Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 114: Mạng Của Ngươi, Ta Quyết Bảo Vệ !


Bạn đang đọc Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 114: Mạng Của Ngươi, Ta Quyết Bảo Vệ !


Editor: Diệp Băng Băng
Tà Băng nhìn thấy đồ vật trong tay Hỏa Hoàng liền kinh ngạc, đó chỉ là một hòn đá nhỏ màu trắng, nhưng điều khiến cho Tà Băng kinh ngạc chính là hình dạng của hòn đá kia, nó giống như một con vật, nhưng trên Áo Tạp Tư Đại Lục không hề có con vật này, nó chính là có hình dạng của con chuột trong mười hai con giáp.
Quan trọng nhất là, Hỏa Hoàng vừa lấy ra, cảm giác thân thiết mãnh liệt khiến cho Tà Băng có chút rối loạn, đây chính là một cái chìa khóa của cái hộp đen, chìa khóa thứ nhất chính là hình con chuột, không nghĩ tới lại ở trong tay Hỏa Hoàng.
Hỏa hoàng chứng kiến thần sắc của Tà Băng, cũng đãbiết chuyện lần này đã có thể thương lượng, lãnh đạm nhìn Tà Băng: “Tà Băng, nếu ngươi đồng ý cứu phụ vương của ta, miếng ngọc thạch này liền giao cho ngươi.”
Tà Băng biết rõ chính mình thất thố rồi, áp chế sự kích động xuống, ngẩng đầu nhìn Hỏa Hoàng rồi nói : “Ta cũng không biết làm như thế nào để thức tỉnh phụ vương của ngươi.”
Hỏa Hoàng nghe được lời Tà Băng nói, lập tức khuôn mặt cười tươi như hoa, lúc ấy lão gia gia kia chỉ để lại một hòn đá màu trắng, nói chỉ cần nàng nhìn thấy cái này sẽ đáp ứng thức tỉnh phụ vương, vừa rồi nàng còn bán tín bán nghi, giờ phút này mới biết được lão gia gia cũng không có hù nàng.
“Phương pháp thì chúng ta có, nhưng nhất định là người có được Thất Thải Hồn Lực mới làm được, cho nên, Tà Băng, ngươi thật sự nguyện ý cứu phụ vương ta sao?” Hỏa Hoàng có chút kích động mở miệng hỏi.
Tà Băng nhướng mày, sau đó nhẹ gật đầu: “Ta hết sức.”

Tà Băng cũng không xác định mình có thể thức tỉnh đượcVương của Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc hay không, nhưng là nàng sẽ hết sức, vì cái chìa khóa hình con chuột kia nàng cũng sẽ có hết sức.
“Ngươi thật sự có Thất Thải Hồn Lực sao?” Một thanh âm có chút quen thuộc truyền vào trong tai Tà Băng, Tà Băng nhăn mày, đảo mắt nhìn theo hướng thanh âm phát ra, nhìn thấy một nam tử toàn thân đỏ hồng, nam tử này chính là người trước kia đã xung đột cùng với Tà Băng.
“Nếu không tin thì cần gì ta phải cứu?” Bởi vì sự tình trước kia, ấn tượng của Tà Băng đối với Hỏa Dực không được tốt lắm, giờ phút này cũng không có cho hắn một điểm mặt mũi, không chừa cho hắn một chút đường lui.
Hỏa Dực thật cũng không có chú ý, lần trước gặp mặt, hắn chỉ muốn thăm dò thử thiếu nữ này thôi, tại tình huống bị mình khinh bạc mà không ra tay giết mình, đủ để chứng minh nội tâm Tà Băng rất lương thiện. (sặc)
Có trời mới biết, Tà Băng không giết hắn, hoàn toàn là do Tiểu Tử, thời điểm này căn bản không thích hợp xảy ra xung đột cùng Hồn Thú chi lĩnh.
“Ta tin, ta, tin…” Hỏa Dực cúi đầu cười cay đắng, bốn chữ, tựa hồ đã dùng hết khí lực toàn thân, hắn tin, hắn tin nàng có thể làm thức tỉnh phụ vương của mình, mà hắn,cũng vì vậy mà biến mất…
Về sau, còn có ai nhớ rõ Hỏa Dực này? Hỏa Hoàng tỷ tỷ, nàng sẽ sao?
Ở đây, có lẽ chỉ có Vũ thúc sẽ đau lòng hắn, sẽ thương tiếc hắn, những người khác, vốn đã đem mình trở tranh tế phẩm không phải sao?
Tế phẩm, thật sự rất buồn cười, thời điểm vừa sinh ra đời, đã có người ở bên tai của hắn nói cho hắn biết, muốn hắn phải tu luyện thật tốt,phải đem thực lực của mình tăng lên tới cao nhất, muốn dùng thực lực của mình, dùng máu tươi của mình để cứu phụ vương.
Hắn sinh ra, chính là vì cứu vãn phụ vương của hắn.
Tánh mạng của hắn, luôn được tộc nhân quý trọng như bảo bối, nhưng là, lại không bởi vì hắn, mà vì lực lượng của hắn, máu của hắn.
Mình cũng đã chuẩn bị tốt không phải sao? Từ nhỏ đã bắt đầu chuẩn bị cho ngày hôm nay không phải sao? Vậy tại sao ở một khắc chính thức này, đáy lòng lại ủy khuất, rất không cam lòng.
Hắn hận vì sao mình được sinh ra? Hẳn rất hận, vì sao tại hắn lúc mới sinh ra, không trực tiếp xóa đi trí tuệ của hắn, hai trăm năm, ngày đêm bi thống, bị buộc ăn dược liệu tăng thực lực không ngừng, cho dù tổn hại thân thể cũng không tiếc, bọn hắn muốn chỉ là một cái thể xác có thực lực, có huyết dịch.
Đại phương băng giá này, lại có gì đáng giá để lưu luyến đâu?
Hỏa Dực gạt bỏ đi đau xót trong đáy mắt, ngẩng đầu mỉm cười với Tà Băng, sau dđó xoay người biến mất trước mặt Tà Băng, chỉ là cái bóng lưng tịch mịch cô liêu kia lại làm ánh mắt Hỏa Hoàng đau đớn như hàng ngàn mũi kim đâm, đồng thời đâm vào tim tất cả tộc nhân Hỏa Phượng Hoàng đang ngồi ở đây.
Đứa bé này, cái hài tử luôn bị bọn họ bức bách, sắp phải hoàn thành sứ mạng của mình, từ nay về sau sẽ biến mất trên thế gian này sao?

