Bạn đang đọc Ta Bị Lừa Hôn!!! FULL – Chương 56: Tôi Lợi Hại Như Vậy Ư
Đầu tiên Linh Duyệt kéo giỏ tôm lên, sau khi cậu lọc cát trong giỏ xong thì Linh Duyệt mừng rỡ hét lớn: “Nhiều tôm biển quá đi mất!”
Cậu dùng tay khuấy bên trong giỏ vài lần rồi bắt lấy mấy con tôm nhỏ thả về biển.
Linh Duyệt ôm giỏ tôm khoe ra cho Mặc Diễm xem, “Có phải tôi còn hơn cả lợi hại không?!”
Mặc Diễm nói một cách cưng chiều: “Đúng vậy, cậu lợi hại nhất.”
“Haha!” Linh Duyệt vui vẻ chạy đi thu hoạch cá của mình.
Linh Duyệt cảm nhận được sức nặng trên tay nên cậu vui mừng kêu lên: “Mặc Diễm! Anh mau tới đây xem tôi bắt cá này!”
Cậu phấn kích trực tiếp gọi tên anh một cách thân thiết và tự nhiên khiến khóe miệng Mặc Diễm cong lên rồi anh vội vàng đi qua kéo cần câu lên với Linh Duyệt.
“Oa! Tôi bội thu rồi!!” Một cây gậy có sáu móc câu mà hết năm móc là có cá.
Bốn móc câu có cá lớn nặng hơn hai ký rưỡi và cái còn lại câu được một con cá nặng hơn một ký rưỡi.
Linh Duyệt gỡ chúng xuống rồi hai tay ôm giỏ tôm chạy như bay về lều, “Thầy Khương! Cô Quách! Chúng ta có cá ăn rồi!”
Thầy Khương đang tập thể dục buổi sáng thấy cá lớn lại còn nhiều như vậy thì ông cũng chẳng còn câu nào khác để khen cậu, “Tốt tốt tốt, quá tốt, con câu được nhiều cá bằng cách nào vậy? Con, chắc con là thiên sự giáng trần rồi! Lợi hại lắm!”
Vốn dĩ lương thực đã đủ cho bốn người nhưng nay tăng thêm hai người nên ông lo sẽ không đủ ăn.
Ông định sáng sớm đi đào thêm rau quả dại rồi hấp chúng vào buổi trưa nhưng giờ thì họ có cá rồi! Nhiều cá nhiều tôm như vậy khiến thầy Khương càng nhìn Linh Duyệt càng thấy hài lòng, đứa nhỏ này thông minh quá.
Mọi người đều lần lượt đứng dậy xem Linh Duyệt bắt được nhiều cá như vậy thì liên tục hâm mộ cậu.
Bây giờ Kinh Tử Tuyền cũng chẳng dám nói ăn tôm là độc ác vì sau khi cô bị cư dân mạng mắng thì cô luôn im lặng cắm cúi làm việc.
Buổi sáng thầy Khương nấu món canh cá và cá hầm.
Sắp đến bữa trưa, nhân viên loay hoay chuẩn bị đưa cơm trưa cho mọi người.
Linh Duyệt thấy họ chẳng những có thịt mà còn có cả spam bèn đi hỏi: “Tại sao mọi người không đặt spam trong rừng?”
Nhân viên cười nói: “Kinh phí chương trình có hạn nên trong khi quay cảnh mọi người chịu khổ thì không thể ăn sang trọng như vậy được.”
Linh Duyệt thấy bọn họ chia cho mỗi người một hộp cơm thịt và một hộp spam bèn chỉ vào hai hũ còn dư bên cạnh, “Mấy cái này của ai thế?”
Dương Quyên thì thầm, “Lát nữa tụi tôi sẽ đưa nó cho đạo diễn.”
Linh Duyệt khều Mặc Diễm và nhét vào tay anh một gói mì tôm rồi ra hiệu, lão đại, anh nên phát huy sự đáng sợ của mình, anh hãy dùng gói mì này đổi lấy spam.
Sau khi Mặc Diễm nhận được nhiệm vụ từ vợ mình, anh lạnh lùng đi tới đó, “Tôi muốn lấy hai hộp spam kia.”
Nhân viên là một người trẻ tuổi bị vẻ mặt lạnh lùng của Mặc Diễm dọa cho hoảng sợ bèn ôm hai hộp spam vào lòng rồi nói: “Đây là đồ của đạo diễn.”
Mặc Diễm còn chưa lên tiếng thì Trần Hoành đã phản bác: “Đạo diễn không ăn cái đó đâu! Y đang có suy nghĩ bậy bạ đấy! Y đã dọa sợ chết người rồi! Y phải bồi thường cho chúng ta!”
Ngay cả thầy Khương cũng nói: “Đạo diễn không ăn cái đó đâu! Người xấu không có tư cách ăn thịt!”
