Tà Băng Ngạo Thiên

Chương 105: Đồ đạc của mình?


Bạn đang đọc Tà Băng Ngạo Thiên – Chương 105: Đồ đạc của mình?


Editor: Diệp Băng Băng
Mọi người bị một tiếng này của đốt tinh làm cho giật mình, hào quang mãnh liệt bộc phát khiến ắt mọi người không thể mở ra được, lúc này có thể không bị một chút ảnh hưởng, vẫn như cũ cười tủm tỉm ngoại trừ sư phụ râu bạc thì không có ai khác.
Năm phần, mười phần, hào quang không giảm, ngược lại càng tăng lên rồi…
Một phút đồng hồ, lưỡng khắc chung(khoảng 30’), tại thời điểm trong mắt mọi người đều xuất hiện tia lo lắng, hào quang lập tức biến mất, sau khi mọi người có thể lấy lại tầm mắt, thời gian phảng phất như ngừng lại trong nháy mắt đó, chỉ thấy trước mặt Tà Băng một thân áo trắng, nhắm mắt lại, bên người phiêu tán hào quang bảy màu, cả người tựa như một nữ thần Thất Thải lung linh.
Mà đốt tinh vốn cao lớn, lúc này đã biến hóa nhỏ lại thành một hầu tử cao bằng Tà Băng, làm cho người kinh ngạc chính là, hắn như là một Thủ Hộ Giả lưng thẳng tắp đứng sau lưng Tà Băng, trên người đốt tinh cũng được bao phủ bởi Thất Thải hào quang.
Bộ dạng hai người, vốn là tuyệt đối không xứng đôi chút nào, nhưng mấy người Tuyết Ảnh chứng kiến cảnh này lại không cảm thấy có chút nào quái dị, dường như đốt tinh cơ bản nên đứng sau lưng Tà Băng như vậy, thân phận là một Thủ Hộ Giả.
Hào quang bảy màu vây quanh Tà Băng cùng đốt tinh theo thời gian dần biến mất, Tà Băng cùng đốt tinh mởmắt, đôi mắt Thất Thải lung linh của Tà Băng xuất hiện lần nữa, đôi mắt của đốt tinh nhìn về phía Tà Băng, đáy mắt ngoại trừ tôn kính thì vẫn là tôn kính.
Đốt tinh hiện tại, chỉ vì Tà Băng mà sống! Chủ nhân sinh, đốt tinh sinh! Chủ nhân vong, đốt tinh vong!
Đôi mắt Tà Băng nhanh chóng biến thành màu đen, đáy mắt hiện lên một vòng hưng phấn, ngũ giai Hồn Tôn đỉnh phong! Đẳng cấp càng cao, tấn cấp lại càng khó, không nghĩ tớichỉ một nghi thức nhận chủ của đốt tinh lại làm cho hồn lực của mình đạt đếnngũ giai Hồn Tôn đỉnh phong!

