Ta Chỉ Là Vật Hi Sinh Nhỏ Bé Mà Thôi

Chương 8: Nam phụ si tình 1


Đọc truyện Ta Chỉ Là Vật Hi Sinh Nhỏ Bé Mà Thôi – Chương 8: Nam phụ si tình 1


“Thiên Thiên, xong chưa con?”
“Xong rồi đây mẹ.”
Bà Vu ngẩn người nhìn Hiểu Thiên. Giống, quá giống người đó. Bà run rẩy nhìn cô. Cô đẹp quá, đẹp giống người đó, như một thiên sứ lạc xuống trần gian vậy. Bà mỉm cười nhìn ra bầu trời, nghĩ: Chị, con của chị và người đó đã lớn thật rồi. Nó rất giống người đó, đẹp như thiên sứ nhưng tính cách của nó lại giống chị. Ngoài cứng trong mềm, khẩu xà tâm phật.
“Mẹ?” Hiểu Thiên khó hiểu nhìn bà rồi lại nhìn bầu trời. Bầu trời có gì sao mà mẹ nhìn ra đó hoài vậy ta? Có UFO hả?
Bà Vu giật mình quay qua nhìn cô, mỉm cười hiền dịu
“Đi thôi con”
“Dạ”
Cuối cùng cũng ra khỏi bệnh viện rồi. Một tháng nhàm chán nhưng cũng thú vị ở bệnh viện cuối cùng cũng kết thúc.

Hiểu Thiên như nhớ ra điều gì đó, quay trở lại phòng bệnh. Nhìn bạn cùng phòng bệnh đang nằm ngủ trên giường. Cô mím môi lại, dù sao cũng chung sống với nhau một tháng, đi cũng phải để lại lời tạm biệt nhỉ? Vả lại nếu không có anh chắc cô nhàm chán đến phát bệnh khi ở một mình trong căn phòng bệnh này.
“Lãnh thiếu…Lãnh Thiên Khanh…Khanh tảng băng, tôi đi nha. Rất cảm ơn trong một tháng này chăm sóc cho tôi…” dù cho anh chọc cho tôi đến phát điên. Câu này cô không dám nói nha. Cô sợ vừa nói xong thì trăm phần trăm cô sẽ được uống trà với Diêm vương nha.
Cô vừa mới tới gần cánh cửa chưa kịp đẩy thì tay bị một lực đạo nào đó kéo lại. Theo quán tính cô quay qua nhìn, trừng mắt nhìn người đàn ông vừa nãy đang nằm trên giường đang nắm chặt tay cô không buông.
“Buông…ưm” Chữ “tay” chưa kịp nói thì bị nụ hôn ôn nhu của anh chặn lại. Môi anh mút lấy môi cô, nhẹ nhàng liếm thỉ.
Một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào
Anh buông cô ra, nhìn cô gái đang ngây người nhìn anh. Anh khẽ vuốt khuôn mặt cô, ánh mắt ôn nhu, thâm tình nhìn cô. Anh mỉm cười nhẹ nhàng:
“Thiên, em là của anh. Nhớ đó, em là của anh. Nghe chưa?”
Cô khẽ đỏ mặt, nhẹ gật đầu rồi bỏ chạy chối chết. Đằng sau còn vang lên tiếng cười đầy vui vẻ của ai đó. Anh thật đáng ghét, đó là nụ hôn đầu của cô đó (HH: Nụ hôn đầu của chị ở kiếp này nhá. Không biết lần đầu của chị giành cho anh nào đây)
Suy nghĩ gì vậy nè? Cô tại sao lại có suy nghĩ như vậy chứ? Cô còn yêu người đó mà dù chính tay cô đẩy người đó sang người con gái khác nhưng cô vẫn yêu anh. Không biết anh sống như thế nào nhỉ? Có hạnh phúc không? Lắc lắc đầu, không nghĩ đến anh nữa. Đi thôi, mẹ đang chờ mình đấy.(Người đó là ai xin mời đọc lại chương 2 và chương 3 nhá. Còn phần tại sao trong trí nhớ của chị là vẫn còn sống thì các chương sau sẽ nói)
Lãnh Thiên Khanh nhìn bóng lưng người con gái đang chạy kia mà lòng ấm áp lạ thường, anh mỉm cười nhẹ. Vật nhỏ em chạy không thoát đâu, anh đã khóa chân em lại rồi. Lại nghĩ đến nụ hôn vừa nãy, chỉ liếm nhẹ bên ngoài thôi mà lại ngọt ngào, mềm mại như vậy không biết bên trong thì như thế nào nhỉ? (HH: Anh thật… LTK: Sao? Có ý kiến? *mắt lạnh nhìn* HH: Hahaha…em nào có…hahahaha…). Thật bực mình chỉ có thể ăn đậu hủ được có chút xíu. Nếu không phải sợ dọa vật nhỏ trốn xa anh thì anh đã biến cô thành người phụ nữ của anh rồi. Hừ…lần sau gặp mặt phải “ăn” nhiều nhiều đậu hủ mới được. Chút xíu vậy chỉ bỏ nhét răng chưa no được. Anh cười tà ác nghĩ.
——Ta là con mèo ngốc nào đó——
Hôm nay trời thật đẹp, Hiểu Thiên ôm Tiểu Bạch đi dạo phố. Hôm nay cô phải mua đồ cho Tiểu Bạch mới được (Tiểu Bạch là con mèo trắng mà mẹ Thiên tặng cho cô, vì tác giả lười suy nghĩ tên hay cho nó nên lấy lông màu trắng của nó làm tên luôn.)
Cô vui vẻ dẫn Tiểu Bạch đi mua sắm, bỏ quên luôn chuyện xảy ra ở bệnh ra sau đầu. Đến một cửa hàng có tên Shop Cat, cô ôm Tiểu Bạch vào trong. Ủa…không có ai à? Cửa hàng gì mà vắng người dị nè.
“Có ai không? Có ai không vậy? Không có ai tôi vào chôm vài bộ đồ được không?” Cô nửa thật nửa giả nói

