Đọc truyện Ta, Biết Đoán Mệnh, Không Dễ Chọc – Chương 71: Con Trai
Phó Mẫn hạ quyết tâm, bỗng nhiên đứng thẳng người lên nở nụ cười tự giễu, rồi cao giọng nói:
“Mọi người nhìn đi! Hổ Phách luôn miệng nói do ta sai khiến, nhưng ta có thể sai khiến cái gì? Chẳng lẽ sai con tiện nhân này bò lên giường phu quân của mình sao? Rõ ràng là cặp mèo mả gà đồng này móc nối nhau, âm mưu hãm hại con trai cả của ta, còn muốn đổ tội cho ta!”
Cách đây không lâu bà ta rõ ràng vô cùng kích động, dáng vẻ không còn gì luyến tiếc muốn liều mạng với chồng một phen, vậy mà chỉ trong chớp mắt lại có thể đổ hết tội lên Tạ Thái Phi và Hổ Phách, mưu mô và tốc độ phản ứng như vậy thật sự làm người xung quanh phục sát đất, ai thấy cũng choáng váng.
Ở đây đều là kẻ lõi đời, nhưng bọn họ chưa bao giờ có cơ hội gặp gỡ loại người thâm hiểm lật mặt nhanh như lật bánh này, chỉ sợ bà ta tới nhà ai cũng sẽ gà bay chó sủa.
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu – Mua Một Tặng Một |||||
Bạch Diệc Lăng đột nhiên đập mạnh vào tay vịn ghế, đứng dậy phẫn nộ quát: “Bà quả là vô lý!”
Kể từ lúc mới bắt đầu “trúng độc”, đến bị vu oan, lại trơ mắt nhìn cha mẹ đùn đẩy trách nhiệm cho tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn nổi giận.
Phó Mẫn đối xử không công bằng với hắn, Bạch Diệc Lăng có thể cho là mẹ không thích mình, giữa hai người không có duyên mẫu tử, nhưng điều đó cũng không thể hiện Phó Mẫn là người xấu, nghĩ như vậy dù trong lòng có tiếc nuối, có thương cảm, nhưng hoàn toàn sẽ không khó chịu.
Nhưng chính mắt nhìn bà ta diễn xuất một cách vô liêm sỉ như vậy khiến Bạch Diệc Lăng cảm thấy khó thở, trong lòng chợt dâng lên cảm giác buồn nôn cực độ, hắn không rõ, vì đâu một người có thể tồi tệ đến mức này, mà người đó còn là mẹ ruột hắn.
Tuy rằng diễn biến của toàn bộ câu chuyện có phần sai khác, nhưng dù sao Bạch Diệc Lăng cũng đã chuẩn bị tâm lý trước.
Cho tới bây giờ hắn mới thật sự tức giận, nhưng tác dụng của hệ thống vẫn chưa biến mất, mới quát một câu mà giọng đã khản đặc.
Bạch Diệc Lăng cũng mất bình tĩnh, hắn mắng hệ thống: “Mau tắt hết mấy thứ rắc rối này đi!”
Hệ thống cũng không nhiều lời vô nghĩa: 【 Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 80%.
Đã đạt tiêu chuẩn huỷ bỏ công cụ hỗ trợ.
】
Bạch Diệc Lăng xây xẩm mặt mày, cảm giác kiệt sức biến mất, mà dáng vẻ loạng choạng kia lại làm người khác thổn thức, mà chưa cho hắn thời gian thả lỏng, Phó Mẫn vẫn hùng hổ.
Dù sao thì qua hôm nay cũng mất hết thanh danh, bà ta quyết định đối đầu trực tiếp với Bạch Diệc Lăng: “Ngươi là chỉ huy sứ, nói người ta nói hươu nói vượn cũng phải có chứng cứ.
Cho dù Hổ Phách từng đến Hầu phủ, nhưng là nó tự đi tìm đàn ông có vợ để vụng trộm, ta căn bản chẳng hay biết gì hết.
Ngươi nhất định phải đổ lỗi cho ta, hẳn là ta phải hỏi một câu, ngươi có mưu đồ gì?”
Bạch Diệc Lăng giận run người: “Bà hỏi ta có mưu đồ gì? Bà mua chuộc kẻ khác đầu độc ta, còn quay ngược lại hỏi ta có mưu đồ gì?”
