiên là mày liễu không thua đấng nam nhi, khiến nam tử thiên hạ mặc cảm, nhượng bộ lui binh.”

Đây là lấy chuyện Ban Họa bị từ hôn ra mà nói, nhưng tính tình Ban Họa dễ bị thua thiệt sao?

Trên thực tế Ban Họa cũng thật bội phục Nhị Hoàng Tử, mỗi lần đều chịu thiệt thòi trên tay nàng, nhưng mỗi lần đều học không ngoan, còn chạy đến trước mặt nàng kiếm chuyện, lần này càng quá phận, lại còn giễu cợt phụ thân nàng, sao có thể nhẫn?

Chuyện này nhất định không thể nhịn!


“Nhị Hoàng Tử điện hạ, ta biết ngươi xưa nay không thích ta, ngươi đem chuyện người khác từ hôn đến chế nhạo ta cũng không dị nghị, nhưng tại sao ngươi mở miệng vũ nhục gia phụ?” Ban Họa níu tay áo Nhị Hoàng Tử lại, âm thanh run rẩy, thần sắc ủy khuất, hốc mắt đỏ lên: “Tục ngữ nói, quân nhục thần tử, cha nhục tử qua, nếu tiểu nữ tử có điều gì không phải, tiểu nữ tử xin nhận tội với ngươi, vì sao ngươi đối đãi như thế với gia phụ?!”

“Ngươi buông tay cho ta, do dự làm gì?!” Nhị Hoàng Tử giãy tay áo, nhưng không kéo ra, lại giãy, vẫn không nhúc nhích. Trong lòng hắn ta thầm giật mình, nhìn dáng vẻ Ban Họa thiên kiều bách mị, khí lực lại lớn như vậy, nàng ăn gì mà lớn lên thế?

“Ta không muốn nói với ngươi, ngươi cùng ta đến trước mặt bệ hạ phân xử thử đi!” Tay Ban Họa kéo một cái, Nhị Hoàng Tử lảo đảo một bước, liền bị Ban Họa lôi vào cửa cung.

“Nữ nhi ngoan, không thể!” Ban Hoài phảng phất mới phản ứng được, quay người muốn kéo Ban Họa, nào biết được ông dừng bước, người ngã rầm trên mặt đất, chờ nhóm cung nhân ba chân bốn cẳng đỡ ông dậy, đâu còn nhìn thấy bóng dáng Phúc Nhạc Quận Chúa và Nhị Hoàng Tử, người sớm đã bị kéo vào trong điện rồi.

Tưởng Lạc bị Ban Họa kéo vào cửa điện, mới phản ứng được, hắn ta thấp giọng quát lớn: “Ban Họa, ngươi điên rồi!” Nói xong, đẩy tay, Ban Họa liền lảo đảo ngã xuống, đụng ngã một bình sứ cổ dài, Ban Họa nằm ra đất.

Không đúng, hắn ta căn bản không dùng lực lớn như thế…

Loại cảm giác uất ức lúc cuộc săn mùa thu kia bất chợt xông lên đầu, hắn ta ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy sắc mặt phụ hoàng và đại ca nhân đức không đúng lắm.

“Biểu muội.” Thái Tử sửng sốt một chút, muốn đi đỡ Ban Họa, lại nghĩ tới nam nữ thụ thụ bất thân, có thái giám và cung nữ trong điện linh động, vội vàng tiến lên đỡ Ban Họa dậy, dọn dẹp mảnh sứ vỡ trên đất sạch sẽ.

Làn da Ban Họa non mềm, từ trước đến nay móng tay nhẹ nhàng cào một chút liền có thể hiện một vệt đỏ, cánh tay nàng đụng ngã bình hoa, cánh tay trái lập tức sưng đỏ một mảng, nhìn hết sức doạ người.

Hoàng Đế và Thái Tử nhìn chằm chằm cánh tay tiểu cô nương, nhưng chỉ quét mắt một vòng, đã đủ để bọn họ cảm thấy thương thế dọa người rồi.

“Còn đứng đó làm gì, nhanh đi mời thái y.” Vân Khánh Đế trừng mắt liếc thái giám, nhìn cũng không nhìn Tưởng Lạc: “Họa nha đầu, ngươi ngồi đi, cánh tay không nên động, lỡ như làm bị thương xương cốt sẽ không tốt.”


Nam nhân, nhất là một nam nhân trưởng thành thân phận tương đối cao, từ trước đến nay luôn không nỡ nhìn thấy tiểu cô nương như hoa như ngọc bị thương, chuyện này cùng tình yêu nam nữ không quan hệ, nhưng cùng tư tưởng người thống trị trong nội tâm bọn họ có liên quan.

