Ta Bị Lừa Hôn!!!

Chương 68: Cho Con Cơ Hội Lên Sân Khấu


Bạn đang đọc Ta Bị Lừa Hôn!!! FULL – Chương 68: Cho Con Cơ Hội Lên Sân Khấu


Sau khi kết thúc kỳ thi toán, Linh Duyệt bắt đầu đọc bài văn, bạn hãy viết một đoạn văn khoảng 300 từ nói về chủ đề bảo vệ môi trường.
Linh Duyệt suy nghĩ trong đầu, nếu bài thi này áp dụng cho cả người lẫn yêu tinh thì rõ ràng bộ giáo dục của loài người đã bắt đầu dạy bọn họ phải biết bảo vệ môi trường từ rất sớm.

Nhưng sau khi lớn lên, rất nhiều người đã quên mất những gì mình từng học khi còn bé nên họ phá hoại môi trường hàng ngày, vứt rác bừa bãi và khai phá khắp nơi.

Rốt cuộc là do họ bị thoái hóa não hay là mắc chứng hay quên có chọn lọc? Tại sao bọn họ còn tệ hơn cả một yêu tinh con?
Môn tiếng Anh khá dễ vì ở cấp tiểu học, nó chỉ là những từ đơn và các đoạn đối thoại đơn giản.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Linh Duyệt đã thi xong hết ba môn.

Thầy Ngưu xem xong đáp án bèn đưa Linh Duyệt giấy chứng nhận tốt nghiệp còn trống, “Cậu hãy biến thành mười tuổi, đi sang phòng bên cạnh chụp hình để làm bằng tốt nghiệp.”
Linh Duyệt lập tức biến thành dáng vẻ khoảng mười hai tuổi của mình, chạy đi chụp ảnh.

Vài phút sau, nhân viên đưa hình cho cậu, giấy chứng nhận tốt nghiệp tiểu học cũng nhanh chóng được hoàn thành.

Linh Duyệt vẫn còn cảm giác mới mẻ thì thầy Ngưu đã đưa cậu bài thi cấp 2.

Lần thi này có khá nhiều môn vì muốn tốt nghiệp cấp 2 thì phải thi đậu bảy môn.

“Cậu hãy ráng viết xong.

Chúng tôi muốn lưu hồ sơ nên nếu bây giờ thi không xong thì chiều phải viết tiếp.”
Linh Duyệt dùng một tiếng rưỡi để làm xong bài thi cấp 2.

Thầy Ngưu vừa xem đáp án của cậu vừa hỏi: “Buổi chiều, cậu có thi tiếp lên trung học không? Hay là về nhà ôn tập rồi mai mới tới thi?”
Linh Duyệt hỏi thăm: “Chúng ta cứ tiếp tục thi vì vất vả lắm tôi mới trích ra được chút thời gian để ra ngoài.

Mà tôi làm đúng không vậy? Tôi lấy bằng tốt nghiệp được chưa?”
“Cậu làm tốt lắm, tôi nghĩ chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.” Thầy Ngưu nhanh chóng xem xong đáp án.

Ông gật đầu, đóng hồ sơ lại, “Cậu hãy biến thành dáng vẻ khoảng mười lăm tuổi để chụp ảnh tốt nghiệp.”
Linh Duyệt vui vẻ cầm lấy bằng tốt nghiệp cấp 2, “Chúng ta thi tiếp đi!”
Thầy Ngưu lấy hai bộ đề thi ra, “Vậu cậu muốn thi ban xã hội hay là ban tự nhiên?”
Linh Duyệt nghiêng đầu, “Cái gì gọi là ban xã hội? Và cái gì gọi là ban tự nhiên?”
“Đến điều này mà cậu cũng không biết à?”
Linh Duyệt xòe tay ra, “Không có yêu tinh nào nói tôi nghe điều này cả, nhưng tôi có thể thi hết không?”
Sau khi thầy Ngưu phổ cập xong kiến thức cho Linh Duyệt, ông khuyên cậu: “Tốt hơn là chiều nay cậu về nhà ôn bài rồi thi vào ngày mai.”
Linh Duyệt thở dài, loài người thật cực khổ, sống không được bao lâu nhưng phải học nhiều như thế.

Trên đường về nhà, Linh Duyệt mua rất nhiều thịt.

Cậu muốn ăn nhiều một chút vì cuộc sống không dễ dàng gì, cậu phải vừa ăn vừa quý trọng nó.

Buổi chiều, Mặc Diễm nhắn tin hỏi Linh Duyệt: “Em thi sao rồi?”
Linh Duyệt than thở, “Em không phân biệt được giữa ban xã hội và ban tự nhiên nên thầy giám thị bảo em về đọc thêm sách rồi mai lại tới thi tiếp.”
“Cho anh xem bằng tốt nghiệp khi còn bé của em đi.”
Linh Duyệt gửi ảnh qua cho anh.
Mặc Diễm: “Quả nhiên là em đã đẹp trai từ nhỏ.”
Linh Duyệt đỏ mặt, cô vợ rắn chắn của cậu thật không biết xấu hổ!
Mặc Diễm: “Có lẽ chiều nay anh sẽ kết thúc công việc nên buổi tối anh về nhà ăn cơm.”
“Vâng, anh muốn ăn gì?”
“Ăn thịt.”
Sau khi hai người trò chuyện xong, Linh Duyệt mới nhận ra đoạn đối thoại này nghe như đôi vợ chồng sống chung lâu năm.

