Bạn đang đọc Ta Bị Lừa Hôn!!! FULL – Chương 1: Nghèo Thì Chỉ Có Thể Uống Sương Sớm
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Vào thời điểm tháng tám, kinh đô nóng đến mức có thể nướng bánh rán trên mặt đường.
Nhất là vào buổi trưa, nếu không có việc gấp thì chẳng ai chịu bước ra khỏi nhà.
Tiệm bán đồ nội thất bên kia đường cực kỳ vắng vẻ.
Trước cửa là bà chủ tiệm đang ngồi trên ghế sofa sắp đi vào giấc ngủ.
Có một nam thanh niên đeo khẩu trang đang đi loanh quanh khu vực bán giường, cuối cùng cậu dừng lại ở chiếc giường trong cùng phủ đầy bụi với dòng chữ “Giá đặc biệt” nằm trên mép giường, ” Dì ơi, cái giường này bao nhiêu tiền?”
Bà dì uể oải nhìn vào vị trí đó, chắc thấy anh chàng này không muốn tiêu nhiều tiền nên không đứng lên: “Một nghìn hai.”
Linh Duyệt ngại ngùng hỏi: “Bớt thêm nữa được không ạ?”
Bà dì trực tiếp bật cười: “Đây là giá cuối cùng.”
Linh Duyệt thất vọng thở dài: “Thôi vậy, quá mắc.”
Bà dì nghe thấy điều đó bèn không nhịn được cười: “Cậu đang kể chuyện cười sao, một nghìn hai mà mắc, ổ chim trong chợ bên cạnh rất rẻ, biệt thự sang trọng chỉ có ba trăm.”
Người khác có thể sẽ nói bà chủ độc miệng, nhưng riêng Linh Duyệt gật đầu tán đồng: “Có lý! Cảm ơn dì!”
Nhìn thấy cậu thanh niên vui vẻ chạy qua chợ bên cạnh, bà chủ cảm giác mình như đang nằm mơ.
Ngay bên cạnh chính là chợ chim, gần cửa là một cửa hàng chim rất lớn.
Ngay khi Linh Duyệt bước vào cửa, cậu nhìn thấy một biệt thự nhỏ.
Cao nửa mét và có bốn cửa, màu sắc bên ngoài rất diễm lệ.
Mặt trên viết tổ chim sang trọng 5A: Lâu đài Prague hai tầng [1]! Ở được trong đó chỉ có thể là chim của Jack Ma!”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Linh Duyệt lập tức thấy hứng thú, “Ông ơi, cái tổ chim này giá bao nhiêu?”
Đây là một khách hàng lớn! Ông lão đang ngồi uống trà nghe kinh kịch, tức khắc chạy lại nhiệt tình giới thiệu: “Bình thường bán cho người khác đều lấy giá bốn trăm.
Ông thấy cháu đẹp trai nên cho thẻ VIP, bớt được 20%, chỉ cần đưa ông ba trăm hai ông sẽ tặng cháu thêm hai quả trứng chim Đỗ Quyên[2].
Nếu kiểm soát được nhiệt độ thì hai mươi ngày sau chắc chắn chim sẽ nở.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Linh Duyệt hứng thú chỉ vào lồng và đệm của cửa hàng, “Cháu mua cái lồng này, ông cho cháu thêm mấy tấm đệm mềm đi.”
“Thôi được, ông giảm giá 20% cho cháu mấy tấm đệm còn mua hai tặng một!”
Linh Duyệt vui vẻ trả tiền, làm thẻ và nhặt hai quả trứng chim không còn sức sống cao hứng rời khỏi cửa hàng.
Bà dì bán giường kế bên chợ đứng ngay cửa, trông có vẻ sốc khi thấy cậu xách theo lồng chim.
Người này thực sự đi mua tổ chim? Bị điên à!
Bà làm sao biết được, Linh Duyệt vốn không phải con người.
Lúc trước cậu là một tiểu yêu trên núi Côn Lôn, sau khi trưởng thành được người nhà cho biết là mình có một vị hôn thê, họ nói vị hôn thê của cậu hiền lành, xinh đẹp, đáng yêu, ôn nhu, săn sóc,…!Tất cả đều tốt, chỉ có điều hơi yếu một chút, bị người khác bắt nạt cũng không dám lên tiếng, chỉ biết trốn đi.
