Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 28: Khảo nghiệm ở thánh đường!!!


Bạn đang đọc Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 28: Khảo nghiệm ở thánh đường!!!


Tà Băng sau một đêm ngủ ngon lành, một mình đi đến thánh đường còn ‘Vật Nhỏ’ thì đã bị đem trở lại ngọc giới, dù sao trong học viện mang theo ‘Vật nhỏ’ cũng có phần bất tiện. .
Tà Băng tên đường đi thầm nói ‘kỳ quái’, trên đường đi vậy mà lại không có dù chỉ một người? Bất đắc dĩ cũng bĩu môi, đi một hồi rốt cục đi tới cửa ra vào thánh đường, liếc nhìn lại, thánh đường thật sự là một nơi uy nghiêm, trước cửa Tử Kim môn chữ viết liều lĩnh bay múa hai chữ to tướng “Thánh đường” .
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trước mắt đúng là một trận pháp sương mù,mê ảo? Tà Băng khinh thường xùy cười một tiếng, nhắm mắt lại, bắt đầu tìm kiếm phương hướng, chỉ là loại cấp bậc này_trận mê ảo, ta Quân Tà Băng căn bản là không có để vào mắt ah, chỉ cần dùng tâm cảm thụ có thể tìm được đường ra ngay lập tức.
Theo cảm giác, Tà Băng đã đi ra khỏi trận mê ảo, không có đợi đến lúc Tà Băng thấy rõ, liền hiện lên một hồi chói mắt hào quang, xuất hiện trước mắt Tà Băng lại là một bức họa chân dung,
Bức họa vẽ một tiểu cô nương ngồi xổm trong góc, bên người vây quanh một đám tiểu hài tử, bọn hắn không ngừng đánh đá nữ hài tử kia, không ngừng nhục mạ nữ hài tử, mà tiểu cô nương kia trong mắt lại không có sợ hãi, chỉ là một nét mặt đầy trào phúng, đối với người này cả thế gian này đều là trào phúng.
Hình ảnh lại chuyển, một người mười tuổi nữ hài tay cầm tấm giấy thông báo trúng tuyển trường Thanh Hoa, khóe miệng câu dẫn ra một tia đùa cợt, tại thời điểm mọi người không thể tưởng tượng nổi, hâm mộ, ghen ghét trong ánh mắt, nàng lại từng bước một đi tới học viện.
Hình ảnh lại biến, lại vẫn là mười tuổi nữ hài ấy, cũng lại là không cùng mình quen biết, cùng người chém giết, cùng dã thú đánh nhau, mỗi lần đều đứng trên bờ vực của sốn hay chết biên giới sự sống và cái chết, lại chưa từng thốt ra một tiếng.

Nữ hài mười ba tuổi, cầm tấm bằng tốt nghiệp trường Thanh Hoa, dùng đến sức lực chính mình giết người để kiếm được tiền, đã bắt đầu chính mình tự lập một bang phái riêng, nàng tâm ngoan thủ lạt, nàng quyết đoán dị thường, nàng có mắt nhìn người, hắc đạo, bạch đạo, năm năm trong thời gian đồng đều quỳ gối trước nữ hài lãnh khốc thủ đoạn bên trong này.
Một thiếu nữ mười tám tuổi, tuyệt mỹ dung mạo, quốc sắc thiên hương, ánh mắt thì tĩnh mịch, khí chất lạnh như băng, mà sau lưng của nàng lúc nào cũng thủy chung một vị tuấn dật thiếu niên đang đứng đó, mỉm cười nhìn xem nàng.
A… Đây là đang giúp ta nhớ lại những thời gian ở hiện đại sao? Tà Băng từ đầu đến cuối một mực lạnh lùng nhìn trước mắt mình những tràng cảnh không ngừng biến hóa, phảng phất giống như là nàng chỉ là một người bên ngoài mà thôi. Chỉ là cuối cùng chứng kiến thiếu niên kia, Tà Băng ánh mắt mới có hơi biến hóa, mộc Vũ, ngươi hiện tại là như thế nào rồi?
Tà Băng sử dụng Hồn Lực đem tất cả hình ảnh đánh tan, khẽ cười một tiếng, kiếp trước? Chỉ là kiếp trước mà thôi, ta Quân Tà Băng đời này sẽ không giống kiếp trước , đời này, chỉ cần an an nhàn nhàn qua cả đời này cùng người than là đủ…
Theo ảo cảnh tan vỡ, Tà Băng mới nhìn rõ tình cảnh của mình, là đang đứng ở một nơi giống như là sân huấn luyện, Tà Băng nhìn bốn phía đều là thành viên trong thánh đường, nữ có nam có, đồng đều là một bộ dáng trừng to mắt ngạc nhiên nhìn Tà Băng, đây là lần đầu tiên! Thực sự là lần đầu tiên, họ ngạc nhiên cũng không phải bởi vì hình dạng Tà Băng mà giật mình, mà là nàng là người đầu tiên dùng nửa canh giờ xông qua thánh đường ảo cảnh!
Người muốn đi vào thánh đường, bước đầu tiên là phải xông qua ảo cảnh, trong bọn họ ưu tú nhất chính la Hoa Thần Dật nhưng lúc ấy cũng phải dung đến một canh giờ, mà người trước mắt họ chỉ dùng nửa canh giờ, dùng nữa canh giờ vượt qua thánh đường ảo cảnh?
Hừ, chỉ cần Tà Băng nếu muốn…, hoàn toàn có thể trực tiếp không để ý đến cái dạng ảo cảnh này mà trực tiếp xông vào!Sẽ không lãng phí nửa cái canh giờ.

