Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game

Chương 29: Mê Tiên Kinh


Đọc truyện Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game – Chương 29: Mê Tiên Kinh

Lịch sử Liên bang, coi trận chiến năm đó là nỗi đau dằn vặt, mà từ đó Tỉnh Đạo Tiên cũng được gọi là Ma Vương. Lúc đó, cường giả cấp Sử thi của Liên bang cũng không nhiều như hôm nay, hai bảy vị, cơ hồ đã là nửa số cường giả cấp Sử thi của nhân loại, lần đó, khiến thực lực cả nhân loại lui lại ít nhất mười năm.

Chu Văn nhìn chằm chằm vào lão nhân trước mắt, hắn thực không có cách nào để liên hệ lão nhân bệnh tật này với Ma Vương khủng bố trong truyền thuyết.

– Ngươi là Ma Vương Tỉnh Đạo Tiên?

Chu Văn cũng không hoảng hốt vì bị giam cầm, bởi hắn biết, có hoảng hốt cũng không có tác dụng.

– Hiện tại ngươi đã chịu tu luyện sao?

Tỉnh Đạo Tiên tự tiếu phi tiếu, nhìn Chu Văn nói.

– Chịu.

Chu Văn trả lời không chút do dự, hắn cũng không muốn chết trong tay Đại Ma đầu này.

Tỉnh Đạo Tiên nghe Chu Văn trả lời, híp mắt nhìn hắn nói:

– Ngươi ngoài miệng nói chịu, nhưng nội tâm lại không muốn, coi như lấy được, chỉ sợ ngươi cũng sẽ không tu luyện.

“Tên này có bệnh không vậy?” Chu Văn thầm nghĩ: “Đương nhiên ta sẽ không luyện, nếu Thiên Ma chân giải kia thực sự là Nguyên Khí quyết của Đại Ma đầu nhà ngươi, nếu ta luyện, chính phủ Liên bang lại nghĩ ta với ngươi có quan hệ, chẳng phải ngay cả ta cũng bị truy nã cùng.”


Tỉnh Đạo Tiên trầm ngâm một hồi, ánh mắt liền sáng lên, tựa như nghĩ đến điều gì đó, thu lại máy tính vào trong ngực, lại lấy ra một thứ khác.

Đó là một hộp kim loại mà tím, có chút giống như dùng tử đồng chế thành, thế nhưng lại không sáng bóng như tử đồng, lại có chút ảm đạm ánh kim.

Hộp kim loại vuông vức, chỉ lớn chừng bao thuốc lá, thoạt nhìn nhỏ nhắn đẹp đẽ, trên hộp, còn khắc hoa văn cổ quái hỗn loạn, chính giữa là một hàng ba chữ.

“Mê Tiên Kinh”

Chu Văn hắn nhận ra ba chữ, nhưng lại không biết ba chữ này có ý gì.

Lão nhân cầm hộp kim loại tới trước mặt Chu Văn, dùng ngón tay mở nắp trên nhất, lúc này Chu Văn mới phát hiện, cái kia vốn không phải là hợp, mà là từng mảnh từng mảnh kim loại nối tiếp nhau, tựa như từng tấm danh thiếp xếp chồng lên nhau.

Mảnh kim loại màu tím rất mỏng, tất cả chừng mười ba tấm, mỗi tấm đều khắc rất nhiều chữ nhỏ, bởi vì chữ quá nhỏ, nên Chu Văn cũng không thể xem cụ thể trên đó là gì.

Tỉnh Đạo Tiên mở tấm kim loại màu tím, nhưng cũng không nhìn chữ bên trên, chỉ lay lay trước mắt Chu Văn, lần nữa chồng lại, biến thành một khối kim loại lớn chừng bao thuốc, sau đó đặt vào tay Chu Văn.

– Trên này là một bộ Nguyên Khí quyết, rất thú vị, ngươi cầm về từ từ tu luyện đi.

Tỉnh Đạo Tiên cười quỷ dị, hàm răng trắng hếu, Chu Văn nhìn mà có chút sợ hãi.

Tỉnh Đạo Tiên cầm Mê Tiên Kinh nhét vào tay Chu Văn, sau đó mang theo thân thể cong cong, ho nhẹ mấy tiếng, từng bước rời đi, rất nhanh liền biến mất.

Đến lúc này, Chu Văn mới cảm thấy lực lượng áp bách trên người tiêu tán, lần nữa lấy lại quyền khống chế thân thể, nhìn thoáng qua hướng biến mất của Tỉnh Đạo Tiên, đã không còn thấy bóng người của đối phương, vội vàng cúi đầu nhìn mảnh kim loại trong tay.

– Sách sử nói Tỉnh Đạo Tiên này tính tình quái đản, làm việc bằng yêu thích cá nhân, hôm nay gặp mặt, quả là như thế.

Tỉnh Đạo Tiên trong truyền thuyết hỉ nộ vô thường, giết người như ăn cơm uống nước, căn bản không hề có quan niệm đạo đức. Chu Văn không tin Tỉnh Đạo Nhân tốt như thế, bèo nước gặp nhau, lại cho hắn một bộ Nguyên Khí quyết cao cấp.