Linh Duyệt là một người đàn ông sao có thể để vị hôn thê mình chịu đựng những cái ác ở bên ngoài nên cậu muốn bảo vệ cô ấy.
Vì thế Linh Duyệt dấn thân vào hành trình dài tìm kiếm vợ mình.
Cậu cầm lồng chim bằng một tay, dùng tay kia giữ điện thoại để nhìn vào bản đồ.
Sau khi đi qua một vài con ngõ nhỏ, cuối cùng cậu quay trở lại ngõ “Định Xuyên”, Linh Duyệt đi sâu vào trong ngõ và dừng lại trước một cái sân nhà.
Diện tích của khoảng sân hình tứ giác này khá lớn, gạch xanh cùng với ngói đầu ngựa[6].
Cây ngô đồng trong sân cành lá xum xuê, thậm chí vài nhánh còn nhô ra khỏi tường, vừa thấy đã biết ngay gia đình giàu có.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
( Ngói đầu ngựa)
Linh Duyệt hít một hơi thật sâu rồi giơ tay lên đẩy cánh cửa “kẽo kẹt” mở ra.
Đập vào mắt đầu tiên chính là sân vườn đầy cỏ dại, cái nào cái nấy đều dày và cao hơn người.
Một số con châu chấu còn bay qua chân cậu, chúng nhảy nhiều lần liên tiếp rồi cuối cùng biến mất vào trong góc khuất.
Linh Duyệt: “…”
Mặc dù cậu đã đoán trước được bên trong sẽ như thế nào, nhưng Linh Duyệt vẫn không nhịn được muốn nhảy cẫng lên và hét hai tiếng, mẹ nó! Bên trong như bãi phân lừa! Còn Bên ngoài thì đẹp tuyệt trần!
Sau khi vào sân sau, cậu nhìn cánh cửa phòng chính bị đổ nát, màu sơn đỏ phai nhạt và các cửa sổ bị phủ một lớp mạng nhện.
Căn phòng thậm chí còn kỳ quặc hơn, cửa sổ hình chữ X đã tử trận đang nằm trên mặt đất.
Xa hơn nữa là các mái ngói không đồng đều nên khi trời mưa chắc chắn sẽ bị rò rỉ vì một vài lỗ hỏng có thể thấy bằng mắt thường.
Trong tương lai nơi này sẽ là chỗ cho cậu an thân nên Lịch Duyệt đành bất lực xắn tay áo lên, đầu tiên cậu treo chiếc lồng chim trên cây.
Sau đó cậu nhổ một ngọn cỏ lớn cao một mét, nhìn lá cỏ tiếc nuối nói, “Nếu tao là thỏ thì tốt biết bao, tao sẽ không phải lo lắng về việc làm thế nào để lấp đầy dạ dày của mình trước khi mùa đông tới.”
Trong lúc Linh Duyệt đang dọn dẹp sân thì điện thoại cậu reo lên.
Sau khi Linh Duyệt tiếp điện thoại, người đại diện của cậu quan tâm hỏi: “Linh Duyệt, cậu cần giúp đỡ di chuyển gì ko? Anh sẽ phái mấy người trợ lý qua giúp.”
Linh Duyệt cảm thấy ấm áp trong lòng bèn vội vàng trả lời: “Anh Vinh không cần đâu, em dọn xong rồi.”
“Vậy thì tốt, dọn dẹp xong thì về sớm một chút, đừng làm chậm trễ việc luyện tập.
Anh đã liên hệ với một số nhà soạn nhạc để mua cho cậu vài bài hát vì dự định sẽ cho cậu ra một đĩa nhạc mới, bao gồm cả những ca khúc cậu đã hát trong cuộc thi.”
“Dạ được,” Linh Duyệt do dự ngại ngùng hỏi: “Anh Vinh, em có thể ứng trước tiền lương được không? Chỉ cần đủ để ăn mì gói thôi.”
Ngô Cẩm Vinh nghiêm túc nói: “Cậu mới mười tám tuổi, cơ thể vẫn đang phát triển nên ăn mì gói lâu dài sẽ trì hoãn sự phát triển của cậu.
