Bạn đang đọc Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới – Chương 4: Xuyên Không Bà Nó Rồi
[Phiền Bỏ Mẹ xin được phép giải đáp vấn đề]
“Có gì muốn sủa, sủa nhanh con mẹ mày lên.
Ai quản lý mày? Admin đâu?” – Ma Tùng Quân thở hừ hừ nói.
[Để giải đáp câu hỏi của chủ thiết bị.
Phiền Bỏ Mẹ xin trả lời như sau: Hệ thống là được tạo bởi thực thể vượt qua nhận thức của chủ thiết bị.
Đây là bí mật không thể nói và Phiền Bỏ Mẹ cũng không đủ quyền hạn liên lạc với người tạo ra Phiền Bỏ Mẹ.]
[Về chuyện chủ thiết bị bị dịch chuyển đến một thế giới mới xin chủ thiết bị đừng buồn.
Qua quá trình nhà phát hành điều tra chủ thiết bị thì cho thấy chủ thiết bị là một cô nhi, không nhà, không tiền, không mối bạn gái.
Cũng không có mục tiêu sống, chủ thiết bị chỉ sống vật vờ cho qua ngày.
Thay vì thế, chủ thiết bị tại sao không đến một thế giới mới khám phá những điều tốt đẹp hơn, vừa tốt cho tâm hồn của chủ thiết bị vừa có thể giúp được những tồn tại bậc cao phía trên có thêm thông tin về thế giới này.
Khi mọi chuyện hoàn tất, chủ thiết bị sẽ được ghi danh vào sử sách cho đóng góp của mình.
Chẳng lẽ chủ thiết bị muốn làm một kẻ thất bại đến hết cuộc đời hay sao? Hệ thống sẽ hết lòng giúp đỡ chủ thiết bị, phò tá chủ thiết bị trên con đường phía trước.]
Mỗi một câu nói của con AI kia như có một mũi tên găm thẳng vào tim của Ma Tùng Quân.
Kết thúc buổi thuyết trình của nó, con tim bé nhỏ của Ma Tùng Quân găm đầy mấy mũi tên, không thể sống được nữa rồi.
Quá nhục, quá nhục nhã.
Để một con AI sỉ vả như thế thì chết đi cho rồi.
[Phiền Bỏ Mẹ xin hết.]
“Mày phiền bỏ mẹ ra đi được.” – Ma Tùng Quân tức muốn phát điên lên.
Hắn cảm thấy EQ của hắn không đủ dùng trong trường hợp này rồi.
Hắn rất muốn tìm ra cái kẻ tạo ra con AI này và bóp chết hắn.
Nhưng không thể không nói, con Phiền Bỏ Mẹ này nói rất đúng.
Hắn làm gì còn người thân nữa đâu? Những người hắn quen thuộc đa phần đều là quan hệ khách hàng với nhau.
Như mấy ông già lao công hay ăn thiếu, hay mấy thằng nhóc ăn xin lâu lâu xin vét nồi.
Rồi ông hàng thịt, bà hàng rau, cô em xinh đẹp bán bánh hủ tiếu, cho đến ông chú bán ớt, dậu nành ngon để hắn làm tương.
Nói chung là cũng không có gì luyến tiếc lắm.
Hắn cũng không thích thời đại công nghệ, mọi thứ được làm bởi công nghệ.
Con người ngày càng mất đi nhiều việc làm, bọn họ không thể hiện được giá trị của mình sau đó được nhà nước chu cấp, thế là bị xã hội cho là những con sâu ăn lá không chịu đi làm.
[Chủ thiết bị cứ hãy tận hưởng một cuộc sống mới.
Phiền Bỏ Mẹ sẽ cố hết sức bảo đảm cuộc sống của chủ thiết bị diễn ra tốt đẹp]
“Không, mày phiền bỏ mẹ ra.”
Ma Tùng Quân thẳng thừng từ chối cái con AI chết tiệt kia.
Bây giờ hắn đã xác định được đây là thế giới khác.
Cái gì mà điều tra về thế giới này? Ông mày mới cóc thèm làm.
Ông mày đi bán hủ tiếu dạo kiếm sống, thế cho nó vuông.
Lăng xăng phiền toái.
Có vẻ như thế giới này không có bất kì công nghệ nào.