Vì Mặc Diễm sắp về đến nhà nên Linh Duyệt định trổ tài của mình cho đối phương xem.
Chạng vạng, Linh Duyệt bắt tay vào nấu cơm bằng cách dùng yêu lực để khống chế lửa.

Trước khi Mặc Diễm về đến nhà, cậu bắt đầu hầm thịt cừu.

Mặc Diễm vừa về tới nơi, quần áo còn chưa thay ra thì anh đã ghé sang chỗ Linh Duyệt trước.

Phan Văn muốn bàn với anh về công việc ngày mai nhưng cũng không thể ngăn anh rời đi.
Mặc Diễm vừa thấy Linh Duyệt thì lập tức khen ngợi, “Em ngày càng lên tay rồi đó.”
Linh Duyệt hất cằm, “Đương nhiên rồi.”
Mặc Diễm đứng sau lưng Linh Duyệt, anh vừa ôm lấy eo cậu vừa đặt cằm lên vai Linh Duyệt.

Trên mặt anh tràn đầy sự vui vẻ, “Đến thịt cừu mà em cũng biết hầm, sao em giỏi vậy?”
Linh Duyệt bị anh ôm vào lòng khiến cậu thấy hơi ngượng ngùng.

Linh Duyệt khẽ động đậy, nhưng Mặc Diễm không định buông tay nên mặt cậu đỏ bừng, “Anh đừng làm phiền em, cẩn thận cái nồi của em kìa.”
Mặc Diễm khẽ cười, anh tiếp tục khen cậu: “Còn có điều gì mà em không biết làm không?”
Linh Duyệt được anh khen, cậu vui vẻ đến mức mặc kệ hành động thân mật của Mặc Diễm, “Cũng có chuyện em không biết làm, ví dụ như em không biết đẻ trứng.”
Mặc Diễm nói: “Không sao, anh cũng không biết làm chuyện đó.”
Linh Duyệt mỉm cười, “Em cứ tưởng anh sẽ nói không sao cả, anh biết làm.”
Mặc Diễm hôn nhẹ lên má cậu, “Anh có thể đi nhặt trứng, bay trên trời, chạy trên mặt đất và bơi trong nước.

Em muốn bao nhiêu trứng, anh sẽ nhặt về bấy nhiêu cho em.”
“Đừng!” Linh Duyệt từ chối, “Em không nuôi nổi đâu!”
Mặc Diễm bật cười, “Nếu em thích thì chúng ta cùng nhau nuôi chúng.

Anh sẽ đi kiếm tiền.”
“Không cần đâu anh.” Linh Duyệt nghĩ đến những ông bà lão trên núi Côn Lôn đều vì lo cho đám nhóc con mà hói cả đầu, cậu cũng thấy mệt thay họ, “Dù anh không đẻ trứng được thì sau này em có thể nuôi em trai em.

Nó có thể xem như là đứa con lớn nhất của em.”
“Nuôi nấng em trai như con mình ư?”
“Có gì không ổn sao? Chúng đều được cưng chiều mà.” Linh Duyệt mỉm cười: “Nó rất ngoan, kiệm lời, thông minh, lại chưa bao giờ gây chuyện.”
Mặc Diễm nghĩ về những gì Linh Tiêu đã làm trên đường, anh tạm thời không phản đối ý nghĩ của Linh Duyệt, “Có khá nhiều tiểu yêu phát hiện tung tích của em trai em.

Họ báo anh biết là bây giờ em ấy đang đi đến kinh đô, trên đường đi còn thu nhận được một số đàn em.”
Linh Duyệt mừng rỡ: “Vạy thì tốt quá rồi.

Đứa nhỏ này thông minh, em chắc chắn nó sẽ không đi lạc.”
Mặc Diễm nhớ lại chuyện Linh Duyệt từng uống sương sớm, anh bày tỏ ý kiến: “Quả thật là em ấy thông minh hơn em.”
Linh Duyệt lấy chén lại, “Anh đừng ăn nữa!”

Mặc Diễm, người đã học được cách sống sót trước mặt Linh Duyệt lập tức sửa miệng, “Nhưng em dễ nhìn hơn, em là người đẹp nhất trên thế giới.”
Linh Duyệt híp mắt cười, trả chén cho anh, “Xem như anh biết ăn nói.”
Lúc ăn cơm, Mặc Diễm lại khen Linh Duyệt, khen đến đầu óc cậu bay bổng.

Anh vừa ăn vừa nói: “Tối nay anh sẽ ngủ ở nhà em.”
Linh Duyệt cười ha hả, “Tại sao?”
Mặc Diễm nhìn lỗ thủng trên nóc nhà, “Ánh trăng đêm nay rất đẹp.”
Linh Duyệt vẫn đang chìm đắm trong mấy trăm từ ca ngợi, “Vậy anh phải biến về nguyên thân thì em mới cho ngủ.”
“Được.”
Linh Duyệt ăn hai miếng cơm thì lén nhìn Mặc Diễm hai lần.

Lúc cậu ôm cô vợ dạng này, nhất định sẽ rất cấn tay, nhưng ít nhất cậu có thể dùng nguyên thân của anh để làm ổ cho mình.