Chu Văn cầm mảnh kim loại, lăn qua lăn lại, cũng không thấy có gì đặc biệt, không mở ra xem, tựa như một gói thuốc bằng kim loại.

Suy nghĩ một chút, Chu Văn cũng không mở xem nội dung của Mê Tiên Kinh, hắn có điện thoại thần bí, lại có Xạ Nhật quyết, định trước trở thành cường giả, căn bản không cần mạo hiểm tu luyện Nguyên Khí quyết của một Đại Ma Đầu Tỉnh Đạo Tiên.

Nắm mảnh kim loại, do dự một chút, Chu Văn vẫn cẩn thận thu vào trong túi áo.


Thứ nhất là sợ Tỉnh Đạo Nhân còn ở gần quan sát, nếu hắn ném luôn, nói không chừng Tỉnh Đạo Tiên sẽ thẹn quá hóa giận mà giết hắn.

Thứ hai, Chu Văn cung không biết trên Mê Tiên Kinh có cơ quan hại người nào không, nếu tùy tiện ném đi, nói không chừng sẽ hại người khác.

Lại nhìn hướng Tỉnh Đạo Tiên rời đi, Chu Văn mới quay người tiếp tục đến siêu thị.

Ngay khi Chu Văn quay người, trên một con đường khác, Tỉnh Đạo Tiên hơi nhếch khóe miệng, quỷ dị cười lạnh:

– Vốn còn thấy ngươi thuận mắt, thuận tay cho ngươi một cơ duyên, không nghĩ tới lại chỉ là một kẻ tục nhân. Trên thế giới này, còn không có ai cự tuyệt Tỉnh Đạo Nhân ta mà còn có thể nhẹ nhàng khoan khoái, Mê Tiên Kinh kia, luyện cũng chết, không luyện cũng chết, muốn trách thì trách ngươi không biết tốt xấu.

Đột nhiên, Tỉnh Đạo Tiên khẽ nhíu mày:

– Nhanh vậy đã đuổi tới rồi?

Dứt lời, Tỉnh Đạo Tiên liền bước vội về một hướng, rất nhanh liền biến mất trong màn đêm.

Chu Văn mới đi không xa, đột nhiên thấy mấy người nhanh chóng bước tới, mấy người đều mặc đồng phục màu đen, thoạt nhìn có chút giống quân phục cảnh sát, thế nhưng lại có chút khác biệt, Chu Văn quan sát tỉ mỉ thêm vài lần, cũng không nhận ra đó là chế phục của lực lượng nào.

Đám người kia có nam có nữ, thoạt nhìn phần lớn đều mới hai mươi ba mươi, người cầm đầu trong đó là một nam nhân chừng ba mươi, khuôn mặt trắng nõn, trên môi còn giữ lại hai chòm râu, dáng người gầy gò, chóp mũi hơi quắp, ánh mắt sắc bén như đao.

– Bạn học, ngươi đi từ phía trước tới, không biết có thế một lão nhân chừng bảy tám chục tuổi hay không?

Đám người kia thấy Chu Văn từ bên đó tới, căn bản không ai liếc mắt nhìn Chu Văn, thế nhưng vừa đi không xa, nam nhân cầm đầu đã đột nhiên ngừng lại, xoay người liếc mắt nhìn Chu Văn, mở miệng hỏi.

– Hình như là có một lão nhân như thế, hắn đi về bên kia rồi.


Chu Văn chỉ hướng mà Tỉnh Đạo Nhân rời đi.

Nam nhân nhìn chăm chú vào Chu Văn, sau đó mới gật gật đầu, nối cảm ơn một tiếng, sau đó mang theo đám nam nữ mặc đồng phục hướng về phía Chu Văn chỉ.

Chu Văn chờ bọn hắn đi xa, lúc này mới quay người bước nhanh, hắn thực sự không muốn bị cuốn vào phiền toái như vậy, lặng yên lên lớp chơi game, mới là sinh hoạt mà hắn hướng tới.

Lúc này thuận lợi tới siêu thị, mua đủ đồ dự trữ, Chu Văn lại trở về nhà, tiếp tục kiếp sống cày quái của bản thân.

Chơi mãi đến một giờ sáng, Chu Văn mới buộc bản thân để điện thoại xuống, nằm trên giường mà ngủ.

Chất lượng giấc ngủ của hắn vẫn luôn không tồi, cái này hắn cũng có quan hệ với thiên phú của hắn, khi hắn học tập có thể nhanh chóng tập trung, mà đi cũng cũng rất dễ chìm vào giấc ngủ, cơ hồ vừa nằm lên giường, không quá ba giây liền có thể ngủ ngon.

Vốn Chu Văn còn nghĩ rằng, bản thân sẽ ngủ một giấc tới hừng đông, thế nhưng hắn mới ngủ đến nửa đêm, đã cảm thấy thân thể hết sức bất thường.

Trước kia khi hắn đi ngủ, trừ phi có người gọi hắn, bằng không hắn nhất định có thể ngủ tới sáng, nhưng hôm nay lại có chút khác, trong gian phòng yên tĩnh tới tiếng kim cũng nghe thấy, thế nhưng Chu Văn lại tỉnh lại.

– ———

Phóng tác: Hắc Ám Chi Vân


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.