Hoa Thần Dật cùng Bắc Ngạn Phong nhìn Tà Băng, trong mắt để lộ ra vẻ cao hứng, Tà Băng càng cường đại thì bọn hắn càng cao hứng. Chỉ là… âm thầm nắm chặt nắm đấm, chính mình còn phải lại cường hơn một ít, cường hơn để có thể bảo hộ nàng!
“Mặc Trần, ngươi đã thông qua được bước đầu tiên của khảo nghiệm thánh đường, như vậy kế tiếp là bước khảo nghiệm thứ hai, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?” Chỉ thấy một lão đầu màu xanh sẫm quần áo lão đầu đi ra, đối với Tà Băng nói ra.
Tà Băng chứng kiến lão nhân này, lại là âm thầm kinh ngạc, không nghĩ tới đúng là ình nhập học lão đầu, quản lý thánh đường, xem ra lão nhân này cũng không đơn giản ah.
“Chuẩn bị xong.” Tà Băng nhàn nhạt hồi đáp.
Lão đầu nhẹ gật đầu, xoay người là một bộ khóc rống lưu nước mắt, ô ô, của ta hảo đồ đệ, hiệu trưởng như thế nào lại có thể như vậy, lại để cho hai người chúng ta ngốc nghếch chờ ở cửa học viện, cho đến tối phải đi lên tìm hắn, lúc đó lại nói cho chúng ta biết Mặc Trần đã bị hắn thu làm đệ tử rồi! Hừ hừ, tiểu tử Mặc Trần tiến vào thánh đường, còn không phải là do ta dạy, hồ ly viện trưởng, ngươi chỉ làm được sư phụ trên danh nghĩa a!
Tà Băng bất đắc dĩ, lão nhân gia ngươi cứ như vậy quay người đi rồi hả? Đang tại lúc Tà Băng khó hiểu, năm vị thanh niên đã vờn chung quanh Tà Băng, ba nam hai nữ. Sau đó trực tiếp phóng thích Hồn Lực nhằm vào Tà Băng mà công đánh!

