Bạn đang đọc Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới – Chương 61: Tên Này Có Đẹp Không
“Chấm cái nước sốt này quả thực ngon hẳn một bậc.”
Lưu Béo dùng một miếng Kimbap quẹt lên cái sốt lạ lạ màu trắng như sữa, nhưng lại không có vị của sữa.
Thứ tròn tròn này ăn không đã thấy ngon, kèm theo tí sốt thì bá cháy luôn.
Cái vị của nó béo béo, thơm thơm nhưng lại không quá ngậy.
Chưa kể miếng Kimbap này có tới mấy loại nguyên liệu bên trong đó, nào là cà rốt, nào là cơm, trứng, xúc xích, dưa leo với cả đậu đũa nữa.
Nhìn trông thì đơn giản, không ngờ ăn nó lại ngon đến như vậy.
Món này Ma Tùng Quân làm hẳn một dĩa to đùng cả mấy trăm miếng, nhưng Lưu Béo chỉ có thể nán lại sự thèm thuồng của mình mà ăn hai ba mươi miếng.
Căn bản hắn không dám lấy thêm, bởi có một cỗ máy càn quét thức ăn hệ mỹ nữ đang nhìn chằm chằm hắn.
Cứ tưởng tượng mỗi lần Lưu Béo chạm vào một miếng Kimbap là đều bị nàng ta nhìn cho đến lạnh cả xương sống.
Lưu Béo hắn không tài nào chịu nổi cái sự dày vò này, thôi thì bụng đói vẫn sống, vì ăn mà chết, cái đó mới là cái thảm nhất cuộc đời hắn.
Hắn muốn chết vì rèn, không muốn chết vì ăn.
Ăn xong Lưu Béo lại lao vào phụ giúp Ma Tùng Quân làm việc vặt.
Ở đây ngoài Ma Tùng Quân ra chỉ có hắn là khổ nhất, lúc nào cũng phải hì hục.
Giống như con Meo, con Gâu chỉ ăn rồi ị nhưng vẫn được cho ăn đều đều, còn không bao giờ bị mắng nữa.
À không, có con Gâu thi thoảng bị sút cho vài cái vì tội ngủ ngày, chỉ có đại ca Meo là không bị gì.
Bây giờ lại thêm một đại mỹ nữ thân mặc hắc y, mặt lạnh như băng nhưng ăn lại như hạm kia nữa.
Không hiểu sao Ma huynh bình thường rất cục tính, động cái gì là quát lên ầm ĩ, thế mà lại nhẹ nhàng với mỹ nữ kia như thế.
Có khi nào hai người là một cặp không? Tại sao hắn chẳng biết cái gì vậy nè.
“Cốp!”
Đang suy nghĩ, Lưu Béo ăn một cú cốc đầu của Ma Tùng Quân.
“Làm cho xong cái bếp đất đi, nhanh ta còn nấu nước.”
Nhiệm vụ của Lưu Béo hiện tại là làm một cái lò bếp bằng đất nung, công việc thế này cũng phải đến tay hắn.
Đúng là khổ mà.
Than thân trách phận là thế, Lưu Béo vẫn hì hục làm nó.
Bấy giờ Ma Tùng Quân ở trên xe, hắn mở tủ nhỏ ở trên cao ra.
Trong tủ có di ảnh của bà hắn và một hũ tro cốt.
Hắn thắp một nén nhang, sau đó bắt đầu dọn dẹp bàn thờ.
Không biết từ thế giới này cúng có được không, Ma Tùng Quân cũng không rõ chuyện đó, trong lòng có tâm là đủ.
Vì cuộc sống mưu sinh, hắn cũng chẳng có một căn nhà cho mình.
Nếu đã sang thế giới này rồi, hắn nghĩ sau khi giải quyết xong một vài chuyện sẽ tìm một thành phố yên bình để sống, mua một căn nhà, cưới một người vợ, sinh vài đứa trẻ.
Ở thế giới cũ Ma Tùng Quân không bao giờ mơ mộng đến chuyện đó, bởi vì tiền ở thế giới đó kiếm quá khó.
Như thế cũng không thể nói tiền ở thế giới này kiếm dễ hơn, mà hắn hợp với thế giới này hơn là thế giới đầy thứ công nghệ siêu hiện đại kia.
Bất giác thời gian trôi đi, trời đã tối đen.
Ma Tùng Quân bây giờ đang ngồi bên đống lửa của nồi bánh chưng.
Bên cạnh là nồi đang luộc gà, trước mặt là nồi luộc bánh chưng.
Do được hệ thống tặng quà, nên Ma Tùng Quân vẫn để nguyên mấy con gà hắn nuôi trong chuồng kia.
Hắn lấy thịt mà hệ thống đưa cho, coi bộ thịt gà hệ thống cung cấp cũng rất ngon.
Hắn lấy thêm mấy kg đùi gà và cánh gà để lăn bột, sau đó chiên lên cho Lưu Béo và Hắc Y Nương Tử ăn.
Bây giờ nàng đang ăn rất say sưa, còn Lưu Béo chỉ ăn được hai cái lại ngồi ngó.
Kêu cách mấy cũng không dám lấy thêm.
“Hắc Y Nương Tử này, cái tên của cô khó gọi qua.
Ta đặt cho cô một cái tên khác được không? Có vấn đề gì không?”
Thấy Hắc Y Nương Tử chỉ nhìn chằm chằm vào đốm lửa, Ma Tùng Quân bèn nói.
“Ừm.”
Miệng vẫn còn ngậm đùi gà, Hắc Y Nương Tử gật đầu một cái, trông vẻ mặt chẳng có chút cảm xúc gì cả.