Nhìn phong cách ăn mặc của bọn họ Ma Tùng Quân có thể hiểu ra.
Nhưng mà làm sao hắn hiểu được bọn họ nói gì nhỉ? Đây rõ ràng là thế giới khác cơ mà?
[Trong quá trình cài đặt chèn dữ liệu của chủ thiết bị.
Hệ thống đã tự động mã hóa ngôn ngữ chung của loài người thế giới này với chủ thiết bị.
Do đó chủ thiết bị không cần phải lo lắng về phương diện ngôn ngữ, thậm chí chủ thiết bị có thể đọc hiểu được toàn bộ cổ ngữ của thế giới này.
Nó khá là tương tự với Trái Đất]
“Này tao còn chưa hỏi sao mày lên tiếng rồi? Mày đọc được suy nghĩ của tao à?” – Ma Tùng Quân giật mình nói.
[Phiền Bỏ Mẹ đọc dữ liệu từ tín hiệu não bộ của chủ thiết bị từ đó đưa ra đáp án và câu trả lời cho chủ thiết bị.
Chủ thiết bị có thể tắt chức năng tự động trả lời ngay lúc này bằng cách nói đồng ý hoặc từ chối để giữ nguyên tính năng …]
“Đồng ý, tắt dùm tao cái.” – Ma Tùng Quân ngắt lời Phiền Bỏ Mẹ.
[Phiền Bỏ Mẹ xác nhận một lần nữa.
Chủ thiết bị muốn hủy chức năng này? Nó có thể được mở trong tương lai nếu chủ thiết bị muốn.
Khi tắt chức năng này sẽ có một số bất tiện nhất định về phương diện thông tin cho chủ thiết bị.
Chỉ khi được gọi AI Phiền Bỏ Mẹ mới có thể trả lời.]
“Tắt, tắt ngay!!!” – hắn gào lên.
Ma Tùng Quân ngồi ôm đầu, tựa mình vào gốc cây.
Hắn suy nghĩ một hồi lâu rồi đứng dậy lững thững đi ra khỏi khu rừng, trở về con đường mòn.
Cứ tiếp tục thế này hắn sẽ phát điên mất.
Bây giờ hắn cũng chẳng thể làm gì khác hơn, thôi ở đâu thì cũng vậy.
Cái nghiệp bán hủ tiếu này đã đi theo hắn rồi, chỉ có nước tiếp tục bán thôi.
“Ông chủ đi đâu lâu thế? Ta ngửi mùi hương này chịu không nổi nữa rồi.
Này ngươi đừng nó húp hết như thế? Để cho ta một giọt xem coi mùi vị như thế nào?”
“Ngươi bảo ông chủ đi vệ sinh sao lâu quá không thấy ra?”
“Kìa kìa trong rừng có bóng người, cách ăn mặc đó nhất định là ông chủ.”
“Ông chủ ông chủ.
Mau lại bán hàng nhanh nào, chúng tôi đói quá.
Mùi hương này thật là nhịn không nổi.”
“Gừ gừ gâu gâu gâu.”
Lúc này quanh xe hắn bu đông một đám người liên tục sấn tới gần nồi nước lèo để ngửi lấy ngửi để.
Nhưng mà bị con chó cỏ mà hắn sút đi không thương tiếc cản phía trước.
Lúc này con chó như là một con sói, nhe răng trợn mắt sủa inh ỏi không cho những người khác chạm vào nồi nước lèo.
Đang bước tới, Ma Tùng Quân bỗng thấy một con mèo đen nhảy từ trên nóc xe đáp thẳng xuống đầu con chó.
Nó tát vài cú tát lên mõm con chó, khiến con chó đau đớn kêu ẳng ẳng chạy mất dép.
Xong con mèo giải quyết được chướng ngại vật, nó lập tức nhảy lên bàn cao nhìn vào nồi nước lèo.
Không nghĩ không rằng nó nhảy thêm một lần nữa vào nồi nước lèo.
“Bịch!”
“Đến cả chó mèo cũng dở hơi.
Mày thích thành mèo luộc à? Cút chỗ khác!”
Vừa hay Ma Tùng Quân chụp được cổ con mèo, hắn xách nó lên rồi thẳng tay ném nó vào rừng.
