Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào

Chương 17: Chọc người trong vô hình!


Đọc truyện Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Làm Thần Hào – Chương 17: Chọc người trong vô hình!

Rượu màu vàng nhạt, bọt khí liên tục nổi lên trong ly rượu.

Lâm Nhàn bưng ly rượu lên, ngửi ngửi, một cỗ mùi trái cây nhàn nhạt tức khắc tràn ngập chóp mũi.

Nhắc tới cũng kỳ quái, nguyên liệu sản xuất Champagne là nho, nhưng trong ly rượu này thế mà lại có đến mấy loại mùi trái cây.

Nhan Tiểu Mạn cũng học bộ dáng ngửi ngửi của hắn, không khỏi thốt lên “Quả nhiên có mùi trái cây, ngửi rất ngon.”

Trước kia cô cho rằng mùi rượu hẳn rất khó ngửi, không nghĩ tới rượu này có mùi hệt như nước trái cây vậy.

Tần Lam giơ ly rượu lên, mở miệng nói: “Nhờ hồng phúc của cậu, lần đầu tiên uống át bích. Lâm Nhàn, kính cậu một ly!”

Nghe vậy, An Nhiễm cùng Nhan Tiểu Mạn đều giơ ly rượu lên.

“Mọi người vui vẻ là được rồi!”

Lâm Nhàn mỉm cười, cụng ly với ba người, sau đó uống một hớp nhỏ.

Rượu vào bụng, đầu tiên là cảm giác chua xót, sau đó ngay sau đó liền cảm giác được một tia cay đắng, cuối cùng cay đắng biến mất, trong khoang miệng chỉ còn sót lại cảm giác sảng khác.

Rất hợp với bọt khí trong rượu, tạo cho người ta cảm giác hết sức nhẹ nhàng khoan khoái.

Đắt quả thật có lý do, xác thực dễ uống hơn rượu ngâm rất nhiều lần.

Thưởng thức rượu ngon, nhìn cảnh đêm, hưởng thụ gió đêm, bên người còn có mỹ nữ làm bạn, Lâm Nhàn cảm thấy hết sức hài lòng.

Mình muốn chính là cuộc sống không buồn không lo này.


Một ngụm rượu vào bụng, Nhan Tiểu Mạn hơi đỏ mặt, dưới tác dụng của cồn, cô vậy mà chủ động nắm chặt tay Lâm Nhàn đang đặt ở dưới bàn.

Lâm Nhàn mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn của Nhan Tiểu Mạn.

Hai bàn tay đùa giỡn dưới bàn vô cùng thú vị.

Tần Lam đặt ly rượu xuống, nhíu mày: “Sao tôi lại cảm giác không khác mấy với hương vị Champagne bình thường.”

“Champagne chính là như vậy, người bình thường rất khó nhận ra khác biệt. Champagne đỉnh cấp truy cầu sự hoàn mỹ, mặc dù ưu tú cách hoàn mỹ rất gần, nhưng rốt cuộc vẫn chênh lệch, chỉ người chân chính yêu rượu mới có thể nhận thấy sự những điểm khác biệt ít ỏi đó.”

Mặc dù An Nhiễm đang giải thích cho Tần Lam, nhưng ánh mắt cô lại đặt trên người Lâm Nhàn, dường như trong lời nói còn ẩn chứa vài phần thâm ý.

Lâm Nhàn hơi có điều suy nghĩ, chẳng hiểu sao hắn luôn cảm giác An Nhiễm đang tán tỉnh mình, thế nhưng thần sắc đối phương lạnh nhạt, ánh mắt thanh tịnh, nhìn không ra bất kỳ điều dị thường nào.

Ngẩng đầu nhìn lại, An Nhiễm đang trò chuyện với Tần Lam.

Cmn!

Phụ nữ này thật lợi hại, chọc người trong vô hình!

Ngũ quan An Nhiễm rất tinh xảo, mang theo một loại khí tức chất phác thiên nhiên, nếu nhìn thoáng qua sẽ cảm thấy rất thanh thuần, thế nhưng nhìn vài lần rồi thì sẽ cho cảm giác rất quyến rũ.

Mỹ nữ vừa có nhan trị đẳng cấp vừa có khí chất mâu thuẫn làm Lâm Nhàn không khỏi nhớ tới một vị minh tinh Hong Kong.

Chung Sở Hồng!

Chẳng cần dựa vào trang điểm hay ăn mặc mà vẫn toát ra sự vũ mị từ trong ra ngoài, quả thực giống Chung Sở Hồng như đúc.

“Đến Ma đô nhiều lần như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên mình thưởng thức phong cảnh từ góc độ này, thật đẹp!”

Thổi gió đêm, Nhan Tiểu Mạn không khỏi cảm thán.

Lâm Nhàn nắm chặt tay Nhan Tiểu Mạn, bưng ly rượu lên cười nói: “Một ly này kính Chị Lam, cảm tạ Chị Lam mang bọn em tới đây, giúp bọn em có thể thưởng thức được cảnh đêm đẹp như vậy.”

“Không cần khách khí!”

