Đọc truyện Ta Chỉ Là Vật Hi Sinh Nhỏ Bé Mà Thôi – Chương 15: Vòng xoáy định mệnh bắt đầu (thịt vụn)
Không biết trong hộp có gì nhỉ? Hiểu Thiên nhìn chằm chằm cái hộp suy nghĩ. Cô thật muốn biết trong hộp có cái gì nha.
Trong hộp là một quyển sổ nhật ký màu đỏ. Toàn thân quyển sổ toàn màu đỏ tươi quỷ dị. Màu đỏ rất giống màu máu, nó khiến cô nhớ lại những cái kết bi thảm các kiếp của “Hiểu Thiên”.
Sau một hồi trừng mắt nhìn nó, cô quyết định mở nó ra. Cô đã chuẩn bị kĩ tinh thần xem bí mật của “Tôn Hiểu Thiên” rồi.
Trang đầu tiên của quyển sổ là Tự bạch bản thân “Tôn Hiểu Thiên”. Chậc, thật không ngờ cô và “Tôn Hiểu Thiên” có chung sở thích như vậy.
“Bốp”
Cô vỗ cái bốp vào trán của mình. Tôn Hiểu Thiên ơi là Tôn Hiểu Thiên, sao ngươi lại dễ quên vậy nhỉ? Ngươi và “Tôn Hiểu Thiên” là một mà. Shit, “Tôn Hiểu Thiên” cô ác lắm. Ném cho tôi vấn đề này rồi hồn bay phách tán mặc kệ tôi, không cho tôi cách giải quyết tên tra nam thì ít nhất cũng cho tôi biết khi nào thì tôi gặp mặt tên tra nam đó chứ.
Ở một nơi nào đó, một mỹ nữ đang nằm thưởng thức bồng lai tiên cảnh này thì…”Hắt xì, tên hỗn đãn nào đang mắng ta. Ta phải giết hắn mới được.”
“Aizz…tiểu thư, hình tượng hình tượng. Xin chú trọng hình tượng đoan trang thục nữ của người.”
Một cô gái khoảng 18 tuổi đang cầm cây quạt quạt cho vị mỹ nữ nào đó tốt bụng nhắc nhở hình tượng của vị mỹ nữ.
“Biết rồi biết rồi, em nói suốt.” Mỗ nữ nào đó phiền chán giật giật khóe miệng. (Hà Hà: Vị mỹ nữ này chắc mọi người đã biết. Vị mỹ nữ: Ngươi nói rất nhiều, mau đi làm việc của ngươi đi. [=.=] Hà Hà: hahahaha…em đi làm việc liền đây)
Nếu Hiểu Thiên ở đây chắc chắn sẽ nhận ra đây chính là “Tôn Hiểu Thiên” hồn bay phách tán. Đương nhiên Hiểu Thiên sẽ không biết vì cô đang rất khó xử với cuốn sổ nhật kí.
Khụ khụ…quay về hiện tại.
Cô đã đọc hết cuốn sổ nhật kí này rồi nhưng nó chẳng có điểm gì đặc biệt cả. Nó ghi chép lại công việc, cảm xúc của “Tôn Hiểu Thiên” mỗi ngày. Ngày gần đây nhất chính là ngày trước khi “Tôn Hiểu Thiên” gặp tai nạn.
Aizz…chẳng thu hoạch được gì cả. Cô nằm vật vã trên giường, đang thiu thiu ngủ.
“Ngày bên em trời đất thật tròn, vùi đầu anh ngủ sâu trong vòng tay êm ái
Ngày yêu em trời đất thật dài, dù anh đi mãi nhưng chẳng thấy mệt nhoài
Ngày lê thê đời cứ vụng về, mà sao tim anh đang thèm yêu đến thế
Đời thênh thang mà cứ vội vàng, tìm đến giây phút em khiến ta ngỡ ngàng
Đời cứ như vòng tròn mình kiếm nhau mõi mòn
Chẳng biết đâu khi quay lưng ta đã chợt tìm thấy
Đừng bước đi vội vàng, đừng cách xa dễ dàng
Trái đất vẫn cứ xoay vòng không gì là
Không thể tìm lại, không thể gặp lại
Không thế có nhau dù ta chưa từng biết
Ngày vẫn cứ rộn ràng, người đến nhẹ nhàng
Vì tình yêu vẫn đang ở đây giữa thế gian
Dù phải xa cách một thời, hay cả một đời
Thì ta vẫn yêu chẳng cần gì hối tiếc
Tìm nhau giữa dòng người, chợt thấy nụ cười
Vì tình yêu vẫn đang ở đây khắp thế gian”
Trái đất tròn không gì là không thể – Trung Quân Idol
Nha, là điện thoại của cô. Nó ở đâu vậy nhỉ?
