Bạn đang đọc Ta Bị Lừa Hôn!!! FULL – Chương 30: Cuối Cùng Có Phải Là Linh Duyệt Hay Không
Đại lão Quy ở núi Côn Lôn lớn bằng một hòn núi nhỏ lượn một vòng trên trời rồi biến thành hình người nhảy xuống, ông giận dữ trợn mắt nhìn Mặc Diễm, “Lại là cậu, thằng nhóc hư hỏng!”
Mặc Diễm híp mắt cười, “Ồ, thân thể ông khá tốt đấy, sống thêm tám trăm năm nữa cũng không thành vấn đề gì đâu.”
“Cái tên vô lại nhà cậu, cậu mà chết thì tôi vẫn chưa chết đâu.” Tóc ông trắng như tuyết, chân mày trắng xõa xuống dái tai, hàm râu bạc phơ dài đến ngực, lưng còng, nói chuyện chậm rì và trông rất già.
Ngay cả khi ông tức giận thì cũng chầm chậm giận dữ.
Mặc Diễm lanh lẹ đưa rượu ngon tới dỗ ông vui.
Sau đó anh đưa khế ước trên ngón tay cho ông nhìn, “Ngài xem thử cái này phải giải như thế nào?”
Mắt đại lão Quy đã hơi kém nên ông nhích lại gần, híp mắt quan sát rồi cười đến chân mày cũng cong cong, “Cậu may mắn lắm đấy.
Ông trời, tìm cho cậu, một người bạn đời, để về sau tu hành, có người bầu bạn.”
Mặc Diễm nhíu mày, “Tôi không muốn nhận, tôi muốn hỏi làm cách nào để giải trừ vật này.”
Lần đầu tiên ông mới nghe tới chuyện không muốn duyên trời định.
Ông lão sờ râu, chậm rãi lắc đầu, “Không thể giải trừ, trời định thì sao mà giải trừ được? Hơn nữa, nếu cậu giải trừ, thì nửa kia phải làm sao?”
Mặc Diễm nói: “Ôn đừng lo, tôi chưa gặp cô ta nên vẫn chưa kết nhân quả.”
“Không đúng, nếu, hai người, gần nhau, thì khế ước sẽ có phản ứng.”
Mặc Diễm ghe ông nói thế thì lập tức nóng vội, “Tôi phong ấn nó nên dù tụi tôi gần đến mấy cũng không cảm ứng được.
Tôi chắc chắn ngài biết cách giải trừ, ngài mau mau giúp tôi đi.
Làm xong chuyện này, tôi sẽ lấy thêm mấy vò rượu ngon của lão Long Vương tặng cho ngài, ngài thấy sao?”
“Rượu của lão Long Vương,” Ông sờ râu, híp mắt cười, “Tôi có thể giúp cậu, nghĩ cách, nhưng không đảm bảo, sẽ giải được.”
Mặc Diễm tự nhủ, ông nghĩ mau đi nào, đừng nhiều lời nữa! Mệt chết yêu rồi!
Mặc Diễm đi theo ông lão vào trong động.
Sơn động ở cốc Trăm Yêu được phân chia theo loài, chim nhỏ sống trên một đỉnh núi, loài mèo sống ở núi khác, còn loại chó sống ở núi khác.
Tiểu yêu trong sơn cốc thường chơi chung với nhau, nhưng vì quan hệ giữa các giống loài mà tụi nó cũng kéo bè kết phái, ném cầu tuyết lên đỉnh núi nhà người ta hoặc rải nước tiểu và vài thứ khác.
Chungd khiêu khích, tranh cãi ầm ĩ với nhau xem ai hét lớn, ai sợ ai, ai không có cha.
Trên thực tế thì tất cả đều được nhận nuôi nên ai cũng chẳng có cha.
Nhưng đám nhóc nào để tâm tới mấy thứ đó, tụi nó được nuôi thả tự do nên có rất nhiều tên trộm đều là loài có lông.