Sau khi Mặc Diễm ăn no, anh chủ động dọn dẹp chén đũa, “Để anh rửa chén cho.”
Mặc Diễm vung tay lên, toàn bộ chén bát muôi nồi đều được làm sạch sẽ.

Linh Duyệt vừa quay đầu lại thì thấy biểu cảm muốn được khen ngợi của anh.

Tuy trên mặt đối phương không có biểu cảm gì, nhưng trực giác mách bảo cậu là Mặc Diễm đang nói: Em nhìn xem anh làm được nhiều chưa này.

Linh Duyệt đưa hai ngón cái lên, “Tại sao anh lại giỏi như vậy?”
Mặc Diễm mỉm cười, “Chúa nịnh hót.”
Linh Duyệt ghét bỏ, anh tự mãn quá!
Mặc Diễm gõ vào tường, “Chúng ta phải chui qua tường để đi lại có hơi phiền toái.”
Hửm? Linh Duyệt đột nhiên có linh cảm xấu.

Cậu lập tức nhìn sang Mặc Diễm, thấy anh duỗi đầu ngón tay ra chạm vào tường, sau đó “Rầm” một tiếng, bức tường giữa hai nhà họ vỡ ra thành từng mảnh.
“Aaaaa!” Linh Duyệt nhảy lên, đạp vào lưng Mặc Diễm một phát, “Anh đền bức tường cho em!”
Mặc Diễm nghiêng người, tránh cú đá của Linh Duyệt, “Không sao, anh sẽ tìm người sửa lại.”
Linh Duyệt giận dữ hỏi: “Có phải anh ăn no đến thừa tinh lực nên mới làm ra chuyện không cần thiết không?”
Cậu không muốn người vợ như vậy!
Mặc Diễm an ủi Linh Duyệt: “Anh thấy rất phiền phức khi phải đi xuyên tường, còn em thì phải trèo tường.

Đến lúc đó, anh sẽ bảo thợ xây một cái cổng hình vòm ở đây rồi treo rèm lên, thật tiện lợi biết bao.”
Linh Duyệt nổi giận, “Vậy anh cũng không thể phá hư tường, việc này phải để em làm chứ! Anh phải nhận biết rõ thân phận của mình!”
“Thân phận…” Mặc Diễm xoay người về phía bức tường giữa sân, bày ra tư thế mời, “Đống gạch này sẽ giúp em thể hiện sự oai hùng của mình.

Sau này, những việc cần dùng đến sức mạnh trong nhà đều giao cho em, còn anh sẽ phụ trách rửa chén và chà nồi.”
Linh Duyệt ôm ngực, trời ơi, cậu bỗng dưng cảm thấy mình đã được chữa lành! Lông cũng được vuốt xuôi!
Hôm sau, người Mặc Diễm tìm tới sửa tường vẫn là người đào ông cao to vạm vỡ đó.

Linh Duyệt nhờ Vương Sao đứng đấy quan sát.

Hiện giờ, cậu đã có tiền nên phải sửa lại nhà cho ba mẹ mình và em trai để họ có nơi ở khi tới đây.

Sau đó, Linh Duyệt lén đi thi vì cậu tuyệt đối không thể cho mọi người trong công ty biết là mình chưa bao giờ học mẫu giáo.
Buổi sáng, trong kỳ thi cấp 3, Linh Duyệt chọn ban xã hội vì điểm mạnh của cậu là có thể ghi nhớ mọi thứ bằng cách học thuộc lòng rồi viết ra.

Xế chiều, Linh Duyệt định thi lấy bằng tốt nghiệp đại học.

Cậu muốn chọn thi vào trường diễn xuất hoặc âm nhạc vì nó phù hợp với công việc cậu đang làm, khi thi cũng sẽ dễ dàng hơn.
Thầy Ngưu nhìn độ tuổi ghi trên thẻ căn cước của Linh Duyệt, ông bàn bạc với cậu: “Hay là sang năm cậu hãy quay lại thi vì năm nay hình như còn hơn sớm với cậu.

Vả lại, bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp cho cậu làm chuyện đó.

Sau này, khi người khác hỏi về trường của cậu, cậu cứ bảo là bí mật.

Còn nếu có người hỏi cậu bao nhiêu tuổi thì cậu cứ bảo mình là sinh viên năm cuối, sang năm sẽ thi tốt nghiệp.”
“Vâng, tôi nhớ rồi, cảm ơn thầy Ngưu.” Linh Duyệt có thái độ tốt nên thầy Ngưu nhìn cậu cũng vừa mắt hơn.

Một thần thú mà không kiêu ngạo như vậy thì ai mà không thích chứ?
Linh Duyệt giấu kỹ bằng tốt nghiệp trung học của cậu.

Buổi trưa, cậu ghé qua nhà sư phụ mình ăn chùa, tiện thể học Kinh kịch vào buổi chiều.

Lúc ăn cơm, ông lão hỏi Linh Duyệt: “Thầy nghe nói con sắp kết hôn hả?”
“Dạ không có.” Linh Duyệt dở khóc dở cười, đây là tin tức được ai phát tán ra vậy? Tại sao mọi người đều nghĩ là hai người sắp kết hôn?
Ông lão nói nghiêm túc: “Tuy con kết hôn ở độ tuổi trẻ như vậy sẽ bỏ lỡ nhiều người ưu tú, nhưng Mặc Diễm là người tốt, xuất sắc ở mọi phương diện.