Những lời này hắn nhịn lâu lắm rồi, đột nhiên bức xúc hô lớn lên, Phó Mẫn vừa nãy còn hùng hổ tức khắc sững sờ, Thịnh Đạc vịn vai Bạch Diệc Lăng, thấp giọng nói: “Hà Quang, người đệ còn chưa hồi phục…”
Bạch Diệc Lăng dường như không nghe thấy hắn nói, chỉ lo chất vấn Phó Mẫn: “Nếu bà muốn ta chết đến vậy, vì sao lại sinh ta ra? Ta cần bà sinh ta ư, bà cho rằng ta muốn được bà sinh ra ư? Sao ngay từ ban đầu các người không bóp chết ta, để ta bây giờ khỏi phải xem trò hề của các người!”
Đôi mắt hắn đỏ bừng, Tạ Thái Phi nhịn không được tiến lên hai bước duỗi tay với hắn, nói: “Ngươi…”
Bạch Diệc Lăng dùng tay che mặt lại, vuốt mạnh một cái, lúc buông tay đã bình tĩnh hơn một chút.
Hắn nói bằng giọng đầy châm chọc: “Các người biết không? Vốn dĩ ta không muốn biến mọi chuyện thành như vậy.
Khi còn ở Ám Vệ Sở, có người nói ta là con hoang, ta đều sẽ nói với bọn họ, ta không phải con hoang, ta có nhà, có cha có mẹ, chẳng mấy chốc cha mẹ ta sẽ đến đón ta…!ta luôn nói với người khác như vậy!”
Nói tới câu cuối cùng, hắn đột nhiên cao giọng lên làm Phó Mẫn giật lùi về sau, Bạch Diệc Lăng chợt bắt lấy Tạ Thái Phi, kéo ông ta đến trước mặt, Tạ Thái Phi vô thức giơ tay lên đỡ vì tưởng hắn muốn đánh mình.
Nhưng Bạch Diệc Lăng chỉ kéo ông ta lại, lạnh lùng nói: “Nhưng bây giờ đối mặt với các người, phải kêu một tiếng cha mẹ, ta cảm thấy ghê tởm, ta không làm được!”
Tạ Thái Phi sửng sốt nhìn hắn, trong lòng chấn động không thôi, ông ta thốt lên: “Chúng ta là người một nhà, những hiểu lầm đó…”
Bạch Diệc Lăng hừ cười, nói nhẹ bẫng: “Không phải, các người là người một nhà, ta là người ngoài.
Các người đối xử với ta không hề giống như đối xử với hai thằng em trai, các người nói giống, là các người nói dối.”
Hắn hất tay Tạ Thái Phi ra, rồi lại chỉ vào Phó Mẫn: “Ta thật sự rất sợ nhìn thấy các người giả vờ giả vịt trước mặt ta, ta không muốn hận các người, nhưng ta không nhịn nổi! Được, bà chối đúng không, nói Hổ Phách không không phải do bà bày mưu đặt kế đúng không? Vậy ta hỏi bà, giờ bà có dám lấy hộp son giấu trong tay áo ra đây để thái y kiểm tra không!”
Phó Mẫn sợ tái mặt, lui về phía sau hai bước, luôn miệng nói: “Ngươi đang nói cái gì? Ta làm gì có son môi!”
Bạch Diệc Lăng còn hơi choáng váng, vịn tay vào lưng ghế, hắn nói: “Có hay không, chẳng phải lục soát sẽ biết sao?”
“Không cần phiền toái như vậy.”
Đúng lúc này, bờ vai của hắn bỗng được một người đứng đằng sau đỡ lấy.
Bạch Diệc Lăng còn tưởng là Thịnh Đạc, nhưng mà khi giọng nói trầm thấp mang đầy đau đớn kia vang lên bên tai, hắn mới đột nhiên nhận ra không phải.
Tạ Tỉ vững vàng mà đỡ hắn, nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Đại ca, rất xin lỗi.”
Việc y xuất hiện ở đây nằm ngoài dự kiến của Bạch Diệc Lăng, Phó Mẫn cũng rất bất ngờ, tất cả ánh mắt đều tập trung vào y.
Tạ Thái Phi cảm thấy mặt nóng rát, vô cùng bất ngờ hỏi: “Không phải con đã đi rồi sao?”
