Bạn đang đọc Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 31: Ta chính là lão sư của các ngươi!!!
Theo cửa lớp trùng trùng điệp điệp âm thanh rơi xuống đất, mọi người lập tức yên tĩnh trở lại, nhìn trước mắt đại môn đã báo hỏng, nhìn chằm chằm vào, không biết đằng sau cái cửa hỏng đó sẽ đi ra là ai a.Tà Băng nhìn mình phá hư cánh cửa, xấu xa nở nụ cười thoáng qua, oán thầm, muốn mời ta làm lão sư lớp này sao, hừ hừ… Không để ý tới bộ dạng đệ tử trong lớp, Tà Băng trực tiếp đi đến bục giảng.
“Từ hôm nay trở đi, ta chính là lão sư của quý tộc lớp 6.” Tà Băng khóe miệng câu dẫn, đối với bên dưới đệ tử nói ra.
Vốn là mọi người khiếp sợ trước dung mạo của Tà Băng, bây giờ lại được nghe lời nói của Tà Băng lập tức phản bác!
“Cái gì? Lão sư của chúng ta, chỉ bằng cái tiểu oa nhi ngươi?”
” Viện trưởng sẽ không già rồi trở nên hồ đồ a…”
“Xem ra trường học này là thậm chí nghĩ một mực không quan tâm cho chúng ta ah!”
“Ồ? Mà lão sư này không phải là ….Mặc Trần, siêu cấp thiên tài Mặc Trần năm nay của học viện sao!”
…
Những học sinh này thực không thể tiếp nhận được, bọn hắn ở trường học này thoáng đã ba bốn năm, người này vừa mới đi tới nơi này, nhưng lại là lão sư của bọn hắn quả thật là có chút không tiếp thu được a, coi như là thiên tài đi, hắn cũng chỉ là một học sinh mà thôi, bây giờ lại đảm đương chức vụ lão sư của bọn hắn, cái thế giới này… đến tột cùng là bị làm sao vậy?
Hơn nữa cho dù không coi trọng bọn hắn, không thuận mắt bọn hắn, tùy tiện an bài lão sư cho bọn hắn, cũng không nên tìm một người so với bọn hắn còn nhỏ tuổi hơn à nha? Cái trường học này chẳng lẽ thực xem bọn họ là ngu ngốc hay sao?
Tà Băng một đôi tròng mắt ác liệt quét mắt mỗi người, xem bọn hắn trò chuyện mà nội dung lại không sai biệt lắm, nhẹ nhàng khiêu mi, nói ra, “Các ngươi, có ý kiến?”
Nghe được lời nói của Tà Băng…, mọi người càng thêm một hồi tức giận, làm sao có thể không có ý kiến, vốn là phòng học yên tĩnh giờ phút này lại càng thêm ầm ĩ.
“Cái loại chó má học viện này, sớm biết như vậy lão tử liền đi thiên thành học viện rồi! Vậy mà tìm một tiểu thiếu niên làm lão sư của chúng ta!”
“Đúng đấy, tiểu hài tử, tốt hơn là đi về nhà đi a!”
…
Tà Băng nhíu đôi lông mày lại, xem ra muốn đồng phục bọn chúng, còn có phải đi qua một vài con đường nữa ah.
“Cho ta yên tĩnh!” Tà Băng vốn là không thích ồn ào, khẽ nói ra bốn chữ này, âm thanh không lớn, nhưng rõ ràng truyền vào trong tai mỗi một người tại nơi đây.
Tất cả mọi người đều sững sờ, bất quá là không gian yên tĩnh đã trở lại, bất quá thì cái loại yên tĩnh này không kéo dài được bao lâu, đã bị một hồi cười vang thay thế.
Thiếu niên này thật đúng là đem mình là lão sư cảu bọn hắn sao, buồn cười! Thực buồn cười!
Ah? Không nghe lời, Tà Băng đi đến trước người một vị nam sinh cười nhất to, có dáng người tròn núc ních, con mắt cười cười cũng không có. Nam sinh kia chứng kiến Tà Băng đi đến bên cạnh hắn, sửng sốt một chút, lại liền ha ha cười , “Ngươi cho rằng ngươi là ai?Muốn chúng ta yên tĩnh thì chúng ta phải yên tĩnh sao?”
“Ngươi nói thêm câu nữa?” Tà Băng thản nhiên nói.
“Ngươi cho rằng lão tử sợ ngươi sao? Hừ! Tiểu hài tử, đi về nhà a!” Nam sinh kia căn bản không để ý, miệng nghiêng một cái, khinh thường nói.