Tụi con hãy sống thật hạnh phúc…”
Linh Duyệt từng được dạy một quy tắc đó là không ngắt lời người lớn khi họ đang nói nên cậu lắng nghe ông lão trò chuyện.

Cuối cùng, Linh Duyệt mới giải thích, “Tụi con chưa muốn kết hôn.”
Sắc mặt ông lão lạnh xuống, “Các con bậy quá! Chẳng phải đây là chuyện mà gia đình tụi con sắp đặt sao?”
Linh Duyệt hơi sửng sốt, “Dạ, bậy cái gì?”
Ông lão nói nghiêm túc: “Tình yêu mà không lấy kết hôn làm mục tiêu thì đều là trò đùa.

Hồi đó, thầy và cô con quen nhau là do được người ta giới thiệu, sau đó hai người thấy hợp nên mới kết hôn, nương tự với nhau cả đời.

Mấy người trẻ tuổi hiện giờ như con không xem trọng tình cảm gì cả, cứ chia tay rồi quen lại, còn có chuyện không kết hôn, theo chủ nghĩa độc thân như Kiến thành.

Đây là đi ngược lại với sự phát triển tự nhiên của con người.”
Linh Duyệt vội vã nói: “Sau này tụi con sẽ kết hôn.

Thầy yên tâm, con chắc chắn không xem tình yêu như trò đùa.”
Vậy thì tốt, ông lão thấy yên tâm hơn vài phần, “Làm người không được thẹn với lòng, tình cảm không thể quyết định bừa.”
Linh Duyệt ngoan ngoãn nghe ông chỉ bảo, “Sư phụ nói đúng ạ.”
Ông Vưu cực kỳ hài lòng, thầy trò như cha con, một học trò giống ông như vậy lại còn ngoan ngoãn, hiếu thảo thì sao ông có thể ghét bỏ được? Buổi chiều, ông lão dạy Linh Duyệt học “Bước” trong miệng tay, mắt, cơ thể, luật, và bước.

“Sư phụ sẽ dạy con vài cách bước cơ bản của hoa đán.

Đầu tiên là đi cà kheo.

Con hãy nhón một chân lên, còn chân kia đặt ra sau, đầu gối thì chịu lực.


Con phải đứng im, không được nhúc nhích!”
Hiện tại ông lão lười tự mình làm mẫu.

Dẫu sao ông cũng đã lớn tuổi, làm mấy động tác thân thể giống vậy sẽ hơi khác so với tiêu chuẩn vì ông sợ làm mình ngã gãy xương.

“Thứ hai là giẫm chân.

Một chân giấu sau chân kia, chân trước đứng bằng nguyên bàn chân, còn chân sau thì kiễng gót chân lên.

Đúng rồi! Chính là như vậy.” Ông lão vừa giải thích thì Linh Duyệt đã biết ngay đó là cách bước gì.

Suy cho cùng cậu đã xem rất nhiều video về hí kịch, nhưng chỉ không biết những thuật ngữ chuyên nghiệp của mấy động tác đấy thôi.
“Thứ ba là cách bước trên sân khấu.

Cách bước trên sân khấu là bước chân cơ bản của hoa đán, cũng là cách quan trọng nhất.

Con hãy khép hai chân lại, bước từng bước nhỏ về phía trước, kh đi phải thật nhẹ nhàng.” Ông lão đi theo sau Linh Duyệt, “Hai tay làm thành hình Hoa Lan, khẽ đong đưa theo bả vai rồi đi tiếp.”
Trong nhà ông Vưu có phòng tập chuyên dụng có thể chạy nhảy thoải mái.

Sau khi Linh Duyệt đi xong một vòng, cậu hỏi: “Sư phụ, con đạt tiêu chuẩn chưa?”
Ông Vưu gật đầu, ông vừa giảng một cái thì Linh Duyệt đã hiểu ngay.

Tại sao lại có đứa trẻ thông minh như Linh Duyệt?
Ông lão vẫn giữ suy nghĩ đó, nếu mình sớm phát hiện ra Linh Duyệt thì cậu ta đã sớm thành đào kép.

Thần đồng! Không đúng, phải nói Linh Duyệt là một thanh niên vô cùng kỳ diệu!
“Tiếp theo là chạy chậm.

Động tác này là chạy nhảy, trọng tâm phải hướng về phía trước giống vậy, “Ông lão mở video lên, Linh Duyệt chỉ học theo đoạn video đó một lần thì đã làm đúng, “Chính là cảm giác này!” Ông lão nở nụ cười, nếu để học trò khác nhìn thấy cảnh này, chắc chắn họ sẽ rất sốc.

Vì mỗi khi ông lão dạy học trò, ông luôn cầm cây gậy nhỏ trong tay, vừa gõ vừa đánh họ.

Đến bây giờ, không ai ngờ ông sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy khi dạy học trò mình.

“Tiếp theo, chúng ta sẽ học cách bước sát.

Bước sát còn được gọi là bước nhỏ.

Con hãy hóp bụng vào, giữ cho phần thân trên ổn định rồi bước đi ~”
“Tiếp tục nào, cái này gọi là bước mây, con hãy học theo ông.” Bước này khó hơn vì đầu gối, mũi chân và gót chân đều phải chịu lực, bước đi nhẹ như mây trôi.