Tạ Tỉ nhìn sang ông ta, vẻ mặt trở nên ảm đạm: “Đúng vậy.
Nhưng con vừa mới rời đi không lâu, lại nghe nói đại ca xảy ra chuyện, không yên tâm mới quay ngược về.”
Y mặc trang phục võ tướng, tóc có hơi hỗn độn, mấy ngày nay, khí chất Tạ Tỉ dường như trở nên thâm trầm thành thục hơn không ít.
Sau khi trả lời ngắn gọn, y đỡ Bạch Diệc Lăng ngồi xuống một lần nữa, ánh mắt lướt qua vết máu bên môi hắn, rồi nhanh chóng dời đi như phải bỏng.
Lời nói và thái độ đối với Bạch Diệc Lăng của Tạ Tỉ làm Phó Mẫn có dự cảm không lành, bà ta miễn cưỡng đè cảm giác này xuống, tiến về phía trước hai bước, cố nặn ra một nụ cười: “Con ngoan, con về rồi.
Con thấy rồi đó, mấy người ở đây đang bắt nạt mẹ, còn vu oan mẹ hại anh con, chia rẽ tình cảm của chúng ta.
Con biết manh mối gì thì mau nói ra, nếu không mẹ thật sự bị oan chết đó con.”
Trong lời nói bà ta đầy hàm ý, muốn che giấu cho qua chuyện, Thịnh Tri đứng bên cạnh nói bâng quơ: “Phó phu nhân lo lắng nhiều rồi, lòng dạ thủ đoạn như bà thì không ai bắt nạt được đâu.
Lẽ trời sáng tỏ, chỉ cần đó là chuyện mình không làm, sẽ không ai đổ lên đầu mình.
Nhưng nếu bà thật sự đã làm…”
Hắn liếc xéo Tạ Tỉ: “Thì cho dù có ai tới, cũng không thoát tội được đâu!”
Bạch Diệc Lăng nhíu mày, muốn nói lại thôi.
So với Thịnh Tri, hắn lại mơ hồ có cảm giác, điều Tạ Tỉ muốn nói hẳn không phải là biện minh cho Phó Mẫn.
Nhưng y sẽ nói gì đây?
Tạ Tỉ không lên tiếng chờ Thịnh Tri nói hết, mới đáp: “Thịnh thị lang, ta từng thấy cô gái tên Hổ Phách này ở Hầu phủ, ta có thể chứng minh, cô ta thật sự nghe lời mẹ ta sai bảo, hãm hại đại ca.”
Phó Mẫn còn tưởng mình nghe lầm: “Con, con nói cái gì?”
Trừ lúc nãy đỡ Bạch Diệc Lăng có hơi thất thố, bây giờ Tạ Tỉ không hề có chút chần chờ hay kích động, hiển nhiên trước khi tới đã hỏi rõ mọi chuyện, hơn nữa cũng đã nghĩ kỹ những gì mình muốn nói.
Y nói: “Ta từng thấy Hổ Phách hớt hải chạy ra khỏi viện của mẫu thân ta, cô ta đụng vào ta, làm rơi một cái túi.
Bởi vì túi tiền kia là ta nhặt lên, cho nên ấn tượng rất sâu.
Làm bằng tơ lụa Thanh Lam Hoa tiến cống cho phía nam, là một người họ hàng xa của ta mang đến từ phương nam, hẳn không mấy ai ở Kinh đô có, bộ Hình và Nam, Bắc Tuần Kiểm ti đều có thể điều tra.”
Y nói liên tục mấy câu, người khác khiếp sợ cỡ nào đã không quan trọng, Phó Mẫn nghe vào trong tai từng câu từng chữ, suýt nữa nghẹn không thở nổi.
Ban nãy nhiều người vây quanh chỉ trích bà ta, bà ta đều có thể lên tinh thần bốp chát lại, nhưng cuối cùng người cho một đòn trí mạng lại là đứa con trai ruột của bà ta.
Quả thật, ở trong mắt người khác, bà ta cũng làm hại một đứa con trai ruột khác, đây có lẽ chính là báo ứng.
Bà ta chỉ Tạ Tỉ, khản giọng gào: “Con thật là tàn nhẫn!”