Mặc Diễm đi tới cướp lấy spam của đạo diễn, còn Trần Hoành thì lao tới cướp lấy bữa cơm thịt của đạo diễn.
Nhân viên muốn cướp về nhưng lại không dám nên hắn dở khóc dở cười nói: “Mấy người lấy những thứ đó đi thì đạo diễn sẽ ăn cái gì?”
Mặc Diễm chỉ vào mì gói ý bảo, cậu đưa cái này cho y ăn.
Linh Duyệt ngồi bên cạnh cổ vũ cho Mặc Diễm, “Lão đại đẹp trai lắm!”
Có người làm chỗ dựa nên tính ương ngạnh của Trần Hoành lộ ra, “Đây là phí bồi thường cho chuyện mấy người thả chó ra dọa chúng tôi đấy!”
Linh Duyệt cũng nhảy ra, “Đạo diễn đã ăn nhiều thịt rồi nên đây là thời gian cho y giảm cân.”
Nhân viên sợ Mặc Diễm nhưng không sợ bọn Linh Duyệt bèn giễu cợt họ vài câu: “Không sao cả, tụi tôi không sợ y chìm vì tụi tôi sẽ khiêng y về, còn mấy người phải tuân thủ theo quy tắc.”
Hắn còn chưa nói xong thì Mặc Diễm đã cầm lấy hai hũ spam, quy tắc ư? Quy tắc cái rắm ấy.
Yêu tinh thì nói gì đến quy tắc, trước kia anh chiếm địa bàn đều là giành giật bằng móng vuốt của mình với suy nghĩ mày không cho thì mày sẽ chết.
Ở chỗ anh, lời nhóc con anh nói mới là quy tắc.
Thầy Khương đi tới cái hộp rồi lấy một bịch mì sợi ra.
Trong tình trạng thiếu thốn dụng cụ thì nấu mì sợi là nhanh và tiện lợi nhất nên ông mặc kệ quy tắc gì đó của nhân viên.
Phân đoạn này lên sóng đã khiến người xem cười đến chảy nước mắt, “Quả không hổ danh là anh Mặc với cách làm việc ngang tàng!”
“Hahahah tập thể các khách mời đi cướp đồ đạo diễn.
Mặc dù đạo diễn rất thảm nhưng tôi vẫn thấy mắc cười quá.”
“Đến thầy Khương cũng đi cướp đồ của tổ đạo diễn, hahaha tôi chắc đó là lỗi của đạo diễn rồi.
Hay thật, thầy Khương nói nổi điên là tức khắc nổi điên ngay.”
“Ai đó cho đạo diễn một cây nến đi, đạo diễn bảo trọng nha, ha hả ha hả.”
“Anh Mặc luôn theo sau Linh Duyệt nên rõ ràng là anh ấy cố ý nhường mọi sự nổi bật cho cậu.
Sau khi anh Mặc nhận được nhiệm vụ do Linh Duyệt giao thì anh ấy lập tức đứng dậy hành động ngay!”
“Đây là câu nói mà anh Mặc đã nói trong tập trước, tôi cướp tiền của đạo diễn về nuôi cậu, hahahaha ~~”
…..!
Món mì hải sản trong bữa trưa chủ yếu có tôm nõn, cá hầm, cá nướng, hộp cơm thịt và mấy hộp spam ngập tràn mùi ăn cướp.
Đội ngũ chương trình nhìn đồ ăn của bọn họ rồi lại nhìn đồ ăn của mình, nhân viên đều có cảm giác như đồ ăn trong chén nhóm Linh Duyệt còn thơm ngon hơn đồ ăn trong chén của mình.
Đạo diễn Ứng ôm tay, “Tại sao tôi lại cảm thấy khách mời mùa này ngang tàng quá vậy? Đến đồ của đạo diễn mà bọn họ cũng dám cướp ư?”
Những nhân viên ủng hộ đạo diễn Ứng âm thầm nói: “Tập sau chúng ta hãy cho họ chịu một chút khổ sở để họ biết ngài mới là đạo diễn.”
Đạo diễn Ứng: “Liệu cậu chắc là họ sẽ không phản kháng chứ?”
Người nhân viên: “Họ nên tập làm quen dần với chuyện này.”
“Đi đi đi.
“Đạo diễn Ứng biết ý tưởng xấu xa này không đáng tin nên đuổi người đi rồi một mình ăn mì gói.
Nhóm Linh Duyệt có nhiều cá đến ăn không hết nên sau khi họ dùng bữa xong, thầy Khương bảo Linh Duyệt đưa cho các nhân viên.
Linh Duyệt làm vậy cũng xem như cho các nhân viên một ơn huệ nên cậu nhanh chóng cầm nồi đi ngay.
Cậu đưa cho những người quay phim trong nhóm mình hai con cua, “Hai ngày nay mọi người vất vả rồi.”
Người qua phim thấy cảm động, “Con tôm to quá, bên ngoài chúng ta sẽ không được cá lớn đến thế đâu.