Tà Băng quay người, nhìn về phía đốt tinh lúc này chỉ cao bằng nàng, nở một nụ cười tươi: “Đốt tinh, hoan nghênh gia nhập gia đình của chúng ta.”
“Còn có ta, còn có ta nha.” Tiểu Bối Bối thấy Tà Băng không có việc gì,đôi mắt màu xanh lá lóe sáng nhìn về phía Tà Băng, vừa nghe được lời của Tà Băng liền lập tức phi thân đến bên người Tà Băng.
Tuy tiểu Bối Bối còn nhỏ nhưng ngàn vạn lần không nên xem thường tiểu la lị nhìn như đáng yêu vô hại này, nếu không thì…, hừ hừ, Vô Địch tiểu Bối Bối sẽ khiến cho hắn rất thảm đấy…
Tà Băng đưa tay ôm tiểu Bối Bối vào lòng, tiểu la lị này thiệt đáng yêu. Sau đó Tuyết Ảnh, Tuyết Táp, Yêu Hoa, tiểu Tử, Thiên Tài,năm người cũng phi thân đến bên người Tà Băng, tám người cùng nắm tay nhau, đương nhiên, không ai sẽ quên Mạc, chín người, đều là người một nhà! Vĩnh viễn là người một nhà.
Nhìn mấy người trước mặt mình, trong tâm trí Tà Băng hiện ra áo đỏ cuồng vọng – Dật, áo trắng ôn nhu – Mộc Vũ, thanh y đơn thuần – Tử Hiên, áo lam nhẹ nhàng – Bắc Ngạn Phong, còn có Lăng Tiêu, Tà Vụ, năm mươi cái đồng bọn, học sinh lớp quý tộc sáu, bọn hắn hiện tại có khỏe không?
Những người kia, mặc kệ tương lai như thế nào, cho dù thay đổi như thế nào, bọn hắn vẫn là đồng bọn của Tà Băng, là người nhà của Tà Băng.
Bốn người Thiên Lang đế chứng kiến mấy người Tà Băng vẫn cùng nắm tay nhau, chứng kiến đáy mắt bọn họ tràn đầy tình nghĩa, đáy lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì, cảm giác duy nhất chính là không ai có thể tách rời bọn hắn, bọn hắn dường như chính là một chỉnh thể không thể tách rời.
Lão gia gia râu bạc vẫn như cũ là vẻ mặt cười tủm tỉm vuốt râu ria, bảo bối đồ nhi của hắn đồ nhi, bất luận là phương diện nào đều không khiến hắn thất vọng.
Mọi người buông tay nhau ra, lúc này đây, tình cảm giữa bọn họ đã tăng lên một bậc cao hơn, Tà Băng nhìn về phía tiểu Tử, nói: “Tiểu Tử, đến đây.”

Tà Băng nắm tay Tiểu Tử đi về phía Tử Kim Cự Long Vương, nhìn đôi mắt màu tím uy nghiêm, Tà Băng nói: “Ta chính là người đang tiếp thụ khảo nghiệm ở Hồn Thú chi lĩnh, ta sẽ đi đến lãnh địa của Tử Kim Cự Long Vương.”
Sau đó Tà Băng lại cúi đầu nói với tiểu Tử: “Tiểu Tử, ngươi cùng gia gia đoàn tụ một chút, tỷ tỷ cùng sư phụ trở lại ngọc giới trước, ngoan ngoãn nghe lời.”
Tiểu Tử ngoan ngoãn nhẹ gật đầu, Tà Băng cười nhìn về phía Tử Kim Cự Long Vương: “Long Vương, thỉnh giúp ta hướng tháp Toa vấn an, chúng ta, gặp lại ở Tử Kim Cự Long Vương tộc lãnh địa.”
Tà Băng nói rất khách khí, làm cho Tử Kim Cự Long Vương không thể nói được gì, cái khảo nghiệm này, vốn là do Tử Kim Cự Long Vương nói ra , một nhân loại, nếu không có đủ thực lực, thì làm sao có tư cách khế ước cùng cháu của hắn?
Nhưng Tử Kim Cự Long Vương thật không ngờ, cái nhân loại này lại cường hãn đến như vậy, bất luận là thực lực của nàng, hay vẫn là một màn nàng dốc sức liều mạng phong ấn, còn có cách đối đãi đồng bọn của nàng, còn có những người khế ước cùng nàng, bất luận là phương diện nào đều làm cho Tử Kim Cự Long Vương bội phục!
Tử Kim Cự Long Vương hiện tại càng tin tưởng câu nói kia của nữ nhi hắn,Tháp Toa đã từng nói một câu, tiểu Tử đi theo nàng ấy mới phát triển tốt hơn.
Không tin? Còn có cái gì để không tin hay sao? Toàn bộ Hồn Thú chi lĩnh, có cái Hồn Thú nào có thể ở trong thời kỳ trưởng thành liền trở thành Siêu Thần Thú, hơn nữa còn thành công hóa thành hình người không?
Cho nên hiện tại, Tử Kim Cự Long Vương hoàn toàn không cho rằng cái khảo nghiệm kia còn có tác dụng gì, hiện tại bị Tà Băng nhắc tới, hắn cũng không có trả lời, mà phải nói gì đây, ngươi đủ thực lực để có tư cách khế ước cùng Tiểu Tử sao? Không cần tiếp nhận khảo nghiệm?( ờ vậy đi cho bớt chuyện…cho ta bớt tức ở chap sau này)
Tà Băng cười cười, buông tay tiểu Tử ra, cùng râu bạc lão gia gia, mấy người Tuyết Ảnh liếc nhau, lập tức biến mất tại trong tầm mắt của mọi người, Tà Băng muốn biết rõ ràng, tất cả mọi chuyện rốt cục là như thế nào? Vận mệnh của mình chẳng lẽ thật sự bị người khác nắm giữ hay sao?

