Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 21: Ấm áp ôn nhu


Bạn đang đọc Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 21: Ấm áp ôn nhu


Ánh trăng như dòng nước chảy, lẳng lặng lên xuống . . . Mỏng manh hiện lên trên mặt hồ. Lá cây cùng hoa đung đưa trong gió.
Một cô gái xinh đẹp mặc áo trắng ngồi bên hồ, tóc tùy ý quấn lên. Trước mặt là một cây đàn màu tím đặt trên bàn đá, cô gái nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay trắng dài khẽ vuốt cây đàn, chu môi mở miệng hát.
“Xuân đến sớm thanh mộng nhiễu ban công tiểu tụ tụng sáng nay
Làm sao phương bố y thanh sơn ao
Nguyệt Như thắt lưng cầm chỉ đạo túy khi cuồng ca tỉnh khi cười
Đừng cô phụ thanh xuân chính còn trẻ
Ngàn vô cùng quý giá Y Nhân ngoái đầu nhìn lại Kim Bộ Diêu
Mi gian chu sa điểm giáng thu thủy hao
Tương thanh ánh đèn lưu luyến chỗ Thanh Hạnh thượng tiểu
Xấu hổ nghe thấy đêm dài Hải Đường hoa kiều
Không tự não tịch dương hảo trước kia chuyện cũ theo gió phiêu
Điềm đạm biết hạnh phúc hương vị
Sương thái dương khó đoán trước vưu nhớ hôm qua ức đêm nay

Lại không biết năm tháng thúc giục nhân lão
Trụ trượng nam sơn vì mang củi phi nhẹ nhàng xao
Đầu bạc tân gặp lời trẻ con cũ tri giao
Đối ẩm Đông Ly tam hai ngọn ngại gì ngả ngớn
Nâng cốc hỏi nguyệt Hằng Nga được “
Xa xa Liễu nhi đi vào, nhìn tiểu chủ tử của mình ở bên hồ đánh đàn ca hát, tùy chỗ mà ngồi, nhắm mắt lại thưởng thức. Từ năm năm trước tiểu thư tiễn bước bọn Lăng Tiêu ,Tà Vụ, liền mỗi tháng đều ở đây đánh một khúc đàn, mà đây cũng chính là thời gian toàn bộ người trong Quân gia thư thái nhất, tiếng đàn của tiểu thư lúc nào cũng tuyệt đẹp , êm tai như vậy.
“Thắng cũng tốt thua cũng tốt từ xưa khó liệu
Không bằng bố y thanh sơn ao
Hỉ cũng tốt bi cũng tốt túy khi cuồng ca tỉnh khi cười
Không cô phụ thanh xuân đang tuổi lớn thiếu
Bi cũng tốt túy cũng tốt đại mộng một hồi toàn quên mất
Bạch cũng tốt hắc cũng tốt đều cũng có duyên tụ
Tư tiền tưởng hậu cho dù nhàm chán

Sợ chỉ sợ cô độc say lòng người đổ “
Khi ca thì say mê, khi tỉnh lại thì tươi cười, như thế tâm tình, như thế phóng khoáng, ngoài tiểu thư nhà mình, những người khác làm sao có được?
Sợ cô độc, tiểu thư làm sao có thể cô độc, người nhà, bằng hữu, tiểu thư thật sự thực hạnh phúc. Không ai không quan tâm tiểu thư.
“Ngàn vô cùng quý giá Y Nhân ngoái đầu nhìn lại Kim Bộ Diêu
Mi gian chu sa điểm giáng thu thủy hao
Tương thanh ánh đèn lưu luyến chỗ Thanh Hạnh thượng tiểu
Khi nào đỏ Anh Đào
Trụ trượng nam sơn vì mang củi phi nhẹ nhàng xao
Đầu bạc tân gặp lời trẻ con cũ tri giao
Đối ẩm Đông Ly tam hai ngọn ngại gì ngả ngớn
Nâng cốc hỏi nguyệt Hằng Nga được
Kim lũ một khúc tiện sát huyên náo” –(《 kim lũ y 》 Đổng Trinh )
Một khúc chấm dứt, toàn bộ người Quân gia vẫn ở trong trạng thái say mê mất hồn, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong tiếng ca phóng khoáng tuyệt vời của Tà Băng, người này, là tiểu công chúa của Quân gia chúng ta a! Cô gái thiên thần này thực sự là người của Quân gia chúng ta a!