Đôi mắt Tạ Tỉ đỏ lên, y ngang nhiên nói: “Mẹ cho rằng con không nói thì đại ca sẽ không điều tra được ư? Hiện tại Hầu phủ suy tàn, lấy quyền lực và bản lĩnh của đại ca, vạch trần việc này không có gì khó, hắn không nói gì là bởi vì không đành lòng.
Là bởi vì hắn chỉ muốn thoát khỏi mẹ, cách mẹ thật xa, chứ không muốn trả thù lại hết những chuyện năm đó.”
“Con hiểu, là bởi vì con cũng cảm nhận được điều đó.”
Tạ Tỉ cao giọng, nói một cách lạnh lùng: “Thân là con cái, con không hy vọng mẹ của con làm chuyện lệch lạc, chấp mê bất ngộ, thân là em trai, con cũng không hy vọng anh con phải chịu nhục nhã oan khiên! Kẻ làm việc bất nghĩa, đến ông trời cũng căm ghét! Ưu khuyết điểm của thế nhân đều có trời đất thần linh làm chứng, nếu cho đến hôm nay, con còn phải bưng tai bịt mắt, ra vẻ vô tri, vậy chẳng phải công lý trên thế gian này không còn nữa sao?!”
Phó Mẫn bi thương nói: “Nhân luân hiếu nghĩa cũng là lẽ trời, chẳng lẽ bởi vì mẹ con đã làm sai chuyện nên con không nhận người mẹ này nữa sao?”
Tạ Tỉ nói: “Con nhận.
Cho dù mẹ có ra sao vẫn là người sinh ra con.”
Y chầm chậm cởi áo lông công và đai lưng xuống xếp gọn, hạ giọng nói: “Vốn dĩ con quyết định lần này theo quân xuôi nam chống thiên tai, là muốn vì mẫu thân chuộc tội.
Nhưng hôm nay mẹ lại làm ra chuyện sai lầm này, con còn mặt mũi nào chỉ huy cấp dưới.
Sau khi trở lại trong quân, con sẽ tự xin huỷ bỏ chức vụ, làm lên từ sĩ tốt bình thường, hy vọng có thể cùng chia sẻ tội lỗi với hai người.”
Phó Mẫn làm nhiều chuyện như vậy cũng là vì Tạ Tỉ có thể kế thừa Hầu phủ một cách thuận lợi, bà ta vốn chấp nhất với công danh lợi lộc, bây giờ vị trí Thế tử coi như đã vuột khỏi tầm tay rồi thế mà Tạ Tỉ còn không thèm làm quan, hai mắt bà ta tối sầm, đỡ trán ngã phịch xuống ghế, tuyệt vọng gào khóc.
Tạ Tỉ làm như không thấy, đặt đồ lên trên cái bàn bên cạnh.
Y nhìn Thịnh Tri, lại cúi đầu nhìn Bạch Diệc Lăng, khẽ nói: “Ta…!Những gì ta có thể nói, có thể làm cũng chỉ có như vậy, quân đội còn đang đợi ta, ta phải đi.”
Y giơ tay lên rồi lại hơi chần chờ, đương muốn rút về thì bị Bạch Diệc Lăng bắt lấy, tay hai người đều lạnh băng.
“Ta…” Bạch Diệc Lăng gắng sức nắm lấy tay Tạ Tỉ, gằn từng chữ, “Ta chờ ngươi trở về.”
Tạ Tỉ cũng siết chặt tay hắn, giọng nói thoáng gấp gáp: “Chờ lần sau gặp mặt, hy vọng chúng ta có thể đối xử với nhau như anh em ruột thực sự…! Ca ca.”
Bạch Diệc Lăng gật đầu, buông tay ra, nói: “Ngươi đi đi, bảo trọng.”
Tạ Tỉ thấy hắn gật đầu, trong lòng thấy thoải mái hơn, y không nhìn những người khác, nhanh chóng cất bước rời đi.
Hiện trường yên tĩnh, nhất thời không ai lên tiếng, qua một hồi lâu, Thịnh Tri mới nói: “Có lời Tạ nhị công tử nói, vụ án này coi như có manh mối rồi đúng chứ? Lý chỉ huy sứ, ngươi thấy thế nào?”
Lý Ngưng đáp: “Y vậy.”