Tử Kim Cự Long Vương sau khi cáo biệt cùng Thiên Lang đế ba người, liền mang tiểu Tử phi thân rời đi, Thiên Lang đế ba người cũng cáo biệt nhau, phi thân rời đi, bên ngoài đại bộ đội còn phải đợi lấy mệnh lệnh của bọn hắn, mà hỏa hoàng cùng Bạch Hổ Vương muốn chạy về lãnh địa của mình, cảnh cáo tộc nhân vạn lần không được trêu chọc Tà Băng khi nàng đến.
Sau khi tiến vào ngọc giới, mọi người đều tự tìm chỗ ngồi, đôi mắt Tà Băng vẫn ngừng trên người sư phụ râu bạc, lúc này đang ngồi thảnh thơi ngắm phong cảnh xung quanh, cũng không có mở miệng, nhưng đều đem toàn bộ suy nghĩ của nàng thu vào trong mắt.
Râu bạc lão gia gia cười tủm tỉm mắt nhìn cảnh sắc tuyệt mỹ chung quanh, nói ra: “Chậc chậc, sao trước kia ta không chỉnh sửa ngọc giới một phen nhỉ, , hiện tại nhìn đến đây, lão đầu ta thật không muốn đi nữa nha.”
Lão gia gia nói vừa xong, Tà Băng liếc mắt, ngọc giới là nhà của bọn hắn, làm sao có thể không tốt, không ấm áp?
“Lão đầu sư phụ, ngươi có phải hay không nên nói về sứ mạng của ta rồi hả?” Tà Băng nhìn dường như lão gia gia không định nói về sứ mạng của mình nên nhìn thẳng lão rồi nói.
Lão gia gia thu hồi nụ cười, sờ sờ chòm râu, khẽ thở dài một cái, nhìn Tà Băng cùng đồng bọn của nàng: “Băng nha đầu, điều cần biết thì sẽ biết, quá trình lịch lãm rèn luyện của ngươi còn rất dài, ta chỉ gợi ý là sứ mệnh của ngươi có liên quan đến cái hộp đen kia.”
Tà Băng nhíu mày, lấy cái hộp đen đặt trên tay, đối với cái hộp đen này Tà Băng thật sự bất đắc dĩ, từ tiền thế đến kiếp nầy, nàng vẫn không hiểu rốt cục cái hộp đen này là vật gì, chớ đừng nói đến chuyện mở nó ra.
“Mở ra nó? Đương nhiên không có khả năng.” Lão gia gia nhìn cái hộp đen, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng, nhưng mấy người Tà Băng đều không có chú ý tới, lão gia gia lắc đầu, không có chìa khóa, thì làm sao mở được cái hộp đen này?
Mấy người Tà Băng nghi hoặc nhìn về phía lão gia gia, ý của hắn là hắn biết rõ mở cái hộp này ra như thế nào sao? Cảm giác của Tà Băng nói cho nàng biết, cái hộp đen là vật rất quan trọng đối với nàng, nhất định phải mở ra nó, có lẽ sau khi mở nó ra, rất nhiều chuyện sẽ minh bạch rồi.
“Ngươi nhìn kỹ mặt ngoài của cái hộp đen.” Râu bạc lão sư phụ nhắc nhở, đến bây giờ mà Băng nha đầu vẫn chưa nắm được một chút bí mật của cái hộp đen, người làm sư phụ như hắn cũng có chút sốt ruột nha.
Tà Băng cúi đầu xuống nhìn cẩn thận mặt ngoài của, dùng tay chà nhẹ ma sát mặt ngoài hộp ngọc, hồi lâu, Tà Băng nhíu nhíu mày, làm như hiểu được cái gì, nhưng lại không dám xác định, ngẩng đầu, đối với lão giả hỏi: “Mười hai con giáp?”

