Bạn đang đọc Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 9: Mua nô lệ. Muốn ta biến?
Sáng sớm, sắc trời nắng nhẹ, Tà Băng một mình lẳng lặng ngồi ở trước bàn thạch trong tiểu viện của mình, yên lặng suy nghĩ. Năm năm đến đây, Tà Băng an nhàn hưởng thụ thân tình mang đến nhiều vui vẻ. Không lo lắng về sau, không tự hỏi tương lai!
Kiếp trước người duy nhất làm Tà Băng không quên được có lẽ chính là anh chàng ngốc – đứa bạn duy nhất của nàng, không biết hắn hiện tại sống thế nào? Lắc đầu, Tà Băng khẽ thở dài một cái.
Qua nửa tháng suy nghĩ, Tà Băng cuối cùng quyết định, lợi dụng kinh nghiệm kiếp trước của mình, tại Aucas đại lục này tạo đế quốc buôn bán của riêng mình. Tà Băng vẫn nhớ truyền thuyết, có được thiên tiên thần hồn lực là có thể mở ra thượng cổ Phong Ấn tiến vào một mặt đại lục khác.Tà Băng vẫn tin tưởng nó là thật , không biết vì sao, hơn nữa mơ hồ cảm giác chính mình nhất định sẽ mở ra Phong Ấn.
Tà Băng hiểu được chính mình rất nhanh sẽ rời khỏi Quân gia, sớm hay muộn sẽ có một ngày muốn tới đại lục trong truyền thuyết. Cho nên, thành lập thế lực của mình, củng cố thực lực Quân gia là phải làm . Cho dù thân ở trong thời hòa bình thịnh thế, Tà Băng cũng không cho phép gia tộc của mình sinh có một tia uy hiếp. Cho dù Quân gia có mấy ngàn năm lịch sử.
Nghĩ là làm liền. Tà Băng đứng dậy báo cho Liễu nhi biết mình muốn xuất môn, sau cùng mẫu thân chào hỏi qua, liền một mình một người hướng chỗ bán đấu giá nô lệ hướng tới.
Tà Băng lụa mỏng che mặt, đi vào chỗ bán đấu giá nô lệ. Một vị nữ bồi bàn trẻ tuổi, mỉm cười đối Tà Băng nói:
_ “Xin chào, xin hỏi có cái gì cần giúp sao?”
_”Ta muốn mua nô lệ, tuổi khoảng từ bảy tuổi đến mười tuổi. Có thể mang ta đi nhìn một chút được không?” .Tà Băng đối với nữ tử này ấn tượng rất tốt .
_”Được, mời ngài đi theo ta!” Nữ tử nói xong, dẫn Tà Băng đi tới phía trước.
_”Nơi này có nô lệ khoảng từ bảy tuổi đến mười tuổi, người xem có ưng ý ai không?” Nữ tử đưa Tà Băng đến nơi xong quay sang hỏi Tà Băng.
Tà Băng nhìn một mảnh hài đồng tĩnh mịch trước mắt, nội tâm không khỏi một trận vô lực. Tà Băng tự nhận không phải hạng người thiện lương gì, nhưng hãy nhìn những người trước mắt vết thương tràn đầy, ánh mắt trống rỗng cũng vì bọn họ cảm thấy thế giới bất công. Thu hồi ý nghĩ của chính mình, những hài đồng đó cho dù mua trở về cũng khó bồi dưỡng .
Tà Băng xoay người hỏi:
_”Không có người nào khác sao?”
Nữ tử nhìn Tà Băng không hài lòng, do dự vài cái. Bỗng nhiên thần sắc vui vẻ, nói:
_ “Còn có một đám là mấy ngày hôm trước vừa đưa tới, tính tình thực quật cường, mãi cho đến hôm nay vẫn chưa phục tùng, ngươi có muốn đi xem bọn hắn không?”
Nghe được lời nữ tử , Tà Băng trên mặt bất vi sở động, thản nhiên nói:
_ “Kia dẫn đường đi!” .Nhưng trong lòng Tà Băng cười thầm, quật cường thì tốt, không quật cường ta không cần đâu.
(bất vi sở động: mặt không biến đổi)
Đi theo nữ tử vào phòng sau, nhìn một đám hài đồng đứng hoặc ngồi ở trong phòng, mỗi người đều có vết thương đầy người, một đám tiểu thân ảnh biểu hiện bất khuất, phẫn nộ, hỗn loạn xen lẫn một chút tuyệt vọng. Trong đó có một tiểu nam hài cao ngạo đứng ở góc cúi đầu, nam hài cả người tản ra khí tức nguy hiểm . Tựa như… Tựa như một cái lãnh ngạo của sói.
Nhìn đám hài đồng này, Tà Băng gật gật đầu:
_ “Lấy bọn họ !” Nói xong lấy ra Tử Kim thẻ đưa cho nữ tử.
Aucas đại lục phân chia tiền: 10 tiền bạc =1 kim tệ, 10 kim tệ =1 thủy tinh tệ, 10 thủy tinh tệ =1 tử tinh tệ.
Nữ tử tiếp nhận Tử Kim thẻ hướng nơi Tử Kim thẻ chuyển khoản, nói:
_”Tổng cộng bốn mươi chín vị, tổng cộng là 108 mai thủy tinh tệ, đã khấu trừ tiền trong Tử Kim thẻ, ngài muốn chúng ta giúp ngài đưa đến hay không?”