Hắn quay sang nhìn mấy người Phó Mẫn: “Mời Tạ Hầu gia, Phó phu nhân và cô Hổ Phách này đi theo ta một chuyến.
Tội danh của các vị còn cần trải qua thẩm vấn rõ ràng rồi mới định đoạt được, không cần ở đây làm mất thời giờ của người khác.”
“Chờ đã.”
Nghe thấy giọng nói này, tâm trạng sắp sụp đổ của Phó Mẫn thoáng dịu lại đôi chút, tức khắc cảm thấy an tâm, gánh nặng trong lòng buông xuống khiến bà ta suýt nữa đã bật khóc.
Người vừa nói chính là Phó Dược, anh của bà ta.
Chuyện vừa rồi mọi người bên nào cũng cho là mình phải, ông ta chỉ đứng bên ngoài quan sát chứ không hề mở miệng, cho đến tận bây giờ mới đứng ra nói chuyện.
Lý Ngưng nhướng mày hỏi: “Phó tư mã có gì chỉ bảo?”
Phó Dược lạnh lùng nói: “Không biết vì lý do gì mà Lý chỉ huy sứ muốn mang em gái và em rể của ta đi đây? Bởi vì đầu độc hãm hại Bạch chỉ huy sứ sao? Dựa theo luật lệ, cha giết con, mẹ giết con đều không có tội, huống chi Bạch chỉ huy sứ cũng không xảy ra chuyện gì lớn, dưỡng bệnh vài ngày là khoẻ, làm gì đến nỗi hưng sư động chúng như vậy.
Nhưng mà cái cô Hổ Phách này, là dân đen mà dám hãm hại quan lại trong triều, tội không thể tha, các vị nên xử trí cho thoả đáng mới phải.”
Ông ta cũng lẻo mép lắm! Nói đến nói đi liền đẩy một đứa con gái không có chỗ dựa gì ra gánh tội thay? Nào có chuyện tiện lợi vậy! Thịnh Tri cũng không dễ gạt, cười khẩy một tiếng, định đáp trả thì bị Bạch Diệc Lăng kéo lại.
Bạch Diệc Lăng nói: “Phó tư mã sai rồi, không phải bởi vì cha mẹ giết con, mà là bởi vì cực lạc tán.”
Sắc mặt Phó Dược thay đổi.
Ông ta biết tên nhóc này là một kẻ lợi hại, đừng thấy hắn đổ máu trông thê thảm vậy thôi, nhưng chuyện hôm nay không biết có bao nhiêu phần là do Bạch Diệc Lăng tham gia vào, bây giờ mở miệng nói câu nào là trúng câu đó.
Cái việc “Cha mẹ hại con” này sẽ làm người ta khinh thường nhưng không thể phán tội, nhưng tội danh “Cố ý dụ dỗ quan lại trong triều dùng thuốc cấm” thì khác, điểm mấu chốt là ở việc xác định tính chất của vấn đề.
Phó Dược không nhìn thấu được mục đích của Bạch Diệc Lăng, ông ta mơ hồ cảm thấy giống như Tạ Tỉ đã nói, cho tới bây giờ, khi ra tay Bạch Diệc Lăng vẫn còn chút tình cảm, cũng không biết rốt cuộc hắn muốn kết quả thế nào.
Nghĩ đến đây, Phó Dược nói: “Bạch chỉ huy sứ, thứ cho ta nhắc nhở cậu một câu, cha mẹ giết con thì không có tội, nhưng con cái ngỗ nghịch cha mẹ, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, chuyện hại mình hại người thế này, ta tin cậu cũng không muốn làm, chi bằng hai bên chúng ta ngồi xuống thương lượng, cậu nói xem có đúng không?”
“Ta nói không đúng.”
Lục Dữ đi ra ngoài cả buổi không thấy bóng dáng đâu bước vào, vừa lúc đáp lời Phó Dược.
Phó Dược nhíu mày nói: “Hoài Vương Điện hạ…”
“Ngươi câm miệng lại.” Lục Dữ quát lớn không hề khách khí, sau đó nói tiếp, “Bản vương có chuyện muốn nói, mời gia đình Trấn quốc công, gia đình Vĩnh Định Hầu, Phó tư mã, Lý chỉ huy sứ và…!Bạch chỉ huy sứ, đi theo bản vương một chuyến.”