Hoa Hạ 5000 năm truyền thống, Tà Băng vẫn luôn biết rõ Hoa Hạ là một cái quốc gia thần kỳ, Tà Băng không ngừng xem xét, không ngừng ma sát, dần dần phát hiện, bên ngoài của hộp đen, có mười hai chỗ trũng, mà hình dạng chỗ trũng này chính là mười hai con giáp truyền thống.
Râu bạc lão sư phụ nhẹ gật đầu, nói: “Đúng vậy, chính là mười hai con giáp, mà mười hai chỗ trũng này chính là chìa khóa của hộp đen Thiên Tỏa, muốn mở nó, thì phải tìm chìa khóa của nó.”
“Thiên Tỏa? Cái chìa khóa?” Tà Băng nhìn xem những chỗ trũng trên cái hộp đen, trong miệng lặp lại hai từ này, Hoa Hạ cùng Áo Tạp Tư đại lục có liên quan gì? Tại sao mình lại tới đây? Hiện tại tất cả đều như bí ẩn rối loạn như một cái mê cung, vây khốn Tà Băng ở bên trong.
“Nói đến đây thôi, nha đầu, đường đi tương lai như thế nào, phải xem vận mệnh của ngươi, cái hộp đen này đối với ngươi rất trọng yếu.” Lão giả quay lưng lại, nhìn bầu trời mở miệng xa xăm, lần nữa nhấn mạnh tầm quan trọng của cái hộp đen, sau đó biến mất trước mặt mấy người Tà Băng.
Nha đầu, đồ đạc của mình, nhất định phải chính mình tìm về, việc lão đầu ta co thể làm cũng chỉ như vậy…
Tà Băng chứng kiến sư phụ của mình rời đi, ánh mắt kiên định nhìn về phương hương râu bạc lão gia gia vừa biến mất, một ngày nào đó, nàng sẽ cởi bỏ hết tất cả bí mật trên người nàng. Cái hộp đen Thiên Tỏa, cái chìa khóa, nàng nhất định sẽ mở ra!
Mấy người Tuyết Ảnh liếc nhau, nhìn xem Tà Băng, mặc dù không có nói chuyện, nhưng trong ánh mắt hiện lên một điều, chính là, con đường tương lai, bất luận gian nan cỡ nào, bọn hắn đều ở cùng một chỗ, bất ly bất khí!
Thiên Tài nhìn cái hộp đen kia, dường như là nghĩ tới điều gì, nhưng Thiên Tài lại không nói gì, giống như lão gia gia đã nói , đường của Tà Băng, phải do chính cô ta tự bước đi. Thiên Tỏa cùng cái chìa khóa Tà Băng sẽ tìm được, tìm về đồ vật thuốc về nàng.
Tà Băng ngẩng đầu cười với mọi người, nghĩ tới Vương Lang nhất tộc vừa được mình cứu, sau khi làm cho bọn Tuyết Ảnh nghỉ ngơi chữa thương, Tà Băng liền đi về phía Vương Lang nhất tộc.
Tà Băng vừa mới đi đến lãnh địa của Vương lang tộc, Vương lang tộc trưởng Bích Hoằng liền dẫn tộc nhân của mình đi đến trước mặt Tà Băng trước mặt, ngay ngắn cúi người về phía Tà Băng, thanh âm to lớn vang lên: “Vương Lang nhất tộc, tham kiến chủ thượng!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.