Trẻ con trên núi thuộc động vật bò sát khá ít, Mặc Diễm mới chỉ nhìn thấy ba con, một cua tinh, một thằn lằn tinh và một con bạch xà đang treo trên cửa.
Anh đã giao tiểu Hắc long tới đây nên bây giờ hai đứa đang cùng treo trên cửa trông như hắc bạch song sát.
Rồng nhỏ thấy Mặc Diễm trở lại bèn vui mừng duỗi thẳng cổ.
Nó vừa tính mở miệng thì Mặc Diễm đã vung tay lên, tăng thêm vài phần bình tĩnh cho đối phương để bắt nó im lặng.
“Ai đấy?” Mắt ông lão kém, ban đầu vẫn chưa nhận ra tiểu Hắc long là loài gì bèn nhích lại gần quan sát.
Sau đó ông kinh ngạc: “Cây gậy màu đen này hóa ra là rồng à.”
Mặc Diễm thật sự chịu hết nổi, “Đại gia, ngài đừng nói nữa, mau kiểm tra tài liệu rồi nhanh chóng nghĩ ra cách cho tôi đi vì tôi đang sốt ruột, muốn về sớm.
Về sau nó ở chỗ ngài thì ngài muốn nghiên cứu như thế nào thì nghiên cứu như thế nấy!”
Ông lão cười ha hả, định mở miệng tiếp.
Mặc Diễm đỡ trán, nếu không phải tuổi tác ông lớn thì Mặc Diễm thật sự muốn đánh ông một trận.
“Để tôi suy nghĩ đã, “Ông lão cầm đồ ăn, vừa ăn vừa nghĩ.
Năm phút trôi qua mà ông vẫn ngồi đấy ăn, nửa tiếng trôi qua nhưng ông vẫn ngồi đấy suy nghĩ khiến Mặc Diễm hết kiên nhẫn: “Đại gia, ngài có thể ngưng ăn và tập trung suy nghĩ biện pháp được không?”
Ômg lão nói chậm rì, “Tôi chưa ăn cả một mùa đông rồi, ta đói bụng lắm.”
Mặc Diễm nóng tính bèn gấp đến độ đứng dậy đi qua đi lại.
Ăn hơn một tiếng đồng hồ thì động tác ông vẫn từ từ nên ăn rất ít, “A, tôi nhớ rồi.”
Mặc Diễm mừng rỡ hỏi: “Thế nào?”
Đại lão Quy chậm rãi trả lời, “Thoát không khỏi, số mệnh trời đã định.”
Mặc Diễm:!!!
Chết tiệt!
Ông lão đổi đề tài, “Cùng lắm thì còn một cách khác để giải trừ nó, nhưng cơ hội thành công vô cùng thấp, lại tốn khá nhiều thời gian.”
Mặc Diễm sốt ruột: “Thế tôi áp nó lại.
Với tôi, ba bốn năm chẳng hề gì nên ông mau mau tìm biện pháp đi.
Hai chúng tôi chưa từng gặp mặt đã nói lên không duyên không phận, không kết nhân quả.”
“Đâu cần thời gian dài vậy.” Đại lão Quy khoan thai đứng dậy, hắt một chén nước vào vách đá.
Sau đó ông làm phép, “Không thể nào giải trừ vì huyết mạch đối phương, không kém hơn cậu.”
Mặc Diễm nhướng mày, thượng cổ thần thú hiện giờ đã sống lại rồi ư? Thế mà anh lại chưa hay biết gì?
Ông lão chỉ trên vách đá đang dần dần hiện ra hình ảnh, “Cậu nhìn xem, cái bóng đấy,” Ông lão nhích lại gần, “Hình như là loài chim.”
“Chim?” Mặc Diễm cau mày, nhìn Phượng Hoàng tung cánh đang dần dần tỉnh dậy.
Lông chim bảy màu lộng lẫy rực rỡ, đuôi Phượng sau lưng dài gấp mấy lần thân thể, diễm lệ vô song, vuốt nhọn dẫm lên ngọn lửa màu đỏ cam.