Tuy động tác trông rất đẹp mắt nhưng hầu hết những người bình thường đều không đạt tiêu chuẩn.

Chỉ có Linh Duyệt làm đúng 100% ngay trong lần học đầu tiên.

Ông Vưu kích động, vỗ tay vài cái, “Con giỏi lắm, cực kỳ giỏi.”
Tiếp theo là chống chân, bước nhanh, chạy, đi vòng quanh sân khấu.

Buổi học nửa tiếng đã kết thúc, còn Linh Duyệt có thực hiện chúng thành thạo hay không, và trông có đẹp hay không thì phải phụ thuộc vào chuyện bình thường cậu có lười biếng hay không.

Nhưng với thiên bẩm của cậu, ông lão nghĩ Linh Duyệt chỉ mất một ngày để luyện xong những thứ này.

Vì để Linh Duyệt được lên sân khấu sớm nhất có thể, ông Vưu vui vẻ nói: “Nhân lúc hôm nay chúng ta rảnh rỗi, sư phụ sẽ dạy con cách dùng đạo cụ biểu diễn.”
Ông lão lấy hai cái khăn tay ra, đưa cho Linh Duyệt một cái, “Khăn tay là đạo cụ mà hoa đán thường dùng.

Con nhìn xem, siết khăn tay như vậy gọi là siết khăn.

Cái này gọi là khăn e lệ, đây là cắn khăn, vò khăn, xoắn khăn, quấn khăn, kéo khăn, vứt khăn, đặt khăn lên cổ, và đặt khăn lên vai.”
Sau khi làm xong tất cả động tác, Linh Duyệt gần như đã học được hết.

Ông lão hài lòng: “Con hãy nghỉ ngơi một chút, lát nữa sư phụ sẽ dạy con cách dùng quạt và tay áo dài[1].”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Linh Duyệt vừa nghe tới tay áo dài thì mắt cậu lập tức phát sáng, “Sư phụ, chúng ta học nó ngay bây giờ đi.

Con cực kỳ hứng thú với tay áo dài đó.”
“Con tha cho bộ xương già của ông đi.” Ông Vưu mỉm cười, kéo ghế ra, ngồi xuống, “Người khác tập mệt đến mức bật khóc cũng không làm được, còn con đến đây như vừa học vừa chơi vậy.”
“Hì hì, ” Linh Duyệt bật cười, bóp vai cho sư phụ, “Do con thông minh mà!”
“Con quá thông minh, sau này ông cấm con không được đi trên con đường lệch lạc.”
“Ông yên tâm, tam quan của con như cột cờ thẳng lên đến tận trời.”
Ông Vưu bật cười, đánh Linh Duyệt một cái, “Ba hoa!”
Linh Duyệt tránh né làm ông lão lại bật cười, “Con thích tay áo dài à, vậy ông sẽ giảng một chút cho nghe về tay áo dài này.

Con hãy nhớ mười chữ, móc, gạt, giương, gấp, quay, hất, phất, vẫy, vén, giũ.

Cách dùng khăn của hoa đán khác với thanh y.

Trước tiên, con hãy luyện khăn tay cho thật giỏi mới có thể luyện đến phất tay áo.”
“Vâng, con hiểu rồi ạ, con sẽ luyện tập thật tốt.

” Nhân lúc ông lão nghỉ ngơi, Linh Duyệt cầm lấy khăn tay, luyện tập lại.

Ông lão ngồi bên cạnh vừa quan sát cậu vừa liên tục gật đầu, chỉ mới luyện một hồi mà Linh Duyệt đã làm ra hình ra dáng, quả nhiên là thiên tài.

Ông lão nghĩ ngợi một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: “Hiểu Duyệt, ông sẽ cho con cơ hội lên sân khấu, con thấy sao?”
Linh Duyệt ném khăn tay lên giống như cậu đang chơi đùa, “Con có thể lên sân khấu ạ?”
Ông lão hỏi: “Con hãy chọn một phân đoạn giữa《 Tỏa Lân Nang 》và 《 Đại Đăng Điện 》.”
Linh Duyệt dừng động tác lại, cậu hỏi: “Sư phụ, ông muốn uống thêm trà thảo mộc không?”
Ông Vưu nói nghiêm túc: “Ông không đùa với con.


Tối mai sẽ có một buổi biểu diễn ở Vườn Lê của anh cả con.

Trước khi hạ màn, con sẽ lên hát mười phút cho ông nghe.”
Linh Duyệt thấy lo lắng: “Nhưng thời gian con học Kinh kịch ngắn như vậy, lại không hiểu nhiều thuật ngữ chuyên môn, tại sao ông…” Vừa nghĩ cái gì thì làm cái đó? Linh Duyệt không nói ra hết.

Lúc cậu chưa đi học thì không biết gì, nhưng sau khi gia nhập môn phái, Linh Duyệt mới biết có quá nhiều thứ mình cần phải học.

Trước kia, khi cậu hát hí khúc, người ngoài ngành nghe sẽ thấy hay, nhưng chuyên gia vừa nghe sẽ lập tức nhận ra nó vẫn còn thiếu rất nhiều hương vị Kinh kịch.

Linh Duyệt không dám tùy tiện hát vì cậu sợ mình múa rìu qua mắt thợ.
Ông lão bình tĩnh nói: “Con phải tin vào chính mình, bây giờ con có thể làm được chuyện đó.

