Ta Chỉ Là Vật Hi Sinh Nhỏ Bé Mà Thôi

Chương 10: Cảnh trong mơ


Đọc truyện Ta Chỉ Là Vật Hi Sinh Nhỏ Bé Mà Thôi – Chương 10: Cảnh trong mơ


“Bác sĩ, Thiên Thiên nhà tôi sao rồi?” Giọng người đàn ông trung niên khàn khàn hỏi.
“Aizz.Không thể nói rõ. Cô bé hiện tại chỉ muốn nhốt mình vào thế giới riêng của cô bé. Đây là cách để cô bé trốn tránh sỡ hãi. Tôi khuyên ông nên đi mời bác sĩ tâm lý cho cô bé đi.”
“Không còn cách khác sao?”
“Không.”
Người đàn ông trung niên suy sụp nhìn tủ quần áo của con gái mình. Trên cánh cửa tủ quần áo dán đầy ảnh của một đôi trai gái đang cười rực rỡ hướng về ống kính. Cậu con trai có đôi mắt hẹp, dài, với hàng lông mi cong vút, sóng mũi dọc dừa cao cùng với đôi môi dày đầy quyến rũ. Còn cô gái có đôi mắt to tròn ngập nước, đôi má hồng hồng chỉ khiến người ta muốn cắn một ngụm, cô nở nụ cười ngọt ngào như đi sâu vào trong lòng người vậy.
“Thiên Thiên à, con mau ra đây đi. Con không cần baba nữa sao? Con muốn bỏ baba sao? Thiên Thiên, baba chỉ còn mỗi mình con thôi. Xin con đó, con mau ra đây đi”
“Thiên Thiên, con ra đây đi mà. Baba cầu xin con đấy, ra đây đi con”
Trong căn phòng màu tím nhạt, ấm áp giờ đầy lạnh lẽo chỉ còn tiếng khóc nỉ non, tiếng cầu xin của người đàn ông trung niên.
Một cô gái đang ngồi co rúm lại trong đống quần áo bừa bộn. Cô ôm bó hoa tường vi hồng, rải rác trên những bông tường vi hồng là những vệt màu đen, nếu nhìn kĩ sẽ thấy nó là vết máu đã khô. Cô không sợ bẩn, vẫn ôm chặt bó hoa tường vi đó, tay trái cô cầm một chiếc hộp vuông nhỏ. Đôi mắt trống rỗng nhìn về khoảng không trước mắt. Cô như một con búp bê không linh hồn không sức sống.

Cô biết chứ, cô biết baba cô đang ở bên cô chứ chỉ là cô không ra được thôi. Cô không thoát ra được, cô cũng không muốn thoát ra khỏi đây. Ở ngoài không có anh, không còn anh trong cuộc sống cô nữa rồi. Cô biết phải làm sao đây Làm sao đây? Làm sao cô sống được đây?
Ông mở cửa tủ ra, nhìn con gái mình vẫn ôm chặt lấy bó hoa tường vi đó. Ông ôm cô vào lòng. Từng giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt trắng bệch của cô. Tay ông khẽ vuốt ve mái tóc dài đen bóng của cô.
“Baba, con mệt mỏi quá, con buồn ngủ quá.”
“Ừ, ngủ đi con. Khi con tỉnh dậy, con sẽ biết nó chỉ là một giấc mộng thôi con.” Ông dịu dàng nhìn cô

“Bác sĩ Trần, Thiên Thiên nhà tôi sao rồi?”
“Tôi đã khóa kí ức đó rồi nhưng hình như cô bé cũng tự động khóa kí ức đó, tạo ra một kí ức giả khác thay thế cho kí ức đó”
“Vậy sao”
“Nhưng tôi nói trước, kí ức đó chỉ tạm thời khóa lại mà thôi. Nó không biến mất, nó vẫn luôn trong một góc nhỏ nào đó của não. Ông hiểu tôi nói gì chứ”
“Tôi hiểu. Cảm ơn bác sĩ Trần”
“Đây là trách nhiệm của tôi”
———-Ta là đường phân cách tuyến———-
Trong căn phòng rộng lớn, trên chiếc giường tròn màu trắng có một thiên sứ đang nằm đó. Lông mày cô gái khẽ nhíu lại, đôi môi hông nhuận giờ đây bị cô gái cắn chặt dần dần xuất hiện vài tia máu. Cô gái mở choàng đôi mắt, ngồi bật dậy. Cô ngơ ngác nhìn xung quanh rồi khẽ giật mình.
Mình vừa mơ gì ấy nhỉ? Sao không nhớ được gì vậy nè. Không nghĩ nữa.
“A, đau…”
Xoa xoa đôi môi bị rách, cô nhíu mày lại. Chắc mơ thấy ác mộng nên mới cắn chặt đến bật máu như vậy. Khẽ thở dài, cô với tay lấy đồng hồ hình con gấu