Quả không hổ danh là vua của loài chim, tuy diễm lệ nhưng không đánh mất khí phách, “Đây là Phượng Hoàng.”
Mặc Diễm bỗng nhớ đến Linh Duyệt, “Tôi tìm vị hôn thê của tôi.”
“Thầy Mặc, anh ở vòng giải trí lâu vậy đã từng thấy qua một cô gái dịu dàng, hiền lành, đức hạnh, xinh đẹp, đáng yêu, săn sóc,…!Tính tình yếu đuối, loại người lúc bị bắt nạt chỉ biết khóc ấy?”
Mặc Diễm đỡ trán.
Khi Linh Duyệt đang kể, đôi mắt cậu lấp lánh, nói chính xác là vị hôn thê.
Trước kia, anh từng hoài nghi Linh Duyệt là Phượng Hoàng hiện thế, tuy ngọn lửa đó thiếu uy lực, nhưng tính chất rất tương đồng.
Hiện tại, tâm trạng Mặc Diễm vô cùng phức tạp, rốt cuộc có phải là cậu hay không?
Ngọn lửa sềnh sệt sắc cam, khả năng khôi phục siêu mạnh với huyết mạch chẳng thấp hơn anh, Linh Duyệt đều có những thứ đó.
Nhưng vị hôn thê mà Linh Duyệt tìm là loại vô cùng yểu điệu, lúc bị bắt nạt chỉ biết khóc.
Mặc Diễm lo lắng: “Phượng Hoàng hiện thế khi nào vậy? Bây giờ nó đã bao nhiêu tuổi?”
“Nó chỉ là Phượng Hoàng nhỏ mà thôi, ” Ông ngoẹo đầu muốn, muốn, ngủ mất tiêu rồi.
Mặc Diễm nổi cáu bèn hít thở thật sâu, không thể đánh, sẽ chết yêu tinhđấy!
Mặc Diễm cuống cuồng phóng ra ngoài, anh túm lấy một ông lão rồi hỏi: “Linh Duyệt thường xuyên tới đây chơi là Phượng Hoàng đời mới đúng không?”
Ông lão bình tĩnh hỏi lại: “Linh Duyệt? Ai tên Linh Duyệt?”
“Linh Duyệt ở đỉnh núi phía đông có mẹ là con Lôi Long!”
Ông lão chợt nhớ ra, “Cậu đang nói về đứa trẻ Duyệt Duyệt à, nhóc đấy đâu phải Phượng Hoàng, lúc nó biến đổi chỉ lớn bằng chừng này thôi.” Ông lão nâng hai tay lên, “Cái tổ chim lớn cỡ này là đủ để nó ở rồi.”
Mặc Diễm kinh ngạc, “Không phải Phượng Hoàng ư?”
Ông lão sờ râu, “Chưa có cuộc họp nào bảo Phượng Hoàng hiện thế cả.”
“Ông cho tôi hỏi bốn thần thú đang ở đâu vậy?”
Bốn thần thú ý chỉ Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.
Bốn yêu tinh như bọn họ luôn trấn thủ núi Côn Lôn và long mạch Trung Quốc nên chẳng bao giờ ra ngoài.
Chu Tước cùng mạch với Phượng Hoàng nên nếu Phượng Hoàng hiện thế thì chắc chắn con Chu Tước ngu ngốc kia sẽ biết.
Ông lão thở hổn hển, “Hình như bọn họ đang bế quan, không thể tùy tiện bước ra khỏi long mạch vì sẽ chấn động Trung Quốc đấy.”
Mặc Diễm thả ông xuống, anh đi ra ngoài hít thở thật sâu.
Sau đó, anh tóm lấy một yêu tinh đang đi ngang qua, “Có một tiểu yêu tên Linh Duyệt thường xuyên đến chỗ này chơi đúng không?”