Anh sẽ chuyển cho cậu hai vạn, đủ cho cậu sinh hoạt trong hai tháng.”
Linh Duyệt cảm động tới muốn quỳ xuống: “Cảm ơn anh Vinh, sau khi kiếm được tiền em sẽ trả cho anh!”
Linh Duyệt xuống núi được hơn nửa năm, biển người rộng lớn nên việc tìm kiếm một người cứ như mò kim đáy biển.
Sau khi xài hết tiền tiêu vặt cha mẹ chu cấp Linh Duyệt chỉ đành uống sương sớm.
Điều khó khăn hơn là nhân gian ô nhiễm quá nặng khiến sương không ngon bằng trên núi.
Cậu lăn lộn đến mức này, thế mà ngay cả cọng tóc của vị hôn thê cũng không tìm thấy.
Rơi vào tuyệt vọng, Linh Duyệt đành tham gia một show tuyển tú, sau khi trở thành center cậu gia nhập giới giải trí, rồi được chủ sở hữu của một công ty giải trí nhỏ đón về.
Với sự trợ giúp của đối phương, Linh Duyệt nỗ lực học các kỹ năng ca hát cuối cùng giành được giải nhất trong một cuộc thi hát nổi tiếng.
Không biết con tiểu yêu nào đưa tin cho ba mẹ cậu, nói cậu cùng loài người lòng dạ đen tối ký khế ước.
Ký hợp đồng xong xuôi, mỗi ngày Linh Duyệt đều đi hát kiếm tiền, thậm chí còn không có nơi để ở.
Lúc đó ba mẹ mới nhớ họ còn một căn nhà ở kinh đô cậu có thể tới đó ở.
Linh Duyệt xin nghỉ để chuyển nhà, nhưng không ngờ tình huống của căn nhà là như thế.
Tới bây giờ cậu chỉ muốn nói một câu: “Cuộc sống quá khó khăn.”
Ngô Cẩm Vinh cũng dở khóc dở cười.
Tuy anh biết gia đình Linh Duyệt ở trong núi khá nghèo, nhưng không ngờ cậu nghèo như vậy.
Anh nói lời thấm thía: “Tiếp tục như thế này không phải cách hay.
Hiện tại đĩa nhạc không kiếm được lợi nhuận nên cậu chỉ có thể ra ngoài đóng phim tăng độ nổi tiếng để kiếm tiền.
Như vậy thì tốn ít nhất là hai năm.”
“Em có thể làm gì?” Linh Duyệt tuyệt vọng.
Cậu lo lắng mình không tìm được vợ, sẽ bị hói vì suy dinh dưỡng và khi bị hói cậu sẽ xấu đi.
Lúc đó, vợ chắc chắn ghét cậu.
Ngô Cẩm Vinh suy nghĩ, “Hay là như vầy, anh dành chút thời gian ra cho giáo sư dạy cậu một vài khoá biểu diễn, nếu ổn thì trong tương lại anh sẽ suy xét cho cậu phát triển giống như Mặc Diễm, làm một người toàn năng.”
Tuy rằng thường ngày Ngô Cẩm Vinh nghiêm túc nhưng khi nhắc đến Mặc Diễm khoé miệng lại không kiềm nổi giương lên, anh tán thưởng nói, “Nhạc phim và phim điện ảnh của Mặc Diễm đã nổi tiếng được ba năm.
Dùng hết hai năm giành lấy giải ảnh đế và ba năm lên đỉnh Hollywood.
Tuy xuất thân anh ta không chính quy nhưng lại tạo ra một thần thoại trong giới giải trí.
Kỹ năng diễn xuất như vậy, đôi khi cũng phải dựa vào thiên phú.”
Linh Duyệt nghe đối phương nói xong bèn nghiêm túc hỏi: “Anh ta lớn lên đẹp không? Có mặc quần áo rực rỡ giống em không? Có vợ không?”
“…” Ngô Cẩm Vinh không ngờ Linh Duyệt ở độ tuổi này làm trong ngành giải trí mà tới Mặc Diễm cũng chẳng biết, hơn nữa đấy đâu phải trọng tâm của việc này!
