Đọc truyện Ta Chỉ Muốn Bán Bánh Bao – Chương 50: Bánh Bao Thịt Tề Thái 2
– —————
Vì cây tề thái là rau dại nên hơi mang theo vị sáp, trước tiên Khương Cẩm rửa qua nước, sau vò sạch, sau đó thái nhỏ ngâm vào nước.
Bên kia lại chọn thịt heo hơi nhiều mỡ một chút, băm nhuyễn, thêm gừng, hành băm, bột tiêu, nước tương, rượu, gia vị cùng một chút đường, quấy đều theo một chiều, chờ thịt vừa tới, đem tề thái bỏ vào, tiếp tục trộn theo một chiều.
Trộn xong, để yên nhân đã hoàn thành một thời gian, chờ cho nhân thịt thấm vào nước tương cùng vị cây tề thái.
Lúc bao bánh, bởi vì cây tề thái thô ráp, nên bao ít hơn một chút so bánh bao rau hẹ hay cải trắng.
Khương Cẩm đơn giản bao bánh bao thành hình lá liễu, như vậy bao thành bánh bao hình dạng thon dài, đối với đồ ăn nhân tề thái, ngược lại vừa miệng hơn.
Quả nhiên bánh bao hấp xong vị mượt mà, thịt cùng cây tề thái dung hợp thành mỹ vị, không những không mất đi phing vị độc đáo của cây tề thái, cũng không làm hương vị của tề thái che đi mùi hương của thịt heo, lại còn mềm mại mang theo mùi hương của bột da bánh bao.
Trừ bỏ một bộ phận người không thể ăn được vị cây tề thái, còn lại gần như ai cũng thích.
Bởi vì trước đó có chuyện bánh bao thi sĩ nổi tiếng một thời, còn có người tốt làm riêng thơ về bánh bao tề thái.
Gần đây bởi vì chuyện ân khoa, văn nhân tới ăn cũng nhiều, nhất thời lời khen truyền ra, vậy mà có không ít người nghe tiếng mà đến tiệm bánh bao Khương thị ăn bánh bao tề thái, vậy là thành phong trào.
Đương nhiên phong trào này cũng chỉ lưu hành ở nhà bình thường, những gia đình giàu có nuôi đầu bếp tại nhà kia cũng không cho đầu bếp nhà mình làm, mà đều sai người đến mua.
Tiểu điếm này của Khương Cẩm phô bày ngoài phố, người tôn quý như bọn họ mới không ngồi tại đó mà ăn.
Mặc kệ nói như thế nào, Khương Cẩm cũng nhờ vậy mà cũng nổi bật một hồi, bánh bao tề thái mỗi ngày lượng cung cấp là 150 cái, bán hết rồi thì khách phải mua loại khác.
Bánh bao tiệm Khương Cẩm tuy rằng không có quá nhiều chủng loại, nhưng mùi vị quả thật rất tốt, cho nên buôn bán cũng rất tốt, có thể nói đã tạo nên một tầng lớp mới.
Đương nhiên Khương Cẩm cũng mệt mỏi hơn trước nhiều, vốn dĩ nàng không cần xuống bếp hỗ trợ, trong khoảng thời gian này cũng bắt đầu hỗ trợ.
Tưởng Nhị thật ra muốn tới mua bánh bao tề thái, nhưng mà số lượng có hạn, hắn đến chậm nên không mua kịp, bánh đã bị bán hết.
Khương Cẩm liền cho hắn đi cửa sau, dự định đưa hắn 10 cái.
Khương Cẩm cảm thấy có chút kỳ quái vì khoảng thời gian này không thấy hắn tới, nhận tiền đặt cọc xong thì hỏi nhiều hơn 1 câu “Tưởng Nhị ca, trong khoảng thời gian này huynh có phải có chuyện gì không? Sao lâu như vậy mới ghé lại đây?”
Tưởng Nhị nhìn đôi mắt to chớp chớp của Khương Cẩm, vô cùng hối hận trước đây mình mắt mù cảm thấy vị này thích hợp làm lão bà.
Đáng tiếc lời này không thể nói với Khương Cẩm, nên hắn chỉ cười nói “Có chút chuyện cần phải rời kinh, không phải kẻ bất tài này đã trở lại rồi sao.”
Khương Cẩm cũng không nghĩ nhiều, Tưởng Nhị là thị vệ của hoàng tử, rời kinh hành sự là chuyện bình thường.
Nghĩ một chút nàng lại đưa cho Tưởng Nhị một hủ thịt vụng chính mình xoay.
“Trộn vào mỳ, cơm hay là ăn chung với màn thầu đều ngon.
Khi nào huynh đi công tác có thể mang theo, chung quy vẫn ngon hơn so với dưa muối.”
Tưởng Nhị nhìn bình thịt vụn nhỏ, tỏ vẻ miễn cưỡng nhận lấy.
Tuy rằng đây là tâm ý của Khương cô nương, nhưng cho dù hắn có nhận lấy, cũng chưa chắc có thể giữ trong tay hắn đâu.
Quả nhiên đêm đến, bữa tối của Thất hoàng tử liền nhiều thêm một đĩa thịt tương, ăn cháo, ăn cơm, ăn mỳ quả nhiên đều rất ngon, Thất điện hạ còn dung nhiều hơn một chén cháo.
Kỳ thực thịt vụn này là sản phẩm phụ luc Khương Cẩm làm bánh bao tương thịt.
Nàng là người tính tình nghiêm túc, hơn nữa vì thanh danh của cửa hàng, càng phải cẩn thận hơn.
Bởi vậy thí nghiệm rất nhiều loại hương vị làm thịt tương, ăn làm sao mà hết.