Tà Băng nhẹ nhàng đứng lên, đưa mắt nhìn về phía mặt hồ, mắt phượng mày ngìa, làn da nhẵn mịn trắng sang , đôi môi như anh đào không điểm mà chu, kiều diễm mọng nước, hai bên má các sợi tóc theo gió mềm nhẹ quất vào mặt khiến nàng trông càng thêm phong tình mê người, mà đôi mắt thông minh linh động thêm vài phần nghịch ngợm, vài phần bướng bỉnh, một thân váy dài màu trắng, thắt lưng thon gọn tinh tế, mỹ không tỳ vết, mỹ như không nhiễm khói lửa nhân gian.
Mặt không đổi sắc . Ánh mắt vui vẻ, dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Lại khiến người trong thiên hạ kính sợ .
Tà Băng khóe môi gợi lên, mười lăm tuổi a, thời gian quả thật trôi rất nhanh, nàng vừa lấy được tin tức từ Lăng Tiêu, Aucas học viện chiêu sinh . Aucas đại lục quy định mười lăm tuổi mới được phép đến học viện để thi vào học, không biết Hoa Thần Dật cùng Bắc Ngạn Phong thế nào rồi.
Còn có đám tiểu tử mình mang về… Nghĩ đến bọn họ Tà Băng lại mỉm cười, bọn họ bốn mươi tám người đều do Tà Băng tự mình huấn luyện.Nhớ lại lúc ấy bọn họ từ Hồn Thú viện đi ra, bộ dáng chật vật, hai má gầy yếu, nhưng trên mặt người người lộ ra ý cười hưng phấn, cùng ánh mắt kiên định.
Bọn họ không tiếng động hướng Tà Băng nói, bọn họ thành công , bọn họ không phải phế vật, bọn họ có tư cách trở thành thuộc hạ của Tà Băng.
Đến khi nhìn thấy Tà Băng mỉm cười gật đầu, toàn bộ mọi người lập tức ngã xuống, bọn họ đã rất cố gắng , kiên trì đến khi chủ tử nhận họ rồi, nhưng… Hiện tại, thật sự kiên trì không được …
Sau đó Tà Băng sắp xếp các dạng phương pháp huấn luyện thể lực, công pháp luyện tập, đến ban đêm thì mang họ vào ngọc giới tu luyện hồn hực. Cứ như vậy tiếp diễn năm năm.
Năm năm sau, Tà Băng đưa 32 người mang đi, không ai biết bạn bè của bọn đi nơi nào, làm cái gì. Bọn họ chỉ biết khi mình vừa tỉnh, đã thấy mình ở một nơi khác , bên người có một hai người bạn cầm một tờ giấy ghi nhiệm vụ .
Mà Lăng Tiêu cùng Tà Vụ, cũng bị Tà Băng phái đi làm nhiệm vụ, trong năm năm phải hoàn thành.
Trong chớp mắt mười năm đã qua đi… Cảm giác được Liễu nhi đến, Tà Băng thu hồi tâm tư, đảo mắt nhìn về phía Liễu nhi.
_”Tiểu thư, đã đến giờ dung bữa tối, gia chủ đều đang đợi ngài.” Liễu nhi cười dài hướng Tà Băng nói, từ nhỏ nhìn tiểu thư lớn lên, nhưng mỗi lần nhìn đều một trận thất thần. Tiểu thư nếu đi ra ngoài đại lục, thì nam tử trên đại lục nhất định sẽ vì tiểu thư mà điên cuồng .
_”Được, cám ơn Liễu nhi tỷ, ta sẽ qua ngay.” Tà Băng mỉm cười hướng Liễu nhi nói, đối với Liễu nhi tỷ từ nhỏ vẫn chăm sóc mình Tà Băng có cảm tình rất lớn, lúc này Liễu nhi vì có Tà Băng chỉ bảo đã trở thành hồn Thánh cấp 1, nếu không phải người quen biết, ai có thể nghĩ mỹ nữ thanh nhã này là một hồn Thánh cường giả đâu?
Tà Băng khi đi đến tiền đường, liền nhìn thấy gia gia, phụ thân, Đại bá, mẫu thân cùng đại nương đang chờ mình , mà trên bàn chỉ toàn đồ ăn mà nàng thích, hốc mắt hơi hồng hồng, trong lòng có chút ấm áp. Các ca ca ,tỷ tỷ giờ phút này đều ở Aucas học viện học tập, trong nhà chỉ còn một mình mình, mà nay mình cũng phải dời đi…
_”Gia gia, Đại bá, phụ thân, đại nương, mẫu thân, Băng nhi đã tới chậm.” Tà Băng nói xong tiến tới ngồi ở vị trí của mình .
¬¬_”Không sao, chúng ta cũng vừa đến, mau mau ăn cho nóng a “. Gia gia Quân Thương Hải nhìn cháu gái bảo bối ngồi xuống, liền ngay lập tức gắp đầu bát thức ăn cho Tà Băng.
Mọi người nhìn tiểu công chúa nhà mình từ năm tuổi tiểu oa nhi, trở thành cô gái duyên dáng yêu kiều, không khỏi có chút than thở.