Sau khi xác định Mặc Diễm không tốt bằng cậu.
Linh Duyệt tức khắc lấy lại sự tự tin.
Cậu tự hào vỗ vào bộ đồ lông vũ nhiều màu được cha mẹ cậu dệt cho.
Nó có khả năng thay đổi màu sắc theo ý muốn vì thế không ai có thể trông đẹp hơn cậu cả.
Ở trên núi của Linh Duyệt, đàn ông lớn lên trông phải đẹp, quần áo phải thật hoa lệ, nếu không khi thu cánh lại nhìn sẽ giống như cục khoai lang nướng.
Tại quê nhà cậu là con yêu đầu tiên có vợ ở tuổi này, cậu còn ngọt ngào như mật ong bởi vì cậu đủ đẹp và hoa lệ.
Với danh hiệu “Chàng trai ăn diện nhất núi Côn Lôn” Lúc đi đóng phim cậu đâu cần phải sợ không có cơm ăn.
“Anh Vinh em học, miễn được ăn no thì cái gì em cũng học.”
“Vậy được, anh sẽ sắp xếp cho cậu một giáo sư, sáng mai tới xem thử đi.”
“Vâng.” Sau khi cùng Ngô Cẩm Vinh nói chuyện, Linh Duyệt cúp điện thoại và dành hơn hai tiếng để nhổ cỏ.
Sân thì quét đơn giản, cậu còn trích ra một ít tiền tìm người sửa ống nước, thông điện, sửa chữa nhà bếp sao cho nó kết nối với không khí bên ngoài, trước để bảo đảm an ninh cơ bản tiện cho việc sinh hoạt, chờ sau này có tiền thì sửa chữa lại căn nhà.
Bận đến trời tối mới làm xong mọi thứ, Linh Duyệt lấy từ trong túi ra một gói mì tôm quý giá rồi chà xát tay móc ra hai quả trứng chim trân quý bèn cẩn thận đặt chúng vào nồi.
Bỏ bốn được năm, Linh Duyệt cực kỳ hài lòng.
Sau khi ăn no, cậu tận dụng màn đêm trở về nguyên thể, tiến vào trong lồng và đơn giản chải chuốt một chút lông chim rồi cuộn mình lại ngã đầu ra ngủ.
Ánh trăng như bạc, đột nhiên từ cơ thể Linh Duyệt bay ra một sợi lông đỏ.
Nó lơ lửng quanh cây ngô đồng được một lúc như bị mất phương hướng lại quay trở về cơ thể Linh Duyệt.
– —————————-
Sáng hôm sau, Linh Duyệt đến công ty rất sớm.
Vừa tiến vào đại sảnh, cậu đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang mắng người.
Thư ký giận dữ quăng bản hợp đồng lên bàn, “Hợp đồng này còn chưa hết hạn, cậu nói không làm thì không làm à? Anh Ngô bồi dưỡng cậu biết bao nhiêu năm, tất cả tài nguyên tốt nhất đều cho cậu, thật vất vả nâng lên tới ngày hôm nay vậy mà nói đi là đi.
Cậu có lương tâm chút nào hay không?”
Người trẻ tuổi bị mắng đôi chút nhịn không nổi, “Tôi biết bây giờ không phải lúc thích hợp để ra đi.
Thời điểm này công ty còn đang thiếu người chỉ là con người thì ai mà chẳng muốn trèo cao hơn, mấy năm nay kinh tế của công ty chúng ta bị đình trệ cộng với cách làm việc của anh Ngô và tôi không hợp nhau.”
Thư ký làm mặt lạnh nói, “Cậu muốn được lăng xê, không phải anh Ngô không đồng ý, chẳng qua là không được dùng cách đó để nổi tiếng vì chẳng những hại người mà còn hại ta! Để tôi cho cậu biết luôn, vài ngày trước anh Ngô đã chuẩn bị cho cậu…”
Thư ký vẫn chưa nói xong đã bị Ngô Cẩm Vinh ngắt lời: “Cậu đi đi, về phí bồi thường hợp đồng thì kêu chủ mới trả đầy đủ, cút!”