“Ừ, những con cua và tôm trong mùa thu cũng đều rất mập mạp.”
“Con cá này ngon quá, thịt nó tươi rói à!”
“Cảm ơn các thầy và Duyệt Duyệt!” Nhân viên cảm động đến chảy nước mắt, đạo diễn là gì thì bây giờ cứ mặc kệ, đợi bọn họ ăn xong rồi hãy nói tới chuyện đó sau.
Đạo diễn Ứng thấy vậy thì tức đến muốn châm một điếu thuốc, “Đến tôi còn không bằng một người quay phim thì chương trình này có cần phải quay nữa không?”
“Haizz, ” Trợ lý của y cũng bó tay, “Ai bảo ngài đột nhiên quyết định chơi trò sống sót trên đảo hoang làm chi? Hai mùa trước chúng ta đâu có chơi lớn đến thế, những tập đó đều là uống cà phê, tắm nắng và sống an nhàn.
Mùa này đột nhiên chúng ta đổi phong cách rồi ngài cũng không báo trước cho các khách mời.
Bộ ngài chưa nghe hai đội Dương Hiệt và Lưu Thúc kia đâm chọc ngài sao? Họ mắng toàn tiếng bíp không đấy.”
Cuối cùng hai gia đình khác cũng gặp nhau, họ cùng ăn mì chung và sáng chế ra ấm đun nước để nấu mì.
Trong hoàn cảnh này, tình cảm vợ chồng họ càng thêm ngọt ngào nhưng vẫn đâm chọc đạo diễn.
Họ ăn một miếng là mắng đạo diễn một câu, họ còn tự giỡn tự vui và tiện thể chơi đùa với nhân viên vì đạo diễn Ứng không có ở đó.
Trong quá trình hậu kỳ chỉnh sửa chương trình, những người quay phim của hai nhà khác đều thấy hâm mộ những người quay phim của Linh Duyệt vì cuộc sống họ kém xa bên cậu!
Khi cả nhóm sắp rời khỏi hòn đảo vào buổi chiều, để đảm bảo ngọn lửa thật sự đã tắt nên Linh Duyệt đã đắp cát lên lửa rồi nhặt rác thải của bọn họ.
Con người có trách nhiệm bảo vệ môi trường thì yêu tinh cũng như vậy.
Sau khi kết thúc tập phim, người xem đều khen ngợi cậu, “Tôi nhìn một phát là biết ngay Linh Duyệt rất thành thạo trong chuyện đó, có lẽ cậu ấy được dạy như vậy từ nhỏ rồi.”
Sau khi người xem khen ngợi Linh Duyệt xong thì họ chuyển sang mắng tổ đạo diễn: “Chơi mất dạy quá đi mất! Husky đấy đâu phải là người giả dạng, đạo diễn thật mất dạy khi có thể nghĩ ra trò dọa người này.”
“Kinh Tử Tuyền và Trần Hoành thảm ghê.
Họ là cặp đôi duy nhất bị dọa sợ vì có lẽ họ vẫn còn quá trẻ.”
“Tôi thật hâm mộ Linh Duyệt vì hai nhà họ cứ như đang đi nghỉ phép ấy!”
“Cảm ơn Duyệt Duyệt vì đã quan tâm đến cặp vợ chồng.
Năm ngoái cô Quách từng làm phẫu thuật nên bà không thể làm những công việc nặng nhọc.”
“Biểu hiện lần này của Kinh Tử Tuyền khá tốt đấy, tôi nhìn cô ấy cũng vừa mắt hơn rồi.”
Có một vài người chú ý đến chữ “Sắp” của Mặc Diễm, “anh ấy có ý gì vậy? Sắp cưới là sắp như thế nào?”
“Hai người lại ngủ chung kìa! Hai người định bao giờ mới công khai đây?”
Linh Duyệt vẫn là câu nói đó: “Công khai cái rắm ấy! Mọi người xấu xa thật! Chẳng ai hiểu được tình bạn trong sáng giữa tụi tôi cả!”
Ngô Cẩm Vinh nhìn cậu như đang nhìn tên ngốc.
Có một bình luận khác còn kỳ quái hơn: “Duyệt Duyệt là con ruột của ông trời đúng không? Hay cậu ấy là Cẩm Lý chuyển thế[1]? Người cầu được ước thấy!”
[1]Cẩm Lý chuyển thế: cách người Trung Quốc gọi cá chép có đạo hạnh có thể hóa rồng.
Người ta còn quan niệm Cẩm Lý thậm chí khi đắc đạo còn có thể hóa thành thần sông.
“Không ai may mắn hơn cậu ấy cả.
Tôi cầu Linh Duyệt ngày mai tôi sẽ nhận được giấy thông báo trúng tuyển của công ty!”
“Kính gửi Linh Duyệt, đã hai năm tôi chưa được tăng lương nên tôi cầu năm nay tôi sẽ được lên lương!”