Tà Băng cảm nhận được sự ủy khuất, cô độc trên người Hỏa Dực, hắn rốt cuộc là có bộ dạng gì đây? Đã phải trải cái dạng sinh hoạt gì, tại sao lại tịch mịch giống như thế nàu, ánh mắt lạnh như băng, đối với cái thế giới này không có chút lưu luyến lả sao?
“Hỏa Hoàng, muốn thức tỉnh phụ vương của ngươi, cần gì?” đôi mắt Tà Băng vẫn nhìn về phương hướng Hỏa Dực biến mất, Tà Băng chỉ hi vọng trực giác của mình không phải là sự thực, chỉ hi vọng chỉ là trực giác mà thôi.
Nhưng gần đây trực giác của Tà Băng lại rất chuẩn.
“Cần Thất Thải Hồn Lực, Thiên Sơn tuyết liên, còn có…” Hỏa Hoàng nói ra hai vật phẩm, sau đó, nhắm mắt lại, Tà Băng lại thấy được hơi nước trong mắt Hỏa Hoàng.
“Còn có, hồn lực cùng huyết dịch của Hỏa Dực.” Hỏa Hoàng chứng kiến Hỏa Dực ly khai, lúc này đã bất chấp tư cách nữ vương Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc phải uy nghiêm rồi, thân thể thống khổ che mặt ngồi xổm xuống, cánh tay gắt gao ôm đầu gối, thân hình không ngừng run rẩy.
Đệ đệ của nàng, nàng như thế nào sẽ không đau lòng; đệ đệ của nàng, nàng như thế nào sẽ bỏ được.
Từ thời điểm Hỏa Dực sinh ra, tất cả tộc nhân đều biết rõ, Hỏa Dực sinh ra chính là vì thức tỉnh phụ vương, có phải rất tàn nhẫn đúngkhông, nàng đã từng khóc lớn, nàng đã từng đại náo, thậm chí muốn cất dấu đệ đệ của mình không cho bất luận kẻ nào tìm được.
Thế nhưng mà, nàng đều không có thành công, nàng bị cấm đủ, bị phong ấn Hồn Lực, nàng chỉ là một tỷ tỷ, một tỷ tỷ muốn bảo vệ đệ đệ của mình mà thôi, nàng lớn tiếng chất vấn mẫu hậu, vì cái gì nàng có thể nhẫn tâm như thế, nhưng mẫu hậu chỉ cười lạnh nhạt.
Nàng nói, phụ vương ngươi, không thể chết được.
Nàng nói, Hỏa Hoàng, không muốn Hỏa Dực thống khổ, cũng đừng có cho hắn nhiều yêu mến như vậy.
Nàng nói, con gái, phụ vương ngươi tuyệt đối không thể chết được.

Cho đến cuối cùng, thời khắc cuối cùng mẫu hậu qua đời, nàng như cũ cười nhạt nói, Hỏa Hoàng, về sau ngươi chính là nữ vương Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc, không muốn Hỏa Dực thống khổ, cũng đừng có cho hắn yêu mến.
Hỏa Hoàng biết rõ, mẫu hậu chỉ là không hi vọng tại thời khắc phải đem Hỏa Dực hiến tế, chúng ta sẽ không bỏ được.
Hỏa Hoàng cũng biết, nàng không thể thay đổi vận mệnh của đệ đệ, nàng chỉ có thể ở chỗ tối cùng hắn thống khổ, nhìn xem hắn thống khổ, nhìn xem hắn cô độc, nàng lại không có dũng khí đi đem đệ đệ của mình ôm vàolòng.
Tiểu Dực, hẳn rất hận nàng…
Tà Băng nhìn Hỏa Hoàng đã khóc không thành tiếng trên mặt đất, lập tức có chút đắng chát, sinh ra liền chịu chết, nếu đổi lại là nàng, sẽ như thế nào?
Tà Băng đưa tay nâng Hỏa Hoàng dậy, Tà Băng cũng không rõ trong lòng là cái gì tư vị.
“Mang ta đi xem phụ vương của ngươi.”
Hỏa hoàng lau khô nước mắt, nhẹ gật đầu, không nói gì, chỉ là đi về phía một cánh của hình vòm, Tà Băng đi theo phía sau nàng, nam tử áo xám cũng theo sau hai người cùng tiến vào,yến tiệc thiết đãi khách phương xa, nhân vật chính rời đi, cũng không còn ý nghĩa gì


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.