Choáng nha! Muốn đánh nhau cũng không nói một tiếng, Tà Băng vội vàng phóng thích Hồn Lực tránh thoát năm người tấn công, dần dần lấy lại tinh thần, xem ra cửa thứ hai là phải đả bại năm người này rồi, vậy thì tốc chiến tốc thắng a!
“Quy Nguyên Phần Thiên, vũ rơi theo hoa!” Tà Băng hô to một tiếng, bay lên trên không, trực tiếp sử dụng hồn kỹ ‘vũ rơi theo hoa’, lúc bấy giờ đầy cả khung trời đã xuất hiện những giọt mưa xen lẫn cánh hoa rơi xuống năm thân người, năm cái ngũ giai Hồn Thánh tuy tránh thoát được nguy hiểm, nhưng quần áo đã mất trật tự, điều này đã làm bọn hắn phẫn nộ rồi!
Năm người không nghĩ tới lại bị một thiếu niên tổn thương đến nỗi này, đồng loạt sử dụng hồn kỹ hướng phía Tà Băng đập tới!
Vũ rơi theo hoa thật ra là vũ rơi theo đốt hoa, hồn kĩ này là do chính mình sáng tạo, bởi vì vũ rơi đốt hoa lực sát thương quá lớn, trước mặt năm người này cũng không phải kẻ địch, cho nên mới chỉ là làm bị thương bọn hắn mà thôi, bằng không thì thật mà nói…, bọn hắn đã trực tiếp gặp diêm vương rồi!
Tà Băng tiện tay xuất ra Quy Nguyên tráo đem bảo hộ chắc chắn chính mình, không nhìn thẳng hồn kỹ của năm người, rầm rầm rầm năm người đều bị đánh bay, Tà Băng bay bổng rơi trên mặt đất, vẫn là như vậy thoát trần phiêu dật.Năm người bọn hắn chỉ cảm thấy chính mình có thể hay không đã nhìn lầm rồi? Đã bại họ chỉ trong tích tắc sao??
Mà lão nhân gia kia, trực tiếp bị ngốc mất rồi, vốn là muốn khảo nghiệm thứ hai tại thánh đường này chỉ là bị ba vị đến vây công nếu kiên trì nửa canh giờ là qua được, chính mình vốn định áp chế nhuệ khí của thiếu niên này, lại muốn cho hắn biết không nên bởi vì thiên phú của mình mà kiêu ngạo. Chính mình cố ý an bài năm vị đến vây công, ai ngờ, năm người này thậm chí ngay cả năm phút đồng hồ đều kiên trì không được? !
Xem ra ranh con này là muốn tăng cường huấn luyện nữa à! Thánh đường mọi người chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, bề ngoài giống như hôm nay khí trời tốt à?
“Còn có trận thứ ba khảo nghiệm sao?” Bỏ qua tầm mắt của mọi người, thẳng thắng hỏi cái người kia_ngây ngốc lão đầu, trên tay lại đút một khỏa dược hoàn, thuận tiện hướng lên trên mặt đất năm người “Ăn vào sẽ không có sự tình gì rồi.”

“Có, đương nhiên là có!” Lão đầu ta hôm nay cũng không tin, không thể khuất phục ngươi!”Trận thứ ba, cầm kỳ thư họa! Lâm Phong, Lưu Diệp, Ngọc Tình, ngọc uyển ra khỏi hàng, chỉ cần ngươi cầm kỳ thư họa có thể qua được bọn hắn, về sau có thể ở lại thánh đường rồi!”
“Lão sư, ngươi…” Bắc Ngạn Phong bất bình muốn vì Tà Băng nói chuyện, lại bị lão đầu một ánh mắt trừng buộc phải câm miệng rồi. Mà Hoa Thần Dật thì vẻ mặt lãnh khốc trừng mắt lão đầu, bất quá là bị lão đầu lơ đi rồi.
Tà Băng nhìn trước mắt xuất hiện bốn người, Lâm Phong cùng Lưu Diệp đều là một thân trang phục, thần sắc nghiêm túc, mà Ngọc Tình cùng Ngọc Uyển thì là một đôi song bào thai, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng. Chóng mặt, vậy mà không có một ai mỉm cười được sao, thật là nghiêm túc đó nha.
Đối với cái loại khảo thí ở thánh đường này, Tà Băng là vô cùng im lặng, vậy mà cũng là khảo thí, Tà Băng bĩu môi, nói ra: “Ta cự tuyệt, loại thảo khí này không cần thiết phải tiếp tục làm gì cả”
Tất cả mọi người có chút ngu ngơ nhìn Tà Băng cự tuyệt? ! Nàng là muốn cự tuyệt việc tiếp tục khảo nghiệm sao? Bất quá ngẫm lại cũng có thế, thánh đường khảo thí căn bản không có hạng nhất, rõ rang là đang làm khó dễ người ta, rất nhiều người cũng bắt đầu vì Tà Băng minh bất bình, tức giận nhìn xem lão đầu.
Lão đầu là bị một câu của Tà Băng làm cho choáng váng? Cự tuyệt, tiểu tử này không biết cự tuyệt ý nghĩa là như thế nào sao? Ngươi muốn buông tha cho việc đi vào thánh đường sao? ! Không nên không nên, chính mình chỉ là muốn để cho tiểu tử này nhận thức được thiếu sót của mình, không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này, lão đầu ta đây còn có ý nghĩ dạy tốt tiểu tử này đây mà! Làm sao có thể làm cho hắn cự tuyệt!
“Khục khục… Mặc Trần, ngươi là nghĩ thông suốt? Thật sự muốn cự tuyệt?” Lão đầu có chút đỏ mặt tía tai mà hỏi.
“Đúng, ta cự tuyệt!” Tà Băng bốn chữ thanh thúy, triệt để lại để cho lão đầu nhanh chóng sốt ruột !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.