Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 4: Phương Nhược Tích


Đọc truyện Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game – Chương 4: Phương Nhược Tích

Tu luyện Nguyên Khí quyết chính là việc vô cùng quan trọng trong hệ thống giáo dục ở Liên bang Trái Đất, bình thường ngoài chương trình thi đại học, còn có một mục khảo thí thực lực chuyên môn.

Bởi buổi khảo thí thực lực này có tính nguy hiểm nhất định, cho nên cũng không yêu cầu tất cả các học sinh đều phải tham gia, mà thành tích thực chiến cũng không phải tính trong tổng điểm thi đại học, có tham gia hay không đều là do tự nguyện báo danh. Có điều, với một số học viện đặc thù, đều có yêu cầu thành tích nhất định trong kỳ khảo hạch này.

Mười năm gần đây, càng ngày càng có nhiều học viện nổi danh đem tiêu chuẩn khảo thí thực chiến vào trong phạm vi tuyển sinh.

Đương nhiên, ai đó muốn hướng tới một số công việc liên quan tới Lĩnh vực dị thứ nguyên, khảo khí thực chiến lần này là một nước cờ đầu không tệ.

Mặc dù Chu Văn có khả năng thu được Thứ Nguyên kết tinh từ trong trò chơi trên điện thoại, căn bản không cần đi Lĩnh vực dị thứ nguyên mạo hiểm, thế nhưng hắn vẫn muốn tham dự kỳ khảo thí này, đồng thời cũng muốn tiến vào một số học viện đặc biệt để học tâm, hơn nữa, sau này cũng kiếm công việc liên quan tới Lĩnh vực dị thứ nguyên.

Nếu như Chu Văn hắn mà không có bất cứ công việc nào liên quan tới dị thứ nguyên, cũng không có con đường thu thập Thứ Nguyên kết tinh chính thống, như vậy hắn sẽ rất khó để nói tại sao bản thân có thể tiến hóa trưởng thành nhanh như vậy, cũng rất khó nói nguyên nhân thu được Phối sủng các thứ.

Đại ẩn ẩn tại thị, một viên kim cương, chỉ có ẩn trong mỏ thủy tinh mới không khiến người chú ý.

Dù Chu Văn hắn không muốn đi dị thứ nguyên mạo hiểm, nhưng nhất định phải có công việc tương quan, ít nhất cũng phải có một con đường thu hoạch những tài liệu trong dị thứ nguyên, như vậy, về sau khi hắn sử dụng hàng loạt Thứ Nguyên kết tinh, mới không làm cho người khác hoài nghi.

Khảo thí thực chiến cũng không phải chiến đầu một mình, mà là bốn người tạo thành một tiểu tổ tiến hành chiến đấu, ngoại trừ năng lực chiến đấu cá nhân, năng lực hợp tác đoàn thể, năng lực lãnh đạo… đều ảnh hưởng tới thành tính cuối cùng.

Nếu trong thực chiến, chỉ có một mình người đi tới cuối cùng, ba người khác hoặc rời khỏi khảo thí sớm, hoặc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, như vậy dù ngươi thể hiện rất tốt, có thẻ thu được điểm cao, nhưng điểm số cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Trước kia, thanh danh của Chu Văn ở trường cũng không quá tệ, thực sự là một đồng đội lý tưởn, thế nhưng một tháng vừa qua, hình tượng cùng danh dự của hắn đều trượt dốc không phanh, năng lực cũng khiến người hoài nghi cực lớn.


Nếu học sinh bình thường tìm hắn kết tổ đội, còn có thể hiểu được. Nhưng người có năng lực trùng kích vị trí đệ nhất khảo thí như Phương Nhược Tích lại tới tìm hắn, dường như cũng không cần thiết lắm a.

Trước đó, Chu Văn hắn nổi danh nhờ tu luyện “Khổ Thiền”, nói đến thực lực, trong trường cũng có một số học sinh dưới mười sáu tuổi luyện ra Nguyên khí, chỉ có điều, bọn hắn không tự thân tu được như Chu Văn, ít nhiều đều hấp thụ qua Nguyên khí kết tinh làm phụ trợ tu hành.

– Vì sao muốn tổ đội với ta?

Chu Văn hứng thú nhìn Phương Nhược Tích.

Phương Nhược Tích cùng Chu Văn đối mặt, ánh mắt Phương Nhược Tích trong veo lãnh lẫm như suối băng không nhiễm bụi trần.

– Ta muốn tận lực tranh thủ được điểm cao, cho nên cần đồng đội đủ mạnh, mà ngươi, có thực lực như vậy.

Phương Nhược Tích bình tĩnh nói.

– Đồng đội đủ mạnh? người ngươi nói là ta của tháng trước hả?

Chu Văn nói.

Ánh mắt Phương Nhược Tích sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào Chu Văn, ngữ khí vẫn kiên định:


– Trong mắt của ta, Chu Văn chính là Chu Văn, chưa bao giờ thay đổi, trong trường này, ngươi, là người duy nhất có thể để ta coi là đối thủ.

Chu Văn hơi ngẩn ra, hắn không nghĩ tới, Phương Nhược Tích lại coi trọng hắn như vậy, không khỏi sinh mấy phần cảm giác cổ quái.

– Ngươi nói như vậy, còn An Tĩnh thì sao?