“Đông!” Tà Băng một cước đá vào trên người cái nam sinh này, ánh mắt lạnh như băng từ cao nhìn xuống hắn.
Tà Băng lúc này toàn thân khí chất lạnh lùng khiến cho trong lớp lâm vào trầm mặc, một loại hào khí khó tả theo trên người mọi người truyền ra.
“Ngươi… Ngươi có tư cách gì đến dạy bảo chúng ta?” Nam sinh tròn vo dáng người kia thoáng một phát quật ngã khóa bàn, ngồi trên mặt đất, bụm lấy bên hông đối với Tà Băng nhìn chằm chằm, không biết sống chết lại mở miệng chửi bậy nói.
“Ân?” Tà Băng ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào trên người nam sinh, lại hung hăng đạp nam sinh một cước. Nam sinh thân thể mập mạp một lần nữa đụng vào một cái khóa bàn, giờ phút này đau đớn không thôi, nước mắt đều nhanh muốn chảy ra rồi, hắn nhìn Tà Băng mà trong ánh mắt ngoại trừ phẫn nộ, còn có nhiều hơn chính là sợ hãi!
Tất cả mọi người nhìn qua ánh mắt Tà Băng cũng là tràn đầy sợ hãi, chưa từng có cái lão sư nào dám đối với bọn họ ra tay như thế, cho dù bọn họ là phế vật của gia tộc, nhưng gia tộc cũng không cho phép người khác khi dễ bọn hắn, bởi vì họ sợ mất mặt! Nhưng giờ phút này thiếu niên này…
“Ta không quản trước kia lão sư của các ngươi là ai, là như thế nào giáo huấn các ngươi! Nhưng từ hôm nay trở đi, ta Mặc Trần sẽ là lão sư của các ngươi, các ngươi là đệ tử của ta! Sâu này trong lớp của ta, phải nghe theo sự sắp xếp của ta!” Tà Băng mặt lạnh quét mọi người, sau đó chỉ hướng đến nam sinh đang nằm trên mặt đất, “Nếu không, các ngươi sẽ cùng hắn là một dạng!”
Mọi người giờ phút này nhìn thiếu niên đang nằm dưới đất, lại nghe lời nói của Tà Băng…, trực tiếp đem nam tử mập mạp trên mặt đất nâng dậy, một đám người tức giận nhìn Tà Băng, chúng ta là phế vật, nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ chúng ta!
Xem lên trước mặt sáu bảy mươi vị đệ tử có cùng chung mối thù, Tà Băng khóe miệng khẽ cong, hướng bọn họ ngoéo … một cái tay, “Đi ra!”
Mọi người thấy Tà Băng đi về hướng khu đất trống của phòng học, liếc nhau cũng đều đi theo.
Tà Băng đứng tại giữ khu đất, xem trước mặt những học sinh tức giận này, thản nhiên nói: “Từng người từng người đến, hay là hãy cùng nhau đồng tiến lên?”
“Tùy tiện!” Có một người đệ tử nói ra.
“Vậy thì cùng lên đi!” Nguyên tắc của ta, nếu là ngươi không phục? Thì đánh tới chừng nào ngươi phục!
Nghe được lời nói của Tà Băng…, mọi người tất cả đều phẫn nộ rồi, có thể xem thường chúng ta nhưng là không thể như vậy vũ nhục chúng ta! Không hề do dự, mọi người phóng xuất ra những cái ít ỏi đến thương cảm Hồn Lực của chính mình hướng phía Tà Băng đập tới, Tà Băng nhìn trước mắt cao nhất chỉ có Hồn Sư cấp ba, nhàn nhạt lắc đầu.
Không hề có ngôn ngữ, trước đánh ngã bọn hắn nói sau, Tà Băng không có sử dụng Hồn Lực, chỉ là dùng các xảo trá vũ kỹ tung bay, ở bọn họ tầm đó dao động, thậm chí không ai có thể đụng đến góc áo của Tà Băng.
Tà Băng chân trái đá ngả một người, tay phải đánh bay một người, bất quá thời gian chỉ hơn 10′, bây giờ cũng chỉ còn lại một người như cũ áo trắng bồng bềnh, Tà Băng đứng tại nguyên chỗ, mà đám các học sinh kia không ngoài dự tính toàn bộ nằm trên mặt đất, thống khổ bụm lấy thương thế của mình.