Liễu Tố Ngưng tuy không gắp thức ăn cho nữ nhi của mình,nhưng đôi mắt hiện lên tràn đầy sủng nịch, yêu thương từ trong lòng phát ra, năm tháng dường như không lưu lại bất kì dấu vết nào trên khuôn mặt thanh nhã xuất trần ấy.
Nhưng phụ thân tự kỷ Quân Nhược Thiên lại không nổi lên được một tia vui vẻ nào, nữ nhi của mình xuất sắc như vậy, nay phải rời đi, hắn làm sao có thể vui vẻ.
Đại bá Quân Nhược Hải, ôn nhu nhìn Tà Băng, cũng vì Tà Băng gắp thêm một chút đồ ăn nàng thích.
Đại nương còn lại thiếu chút nữa rơi lệ, con trai của nàng cùng nữ nhi đã đi lâu như vậy , thật lâu mới có thể trở về một lần, mà hiện tại tiểu Băng nhi cũng phải rời đi .
Một bữa cơm, thực ấm áp, lại lộ ra thương cảm, bởi vì bọn họ biết, Băng nhi mười lăm tuổi , Băng nhi cũng phải đi học viện học tập, Băng nhi sẽ phải rời khỏi bọn họ …
Tà Băng hiểu được người nhà lưu luyến mình, mà mình làm sao có thể không lưu luyến bọn họ đây?
_”Ai, Băng nhi chỉ là đi học viện mà thôi ,sau khi lấy Băng nhi học xong, có khi chỉ toàn đi bắt nạt người khác thôi! Mọi người không cần lo lắng !” Tà Băng con mắt quay tít, cười hì hì nói giỡn nói.
_”Xì…” Mọi người bị bộ dáng đáng yêu của Tà Băng làm bật cười, cuối cùng vơi đi một ít thương cảm.
_”Ngươi a, thực nghịch ngợm, đi ra ngoài cũng nên lại nghịch ngợm như vậy a.” Mẫu thân vươn tay chỉ ấn trán Tà Băng , sủng nịch nói.
_”Ha ha, đây chính là nữ nhi của ta, ai dám khi dễ.” Quân Nhược Thiên cười xong, vẫn là bộ dáng tự kỷ, mười năm , vẫn là không thay đổi.
_”Đúng, lấy tư sắc Băng nhi của chúng ta, ra oài của thì các nam tử đại lục sẽ điên cuồng a.” Đại bá cũng ít nói cũng vui vẻ nói đùa, mở miệng trêu ghẹo nói.
_”Đúng vậy, cha, đến lúc đó ta nên đem cửa sửa lại một chút cho chắc chắn, nếu không sẽ bị những người đến cầu thân đạp hỏng nha “. Đại nương ôn nhu giờ phút này cũng là vẻ mặt cười xấu xa nói.
_”Ha ha ha, được rồi, xem kìa mặt của tiểu Băng nhi chúng ta đã đỏ hết lên rồi, ăn cơm ăn cơm…” Quân Thương Hải thấy cháu gái bảo bối của mình cúi đầu, nhất thời đau lòng nói.
Trời đất chứng giám, da mặt nàng Tà Băng rất dày, mấy câu nói đó làm sao có thể khiến nàng thẹn thùng .
Nàng chính là… Thật sự thực lưu luyến… Lưu luyến sựu ấm áp ôn nhu này.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.