Người thanh niên liếc Ngô Cẩm Vinh một cái, cuối cùng hắn cầm lấy bản hợp đồng quay lưng đi mà không hề ngoảnh lại.
Thư ký tức giận giậm chân: “Cái đồ vô ơn! Có ngày cậu sẽ hối hận!”
Cũng không trách tại sao anh tức giận như vậy, Ngô Cẩm Vinh có quy tắc nâng người của mình, không dẫm đạp ai để nổi tiếng, không tạo tin đồn thất thiệt, hoặc tạo couple.
Anh muốn nghệ sĩ nhà mình phải đi lên bằng thực lực, thành thật kiên định đi lên.
Thế mà mấy người mới thật vất vả bồi dưỡng, sau khi nổi tiếng đều bị các công ty lớn cướp mất.
Nhất là cái tên vừa mới dứt áo ra đi, anh cho hắn tất cả tài nguyên tốt nhất mà công ty có.
Tưởng cuối cùng cũng lấy lại tiền, ai ngờ quay đầu đi không nói còn quay sang chỉ trích anh đối đãi không công bằng, cho hắn ta ít tài nguyên vậy nên bất đắc dĩ phải đi ăn máng khác.
Hiện tại hiệu ứng người nổi tiếng ra đi làm nhiều người hâm mộ lên án công ty, họ bị bôi nhọ trên mạng, thậm chí còn làm cho mấy người mới muốn ký hợp đồng với công ty sợ hãi, đây là muốn chặt đứt tiền đồ của công ty.
Chỉ cần là người có lương tâm đều sẽ không làm vậy.
Thư ký mắng xong nhìn sắc mặt của Ngô Cẩm Vinh, “Anh Ngô, Dương Hoằng Bác đi rồi thế vai diễn anh vất vả đàm phán với đạo diễn Vương phải xử lý thế nào?”
Thần thái Ngô Cẩm Vinh khó coi nói: “Anh tìm người khác gánh vác.” Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Linh Duyệt đang cẩn thận đứng quan sát ở ngoài cửa, “Linh Duyệt, vào đây.”
Linh Duyệt, người vừa biết được chuyện gì xảy ra bèn vội vàng chạy tới, “Anh Vinh.”
Ngô Cẩm Vinh quan sát Linh Duyệt thật kỹ, như đã quyết định được điều gì đó nên biểu tình phá lệ nghiêm túc, “Linh Duyệt à, hiện giờ công ty chẳng còn việc nào để dùng người, chỉ có một vai diễn mà anh vất vả lắm mới giành được, vì vậy anh muốn cậu học diễn xuất, nửa tháng sau tới trường quay báo cáo.”
Linh Duyệt không chắc chắn, thời gian nửa tháng quá ngắn lỡ như lúc diễn không tốt bôi nhọ uy tín công ty thì biết làm sao?
Ngô Cẩm Vinh đứng dậy, đi đến trước mặt Linh Duyệt rồi vỗ vai cậu, “Nếu trong khóa đào tạo tiếp theo, kỹ năng diễn xuất của cậu đáp ứng được yêu cầu của giáo sư thì vịt quay, chân giò hầm, thịt kho,…!Tùy cậu lựa chọn.”
Vốn Linh Duyệt đang do dự nhưng sau khi nghe thấy thịt cậu lập tức ném hết tất cả sự lo lắng của mình đi, “Anh Vinh cứ yên tâm!” Linh Duyệt ưỡn thẳng lưng, vỗ ba tiếng thật to lên ngực, thề thốt đảm bảo: “Em thích học tập, học tập làm em vui vẻ, miễn được ăn thịt thì giáo sư dạy cái gì, em học cái đó!”
Phát minh vĩ đại nhất của loài người là gì? Chính là thức ăn ngon, bất kỳ món gì vào tay bọn họ cũng đều trở nên vô cùng thơm ngon.
Nên vì sự nghiệp ăn uống, cái gì cậu cũng học!
Sau khi trải qua mười mấy ngày huấn luyện diễn xuất, Linh Duyệt đi theo Ngô Cẩm Vinh đi gặp Vương Quốc An, đạo diễn của bộ phim này.
Ai ngờ ở nơi đó, cậu lại gặp được người mà mình ngày nhớ đêm mong.
——————————-.