Chu Văn tự giễu nói, mặc dù hắn không thèm để ý chuyện An Tĩnh từng đánh bại hắn, tuy nhiên lại không thể không thừa nhận, An Tĩnh mạnh hơn hắn nhiều lắm.

Phương Nhược Tích thở dài nói:

– Cho nên ta mới nói, ngươi là người duy nhất trong trường này khiến ta coi là đối thủ. An Tĩnh, vốn không thuộc về nói này, nàng cũng sẽ không thi đại học ở đây.

– Ngươi có ý gì?

Chu Văn hơi ngẩn ra.

– Ngươi chưa biết sao? Nàng ta đã chuyển trường.


Phương Nhược Tích dừng lại một chút, lại tiếp tục nói:

– Mặc dù ta không biết lai lịch của An Tĩnh ra sao, có điều có thể khẳng định, nàng ta đã siêu việt Phàm thai, tuổi giống như nàng ta, có thể bước tới bước này, xuất thân tuyệt không đơn giản. Mà thực lực nàng ta mạnh như vậy, lại còn chủ động khiêu chiến ngươi, điều này càng không cần thiết, hơn nữa nàng ta lại đột nhiên rời đi như vậy, khiến ta có cảm giác, nàng ta tới đây chính là muốn đánh ngươi một chầu, ta còn tưởng là ngươi đã sớm biết nàng ta, hơn nữa hai người còn có khúc mắc.

Trước đó, Chu Văn cũng không nghĩ quá nhiều, thế nhưng giờ nghĩ lại tỉ mỉ, thực đúng như là như vậy, thế nhưng hắn có thể khẳng định, trước đó hắn chưa từng gặp An Tĩnh, càng không có khả năng phát sinh khúc mắc với nàng ta.

– Sao có thể, trước kia ta chưa từng gặp nàng ta, càng không có khả năng có quan hệ gì.

Chu Văn cẩn thận nhớ lại, một hồi lâu cũng không nghĩ ra bản thân có thể kết thù gì với An Tĩnh.

– Nói như vậy, là ta nghĩ nhiều rồi.

Phương Nhược Tích không tiếp tục kéo đề tài này, nhìn Chu Văn hỏi:

– Vậy ý ngươi sao?

– Ngươi nguyện ý tổ đội với ta, ta tự nhiên cũng không từ chối ôm đùi.

Chu Văn nhún vai nói.

– Một lời đã định, hai đội viên còn lại ta đã tìm xong, từ hôm nay trở đi, khóa tu luyện buổi chiều hàng ngày chúng ta luyện chung một chỗ, cam đoan khi thực chiến có thể phối hợp đủ ăn ý.

Phương Nhược Tích nhìn đồng hồ trên cổ tay, quay người nói với Chu Văn:


– Tới đi, cũng sắp đến thời gian tu luyện buổi chiều rồi.

Lý Trí cùng Điền Hướng Đông nhìn thấy Phương Nhược Tích đưa theo Chu Văn trở về, không khỏi có chút ngẩn người, bọn hắn biết Phương Nhược Tích muốn tìm đồng đội thứ tư, thế nhưng lại không biết Phương Nhược Tích tìm ai.

Bây giờ nhìn thấy Phương Nhược Tích dẫn Chu Văn trở về, hai người đều có chút nghi hoặc, dù sao biểu hiện hơn tháng qua của Chu Văn, bọn hắn đều nhìn thấy trong mắt.

Tu hành như lội ngược dòng nước, không tiến ắt lùi, đặc biệt là chuyện thực chiến, thường xuyên luyện tập còn khó để nắm được chiến cơ trong thực chiến, mấy ngày không luyện sẽ dẫn tới phản ứng chậm chạp, còn Chu Văn, đã hơn tháng rồi hết chơi lại ngủ, trình độ thực chiến khẳng định không tới đâu.

Tựa như tuyển thủ cách đấu vậy, một thời gian mà không tập luyện, muốn lên đài lại nhất định phải có đủ thời gian huấn luyện khôi phục đã, không ai có thể nằm không mà mạnh lên được.

Hiện tại, cách kỳ thi đại học đã không còn mấy này, coi như Chu Văn có lãng tử hồi đầu, sợ là cũng khó mà khôi phục được trình độ trước đó.

– Nhược Tích, đồng đội thứ tư mà ngươi nói, không phải là Chu Văn chứ? Đùa vậy không khỏi hơi quá đáng nha!

Điền Hướng Đông vuốt vuốt mũi, có chút khoa trương.

– Ta không nói đùa, Chu Văn chính là thành viên thứ tư của tiểu đội chúng ta.

Phương Nhược Tích nghiêm trang nói.

Điền Hướng Đông nhìn Phương Nhược Tích, lại nhìn Chu Văn, thói quen lại đưa tay sờ mũi:

– Nhược Tích, thiên phú của Chu Văn thế nào chúng ta đều biết, thế nhưng dù sao hơn tháng rồi hắn không hề huấn luyện, giờ tập lại từ đầu, sợ là khó có thể khôi phục lại trạng thái trước đó. Mục tiêu của chúng ta là vị trí thứ nhất, chỉ sợ Chu Văn không phải là lựa chọn tối ưu a? nếu không vậy đi, ta có chút giao tình với Trịnh Di, nếu ngươi không tiện mở miệng, vậy để ta đi mời hắn gia nhập đội ngũ của chúng ta?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.