Y vừa về đã thần thần bí bí, chuyện quan trọng nhất ngay lúc này vẫn chưa kết thúc mà lại muốn dẫn những người này đến nơi khác không biết định nói gì, trái lại càng làm lòng người bất an.
Đừng nói ai, ngay cả Bạch Diệc Lăng cũng khó hiểu.
Hắn thấp giọng hỏi Lục Dữ: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Lục Dữ quay đầu nhìn hắn, ánh mắt thương tiếc mà lại đau lòng, trong đó chất chứa quá nhiều cảm xúc, tựa như muốn nói gì đó nhưng không biết nên nói thế nào.
Bạch Diệc Lăng chưa từng nhìn thấy Lục Dữ lộ ra vẻ mặt kì lạ như vậy, trong lòng nao nao, Phó Dược lại lên tiếng: “Hoài Vương Điện hạ, nếu chuyện cậu muốn nói có liên quan đến chuyện hiện tại, vậy nói ra ở đây luôn đi? Chứ nếu tránh mặt người khác mất công bị nghi ngờ, như thế càng không ổn đúng chứ?”
Phó Mẫn không dám nói chuyện với Lục Dữ, mà Tạ Thái Phi nghe vậy cũng nói: “Hoài Vương Điện hạ, thần cũng nghĩ vậy.”
Khó trách bọn họ sẽ nói thế, bởi vì từ ban đầu Lục Dữ đã thể hiện thái độ nghiêng về Bạch Diệc Lăng, chuyện y muốn làm nhất định có lợi cho hắn, một người đứng ở lập trường như vậy đột nhiên muốn gọi bọn họ ra ngoài nói chuyện riêng, trong đó còn có cả người Thịnh gia vốn chẳng dính líu tới, chẳng phải làm người ta thấy ớn lạnh sao?
Cho nên thà đắc tội với Hoài Vương…!dù sao cũng đã đắc tội rồi, bọn họ không dám ra riêng trò chuyện nữa.
Hiếm khi Lục Dữ thấy chần chờ, Bạch Diệc Lăng ngờ ngợ lý do y chần chờ có lẽ liên quan đến mình, bèn nói: “Có chuyện gì thì nói ở đây luôn đi.”
Trừ Thịnh Tri đảm nhiệm chức Thị lang bộ Hình điều tra nguyên nhân Bạch Diệc Lăng trúng độc ra, chuyện này từ đầu tới đuôi không hề có dính dáng gì tới Thịnh gia, tuy rằng Thịnh Miện và Lục Mạt rất có thiện cảm với Bạch Diệc Lăng và cũng cảm thấy Phó Mẫn quá đáng, nhưng tình hình đã lộn xộn lắm rồi, bọn họ không tiện nói gì nhiều, vẫn luôn ngồi trên ghế quan sát.
Mãi cho đến lúc này Lục Dữ kêu bọn họ, vợ chồng hai người mới nhìn nhau đầy nghi hoặc mà tiến lên.
Thịnh Miện gọi: “Hoài Vương Điện hạ?”
Lục Dữ thấy ánh mắt ngờ vực của mọi người đều tập trung vào mình thì không khỏi cười khổ.
Y vừa mới xác nhận một chuyện, ban đầu vốn nghĩ nếu có thể đến trước lễ Gia quan của Bạch Diệc Lăng thì tốt, đáng tiếc không kịp, ai ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy ngay trong buổi lễ.
Thực ra y định tìm một chỗ yên tĩnh, chậm rãi nói với Bạch Diệc Lăng để tránh dọa hắn, bây giờ xem ra người liên quan quá nhiều, không nói là không được.
Y nói: “Mang tới.”
Theo mệnh lệnh của y, một thứ đồ đắp vải bố được đặt xuống đất, sau đó có hai thị vệ nâng từ ngoài cửa vào một cái sập gụ, ngồi bên trên là một người trẻ tuổi mập mạp đang cười ngây ngô.
Sập được đặt xuống, hắn vừa không đứng dậy cũng không hành lễ, tò mò ngó tới ngó lui, nhét ngón tay vào miệng mút một cách ngon lành.
Rõ ràng hắn là một tên ngốc, mọi người thấy tình cảnh trước mắt đều không đoán được là có chuyện gì xảy ra, cũng không biết đang yên đang lành mà Lục Dữ lại mang một người như thế đến đây làm gì, chỉ có Phó Mẫn đột nhiên tái mặt.