“Chó độc thân này muốn thoát khỏi tình trạng độc thân nên tôi cầu lấy được một người bạn trai như Mặc Diễm.”
“Duyệt Duyệt hãy phù hộ cho tôi mau có bạn trong đơn vị mới.”
…!
Linh Duyệt ngơ ngác, tôi còn có chức năng này nữa sao? Chuyện cô muốn Mặc Diễm là nghiêm túc đấy à? Cô có từng hỏi ý kiến thầy Mặc chưa?
Nói chung là “Cẩm Lý Linh Duyệt” đã xuất hiện khắp mọi nơi, vô số cư dân mạng bấm vào Weibo Linh Duyệt để khẩn cầu ông trời chỉ đường cho mình.
Sau đó họ còn gửi tin nhắn cho cậu để cầu nguyện cho mình được lên chức lên lương, thi cử đỗ đạt và tình duyên suôn sẻ.
Còn có một số người trên mạng cầu xin cậu đủ mọi thứ.
Linh Duyệt làm ồn ào trong phòng làm việc của Ngô Cẩm Vinh: “Anh Vinh, em là Cẩm Lý đó, anh mau treo hình em lên tường đi.”
Ngô Cẩm Vinh nhướng mày nhìn cậu, “Vậy anh sẽ kêu người gắn cái đầu của cá chép vào thân cậu rồi đăng lên báo ư?”
Linh Duyệt lập tức nghiêm túc ngồi thẳng người, “Anh Vinh, em có mang đặc sản về cho anh nè.”
Ngô Cẩm Vinh buông chuột ra, “Đặc sản gì?”
Linh Duyệt ra dấu, “Xác ốc biển còn dư lại sau khi em ăn xong, loại ốc xà cừ mà khi mình thổi hải âu nghe thấy sẽ bay đi.
Em còn định tìm một người thợ nặn đất thành mặt anh rồi gắn đầu của anh lên ốc biển và thân anh thành cá.
Sau đó em sẽ đẩy đầu ốc biển của anh ra biển bơi, anh chỉ cần thổi tù thì chúng ta sẽ là những người ngầu nhất trên biển.
Sau đó, mọi người thấy Ngô Cẩm Vinh tính tốt cầm giấy báo cáo đuổi theo đánh Linh Duyệt, “Rảnh quá thì cậu về nhà nghỉ ngơi đi.
Giấy tờ báo cáo mỗi ngày tôi còn chưa xem xong nên cậu ở đây chỉ có gây thêm loạn thôi!”
Linh Duyệt bước lên bệ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài, cậu vọt lẹ nên Ngô Cẩm Vinh đành bỏ cuộc.
Bấy giờ cửa thang máy mở ra, Vương Sao dẫn theo vài gương mặt mới bước ra thì thấy tình cảnh này, “Duyệt Duyệt, cậu làm sao vậy?”
Linh Duyệt gãi đầu, “Quà em tặng không đẹp.”
“Cậu đừng nghe cậu ta nói bậy!” Ngô Cẩm Vinh thấy tức cười, người không biết còn tưởng rằng anh nhận được rất nhiều quà từ nghệ sĩ.
Hai chàng trai đi theo sau ngoan ngoãn chào hỏi Linh Duyệt, “Anh Linh về rồi à?”
“Em chào anh Linh.”
Linh Duyệt thấy nghi hoặc, “Người mới tới ư?”
“Đúng vậy, họ mới tới công ty tuần trước.”
Linh Duyệt cong mắt cười, “Oa! Em là đàn anh sao?”
Vương Sao cười cậu, “Cậu đúng là đàn anh trong công ty chúng ta.” Hiện tại người phát triển tốt nhất trong công ty chính là Linh Duyệt.
“Hahahahaha…!Em thấy tự hào quá.” Linh Duyệt ưỡn ngực ngẩng đầu rồi chống nạnh nhướng mày với Ngô Cẩm Vinh.
Ngô Cẩm Vinh ghét bỏ nói: “Anh gì mà anh, cậu có dáng vẻ đàn anh tí nào không? Còn chuyên học hý kịch của cậu sao rồi?”
“Bình thường, thầy em rất nghiêm khắc.”
Ngô Cẩm Vinh phất tay như đang đuổi chim non đi: “Cậu mau cút đi!”
Vương Sao giao tài liệu cho Ngô Cẩm Vinh rồi chở Linh Duyệt đến nhà ông lão.
Cậu còn chưa đến cửa thì đã nghe thấy tiếng y y a a của mấy chàng trai đang luyện giọng.
Sau khi Linh duyệt bước vào sân, cậu vẫy tay với nguyên hàng thiếu niên trong sân xem như là chào hỏi rồi đi thẳng đến nhà chính.
Cậu thuộc về loại người có khả năng tiếp thu tốt nên được ông lão tự mình dạy dỗ khiến tất cả thanh niên trong đó đều hâm mộ cậu.