“Phụ hoàng, đại ca, đây là do nàng tự đụng, không liên quan đến ta.” Tưởng Lạc cảm thấy, toàn bộ ánh mắt mọi người trên đại điện nhìn hắn không đúng, cứ việc những cung nữ thái giám đều quy củ cúi đầu, nhưng hắn ta có thể cảm giác được, thái độ những cung nữ thái giám đối với hắn ta, và thái độ đối với đại ca hắn ta hoàn toàn khác biệt.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Vân Khánh Đế lệch sủng nhi tử, nhưng cũng không tiếp nhận được tính cách nhi tử mình bạo ngược như thế. Nếu là một cung nữ cũng không sao, đây là biểu muội của hắn ta, tôn nữ ruột của cô mẫu ông.

Quận Chúa ông thân phong, bị thương ở Đại Nguyệt cung của ông, động thủ còn  là con của ông, lời này truyền đi, triều thần ý kiến gì hoàng thất, văn nhân đánh giá ông thế nào?

Vân Khánh Đế luôn mang lòng áy náy với Trưởng Công Chúa, thêm nữa những năm nay Trưởng Công Chúa cũng chưa từng yêu cầu quá phận gì với ông, biểu đệ Ban Hoài này mặc dù hoàn khố nhưng không tìm phiền toái lớn gì cho ông, về phần biểu chất nữ Ban Họa khiến ông thật tâm yêu thích, thấy nàng bị thương thành dạng này, tâm ông rất đau.

“Phụ Hoàng, nàng, nàng…” Lúc này toàn thân Nhị Hoàng Tử miệng không nói rõ, tất cả mọi người thấy hắn ta đẩy Ban Họa: “Xin ngài tin tưởng nhi thần, nhi thần thật không có dùng sức đẩy nàng, là tự nàng đụng vào đấy.”

“Nhị đệ!” Thái Tử thấy Ban Họa rủ đầu xuống, bộ dáng cố nén không khóc, giọng điệu với Tưởng Lạc cũng nghiêm nghị lại: “Biểu muội là một nữ tử, ngươi sao có thể đối đãi với nàng như thế?”

“Ta làm gì nàng ta chứ?” Tưởng Lạc một hơi kém chút không thở được, hừ lạnh nói: ” Ngươi chớ lấy Đông Cung làm giá đỡ trước mặt ta, không cần đến phiên ngươi tới giáo dục ta!”

Vân Khánh Đế nghe nói như thế càng muốn nổi giận, Ban Hoài lại từ bên ngoài chạy vào.

“Bệ hạ!” Ban Hoài vào cửa liền vùi đầu thỉnh tội với Vân Khánh Đế:  “Bệ hạ, vi thần dạy nữ nhi không nghiêm, để nàng quấy nhiễu đến bệ hạ, mong bệ hạ thứ tội.”


Thấy bộ dáng Ban Hoài thất kinh lại áy náy, trên mặt Vân Khánh Đế và Thái Tử đều có chút xấu hổ, tiểu cô nương nũng nịu người nhà họ bị  người ta đẩy đả thương, phụ thân người ta tiến đến còn thỉnh tội, việc này thật sự là…

Vân Khánh Đế thật lâu chưa từng xấu hổ như thế qua, quay đầu thấy Ban Họa nháy to mắt nhìn mình, xấu hổ hóa thành lửa giận xông về Tưởng Lạc: “Mấy năm nay ngươi học lễ nghi đạo đức, học được cái gọi là chó đi trong bụng rồi hả?! Còn không mau xin lỗi Họa Họa.”

Nếu như lúc này có thể nói lời thô tục, Tưởng Lạc nhất định có thể mở miệng nói bẩn, nhưng hiển nhiên không thể, cho nên hắn ta chỉ có thể cứng cổ, hung tợn nhìn chằm chằm Ban Họa không nói lời nào.

“Ôi, nữ nhi ngoan, tay của con sao thế?!” Ban Hoài nhìn thấy cổ tay Ban Họa vừa đỏ lại xanh, sưng lên một mảng, thanh âm cũng thay đổi: “Có đau không, có bị thương xương cốt không?”

Vân Khánh Đế liếc mắt nhìn Thái Tử, Thái Tử bước tới chỗ Ban Hoài đang đảo quanh Ban Hoa:  “Hầu Gia, việc này trách ta, không ngăn nhị đệ lại…”

“Nhị Hoàng Tử?!” Ban Hoài quay đầu nhìn chằm chằm Tưởng Lạc, biểu lộ trên mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng hai vai xụ xuống, nói với Vân Khánh Đế: “Bệ hạ, vi thần vô năng, thuở nhỏ văn võ không thành, mất hết mặt mũi hoàng thất, Nhị Hoàng Tử không thích hai cha con vi thần, sai tại vi thần, không liên quan Nhị Hoàng Tử. Tiểu nữ bước đi không cẩn thận, đụng phải cánh tay, vi thần đưa nàng về trị liệu.”