“Linh Duyệt? Tôi không biết, nhưng trước kia thường có một yêu tinh tên Duyệt Duyệt tới chơi, vậy mà gần đây chẳng thấy tới nữa.”
Mặc Diễm hỏi với vẻ mặt sa sầm: “Nhà cậu ấy ở trên núi phía đông có mẹ là Lôi Long tím! Nguyên thân cậu ấy là gì?”
Yêu tinh đó bị dọa đến run rẩy khắp người, “Khí tức trên người Duyệt Duyệt tinh khiết lắm.
Cậu ta là một con chim nhỏ nằm màu, chỉ lớn bằng bàn tay, còn biết phun lửa.
Cậu ta thường hay ngồi trên đầu em trai mình, từ trên núi sét đánh mang theo tia chớp bay xuống đây chơi.
Đúng rồi, em trai cậu ta chứa đựng huyết mạch của rồng, có thể thả sấm chớp và nổi gió sắc như đao, vô cùng hung hãn!”
“Mẹ nó! Ai hỏi mày cái này!” Mặc Diễm khó lòng nào tâm đắc vì những yêu tinh nọ chẳng đáng tin gì cả, toàn nói mấy thứ tào lao.
Hiện giờ, anh không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình, cũng chả biết liệu đấy có đúng là Linh Duyệt hay không.
Tất cả đều nói nguyên thân Linh Duyệt không phải Phượng Hoàng mà là chim nhỏ chừng hai bàn tay, chênh lệch lớn thế ư?
Mặc Diễm đỡ trán, thấy hơi hỗn loạn! Lúc anh chắc chắn đó là Linh Duyệt thì đáy lòng cực kỳ vui vẻ, thậm chí còn không hi vọng giải trừ khế ước.
Trời sinh anh và tiểu yêu hình như hơi khác so với mọi người.
– ———
Thật ra bên ba mẹ Linh Duyệt cũng đang nghiên cứu xem con dâu tương lai là ai.
Vị phu nhân xinh đẹp trong bộ váy tím bĩu môi, buồn bực nói: “Tìm yêu tinh cũng phải tính toán một chút, con dâu mình là đàn ông mà vẫn chưa biết nguyên hình và dáng vẻ ra sao.”
Mặt mày ba Linh Duyệt khôi ngô tuấn tú cùng với hàng chân mày vô cùng sắc sảo, chỉ liếc một cái tức khắc thấy hung dữ ngay! Nhưng ánh mắt lúc ông nhìn vợ mình thì cực kỳ dịu dàng, “Không sao, đàn ông cũng không thành vấn đề.
Về sau tụi nó không con nên sinh hoạt sẽ càng phù hợp hơn.”
Mẹ Linh Duyệt vươn ngón tay ra, đâm thủng một lỗ trên mặt bàn gỗ, “Chả biết lớn hơn Duyệt Duyệt hay nhỏ hơn Duyệt Duyệt nữa.”
Ba cậu tiếp tục dỗ dành: “Sao cũng được mà, miễn tình cảm hai người tốt là đủ rồi.”
“Còn chả biết là loài gì.”
“Em đừng cần quan tâm chuyện đó, dựa vào huyết mạch Duyệt Duyệt thì đâu thể nào là hung thú.
Còn thụy thú, miễn không phải Mặc Kỳ Lân thì đều chấp nhận được.” Quan trọng là khi Linh Duyệt bị yêu tinh khác bắt nạt, hai người bọn họ đánh lại nó, nhưng nếu đó là Mặc Kỳ Lân thì đánh xong cũng chả tốt lành gì.
Mẹ Linh Duyệt thở dài, “Cũng đúng, không biết Duyệt Duyệt tìm được con dâu chưa?”
Ba cậu bật cười, “Chắc chưa đâu, nếu tìm thấy thì con đã sớm thông báo về nhà.
Vả lại, em miêu tả với con là một cô gái, đương nhiên con mình sẽ chú ý các cô gái rồi.”