Chàng trai lần trước bị Linh Duyệt làm kinh ngạc cảm thấy bất mãn bèn hừ một tiếng.
Trong đám nhóc này có một người lớn tuổi hơn đa số thấy vậy bèn nháy mắt với đối phương rồi thì thầm: “Mày có tức cậu ta như thế nào thì mày cũng không được trút giận ở đây.
Tính cách ông lão ra sao mọi người đều biết nên nếu mày làm ông ấy mất hứng ông ấy sẽ đuổi chúng ta đi.
Nếu ông ấy đã nhận Linh Duyệt làm học trò thân truyền thì đương nhiên ông ấy sẽ tự dạy dỗ cậu ta.
Còn chúng ta chỉ vì thầy mình bận rộn với lại có chút thiên bẩm nên mới được thầy đưa tới đây cho ông có chút việc làm.”
Thiếu niên kia im lặng bĩu môi, hắn hiểu nguyên tắc này nhưng trong lòng hắn vẫn thấy rất khó chịu.
Năm ba tuổi hắn đã bắt đầu học hát hý kịch nên được thầy gọi là thiên tài nhưng ông vẫn đối xử với hắn như trước.
Vậy tại sao một người chưa tới hai mươi tuổi và cơ thể đã hoàn toàn phát triển như cậu ta lại được ông nhận làm học trò thân truyền? Lúc này cậu ta chỉ mới bắt đầu học những kiến thức cơ bản nhưng ông lại xem cậu ta như bảo vật thì hỏi sao hắn không thấy khó chịu cơ chứ.
Linh Duyệt cảm nhận được một nỗi oán hận với mình nên cậu nhìn chính xác vào thiếu niên đang đứng trong sân, khóe miệng Linh Duyệt khẽ nhếch lên, “Thằng nhóc con.”
Linh Duyệt không so đo với một đứa bé.
Sau khi đến nhà khách thì cậu phát hiện ông lão đang nói chuyện với một người trẻ tuổi.
Linh Duyệt quan sát đối phương rồi đoán người ta khoảng hai mươi tuổi, bề ngoài lịch sự tuấn tú, đeo kính gọng vàng và trông rất đẹp trai.
Linh Duyệt mỉm cười chào hỏi ông Vưu, “Thưa thầy, con về rồi.”
Ông Vưu vui vẻ nói: “Để ông giới thiệu cho hai người làm quen, đây là Linh Duyệt, học trò thân truyền ông mới nhận nhưng vẫn chưa làm lễ nhận thầy.
Còn đây là Thịnh Thanh Ninh, đàn anh lớn nhất của con và cũng là học trò của con ông.
Hai đứa đều trạc tuổi nhau nên về sau hai người hãy giao lưu nhiều hơn.”
Thịnh Thanh Ninh đứng dậy khách sáo với Linh Duyệt: “Chào chú.”
Đột nhiên Linh Duyệt thành chú của đối phương nên cậu thấy hơi xấu hổ, “Tôi vẫn chưa làm lễ nhận thầy và mua quà ra mắt nên cậu đừng gọi tôi là chú.”
Thịnh Thanh Ninh bình tĩnh quan sát Linh Duyệt rồi mỉm cười nói: “Chú khách sáo quá, cho dù chú chưa làm lễ nhận thầy thì chú cũng là học trò được ông công nhận nên cấp bậc lễ nghĩa là chuyện không thể bỏ qua.”
Linh Duyệt càng thấy xấu hổ hơn, “Cậu khách sáo quá.”
Bên cạnh đó, bề ngoài y còn rất dễ coi, hề hề
Ông Vưu đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, “Chẳng phải con đang luyện vở Truyền Thuyết Bạch Xà sao? Trước khi Thanh Hữu trở lại thì con hãy để chú nhỏ diễn hý với con, con hát vai Bạch Xà, còn Linh Duyệt hát vai tiểu Thanh, ông sẽ chỉ bảo Linh Duyệt một chút về vở này.”
“Chú nhỏ từng học vở này chưa?”
Mặt Linh Duyệt ngơ ngác, “Chưa.”
Chính xác mà nói thì cậu chưa từng nghe nói về nó bao giờ.
Sắc mặt Thịnh Thanh Ninh thay đổi rồi mỉm cười bất lực, “Chú chưa học qua vở đó thì liệu bây giờ học có quá muộn với chú không?”
Ông Vưu ung dung nhấp một ngụm trà rôi nhàn nhã nói: “Linh Duyệt chưa học vở đó cũng không sao, cậu ấy chỉ cần nghe hai lần là sẽ biết ngay.
Chẳng phải phân đoạn được con chọn chỉ dài khoảng bốn mươi phút thôi sao? Đơn giản mà.”