Tà Băng ra tay rất có chừng mực, sẽ không đả thương và chỗ yếu của bọn hắn, nhưng đoán chừng là cũng phải đau một hồi rồi, vì nếu không đau…, bọn hắn sẽ cho rằng đây là trêu chọc bọn hắn a!
Vẻ mặt khiếp sợ của đệ tử nhìn lão sư của bọn hắn, không có sử dụng Hồn Lực, một tia Hồn Lực đều không có sử dụng liền đem chúng ta 67 người quật ngã! Lão sư a, ngươi là quái vật sao…
“Cho ta tất cả đứng lên! Còn muốn tiếp tục nằm trên mặt đất đem chính mình làm phế vật sao?” Nhìn trên mặt đất nằm như là chó chết đệ tử, Tà Băng lớn tiếng nói.
Nghe được lời nói của Tà Băng…, mọi người cũng không có nhúc nhích, nguyên một đám đem mình cúi đầu thấp xuống dưới, phế vật, bọn hắn vốn chính là phế vật không phải sao? Thế nhưng mà trong mắt tỏa ra không cam lòng cùng thống khổ lại, đó chính là tâm tình của bọn hắn.
“Có nghe hay không, đều lập tức đứng lên cho ta ! Ai giống như chó chết nằm trên mặt đất, hiện tại tựu cút cho ta ra 6 lớp…” Tà Băng nhìn xem cúi đầu không cam lòng mọi người, rống lớn đạo! Mọi người nghe được âm thanh của Tà Băng, nguyên một đám dắt díu nhau đứng .
Mọi người tuy là đứng vững nhưng lại không có một người nào ngẩng đầu, nắm chặt nắm đấm, thân hình run rẩy kể ra bọn hắn là thật không cam lòng! Bọn hắn quấy rối, bọn hắn hồ đồ, bọn hắn đánh nhau, bọn hắn chỉ là muốn quên đi bản thân mình sự thật là một phế vật, bọn hắn chỉ là muốn thân nhân coi trọng bọn hắn dù chỉ một chút mà thôi.
Bọn hắn không muốn làm phế vật… Ban ngày bọn hắn hồ đồ, nhưng buổi tối bọn hắn là liều chết luyện tập, liều chết tu luyện, những điều này lại có ai biết được chứ?
“Phế vật? Các ngươi ai cho là mình là phế vật? Nói!” Tà Băng mặt lạnh nhìn bọn hắn, nhấn mạnh mỗi chữ mỗi câu mà hỏi.
Nhìn mọi người không một ngôn ngữ, Tà Băng đi về hướng một vị nam sinh, kéo cánh tay của hắn, lại để cho hắn nhìn thẳng chính mình, “Ngươi nói, ngươi có phải hay không phế vật? Ngươi có phải hay không vĩnh viễn cũng so ra kém người khác? Ngươi có phải hay không vĩnh viễn cũng không thành danh được?”
Nam sinh bị ánh mắt của Tà Băng đầy lạnh lẽo hù đến run sợ, nghe được Tà Băng băng lạnh câu hỏi, thần sắc ảm đạm một lần nữa cúi đầu, không nói tiếng nào.
“Ba!” Tà Băng không lưu tình chút nào một cước đập mạnh, túm cổ áo nam sinh té trên mặt đất, lớn tiếng chất vấn, “Nói, ngươi có nghĩ là muốn mọi người xưng ngươi là phế vật? !”
Nam sinh cố nén xúc động muốn khóc, nhỏ giọng nói câu, “Không muốn…”
Nam sinh vừa nói xong, Tà Băng lại là đá một cước, “Chưa ăn cơm sao? Cái này là quyết tâm cảu ngươi sao?”
Nam sinh cố nén nước mắt cuối cùng la to: “Không muốn!”
“Ngươi, ngươi có nghĩ là muốn?” Tà Băng lần lượt hỏi thăm nguyên một đám.
“Không muốn!”
“Không muốn!”
Mỗi người đều lớn tiếng hô lên hai chữ này, lớn tiếng hò hét, phẫn nộ gào thét! Không muốn, bọn hắn không muốn làm phế vật! Đã đủ rồi, gia tộc sỉ nhục, phế vật ở học viện, thật sự đã đủ rồi!
Nhìn xem lúc này trước mặt mình bành trướng 67 người, Tà Băng khóe miệng câu dẫn ra một bộ dáng tươi cười, “Nếu các ngươi đã không muốn, quý tộc lớp 6 từ nay về sau sẽ không có bất kì một phế vật nào!”