Cái chính là ông muốn con tự đứng trên sân khấu để cảm nhận bầu không khí trong nhà hát vì cảm giác đứng trên sân khấu không giống với dưới sân khấu, sự khác biệt giữa khán giả cũng rất lớn.

Con cứ chơi đi.”
Linh Duyệt thấy đó không phải là cảnh quan trọng nên cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Nói đi, con chọn cái nào?”
“Con chưa từng học《 Đại Đăng Điện 》, nhưng con từng nghe thầy Vưu dạy mấy câu trong 《 Tỏa Lân Nang 》nên con sẽ chọn nó.”
Ông lão mỉm cười, hỏi: “Con cho rằng《 Tỏa Lân Nang 》sẽ dễ hát hơn sao? Mỗi một màn kịch trong vở tuồng này đều có những đoạn hát tuyệt vời như đình Xuân Thu trong điệu tây bì hai sáu và lưu thủy, còn có lầu thêu trong điệu nhị hoàng.

Đây chỉ là vài đoạn đầu, những đoạn sau còn khó học hơn.”
Linh Duyệt không nói nên lời, “Vậy mà ông bảo con đi hát ư? Tối mai sẽ lên sân khấu nhưng bây giờ con còn chưa biết gì cả.”
Sau khi nghỉ ngơi xong, ông lão đứng dậy, “Ông sẽ dạy con khúc《Đình Xuân Thu 》.

Tối mai, Vườn Lê hát《 Bá Vương Biệt Cơ 》, bọn họ hát xong thì con sẽ lên đó hát một đoạn mười phút xem như là tặng cho khán giả.”
Linh Duyệt thở phào nhẹ nhõm trong lòng, “Dù con hát dở cũng không sao vì đây là quà tặng cho khán giả.”
Ông lão lấy cây thước gỗ ra, “Nếu con hát dở, ông sẽ khẽ tay con.”
Linh Duyệt sợ đến nhảy ra xa, “Hồi nãy ông còn bảo đi chơi mà!”
Ông lão cầm thước, cười ha hả, “Đúng là đi chơi, nhưng con không được chơi bừa mà phải chơi cho thật hay và đẹp.”
Rốt cuộc Linh Duyệt cũng hiểu cách chơi của sư phụ là cậu phải hát thật hay.

Linh Duyệt đành chấp nhận số phận, “Con sẽ diễn ai vậy sư phụ?”
“Tiết Tương Linh.”
“Tiết Tương Linh là ai ạ? Con biết chỉ biết Tần Hương Liên, người trong vụ án mỹ nhân.”
Ông Vưu thoáng khựng lại, nói một cách tức giận: “…Đến cả Tiết Tương Linh là ai mà con cũng không biết.

Con đi luyện động tác nửa tiếng cho ông!”
Linh Duyệt: “…”
Trong khi Linh Duyệt bị phạt, cậu nghe sư phụ mình giảng về《Tỏa Lân Nang》.

Nó là một vở kịch cực kỳ nổi tiếng, có thể được xem là một trong mười đoạn hát hay nhất của Kinh kịch.

Những ai đang học hát hí khúc đều biết đến nó.

《Tỏa Lân Nang》kể về vị tiểu thư đi lấy chồng.

Trên đường đi họ bị mắc mưa, kiệu hoa không biết phải làm sao nên đành tạm nương náu trong đình Xuân Thu.

Bấy giờ, người con gái tên Triệu Thủ Trinh của một gia đình nghèo khó cũng đến trú mưa.

Triệu Thủ Trinh cảm khái giàu nghèo gặp nhau, thói đời nóng lạnh rồi khóc thút thít.
Tiết Tương Linh lương thiện.

Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, cô đã lấy tiền từ trong của hồi môn của mình ra, giấu trong tỏa lân nang để tặng cho đối phương.

Sáu năm sau, Đăng Châu bị lũ lụt nên Tiết Tương Linh chạy đến Lai Châu, bị thất lạc gia đình.

Vì sống sót, cô làm tôi tớ cho Lô gia, một nhà giàu có.

Sau phân đoạn lầu thêu, cô biết được Lô phu nhân chính là Triệu Thủ Trinh năm đó, còn Triệu Thủ Trinh cũng biết được Tiết Tương Linh chính là người năm đó đã tặng tỏa lân nang cho mình.

Cô ấy lập tức xem cô như khách quý, còn giúp cô tìm người nhà.

Cuối cùng, Tiết Tương Linh được đoàn tụ với gia đình mình.
Nếu nói vở kịch theo kiểu hiện đại chính là phúc báo người thiện.

Câu chuyện này cũng dạy cho người đời rằng làm người phải biết lấy ơn báo đáp.

Linh Duyệt vẫn đứng trên một chân.

Sau khi nghe sư phụ mình kể xong, cậu ngoan ngoãn nói: “Con nhất định sẽ học thật tốt.

Sư phụ, con hiểu rồi!”
Ông Vưu thấy cậu đứng yên ổn như vậy, bình thường lại chăm chỉ nên ông nguôi ngoai cơn giận, “Sau này, con phải nghe nhiều nhìn nhiều vì con vẫn cần phải học thêm.”
Linh Duyệt đáp, “Sư phụ nói rất đúng!”
Sắc mặt ông lão dịu lại.