“Mới 5 giờ, còn sớm”
Cô nằm xuống lăn qua lăn lại mà không ngủ được. Bực mình, dứt khoát đứng dậy bước vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Xong xuôi mọi việc, cô chạy tới ôm Tiểu Bạch vẫn còn đang đánh cờ với chu công (HH: Mèo có thể đánh cờ với chu công được sao? Không thể tin được –o–)
Con mèo tội nghiệp nào đó không phòng bị bị mỗ nữ nào đó ôm vào lòng đi tập thể dục buổi sáng. Cái lạnh lập tức đập vào thân hình nhỏ bé của con mèo tội nghiệp khiến nó bừng tỉnh ngay lập tức.
“Meooo…” Tiếng meo đầy kháng nghị, lên án mỗ nữ nào đó.
“Con mèo ngu ngốc, kháng nghị cái gì mà kháng nghị. Ngươi không biết con ngươi tập thể dục buổi sáng rất tốt cho sức khỏe sao?”
“Meoooo…meooo…” Tiếng meo bất bình như muốn nói Tôi là mèo không phải người, không cần tập thể dục a
“Ngu ngốc, mèo cũng tập thể dục mới khỏe được, thịt mới ngon được” Mỗ nữ nào vẫn thản nhiên dạy con mèo ngu ngốc nào đó.
Cô chủ nhỏ à, sức khỏe với thịt ngon có liên quan sao? Có sao?
Con mèo nào đó khinh bỉ nhìn mỗ nữ nào đó.
Mỗ nữ nào đó nhếch miệng cười tà ác
“Ngươi mà không nghe lời ta sẽ vặt hết lông của ngươi sau đó nướng ngươi lên ăn”
“Meooo…”

Con mèo nào đó không có cốt khí, chân chó khụ phải nói là chân mèo chạy tới lấy lòng mỗ nữ nào đó. Ngu sao mà không đi lấy lòng, để tới lúc cô ta vặt lông đặt lên lò nướng mới đi lấy lòng chắc. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Một người một mèo cứ như vậy thong dong đi trên đường.
Trong công viên rộng lớn, những cụ già tập những bài dưỡng sinh hay những người phụ nữ tập yoga theo người dạy. Một số ít thì đánh cầu lông hay chạy bộ nhưng ở một chỗ nào đó, có hai cô gái đang trừng mắt nhìn nhau, còn chàng trai thì thản nhiên ngồi xem hai cô gái nào đó.
Cô gái có dáng vẻ điềm đạm, dịu dàng, ngũ quan cân xứng, thanh tú. Đôi mắt cô gái đó ủy khuất nhìn chàng trai chọc người chỉ muốn bảo vệ cô gái đó. Còn cô gái còn lại thì khuôn mặt có năm phần giống cô gái kia nhưng khuôn mặt vì tức giận mà vặn vẹo nhìn rất dữ tợn, cô ta hai tay chống thắt lưng, ngưỡng bộ ngực đầy đặn của cô ta như khiêu khích cô gái đó. Bộ dáng chanh chua như những gái già đi đánh ghen vậy.
Nếu Tôn Hiểu Thiên ở đây chắc chắn sẽ nhận ra đây không phải là nữ chính Tôn Hiểu Nguyệt và nữ phụ ác độc trong truyền thuyết Tôn Hiểu Hiển sao?
….
Truyện này sủng a
~Không hề ngược chỉ ngược nam chính thui. Sủng vô hạn Thiên Thiên con gái của ta a
~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.