“Em còn biện pháp nào khác sao? Con nó ghét xuống núi, nếu em không thuyết phục thì nó dám xuống núi ư? Thật ra tìm vợ không quan trọng, chuyện quan trọng là em hi vọng con nó tìm thấy cơ duyên, mau sớm nhận được truyền thừa.” Mẹ Linh Duyệt càng nói càng thấy tủi thân, “Ai bảo cả nhà chúng ta toàn hung thú, vất vả lắm mới xuất hiện một thụy thú, đâu thể nào để con nó học mấy cái tính của hung thú được Lỡ mai sau nó lớn lên lệch lạc thì biết làm sao?”
Ba Linh Duyệt tranh thủ dỗ dành, “Có sao đâu, con trai mà, đi ra ngoài rèn luyện mới tốt.
Vả lại, đâu phải hung thú nào cũng dữ, thụy thú nào cũng tốt, ví dụ như nhà chúng ta đều không ăn thịt người.
Bên cạnh đó, anh đâu được tính là hung dữ? Nhìn anh hung lắm sao?”
“Anh siêu đẹp trai!”
“Dĩ nhiên rồi ~”
Một thiếu niên khoảng mười hai mười ba tuổi đang ngồi ngay cửa.
Sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của ba mẹ mình, cậu thở dài một hơi.
Cậu muốn bỏ nhà đi tìm anh quá, sắp ở hết nổi trong cái nhà này rồi.
– —————–
Mặc Diễm định sang nhà Linh Duyệt hỏi thăm, nhưng tưởng tượng xong thì thấy hơi kỳ cục.
Lỡ cha mẹ người ta hiểu lầm anh vừa ý Linh Duyệt…!Không, lỡ anh quá lỗ mãng…!Cũng không đúng.
Mặc Diễm đỡ trán, anh suy nghĩ nhiều làm gì, cứ để bác Vương mau mau nghĩ cach giải trừ mới là đạo lý.
Dù đấy có phải là Linh Duyệt hay không thì anh đều sẽ phong ấn nó lại.
Lúc Mặc Diễm về đến nhà đã gần nửa đêm, Linh Duyệt nghe thấy động tĩnh bèn dựa vào lỗ bị khoan bởi tiểu Hắc long rồi hét lên: “Thầy Mặc, thầy Mặc, anh về rồi à?”
Cách mười giây Linh Duyệt mới nghe Mặc Diễm đáp lại một lần, giọng nói của anh nghe rất gần như thể đang ở ngay bên kia vách tường.
Xuyên qua lỗ nhỏ, Linh Duyệt hỏi: “Sao rồi anh? Rồng nhỏ Khang Khang đã thích ứng chưa? Ông bà trên đó nói sao?”
Dù cách một bức tường, Mặc Diễm vẫn cảm nhận được sự hào hứng của Linh Duyệt, anh gật đầu với tâm trạng phức tạp.
Sau khi gật xong, anh mới nhớ ra Linh Duyệt không thấy được nên anh đáp: “Họ nhận nó rồi.”
“Vậy thì tốt, rất nhiều đứa trẻ nơi đó sẽ chơi với nó, còn có các ông lão dạy học, tam quan nó chắn chắn sẽ đứng đắn.”
Mặc Diễm im lặng khiến Linh Duyệt thấy hơi khó hiểu, cậu nghiêng đầu nghi hoặc, “Sao thế anh?”
Mặc Diễu nhíu mày, do dự, “Cậu, tìm thấy vị hôn thê chưa?”
Linh Duyệt bật cười, hóa ra anh muốn hỏi cái này.
Cậu trả lời một cách thẳng thắn: “Chưa thấy, tôi cũng chẳng biết cô ấy chạy đi đâu nữa.
Nhưng không sao, cuộc đời yêu tinh còn dài nên chắc chắn tôi sẽ tìm ra thôi.”
“Cô ấy, dịu dàng lắm sao?”
Linh Duyệt cảm giác giọng điệu Mặc Diễm hơi khác với ngày thường, nghe cứ hơi do dự nên cậu gật đầu, “Mẹ tôi bảo vô cùng dịu dàng.”