Ngoại trừ Huệ Ninh sư phụ không ăn mặn, ngay cả thôn trưởng Tuyền Thủy thôn và Tra gia phu thê giúp Khương Cẩm trồng rau đều được một hũ.
Khương Cẩm còn cố ý thay đổi các loại hương vị tương, vừa rồi định ra loại bánh bao tương thịt phối theo tỉ lệ và khẩu vị cụ thể.
Trừ cái này ra, Khương Cẩm còn định ra 2 loại mới là tương thịt miến bánh ba và bánh bao thịt rau cần.
Thịt vụn và miến ăn cùng nhau luôn rất ngon, mà phối hợp cùng bánh bao hương vị cũng thập phần cao cấp.
Khương Cẩm còn kéo dài danh sách chủng loại mới là dưa chua tương thịt miến bánh bao, bất quá bởi vì tỷ lệ dưa chua còn chưa xác định nên không đẩy ra bán.
Lúc này tuy không có nhà ấm, nhưng thật ra có thể cải tiến vườn ươm, rau cần mùa đông gieo giống, ăn tết xong sẽ bắt đầu sinh trưởng, tháng 2, tháng 3 vừa lúc đưa ra thị trường
Chờ cây tề thái tiêu thụ giảm vì hết mới lạ, Khương Cẩm liền đem hai loại bánh mới này ra bán.
Bánh bao tương thịt không cần phải nói, người thích ăn thịt gần như không thể cự tuyệt, bánh bao rau cần cũng thực mới mẻ, rau cần mùa xuân non mịn, không có nhiều rễ, ngược lại thích hợp làm nhân.
Mà rau cần thuộc về mùa xuân, mới mẻ, thanh mát cũng trung hòa được bánh bao thịt dầu mỡ, thích hợp cho người có khẩu vị thanh đạm.
Bởi vậy sinh ý của Khương Cẩm trận này vẫn luôn không tồi, tiền lời một ngày có thể khoảng 7,8 lượng.
Sau hai tháng lại tích cóp ra được 2-300 lượng, Khương Cẩm liền chuẩn bị mở cửa hàng mới.
Mà lúc này phu thê Tôn lão đại phu rốt cuộc cũng trở lại kinh thành, hai vợ chồng già không chỉ về một mình, còn mang theo cháu trai cháu gái.
Sau khi nghỉ ngơi 1 ngày, Tôn lão gia tử mời Khương Cẩm đến ăn cơm, bất quá lúc ông đi đến trước cửa hàng Khương Cẩm quả thật bị chấn kinh rồi.
Truyện được edit tại Page Người Hạnh Phúc
Như thế nào lại rộn ràng nhốn nháo nhiều người như vậy? lại còn thường xuyên có người cưỡi ngựa lớn hoặc ngồi kiệu đến mua bánh bao?
Không phải Khương Cẩm bán bánh bao sao? Chẳng lẽ thành mở tửu lâu rồi?
Ông mang theo do dự vào cửa hàng, Khương Cẩm không ở đại sảnh, Liễu Diệp thì đang tính tiền, còn có thiếu niên choai choai đang hỗ trợ, từ trong bếp mang ra hoặc canh hoặc bánh bao.
Liễu Diệp thấy Tôn lão đại phu vô cùng kinh hỉ, vội cười nói “Tôn lão gia tử ngài trở lại rồi? Ta đi gọi cô nương tới”
Nói xong liền chạy đi, lát sau Khương Cẩm từ sau bếp ra tới, vẫn mặc thân nam trang, nàng ghét bỏ váy áo không tiện làm việc.
Tôn lão đại phu thấy nàng như vậy, trước tiên thở dài “Bộ dáng này của ngươi là thật sự không tính chuyện lấy chồng?”
Khương Cẩm cười nói “Ai da, sư phụ, người không thể thấy ta thì không nói mấy chuyện mất hứng này được sao? Liễu Diệp châm trà.
Sư phụ, nếu không hay là ăn một chút gì đi, chỗ này của con có vài loại bánh bao ngài cũng chưa thử qua đâu.”
Tôn lão gia tử nhìn khách nhân ăn ngon ngọt quả thực muốn nuốt nước miếng, nhưng ngẫm lại còn 1 canh giờ là đến cơm trưa, ông còn chuẩn bị mời Khương Cẩm qua ăn đó, liền đè xuống tâm tư.
Khương Cẩm gặp Tôn lão gia tử thật ra thập phần vui vẻ, nàng bên này kì thật cũng không có mấy người than cận, Liễu Diệp, Tôn lão phu thê, Huệ Ninh sư phụ, nhiều lắm cũng chỉ thêm Triệu Nhị, Tưởng Nhị, Vệ Tam lang.
Bởi v Tôn lão gia tử mời nàng ăn cơm, nàng liền vui vui vẻ vẻ phân công cho Liễu Diệp một chút, rồi đi theo ông đến y quna1.
Liễu Diệp còn phải chờ đến lúc ăn cơm mới qua sau, rốt cuộc không thể bỏ tiệm được.
Khương Cẩm đối với Trần tam tẩu cùng Tống đại tẩu đều không quá tin tưởng.
Ra khỏi cửa, Tôn lão đại phu liền nhịn không được hỏi Khương Cẩm những chuyện đã xảy ra trong quãng thời gian này.
Chung quy biến hóa quá lớn, mới qua bao lâu, sinh ý của Khương Cẩm lại rực rỡ như vậy.
Khương Cẩm vừa đi vừa nghĩ chuẩn bị nói như thế nào, ai biết mới vừa đến đầu phố Tôn gia y quán kia, ở rất xa liền trông thấy người quen ở cửa y quán.
– ———-Chap 48-hoàn———————.