Nhìn nét mặt của Hắc Y Nương Tử khiến cho Ma Tùng Quân có chút mất hứng.
Có lẽ bản thân hắn đã nghĩ quá nhiều rồi, vứt đi cái ý nghĩ không bình thường trong đầu.
Hắn nghiêm mắt lại nhìn thân hình nhỏ gầy của Hắc Y Nương Tử.
“Huyền…!Ngọc.
Ừm, gọi là Ngọc Huyền đi.
Cô thấy thế nào?”
“Ngọc Huyền?” – Hắc Y Nương Tử dừng ăn, nàng nhìn sang Ma Tùng Quân với ánh mắt không hiểu gì.
“Huyền có nghĩa là đen, Ngọc cũng có nghĩa là viên ngọc.
Cô xinh đẹp như một viên ngọc vậy, lại được người ta gọi là Hắc Y Nương Tử.
Nên ta nghĩ cái tên này là hợp với cô.”
[Túc chủ, có phải là túc chủ đấy không? Túc chủ của Phiền Bỏ Mẹ không thể nào đặt tên hay như vậy được.]
Phiền Bỏ Mẹ gào thét trong đầu Ma Tùng Quân.
Nghe thế Ma Tùng Quân chẳng nói chẳng rằng trực tiếp khóa mõm Phiền Bỏ Mẹ lại khiến nó không thể nói thêm câu nào.
“Ta đẹp ư? Ngươi đúng là mù rồi.” – Hắc Y Nương Tử nói.
“Ừ, cứ cho là thế đi.
Vậy có lấy cái tên đó không? Nếu không thích thì thôi.”
Ma Tùng Quân than một tiếng nói.
Hắn không giỏi việc đặt tên cho lắm, vắt óc hết nửa ngày chỉ nghĩ ra được cái tên này.
Cũng không phải là do hắn nghĩ nữa, mà thời đi học, hắn cũng thích một người tên y chang như vậy.
Trùng hợp thay nó rất thích hợp với Hắc Y Nương Tử nên dùng nó đặt cho Hắc Y Nương Tử luôn.
Năm xưa vì hắn nhát gan nên đã không thể tỏ tình người ta.
Cuối cùng nhìn người ta lên xe hoa với thằng mình ghét.
Lần này, tuy chưa rõ cảm xúc trong lòng là bao.
Nhưng Ma Tùng Quân chắc chắn thấy Hắc Y Nương Tử đẹp, nên hắn nói ra lời thật lòng của mình.
Mặc cho nàng là cái gì đó không biết được.
Nàng chưa từng gây bất lợi với hắn, thậm chí còn có vài lần giúp đỡ hắn.
Chưa kể nàng như mèo thần tài đối với hắn vậy.
Có nàng là hắn luôn buôn may bán đắt, có xúi quẩy gì như nàng tự nói đâu chứ?
Nghe Ma Tùng Quân nói thế, Hắc Y Nương Tử cũng im lặng không nói.
Nàng quay mặt đi chỗ khác tiếp tục ăn gà rán.
“Không muốn thì thôi vậy.”
Ma Tùng Quân chẳng thèm nói nữa.
“Muốn…!muốn chứ…!cái tên đó.
Đẹp lắm.”
Giọng ngọt ngào, nhẹ nhàng như gió, pha lẫn một chút ngượng ngùng của Hắc Y Nương Tử vang lên.
Khiến cho Ma Tùng Quân vừa nghe thấy thì tim đập lên thình thịch.
Bất quá hắn lập tức sốc lại tinh thần, nở nụ cười nói:
“Ngọc Huyền!”
“Hửm?” – Hắc Y Nương Tử quay sang với gương mặt đỏ mọng như cà.
“Nghe quen chứ?” – Ma Tùng Quân hỏi tiếp.
“Ưm.” – Ngọc Huyền gật đầu trả lời, miệng vẫn đang ngậm cái đùi gà.
Sau đó nàng vội quay đi.
Cái biểu cảm đáng yêu đó khiến cho con tim già cỗi này của Ma Tùng Quân có chút chịu không nổi.
‘Tên không biết sống chết này lại dám đặt tên cho ta.
Không biết sợ ta là gì hay sao? Đúng là tên điên, tên hết thuốc chữa.’
Bên ngoài Ngọc Huyền thẹn thùng là thế, nhưng bên trong đang không ngừng mắng chửi Ma Tùng Quân.
Chỉ là nàng không dám nói ra bên ngoài, những lời mắng chửi của nàng, nàng không muốn cho hắn nghe một chút nào.
Rất nhanh trời đã về khuya, bánh chưng cũng được nấu xong.
Lưu Béo cứ ngỡ là sẽ được ăn nhưng phải đợi Ma Tùng Quân cúng xong mới được ăn, thế là hắn héo mòn chờ đợi.
Ngọc Huyền sáng giờ ăn rất nhiều nhưng vẫn chưa thấy cái bụng thon gọn kia có chút gì gọi là nhô ra.
So với Lưu Béo thật là khác một trời một vực.
Lưu Béo chỉ cần ăn một chút thôi cũng phát phì, tuy nói hắn đi theo Ma Tùng Quân lao động khổ sai nhiều khiến hắn sút mấy vòng eo thùng phi, nhưng cứ hễ được nghỉ ngơi là Lưu Béo mập lại như ban đầu chỉ trong vòng một ngày.
Chẳng như Ngọc Huyền kia, ăn cỡ nào cỡ, không có một chút gì gọi là đầy bụng.
Với sức ăn như thế mà vẫn giữ được dáng vóc dáng mê người thế kia thật đúng là vô lý..