“Cô ấy rất đáng yêu?”
“Vâng.”
Mặc Diễm lại: “Cậu xác định là nữ à?”
Linh Duyệt vui vẻ, “Tính cách đấy sao có thể là nam? Chính là nữ, y như chim nhỏ nép vào người, vóc dáng khá thấp, mềm mại yếu đuối và đôi khi hơi trẻ con.”
Mặc Diễm so sánh chiều cao hai người, Linh Duyệt trái lại thấp hơn anh nửa cái đầu.
Anh thản nhiên nói: “Ngủ đi.”
Linh Duyệt khó hiểu, cậu cảm thấy anh đang mất hứng nên hơi lo lắng, nhưng không tiện hỏi nhiều, “Thế ngày mai gặp, anh ngủ ngon.”
Mặc Diễm về phòng mình, nằm trên giường rồi nâng tay lên quan sát ngón áp út.
Con ngươi anh ngày càng trầm xuống, anh tính giải trừ phong ấn để khế ước cảm nhận xem có phải Linh Duyệt không, nhưng lỡ chẳng phải Linh Duyệt mà dẫn người thật tới thì làm thế nào? Nhân duyên không giống mấy thứ khác, gặp mặt sẽ kết nhân quả, anh không muốn dính dáng gì đến đối phương nên cần phải tránh mặt.
Thế nếu đó là Linh Duyệt thì sao?
Mặc Diễm nghĩ tới đây thì bật dậy, anh đá bay cái bàn một cách giận dữ, suy nghĩ này sai rồi! Là cậu ta cũng không được! Ngu ngốc quá! Khiến bản thân mình tức giận! Thật đúng là khắc tinh của anh!
Lúc bấy giờ, bốn thần thú ở núi Côn Lôn mới nghe nói Mặc Diễm tới để hỏi thăm chuyện hôn ước kia.
Một bà lão búi tóc, mặc quần áo màu lam mỉm cười: “Năm ngoái, chẳng phải trên tay Phượng Hoàng nhỏ đó xuất hiện khế ước nên mới xuống núi tìm vợ sao? Duyên đấy hóa ra là Mặc Diễm.”
“Chúng ta nên mau chóng thông báo với Mặc Diễm để cậu ta tìm Duyệt Duyệt, đừng để lạc mất nó! Quả nhiên hung thú không đáng tin cậy, bọn họ nuôi thả Linh Duyệt quá nhiều.
Duyệt Duyệt chưa bị họ nuôi chết là mạng lớn rồi đấy!” Một ông lão tóc đỏ nói một cách phẫn nộ: “Lúc ấy, lẽ ra tôi nên tìm bọn họ đoạt lại nó!”
“Mẹ Duyệt Duyệt đối với nó tốt lắm, thương nó như con ruột.
Ba nó cũng tốt, biết rõ là nhặt về nhưng vẫn dùng lông chim rải ổ hộ nó…”
“Trước tiên, chúng ta đừng nhắc tới chuyện đó.
Bây giờ, chúng ta nên phái ai đi báo cho Mặc Diễm? Dù cậu ta ghét Duyệt Duyệt thì cũng đừng bắt nạt nó mà hãy đưa về cho chúng ta!”
Nhóm ông lão bà lão trở nên nóng nảy, “Tạo nghiệt thật, Duyệt Duyệt và Mặc Diễm, ông trời điên rồi ư?”
“Đâu có tiểu yêu tinh nào từng gặp Mặc Diễm!”
Bấy giờ, một tiểu yêu tinh đi theo ông Vương giơ tay, “Con đi cho, con từng gặp rồi.”
Đó là con cua tinh có đạo hạnh hơn hai trăm năm đã biến thành người, bình thường làm việc vô cùng chững chạc.
Mọi người nhìn nhau đều chịu nó, “Sáng mai con đi xuống núi, phải chắc báo được tin tức này cho Mặc Diễm!”.