Sắc mặt Thịnh Thanh Ninh thoáng khựng lại, lời của ông thật qua loa, nếu người bình thường học một vở ngắn này cũng phải mất ít nhất hai tuần, liệu chú nhỏ này có học xong vở hý kịch trước ngày mai không?
Ông Vưu được nước làm tới: “Con cứ yên tâm, học trò mới của ông sẽ làm được chuyện đó.”
Thịnh Thanh Ninh kinh ngạc nhìn Linh Duyệt, cậu ta lợi hại đến thế ư?
Linh Duyệt ôm ngực, cậu cảm thấy hơi áp lực vì được ông lão khoác lác về mình.
Kinh kịch khác với ca hát vì nó đòi hỏi độ chính xác trong âm điệu của các từ ngữ nên từ cách hát cho đến cách đọc, mỗi chữ đều rất tinh tế.
Hát nói được thực hiện một cách nề nếp và một số từ ngữ khi hát lên khác với thông thường, chẳng hạn như chữ bạch trong《 Truyền Thuyết Bạch Xà 》.
Trong Kinh kịch, mọi người không phát âm chữ này là bai mà là bo[1].
Cậu luôn phải nhớ kỹ những chuyện này.
[1]Bạch = bái
Sau khi nhận được mệnh lệnh từ thầy mình, Linh Duyệt cầm các tài liệu mà mình đã ghi chép trước đó và đi học ở phòng bên cạnh.
Kinh kịch thật sự khó hơn ca hát nhảy múa rất nhiều vì sau khi Linh Duyệt xem xong đoạn phim hai lần thì cậu chỉ nhớ được mang máng chứ vẫn chưa hoàn toàn thuộc hết tất cả các lời thoại.
Trời sắp tối nên ông Vưu mới hỏi: “Con học vở kịch sao rồi?”
Linh Duyệt thành thật trả lời, “Con còn thiếu chút điêu luyện.
Tối nay sau khi về nhà, con sẽ ghi nhớ hết tất cả những động tác và lời thoại nên ngày mai chắc con sẽ ổn thôi.”
Thịnh Thanh Ninh đứng bên cạnh nghe vậy bèn lấy làm kinh ngạc: “Chú thật sự chưa từng học vở kịch này bao giờ à?”
Linh Duyệt lắc đầu cười, “Đây thật sự là lần đầu tiên tôi xem nó, mà cảnh cậu chọn hay lắm đó.”
Trọng điểm chính là nhân vật mặc trang phục đẹp nên Linh Duyệt cực kỳ thích chuyện đó.
Cậu cam đoan: “Tối về nhà tôi chắc chắn sẽ học thuộc phân đoạn này, tôi sẽ không làm trễ nãi chuyện luyện tập với cậu vào ngày mai đâu.”
Thịnh Thanh Ninh: “…”
Ông lão vui vẻ nói: “Hiện giờ con chưa được học Kinh kịch một cách bài bản nên con cứ học theo quy trình trong vở.
Con không nhất thiết phải học hết toàn bộ vở kịch mà con chỉ cần biết Thanh Ninh định hát câu gì rồi con cứ cảm nhận bầu không khí trong bộ kịch là được.”
Cảm nhận bầu không khí rất dễ làm nên Linh Duyệt ngoan ngoãn đảm bảo: “Vâng ạ, con làm được chuyện này.”
Ai ngờ, cậu thấy nó đơn giản nhưng trong mắt người khác thì chuyện đó lại khó như lên trời, vì chuyện cảm nhận bầu không khí trong vở kịch thì sao có thể làm trong một buổi chiều và một đêm được chứ?
Ngày hôm sau, Linh Duyệt hào hứng đến nhà ông, “Thưa thầy, con học xong động tác và lời thoại rồi.”
Thịnh Thanh Ninh vừa mới tới nhà ông nghe thấy Linh Duyệt nói vậy, y bèn đứng trong sân hỏi đám nhóc đang luyện tập, “Chú nhỏ này học hý kịch được bao lâu rồi?”
Chàng trai dẫn đầu ngoan ngoãn nói: “Chú nhỏ đến đây tuần trước rồi chú ấy đi ghi hình hết nửa tuần.”
“Cậu ta chỉ mới lên lớp được ba ngày thôi ư?”
“Vâng.”
“Thiên bẩm của cậu ta thật đáng sợ.” Thịnh Thanh Ninh thầm nhủ xong bèn bước vào cửa.
Nguyên buổi trưa sau đó, Linh Duyệt luôn tập luyện với y.
Từ tư thế cho đến động tác khi hát cậu đều học giống trong đoạn phim đến bảy tám phần.
Thịnh Thanh Ninh hết sức kinh ngạc, rốt cuộc thì thiên bẩm của cậu ta phải cao đến đâu mới có thể học được nguyên vở kịch mà người khác tốn mất hai tháng để nhớ còn cậu ta chỉ cần học nó trong một đêm? Với lại, Linh Duyệt dường như không biết mệt mỏi là gì.