Tần Lam cụng ly với hắn, uống một hơi cạn sạch.

Tần Lam vừa cầm một miếng dưa hấu vừa hỏi: “Lâm Nhàn, cậu đăng ký vào trường đại học nào?”

“Kim Lăng, đại học Kinh tế Tài Chính!” Lâm Nhàn đáp.

Tại sao lựa chọn Kim Lăng đại học Kinh tế Tài Chính, cần phải nói sao?

Nữ sinh ở Nam tài đều là nhân tài, nói chuyện dễ nghe, nhan trị lại cao, nam sinh đều siêu thích nơi này.


Tần Lam gật đầu: “Kim Lăng cách Ma đô không xa, sau này có thời gian thì thường xuyên tới chơi.”

“Tiểu Mạn học ở Phục Đán, sau này đương nhiên em sẽ phải thường xuyên tới đây, đến lúc đó chị Lam đừng ngại phiền phức là được.” Lâm Nhàn cười nói.

Nhan Tiểu Mạn không thay đổi thần sắc, nhưng bàn tay nhỏ dưới bàn lại nghịch ngợm cào mấy lần vào lòng bàn tay Lâm Nhàn.

“Sao lại phiền phức chứ! Đi theo đại lão ăn nhờ ở đậu là phúc mà, đến lúc đó chỉ sợ các em chê bà chị này phiền phức thôi.” Tần Lam cười hì hì nói.

Theo thời gian trôi qua, khách trong quán bar lộ thiên càng ngày càng nhiều, bầu không khí dần dần trở nên náo nhiệt lên.

Hai chai át bích uống xong, Lâm Nhàn hỏi: “Có muốn uống thêm một chút không?”

“Không cần!”

Tần Lam khoát tay, lắc đầu: “Đêm nay đã rất tận hứng, nếu uống nữa thì ngược lại mất ý nghĩa. Đi thôi, nên về rồi!”

Lâm Nhàn gật đầu, bốn người đứng dậy, vào thang máy rời khỏi quán bar.

Trải qua hai giờ trong bar, tình cảm giữa Nhan Tiểu Mạn và Lâm Nhàn đã kịch liệt ấm lên.

Nữ sinh tuổi này chính là như vậy, một khi xuyên phá tầng giấy ngăn cách kia, vậy mọi thứ đều sẽ trở nên thuận theo tự nhiên.

Trước đó Nhan Tiểu Mạn rất ngượng ngùng, thế nhưng hiện tại cô đã dám tay trong tay với Lâm Nhàn ngay trước mặt mọi người.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Tần Lam muốn về sớm, cô sợ nếu tiếp tục uống, rất có khả năng đêm nay Nhan Tiểu Mạn sẽ cùng Lâm Nhàn trở về khách sạn…

“Chị Lam, mọi người trở về bằng cách nào? Gọi taxi sao?” Lâm Nhàn hỏi.

Mặc dù Champagne không nặng nhưng chí ít cũng có hơn 20 độ, mấy người đều không say, tuy nhiên để phòng ngừa vạn nhất, tốt nhất là không nên lái xe.

“Không cần gọi taxi, tôi gọi điện thoại nói cha tới đón là được.” Tần Lam dứt lời, đưa mắt nhìn sang An Nhiễm, hỏi: “An Nhiễm cũng đi cùng chúng tôi!”

“Không cần làm phiền chú, mình gọi taxi về. Thân yêu, lần sau có dịp lại gặp.”


An Nhiễm vung mái tóc, hướng về phía Lâm Nhàn, cười nói: “Lâm tiểu đệ, cám ơn cậu chiêu đãi, hẹn gặp lại! Tôi đi trước!”

An Nhiễm nói xong liền đi khiến Tần Lam hơi ngạc nhiên.

Dựa theo tính cách của An Nhiễm, Tần Lam cứ ngỡ tối thiểu nhất phải thêm Wechat Lâm Nhàn, không ngờ An Nhiễm cứ đi như thế.

“Lâm Nhàn, cậu thì sao?” Nhan Tiểu Mạn đỏ mặt, mắt say lờ đờ lộ ra vài phần thân thiết.

Lâm Nhàn cười nói: “Mình tản bộ về khách sạn là được rồi, dù sao cũng không xa, vừa vặn thuận tiện đi dạo chợ đêm một vòng.”

“Về khách sạn nhớ phải nhắn tin cho tôi!”

Nhan Tiểu Mạn rất không muốn buông tay, trước khi đi còn cố ý dặn dò.

“Tốt, hai người cũng chú ý an toàn, tôi đi về trước.”

Lâm Nhàn khoát tay, đi về phương hướng khách sạn.

Bên trong xe taxi.

An Nhiễm nhìn điện thoại, rơi vào trầm tư.

Tấm hình trên điện thoại chính là cái đồng hồ Vacheron Constantin Overseas của Lâm Nhàn, phía dưới ghi rõ ràng giá bán: 224.000!

Một lát sau, An Nhiễm cất điện thoại di động, khóe miệng nở nụ cười, “Lâm Nhàn? Thật là con rùa vàng thú vị!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.