Cô bước đến chỗ để đồ ăn cho mèo, nhìn nhìn những món đồ ăn có nhãn hiệu nổi tiếng.
“Ôi mẹ ơi, mắc vậy.” Cô hét lên đầy kinh ngạc khi nhìn giá tiền đồ ăn của mèo. Trời, đồ ăn cho mèo mà mắc vậy hả? Thôi thôi, xem thứ khác vậy. Cô chạy đến chỗ quần áo mèo, tùy tiện lấy bộ đồ khác ra xem. F***, đắt vậy. Đắt gấp đôi đồ ăn luôn. Ực, cô có lên chôm vài thứ rồi bỏ chạy hay không? Thôi thôi đi, nhìn cửa hàng sang trọng này chắc giành cho nhà giàu quá. (HH: Giờ chị cũng là nhà giàu mà ==)
” Á…” Cô hét lên khi nhìn thấy bóng dáng người nào đó đang tiến dần đến chỗ cô, hắn bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo như zombie vậy. Không kiềm chế nổi, cô chửi tục “Mẹ nó, anh đi mà không biết phát ra âm thanh gì sao? Tính hù chết tôi à?”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô vừa đúng lúc cô cũng đang trừng hắn. Bốn mắt nhìn nhau, sét đánh ngang bầu trời, những trái tim hồng bay bay xung quanh hắn và cô. Không khí trở lên ám muội
Nhưng…
“Ôi dào…em trai này, lần sau có xuất hiện bất ngờ thì lên làm vài tiếng động để người ta biết nha.” (HH: Câu nói đầu tiên của chị luôn luôn có thể phá phong cảnh lãng mạn. Bái phục bái phục)
Tại sao cô lại gọi hắn là em trai ư? Đơn giản vì cô thấy hắn khuôn mắt hết ư là baby. Lông mi dài, rũ xuống che đi đôi mắt của hắn, mũi cao kiểu người châu Âu, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, làn da thì trắng như Tiểu Bạch nhà cô vậy. Hắn mặc áo sơ mi màu trắng, quần jean đen mang đôi giày Nike trắng đen. Hình như hắn thích màu đen lắm hay sao ý. Nhìn hắn chỉ khoảng 18, 19 tuổi thấp hơn cô 1, 2 tuổi nên cô gọi hắn là em trai nha.
“Em trai này, em là nhân viên ở đây à?”
“Ừ” Giọng nói trầm thấp đầy sức quyến rũ khiến người khác chỉ muốn luân hãm vào trong nhưng rất tiếc với một số người không biết thưởng thức cái đẹp như cô chẳng bao giờ bị luân hãm cả.
“À…này…”

“Vân Diêu”
.
.
.
.
“Em bước vào cuộc đời tôi, xáo trộn cuộc sống của tôi. Em phải chịu trách nhiệm với tôi” Trích câu nói vô sỉ trong ngàn câu nói vô sỉ của Vân Diêu.
�����������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������������


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.