Buổi trưa hai người vừa mới ăn cơm ở nhà thầy xong thì buổi chiều cậu đã hăng hái kéo Thịnh Thanh Ninh đi luyện tập tiếp, “Hí kịch này thật thú vị, nếu hí kịch không được truyền lại thì đó sẽ là một tổn thất lớn đối với nền văn hóa của Trung Quốc!”
Linh Duyệt hăng hái nói: “Chúng ta luyện tập thêm một lát nữa đi!”
Thịnh Thanh Ninh cười khổ, “Chú, chú không thấy mệt sao?”
“Tôi không thấy mệt, “Linh Duyệt quơ tay đá chân rồi cầm một cái dù trong phòng luyện tập hìn thể, “Cậu chơi với tôi đi!”
Thịnh Thanh Ninh liên tục cười khổ, y không ngờ chuyện luyện tập khổ cực trong mắt vị chú nhỏ này lại là một trò chơi thú vị!
Ngay cả buổi trưa hai người cũng không nghỉ ngơi mà vẫn luyện tập đến khi trời tối nên Thịnh Thanh Ninh thật sự chịu hết nổi, “Thưa chú, con muốn nghỉ ngơi một chút.”
Linh Duyệt vẫn còn dồi dào sức sống nhưng Thịnh Thanh Ninh đã mệt mỏi nên cậu tự học một mình.
Thịnh Thanh Ninh ngồi bên cạnh thấy vậy thì tâm trạng y hơi phức tạp, người có thiên bẩm không đáng sợ nhưng người có thiên bẩm lại còn chăm chỉ mới là người đáng sợ nhất.
Chẳng bao lâu sau Linh Duyệt đã nhanh chóng nắm vững phân đoạn của tiểu Thanh.
Tuy có một số thứ cậu không hiểu tại sao mình phải làm như vậy, cậu cũng chưa học được những thuật ngữ chuyên nghiệp nhưng cậu đã học rất tốt các hình thể và cách hát nên ông Vưu thật sự rất hài lòng.
Linh Duyệt có thể học được những thứ này trong thời gian ngắn như vậy cho thấy cậu xứng đáng là học trò thân truyền của ông.
Vì trong Kinh kịch không tìm ra người thứ hai như Linh Duyệt!
Có lẽ Linh Duyệt hiểu rõ cách thể hiện trong Kinh kịch nên từ biểu cảm cho đến tư thế đứng của cậu đều hàm chứa dụng ý nào đó.
Sau khi Ngô cẩm Vinh biết được chuyện này, anh đã nhanh chóng sắp xếp người may vài bộ đồ cho Linh Duyệt để khi nào cậu rảnh rỗi sẽ thu âm hai ca khúc, quay mv và bắt đầu đếm thời gian đến ngày Linh Duyệt phát hành bài hát mới.
Ngô Cẩm Vinh đã hỏi thầy Vưu về vấn đề này, “Ông có muốn kêu người may một bộ trang phục Kinh kịch cho cậu ấy quay mv không?”
Vưu Kiến Thành cười nói: “Tôi thấy chúng ta không cần phải cứng nhắc như vậy.
Hai ca khúc của cậu ấy là sự kết hợp giữa hí kịch và nhạc hiện đại nên cậu có thể cho người diễn mặc trang phục Kinh kịch và làm vài động tác là được.
Nếu là hát nói thì không bằng cậu sai người làm một cái áo choàng dài[1].” Vưu Kiến thành giới thiệu, “Tôi sẽ cho cậu cách liên hệ với một nhà thiết kế chuyên may trang phục diễn kịch với phong cách hiện đại, người đó có thể kết hợp hoàn hảo hai phong cách này lại với nhau.
Vả lại, y đã từng may đồ cho rất nhiều ca sĩ như Linh Duyệt.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Linh Duyệt báo trước: “Con không mặc sườn xám loại dài tới bắp đùi đâu nha!”
Ngô Cẩm Vinh ghét bỏ, “Cậu nghĩ gì vậy? Cậu muốn mặc cái đó thì người ta cũng không làm cho cậu đâu.”
Linh Duyệt lập tức yên tâm, tuy cậu thích trang phục hoa đán vì chúng rực rỡ và bắt mắt nhưng đó chỉ giới hạn trên sân khấu.
Cậu là đàn ông nên không có đam mê với chuyện mặc đồ nữ.
Buổi chiều, nơi thiết kế trang phục cử người tới đo thân thể cho Linh Duyệt, “Màu trắng ngà thì sao? Cổ kính tao nhã, tươi tắn tinh tế và có chút tiên khí.”
Ngô Cẩm Vinh và những người khác đều thấy trang phục như vậy rất đẹp, hơn nữa Linh Duyệt muốn ăn mặc sỡ nên họ nhanh chóng đặt may bộ đó.
Ngô Cẩm Vinh quyết định: “Đợi khi nào cậu thu âm và quay mv xong thì cậu có thể làm một buổi livestream.”