Vân Khánh Đế biết Ban Hoài nói lời này, là vì giữ gìn thanh danh cho lão nhị, chuyện này không khỏi khiến ông nhớ tới khi còn bé. Có một năm ông không cẩn thận làm bể vật phụ hoàng thích, khi đó phụ hoàng vốn có tâm tư phế Thái Tử, cho nên ông vô cùng sợ hãi, không nghĩ tới Ban Hoài biểu đệ đứng ra thay ông gánh nỗi oan ức này.

Về sau ông cảm tạ Ban Hoài, Ban Hoài lại nói mình bị rầy vài câu cũng không có việc gì, chỉ cần Thái Tử ông không có việc gì thì tốt.

Đã nhiều năm như vậy, Ban Hoài không đề cập tới chuyện đó, mà thời gian dần qua ông cũng quên đi, nhưng hôm nay nghe Ban Hoài nói lời này, đột nhiên ông liền nghĩ tới buổi chiều hôm ấy Ban Hoài thay ông gánh tội.

“Biểu đệ ngươi không trách hắn, trẫm lại không thể không phạt hắn. ” Vân  Khánh Đế giận tái mặt nói với Nhị Hoàng Tử: ” Nếu như ngươi đã học lễ nghi không tốt, thì về cung chép sách đi, trước khi tết đến không được xuất cung.”

Thân là một Hoàng Tử trưởng thành, lại phải chép sách học lễ nghi đức hạnh, đây đối với một Hoàng Tử mà nói, đơn giản như đánh vào mặt hắn ta.

Nhị Hoàng Tử xém chút bị tức điên, hắn ta và Ban Họa đến tột cùng ai mới là hài tử Phụ Hoàng?!


Cha con Ban gia thu nhận ánh mắt áy náy của Hoàng Đế và Thái Tử xuất cung, chờ trở về Ban gia, Ban Họa mới lắc lắc cánh tay, quét qua ủy khuất cùng đáng thương trước đó, uống trà Ban Hằng tự tay rót: ” Tên Tưởng Lạc này nếu không phải Hoàng Tử, ta định tìm người trùm bao tải hắn, đánh giết hắn.”

Âm Thị cầm một hộp dược cao tới, một bên thay Ban Họa thoa thuốc, vừa nói: “Cánh tay đã xanh, còn muốn làm gì?”

Cũng không biết da thịt toàn thân nha đầu này giống ai, vừa trắng vừa mềm, nhẹ nhàng chạm thử liền lưu lại dấu vết. Nếu đây là thiên kiều vạn sủng nuôi còn tốt, đợi năm năm sau làm thế nào đây.

“Không đúng, phụ thân, tỷ, hai người náo loạn một trận như thế, làm sao còn giúp Tưởng Lạc che giấu?” Ban Hằng không hiểu nhìn Ban Họa, tỷ hắn là người có cừu tất báo, không thể báo thù liền mang thù cả đời, không giống người lấy ơn báo oán cho lắm.

“Trong hoàng cung không có bí mật.” Âm Thị buông dược cao xuống, phì cười nói: ” Trừ phi đem toàn bộ cung nhân trong Đại Nguyệt cung diệt khẩu, chuyện này  sớm muộn cũng sẽ truyền đi.”

Gần đây Nhị Hoàng Tử càng ngày càng làm ầm ĩ, người ủng hộ Thái Tử đã sớm ngồi không yên, lại làm sao có thể bỏ lỡ nhược điểm tốt như vậy.

Quyền lợi trước mặt, huynh đệ đồng bào hoàng thất tính là gì?

Ban Hằng hít sâu một hơi: ” Hoàng Thượng sẽ không hoài nghi là chúng ta làm chứ?”

” Vừa rồi  chúng ta mời ngự y không phải đã nói tỷ con không cẩn thận ngã rồi sao?” Âm Thị nói mây trôi nước chảy: ” Bên này chúng ta không cẩn thận, những thứ khác bên kia không liên quan chúng ta.”

Phủ Thành An Bá, quản gia đổi cho Dung Hà một chén trà, nghĩ đến Bá gia đã xem sách rất lâu, nhân tiện nói: “Bá gia, vừa rồi có thuộc hạ bên ngoài nghe được một tin đồn liên quan đến Nhị Hoàng Tử.”

“Tin đồn gì?” Dung Hà cũng không ngẩng đầu lên, vị Hoàng Tử này từ trước đến nay không thể yên tĩnh, truyền ra tin tức gì cũng không có gì kỳ lạ.

“Nghe nói Nhị Hoàng Tử ở cửa Đại Nguyệt Cung, đẩy gãy tay Phúc Nhạc Quận Chúa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.