Cô bực bội nhìn xung quanh thì thấy “ẻm” đang nằm cô đơn một mình trong góc xó xỉnh nào đó.
Cô nhìn màn hình điện thoại đang hiện lên “Mami”. Cô vội vàng bắt máy.
“Mẹ”
“Tiểu Thiên à, mẹ phải đi công tác bên thành phố S. Ừm, 1 tháng nữa mẹ mới về. Trong khoảng thời gian này con nhớ tự chăm sóc chính mình đó, còn nữa khi nào bà dì cả tới thăm thì không được ăn đồ lạnh, nếu cảm thấy mệt chỗ nào thì lập tức báo ngay cho mẹ và đi bệnh viện tìm Tiểu Lôi nghe chưa?”
“Con biết rồi, mẹ” Lòng cô chợt ấm áp. Có mẹ thật là thích.
“Không được không được, thể trạng của con rất yếu. Mẹ không yên tâm. Mẹ sẽ nhờ một người đến chăm sóc con.”
“Mẹ, con lớn rồi. Con tự chăm sóc cho mình được mà.”
“Không nói nhiều. Mẹ sẽ nhờ người đến chăm sóc con. Không được cãi lời. Thôi, mẹ có việc. Mẹ cúp đây. Mẹ yêu con.”
“Mẹ…”
“Túttttt…”
“Mẹ thiệt là…” Cô lẩm bẩm oán trách nhưng trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc.
——–ta là đường phân cách tuyến——–
“Cốc… cốc…”
“Vào đi”
“Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong”
“Đã biết”
Chưa kịp bước chân vào phòng bếp, cô đã nghe được vài tiếng không được hay ho cho lắm.
“Hạo…a umh a…người ta muốn…muốn” Giọng điệu nũng nịu rên rỉ khiến cô da gà nổi lên quá trời. Cô xoa xoa cánh tay đã đầy da gà, ngửa mặt lên trời thở dài. Lão thiên à, người có cần đối xử với con như vậy không? Con chỉ muốn ăn một bữa tối thôi mà có cần phải chuẩn bị cho con một màn trình diễn xuân cung đồ sống nữa chứ. Lão thiên a
con yêu người chết mất (Khụ…vì ta là sắc nữ nên phải cảm ơn lão thiên gia cho ta xem một xuân cung đồ sống chứ)
“Thoải mái sao, bảo bối?”
“Ân a a…thoải…thoải mái…A…sắp tới a”
“Bảo bối, thân thể thật nhạy cảm a. Chỉ mới cắm hai ngón tay đã cao triều”
Hắn dùng sức đâm vào, dùng hai ngón tay kẹp chặt âm đế khiến nữ nhân ở dưới thân hắn không ngừng rên rỉ, hoa huyệt càng không ngừng chảy ra dâm dịch, đem tay hắn ướt nhẹp. Trong phòng bếp tràn ngập mùi kích tình.
“Khụ khụ…”
Thật có lỗi, cô không nên quấy rối người ta a. Chỉ là cô rất đói a
Thật sự rất đói. Cái bụng của cô rất phối hợp với cô phát thêm vài âm thanh “rột…rột…”
“Hahaha…các người cứ tiếp tục…cứ tiếp tục, cứ coi tôi là người vô hình là được.” Cô cười khan nhìn cặp nam nữ trong phòng.
Thất vọng rồi, cứ tưởng là nữ chính ai dè là nữ phụ – Tôn Hiểu Hiển em gái út trong nhà. Còn người đàn ông này nhìn rất quen nha. Hình nha đã gặp ở đâu đó rồi thì phải.
(Hắc hắc các chương sau ta sẽ xen thêm vào một ít đồ ăn khai vị. Ta đang rất băn khoăn nên trao lần đầu tiên của Thiên Thiên cho ai đây? Các nàng cho ta ý kiến đi)
Hmm…chương này hơi nhảm, chỉ là mở đầu cho tiệc thịt sắp tới thôi. Hắc hắc…Tiểu Thiên nhà ta sẽ có 1 bí mật rất lớn và cái bí mật này sẽ khảo nghiệm các nam chính. Hehehe…các nàg đoán thử xem