Linh Duyệt ngoan ngoãn đáp ứng: “Vâng ạ~”
Ngay sau đó, tập bốn của《 Mãi Mãi Yêu Người》bắt đầu ghi hình.
Địa điểm quay lần này là một khu vui chơi rộng lớn ở kinh đô.
Tổ đạo diễn nói vì lịch trình công việc của các khách mời khác nên họ phải quay chung hai tập.
Vì vậy, họ bảo cậu hãy mang theo nhiều quần áo.
Linh Duyệt nhận riêng một thẻ nhiệm vụ.
Đội ngũ chương trình tách cậu với Mặc Diễm ra khiến chuông báo động trong lòng linh Duyệt vang lên, tổ đạo diễn sẽ không để bọn họ đi chơi vui vẻ nên hủ mật này chắc chắn không tốt lành gì!
Đội ngũ chương trình yêu cầu đón họ tại trường quay mà không phải tại nhà nên lần này Linh Duyệt mới bị tách khỏi Mặc Diễm.
Linh Duyệt kéo vali đến trước cửa công ty, cậu nhấc đôi chân dài của mình ngồi lên vali rồi nhìn trái phải chờ đội ngũ chương trình tới đón.
Linh cảm của Linh Duyệt luôn luôn đúng, đội ngũ chương trình chắc chắn đang có những kế hoạch xấu.
Loài người như đạo diễn Ứng, hừ! Cậu nhắn tin cho Mặc Diễm để trao đổi thông tin thì biế được đội ngũ chương trình đã đưa anh đi khỏi công ty và chở đến thế giới vui vẻ[2].
[2]欢乐大世界.=Happy world, một nơi du lịch vui chơi cho gia đình khá giống với Vinpearl Land ở Việt Nam.
Chẳng bao lâu sau, xe tới đón Linh Duyệt đã đến.
Sau khi cậu bước lên xe thì nhân viên lập tức nhắc nhở: “Cậu hãy tắt nguồn di động và kể từ bây giờ chúng ta cấm cậu liên lạc với thế giới bên ngoài, nhất là với thầy Mặc.”
Linh Duyệt không hiểu bèn hỏi: “Tại sao?”
“Lát nữa cậu sẽ biết biết lý do, còn bây giờ cậu hãy nghe theo sự sắp xếp của chương trình.”
Linh Duyệt cau mày, “Nhưng hồi nãy tôi nhắn tin cho thầy Mặc và anh ấy vẫn trả lời tôi.
Anh ấy vẫn chưa được chương trình đón à?”
Nhân viên: “…!Có lẽ người quay chung với thầy Mặc quên nhắc anh ấy chuyện đó.”
Thật ra thì mọi người đều hiểu có lẽ thầy Mặc không nghe theo sự sắp xếp của chương trình nên khi anh thấy tin nhắn của Linh Duyệt thì lập tức trả lời lại.
Linh Duyệt thấy đội ngũ chương trình thiên vị nên cậu ngang nhiên nhắn tin cho Mặc Diễm trong khi các nhân viên đang nhìn chằm chằm: “Tôi cũng lên xe rồi.
Đội ngũ chương trình bảo tôi phải tắt nguồn điện thoại nên hai ta nói chuyện sau nha.”
Sau khi gửi xong tin nhắn, Linh Duyệt nhìn biểu cảm á khẩu của nhân viên rồi cậu chậm rãi tắt nguồn điện thoại.
Cuối cùng bọn họ cũng tới khu vui chơi giải trí sau hai tiếng đồng hồ.
Nhân viên đưa vé vào cổng cho Linh Duyệt rồi sau đó họ lấy một bộ trang phục ra.
Linh Duyệt rụt cổ về sau phòng bị, “Mấy người định làm gì? Trời nóng như vậy chắc mấy người sẽ không bắt tôi mặc cái này vào chứ?”
Nhân viên giả vờ khoác bộ đồ lên người Linh Duyệt, “Cậu yên tâm, tụi tôi có bỏ thêm túi đá bên trong bộ đồ nên sẽ không nóng đến mức đó đâu.”
“Dù có như vậy thì tôi vẫn không muốn mặc nó,” Linh Duyệt giữ yên xe lắc đầu từ chối, “Nếu tôi mặc loại quần áo này vào thì cơ thể tôi sẽ bị che kín, mất đi bản chất thật rồi không còn là mình nữa.”
Nhân viên im lặng một hồi rồi vẫn đưa đầu trang phục cho cậu mang vào.
Sau đó họ nói một câu rất sâu sắc: “Thầy Duyệt à, ngài bớt xem phim hoạt hình lại đi.”
Lời tác giả: Đạo diễn Ứng: “Tôi không muốn làm người nữa.”
Linh Duyệt: Được đó được đó~~
Độc giả: Gấu trúc đốt nhang.jpg.