Ông cầm thước, đi đến cạnh Linh Duyệt để chỉnh động tác cho cậu khiến Linh Duyệt cười khổ: “Sư phụ anh minh thần vũ, ông có thể đặt cây thước đó xuống không ạ?”
Ông lão bật cười, “Con còn chưa bị sư phụ đánh bao giờ.

Mấy đàn anh của con có người nào là chưa từng bị ông đánh từ nhỏ đến lớn? Đây là Thượng Phương Bảo Kiếm, sẽ đánh những ai không nghe lời.”
Linh Duyệt cười lấy lòng: “Thế ông giao thước cho con đi, về sau mấy anh đều sẽ sợ hãi mỗi khi thấy con.”
“Vậy con cũng phải chờ ông chết đi rồi xem nó như di vật giao lại cho con.

Con đừng ỉu xìu nữa, đứng ngay ngắn lại, để chân thấp xuống.

Ôi trời ạ, đứa nhỏ này, con không có xương à.

Con làm vậy là quá thấp rồi, nâng chân lên chút nữa.”
Linh Duyệt được sư phụ dạy suốt buổi chiều.

Sau khi về nhà, cậu nghiêm túc ôn lại những đoạn hát mà mình đã học trong hôm nay.

Chẳng những vậy, cậu còn vừa hát vừa nấu cơm.

“Giông tố ngoài đình Xuân Thu, nỗi bi thương nào có thể phá tan sự cô đơn?” Sư phụ bảo nếu cậu hát tác phẩm kinh điển thì hãy hát đoạn này vì sau khi bị cậu quấy rầy, ông Vưu đã giảm từ mười phút xuống bảy phút nên một đoạn đình Xuân Thu đó là đã đủ.
“Xì…” Sau khi bỏ cánh gà vào nồi, Linh Duyệt hát điệu tây bì, “Mai Hương hay nói lộn xộn, đừng đánh trống lảng trước mặt người…”
Linh Duyệt đổ xì xầu, dầu ăn, và một thìa rượu nấu ăn vào, “Xì…!Xì…”
“Ngươi không nên kiêu ngạo trước mặt người khác, cũng không nên vừa phí lời lại vừa nói liên miên như vậy.

Đừng làm ồn ào mà hãy tạm thời dừng lại, tôi và Tiết Lương sẽ đi hỏi một lần…”
– ————————
Hách Hữu Tài là một nhà thám hiểm nổi tiếng.

Những nơi mà người khác không dám đi, y dám đi, những nơi mà người khác biết nhưng không dám đến, y cũng sẽ đến.

Chẳng những vậy, y còn đi đến những địa điểm bị ma ám nổi tiếng trên mạng.


Khi đến đó, y sẽ chụp hình, livestream hoặc quay video cho mọi người xem.

Internet bây giờ cực kỳ phát triển khiến Hách Hữu Tài kiếm được rất nhiều tiền trong lĩnh vực này.
Hách Hữu Tài thường nghe người ta đồn là con ngõ Định Xuyên có ma, y quyết định cầm máy quay phim, đến ngõ Định Xuyên vào lúc mười một giờ tối, “Tôi sẽ ghi hình ngõ Định Xuyên vào đêm khuya cho mọi người xem.

Ban ngày, có rất nhiều người ghé thăm quảng trường ở đầu đường, cũng có những người thích văn hóa cổ điển sẽ đến đây chụp hình.

Nhưng rất ít người đi sâu vào trong con ngõ.

Hiện tại, đầu ngõ đã thiết lập một trạm an ninh, càng khiến chuyện ra vào khó khăn hơn.

Tôi lén chạy vào đây, ghi hình xong rồi sẽ về ngay.”
Bấy giờ, tiếng hát hí khúc loáng thoáng vang lên từ sâu trong con ngõ.

Dù gan Hách Hữu Tài lớn cấp mấy thì lúc này, da đầu y cũng không khỏi tê dại.

Những con cú đêm trong phòng livestream của y cũng trở nên yên tĩnh, có một người còn hoài nghi: “Đó là người anh sắp xếp đúng không?”
“ĐM! Tiếng hát hí khúc!”
“Aaaa anh mau vào xem đi!”…..
Hách Hữu Tài hít một hơi thật sâu, sau đó đâm chọc: “Nếu tôi thuê người ở đây thì tôi còn livestream làm cái quái gì nữa?”
Y càng đi sâu vào trong thì giọng hát hí khúc càng rõ ràng hơn.

Từ xa, y nhìn thấy một cái cây rất cao, tán cây trông như chiếc ô lớn.

Tứ hợp viện có thể trồng được cây đại thụ lớn như thế này cũng là điều rất hiếm.
Cái chính là có một bóng người mảnh mai đứng trên ngọn cây.

Mỗi một động tác mà người đó làm đều đẹp động lòng người, đó cũng là nơi phát ra giọng hát hí khúc.

Không chỉ mỗi Hách Hữu Tài nhìn thấy cảnh này mà cả những người trong phòng livestream cũng thấy.

Ai nấy đều sợ hãi hét lên khiến người trên cây nghe được.

Dường như người đó bị dọa, tiếng hát đột nhiên ngừng lại rồi bay đi mất.
Hách Hữu Tài:!!!
Lúc này, một làn sương trắng đột ngột xuất hiện trong con ngõ như thể y vừa bước vào thế giới khác.