Phó Dược liếc nhìn sang em gái mình, nghĩ tới gì đó, trong mắt cũng thoáng vẻ hoảng loạn.
Còn có một người phụ nữ khoảng bốn năm mươi tuổi tiến vào sau, nhìn trang phục có vẻ cũng thuộc nhà phú quý, vừa tiến đến đã cũng kính hành lễ với Lục Dữ.
Lục Dữ nói: “Đứng lên đi.”
Y giới thiệu: “Vị này là vợ của ông chủ tiệm trang sức Phượng Tường, Thái phu nhân, còn vị này chính là con cả của bà ấy, Thái Duyên.”
Y nhìn Phó Mẫn, đến khi thấy trán bà ta toát mồ hôi lạnh mới chậm rãi nói tiếp: “Hai mươi năm trước, bởi vì mãi không có con, Thái phu nhân đã mời đại phu của một y quán viết một phương thuốc cầu con cổ truyền, cuối cùng thật sự sinh ra được một đứa trẻ, đáng tiếc bị tật bẩm sinh, đầu óc giống như đứa nhóc ba tuổi, hơn nữa hai chân không phát triển, không thể đi đứng.
Thái phu nhân, bản vương nói không sai chứ?”
Thái phu nhân thở dài, đáp: “Đúng vậy, Hoài Vương Điện hạ không nói sai một chữ, lang băm hại người, sau khi đứa nhỏ sinh ra, đã có mấy lần thiếp muốn vứt bỏ nó, nhưng cuối cùng vẫn không bỏ được, dù gì cũng đã nuôi nó đến lớn như vậy.
Lúc ấy phu quân cũng cực kỳ tức giận, cầm phương thuốc đến quan phủ để tố cáo y quán kia…”
Tuy rằng không biết tại sao Lục Dữ lại mang đôi mẹ con này đến, nhưng chuyện của họ vẫn làm nhiều người chú ý, Thái phu nhân nói tới đây, đã có người nhớ ra, lớn tiếng hỏi: “A, ta biết rồi, chỗ phu nhân nói chính là y quán Đức Vọng vô cùng nổi tiếng vào hơn hai mươi năm trước đúng không?”
Thái phu nhân đáp: “Chính là chỗ đó.”
Người nọ nhắc tới làm không ít người đây nhớ lại chuyện năm xưa.
Bởi vì y quán Đức Vọng rất lớn, là cửa hiệu lâu đời, đang lúc phát đạt lại vì viết phương thuốc sai mà bị mấy gia đình thai phụ tố cáo, lụi bại trong phút chốc nên làm người ta ấn tượng sâu sắc.
Lục Dữ nói: “Được, làm phiền Thái phu nhân và lệnh công tử rồi, mời hai vị về trước.”
Thái phu nhân hành lễ với y rồi lui xuống.
Lục Dữ lấy một xấp phương thuốc có đóng ấn của quan phủ từ trong tay Thượng Kiêu, lại lấy thêm xấp phương thuốc trong tay áo của chính mình, muốn đưa cho Thịnh Tri, hơi chần chờ một chút, cuối cùng đưa qua cho Lý Ngưng.
Y nói: “Lý chỉ huy sứ, ngươi nhìn hai phương thuốc này, những nguyên liệu trên đó hoàn toàn tương đồng, hơn nữa đều có dấu của y quán Đức Vọng.”
Lý Ngưng so sánh các loại nguyên liệu trên hai xấp giấy, gật đầu nói: “Đúng là giống nhau, hơn nữa ngày viết khá gần, nét chữ cũng là của cùng một người, cho nên phương thuốc này là…”
Hắn bỗng ngưng bặt, mắt lộ vẻ kinh ngạc, ngón tay không tự giác siết chặt.
Tính Lý Ngưng luôn trầm tĩnh đến gần như lạnh nhạt, mọi người đều đang tò mò không biết là chuyện gì mà có thể làm hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, Lục Dữ đã nói ra: “Hai phương thuốc này, một là của vị Thái phu nhân kia, một là của Vĩnh Định Hầu phu nhân.”
Y nói một cách hờ hững, thế giới yên tĩnh tựa như thời gian đã dừng lại.