_”Được, đưa đến Quân gia, có người sẽ sắp xếp ” .Tà Băng nói.
Nhìn thoáng qua thiếu niên kiêu ngạo kia, Tà Băng lộ ra thiện ý mỉm cười.
Đi ra chỗ bán đấu giá nô lệ đã là giữa trưa , Tà Băng tìm phòng trọ rồi tiến vào, ở lầu hai tìm một vị trí ngồi xuống bên cạnh cửa sổ hướng tiểu nhị chọn một ít đồ ăn.
Chỉ chốc lát, đồ ăn liền được mang lên, khách sạn ồn ào quả thực là không sai , Tà Băng nhàn nhã ăn đồ ăn. Chỉ chốc lát, một trận rộn ràng nhốn nháo thanh âm từ chỗ cầu thang truyền đến. Tà Băng mặt nhăn nhíu, hướng chỗ cầu thang nhìn .
Đi lên là thị vệ cùng tiểu nhị cười làm lành.
_”Nhanh chút đem mấy người này tất cả đuổi hết đi cho ta. Tiểu thư nhà ta muốn ở trong này dùng cơm”. Trong đó có một thị vệ kiêu ngạo kêu gào nói.
_”Thực xin lỗi a khách quan, xin ngài đừng khó xử chúng ta !” Tiểu nhị bộ dáng khóc không ra nước mắt nói .
_”Ngươi không đuổi, ta sẽ tự mình đuổi!”. Thị vệ kiêu ngạo tiêu sái lên lầu, hướng mọi người trên lầu hai quát:
_ “Tiểu thư nhà ta thích thanh tĩnh, tất cả mau rời khỏi chỗ này cho ta!”
Lúc này, dưới lầu truyền đến một âm thanh kiêu ngạo:
_ “Còn không đi? Đuổi người chậm như vậy! Minh thúc, ngươi đi!”
Chỉ chốc lát, một vị trung niên thị vệ đi lên, trên lầu hai mọi người đều đang tức giận thì nhìn thấy thị vệ trước mặt hiện lên hông lực hồn Tông bậc 3 , nhất thời ủ rũ.
Không đợi hồn Tông này nói chuyện, cô gái kiêu ngạo kia đã đi lên bậc thang, trong nháy mắt nhìn đến cô gái này, mọi người trong ánh mắt thoáng hiện một tia kinh diễm, cô gái bất quá chỉ 13, 14 tuổi, y phục vàng nhạt, dáng người cân đối, bước đi uyển chuyển, khuôn mặt tú lệ sắc xảo.
Cô gái dường như thực hưởng thụ ánh mắt kinh diễm của mọi người, một hồi lâu mới mở miệng nói:
_ “Bổn tiểu thư thích thanh tĩnh, coi như chừa cho các vị mặt mũi, hôm nay đồ ăn này chúng ta trả !” .Tuy rằng cô gái nói lời này rất có lợi, nhưng là trong lời nói lại lộ ra kiêu ngạo cùng miệt thị.
Lầu hai người ăn cơm vốn không nhiều lắm, lại không muốn gây chuyện, liền từng người một dời khỏi lầu hai. Cô gái nhìn đám người rời đi, thần sắc càng phát ra kiêu ngạo.
Dần dần đám người đi hết, toàn bộ lầu hai chỉ còn lại Tà Băng đang chậm rãi ăn, lúc cô gái kia nhìn về phía Tà Băng, Tà Băng còn tự dót một ly trà ình, tinh tế nâng lên thưởng thức.
_”Ngươi ! Bổn tiểu thư nói ngươi không nghe sao? Còn không mau cút đi!” Cô gái nhìn thấy Tà Băng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, nhất thời một trận ghen tị nổi lên. Liền hướng Tà Băng chửi bậy.
Tà Băng nghe âm thanh kia, trong đôi mắt hiện lên một tia trêu tức, buông chén trà, quay đầu nói với cô gái:
_ “Ngươi, muốn ta biến?”
_”Chẳng lẽ nơi này trừ ngươi ra còn có người khác sao?” Cô gái nhìn Tà Băng, ghen tị rống lớn nói.
_”Nga? Nguyên lai là ở nơi này trừ bỏ ta còn lại không phải là người a? Vậy không biết vị tỷ tỷ này ngươi là ai a?” Tà Băng trong mắt rõ ràng có tia trêu tức.
_”Ta mới không phải này nọ! Không… Không phải, ta là cái này nọ… Cũng không đúng! Ngươi… Hừ! Các ngươi còn không mau đem nàng đuổi đi cho ta!” Cô gái nói như thế nào cũng đều cảm thấy là tự mắng chính mình, tức giận đối với thị vệ (đang bận cười) gào thét.
Thị vệ nghe được, trong đó một vị đi đến bên người Tà Băng nói:
_”Vị cô nương này, ta khuyên ngươi nhanh chút đi xuống đi!”
_”Nga? Nếu ta nói không đi thì sao?” Đôi mắt đen hiện lên một tia lửa giận, lạnh lùng nói.
_”Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Các ngươi, đem nàng ném ra cho ta!”. Cô gái kia nhìn Tà Băng tuyệt không hề để nàng vào trong mắt, lập tức hướng thị vệ nói.
Tà Băng phủi phủi tay áo, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, đang chuẩn bị cho cô gái này một cái giáo huấn để đời, bỗng nhiên một đạo thanh âm truyền vào mọi người trong tai.
_”Ai dám động đến nàng? “