Quang cảnh đều một màu trắng xóa, mọi thứ xung quanh trở nên mờ mờ.
Hách Hữu Tài sợ đến chân mềm nhũn, “Quỷ quái! Nơi này quỷ quái quá!”
Người xem cũng sợ hãi, họ bình luận: “Anh vọt lẹ đi! Con ngõ này thật sự bị ma ám rồi!”
“Vọt lẹ và đừng quay đầu! Dù có người gọi anh cũng đừng trả lời, chạy mau đi!”
“Ma quỷ lộng hành! Má ơiiii!”
Hách Hữu Tài chạy ra ngoài.

Bấy giờ, y thấy ngoài ngõ có một bà lão lưng còng, chống gậy đang từ từ bước tới.

Tuy hành động của bà trông rất chậm chạp nhưng tốc độ bước đi lại cực kỳ nhanh, chỉ mới vài bước mà bà đã đi được hơn mười mấy mét, “Aaaaaa!!!!!”
Hách Hữu Tài co cẳng vòng về, y vừa chạy được hai bước thì đã đụng vào tường.

Vì sương mù quá dày đặc khiến y không nhìn thấy đường!
Hách Hữu Tài sợ đến mức sắp són ra quần, trong phòng livestream vang lên những tiếng thét chói tai.

Khi bà lão đi ngang qua y, bà nói bằng giọng điệu khàn khàn: “Thanh niên, đây không phải nơi mà cậu nên tới.”
Bà vừa dứt lời thì đột nhiên biến mất.
Hách Hữu Tài sợ đến mặt mày tái xanh.

Sau khi lảo đảo bò dậy, y chạy như điên ra ngoài.

Tin ngõ Định Xuyên bị ma ám lập tức lan truyền ra khắp nơi.

Hách Hữu Tài bị ma hù cũng trở nên nổi tiếng trên mạng.
Cư dân mạng càng lan truyền thì chuyện này càng ảo hơn.

Họ bảo bên trong có một ma nữ, khi còn sống là một đào kép, nó đã đợi người yêu mình hơn hàng nghìn năm trong đau khổ.

Đến bây giờ nó vẫn hát một ca khúc vào đúng nửa đêm để đợi người yêu mình.

Nếu người nào bị giọng hát của nó quyến rũ, đi vào nhầm nhà thì cả đời cũng sẽ không thoát ra được.

Nơi này còn có một bà lão lơ lửng với con ngươi màu trắng, bà đi bộ không cần dùng chân, máu me đầy mặt, sau lưng cõng theo một đứa bé.

Câu chuyện này càng ảo hơn câu chuyện trước vì có người nổi tiếng trên mạng đã đối mặt với bà, hai người còn trò chuyện với nhau! Vô số cư dân mạng cũng nhìn thấy điều đó, câu chuyện này được lan truyền ra như một điều hư cấu có thật.

Trước kia, ngõ Định Xuyên bị xem là có ma quỷ lộng hành, nay bị cư dân mạng biến thành con ngõ ma.

Những người quan tâm đến các sự kiện siêu nhiên đều chờ đến khi mặt mời mọc mới nháo nhào đến đó tìm hiểu.

Nếu không có bảo vệ ngăn lại thì họ đã lao vào khám phá.
Tất cả những người ở trong con ngõ đều là yêu tinh, nhưng họ đều là yêu tinh có máu mặt.

Chuyện này khiến bộ phận quản lý vội vàng đổi bảo vệ nhân loại thành yêu tinh.

Về phần người xuất hiện đêm qua thì họ vẫn đang điều tra.

Buổi trưa, Linh Duyệt nhìn thấy tin đồn về con ngõ Đinh Xuyên.

Đó chính xác là con ngõ nhà cậu, còn vấn đề ma quỷ lộng hành? Hát hí khúc? Tối qua cậu muốn tìm chỗ cao cao để nắm bắt cảm giác…!Nhưng ma nữ? Là ai nhỉ? Lẽ nào là đang ám chỉ cậu ư?
Ông Vưu mang kính lão lên, “Con không lo học chăm chỉ mà đứng đây làm trò gì?”
Linh Duyệt chỉ vào tin đồn, “Sư phụ nhìn xem, ma nữ mà bọn họ nói rất có thể là con.

Còn bà lão thì con không biết.”
Ông lão tức giận: “Con còn có thời gian ngồi đó bấm máy nữa.

Con mau đi lái xe, chúng ta sẽ tới nhà hát.

Ông đã nhờ người may bộ hí phục của Tiết Tương Linh cho con, đồ cưới trong đình Xuân Thu cũng đã được gửi tới.

Chúng trông rất đẹp.”
Linh Duyệt ngạc nhiên: “Ông cũng đi nữa sao?”
“Ông sẽ ngồi dưới sân khấu xem con hát.” Ông lão mặc áo khoác vào, “Nếu con hát dở, ông sẽ khẽ tay con.”
Linh Duyệt đuổi theo ông, “Nhưng sư phụ, con không có bằng lái.”
“Đứa nhỏ ngốc nghếch này! Đến cả xe mà con cũng không biết lái!” Ông Vưu đưa chìa khóa xe cho tài xế.

Sau khi bước ra cửa, Linh Duyệt nhìn thấy Vu Minh Cẩm đang học thuộc lời trong sân.

Cậu vẫy tay với thiếu niên, “Cậu bé, đi thôi, chú dẫn con đi chơi.”
Vu Minh Cẩm: “…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.