Bạch Diệc Lăng không rảnh để ý đến vẻ mặt Phó Mẫn, không rảnh để ý đến biểu cảm kinh ngạc của người khác, hắn nhìn Lục Dữ chằm chằm, đột nhiên chụp lấy cánh tay y.
Lục Dữ nhìn Bạch Diệc Lăng, lặp lại lần nữa: “Những phương thuốc đó chính là đại phu viết cho Phó Mẫn dùng trước khi bà ta sinh ra đứa con cả.”
Bạch Diệc Lăng ngẩn ngơ đứng đó, không nói một lời, trong đầu hắn hiện tại đang rối tung lên, chợt cảm thấy hình như mình không hiểu tiếng người.
Hắn cảm thấy Lục Dữ vươn tay trái ra đỡ mình, nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của y, cũng nghe thấy vang lên một giọng nói rõ ràng thuộc về chính mình nhưng lại xa lạ một cách bất ngờ: “Ngươi nói cho rõ đi.”
Lục Dữ hất hàm với Thượng Kiêu, Thượng Kiêu bước qua giở một góc vải trắng che thứ đồ ở dưới đất lên, lộ ra một khúc xương trắng bên dưới làm người xung quanh bất ngờ hô lên.
Bạch Diệc Lăng nhìn một chốc đã phát hiện phần lộ ra là phần xương ở hai chân, vì nâng thi thể này tới, nhất định Lục Dữ đã xử lý trước, hắn không nhìn thấy dấu vết hư thối, nhờ vậy cũng có thể nhìn ra một cách rõ ràng, cặp chân kia không dài, tiết diện trơn loáng, hẳn là dị dạng bẩm sinh chứ không phải do sau này mới bị.
Lục Dữ dịu dàng nói: “Ngươi nhìn bộ xương này nữa.
Nhiều năm trước kia, một người hầu tên là Phương Liên trong phủ Phó tư mã đã từng gửi nuôi một đứa trẻ ngốc ở nhà Vương Hổ Phách, và đứa trẻ đó đã qua đời vào tháng trước.
Không bao lâu sau, Hổ Phách bỗng thành người không nơi nương tựa đến ở nhờ trong phủ của ngươi, ngươi biết điều này có nghĩa gì không?”
Y gằn từng chữ: “Có nghĩa là, Bạch Diệc Lăng ngươi, vốn không phải cốt nhục của Tạ Thái Phi và Phó Mẫn, bộ xương nằm trên đất kia mới phải! Hai mươi năm trước, Phó Mẫn uống sai thuốc cầu con, khiến cho đứa trẻ sinh ra bị dị tật, đầu óc không bình thường, bà ta bèn đem gửi nuôi con ruột của mình cho người khác, rồi mang ngươi từ bên ngoài về!”
Thịnh Miện bỗng nhiên run giọng hỏi: “Vậy, cha mẹ ruột của hắn là ai?”
Ông phản ứng nhanh nhất, trong khi những người khác còn đắm chìm trong chân tướng làm người ta hãi hùng, rằng Bạch Diệc Lăng không phải con ruột của Phó Mẫn, Thịnh Miện đã chợt nghĩ đến, vừa nãy lúc Lục Dữ gọi người cũng gọi cả phủ Trấn quốc công, vậy có thể nào…
Thịnh Tri và Thịnh Đạc đứng bên cạnh, nghe cha đột nhiên hỏi như vậy, hai người cũng vô cùng khiếp sợ, vội vàng nhìn sang Bạch Diệc Lăng, trong lòng có một ý niệm mơ hồ, thế mà cảm thấy mặt hắn càng nhìn càng quen thuộc.
Lục Mạt che miệng, nước mắt lập tức rơi xuống, bà run run, không kìm lòng được mà nhào tới, nắm chặt lấy tay Bạch Diệc Lăng, bi thương hỏi: “Là con sao, là con sao? Con là…!con là con của ta!”
Bạch Diệc Lăng chấn động toàn thân, phản ứng đầu tiên chính là muốn rút tay ra, nhưng sức của Lục Mạt cực kỳ lớn, tựa như một người bôn ba trong bóng tối đã lâu giữ chặt lấy một tia sáng cuối cùng, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Nước mắt bà rơi như mưa, bà thở hổn hển, nghẹn ngào nói: “Mẹ, đã tìm con thật lâu…”.