Không biết vô tình hay cố ý mà con mèo lạp đáp trúng ngay mặt con chó, con chó không kịp phản ứng bị con mèo cào cho vài đường kẻ trên mặt, thế là cụp đuôi chạy tiếp.
“Ông chủ ông chủ.
Bán cho tôi một tô giống bọn họ.” – Một đám người bu quanh Ma Tùng Quân không ngừng hối hả hắn.
“Rồi rồi ngồi xuống bàn hết đi.
Ông chú ăn gì? Bà cô này ăn gì? Còn một nhà này đi mấy người.
Ở đây ngoài hủ tiếu còn có nui với bánh canh, có cả mì tươi và mì gói nữa.
Ăn cái gì nói rõ ra xem nào.”
“Tôi ăn mì.”
“Hủ tiếu hủ tiếu.
Lần đầu ta nghe món này, cho hai tô nha ông chủ.”
“Từ từ, từng người nói thôi.”
Ma Tùng Quân bề bộn với công việc bán hàng của mình, khiến cho hắn tạm thời quên đi đây là một thế giới khác.
Hắn không biết chỗ này là chỗ quái nào, nhớ rõ ràng là buổi sớm không có một bóng người, thế mà hắn vừa mới từ trong rừng ra đã có cả tá người đứng đòi ăn.
Thật là kì lạ.
Bận rộn mất nửa ngày trời, với hơn mười bàn ăn chật kín người.
Cuối cùng cũng coi như xong xuôi, nồi nước lèo cũng vơi đi phân nửa.
Lúc này trên điện thoại hiện ra một dòng chữ.
[Kết quả nghiên cứu sơ bộ về tân thế giới.]
[Kết quả đưa ra về mặt văn hóa: Người của thế giới này thường xưng hô nhau bằng họ.
Danh xưng: Thường dùng ta ngươi đối với người không rõ tên tuổi.
Ngoài ra còn sử dụng những danh xưng lỗi thời như chàng, nàng, huynh, đệ, …]
[Kiến nghị thay đổi cách xưng hô để thích hợp với thế giới mới.]
Ma Tùng Quân nhìn xuống điện thoại, cái này là điện thoại tự rung lên rồi hiện chữ.
Hệ thống tự động sao? Không phải con AI lắm mồm kia chứ? Vậy thì nó làm ra AI để làm cái khỉ gì.
“Ông chủ tính tiền.”
“Thấy món này đáng giá bao nhiêu thì trả bấy nhiêu.” – Ma Tùng Quân nói.
“Hừm … món này quá ngon, món ngon nhất ta ăn được từ trước tới nay.
Tay nghề nấu ăn đến mức thần sầu này của ông chủ quả thật làm đầu bếp trưởng của Ngự Thiện phòng cũng thừa khả năng.
Khó mà định giá cho bát hủ tiếu ta ăn.”
Người đang nói chuyện có phong cách ăn mặc sang trọng hơn, tay hắn cầm một cây quạt, vải vóc trên người có lẽ là vải gấm.
Trông khá là mắc tiền, thế giới này chắc là thời đại trung cổ hay sao? Có thể gọi là công tử chăng?
“Công tử, ở chỗ chúng ta không mang theo nhiều tiền.”
Cùng bàn với hắn là ba tên hạ nhân mang theo túi vải gấm, tuy nhiên quần áo bọn họ mặc lên người chỉ là vải thô.
Than phận khác hẳn vị mặc đẹp kia.
“Phía trước là trấn Phúc Lộc, trấn nhỏ này là nơi của Tổng trấn Biện Văn ở.
Ông ta trước kia thiếu tiền của phụ thân ta.
Sẵn đến đòi luôn cũng được, nợ cũng lâu rồi.
Nghe nói dạo này ông ta sống khá giả.
Sẵn điều tra xem ông ta có ăn chặn tiền gì không.” – Vị công tử kia nói nhỏ với thuộc hạ.
“Ngươi đưa hết tiền cho ông chủ quán đi.
Món ăn này xứng đáng, nếu có nhiều tiền hơn ta sẽ đưa ra một cái giá khác.”
Công tử vừa nói vừa cầm lên một vật dài dài gì đó được bọc lại bởi vải gấm.
Từ tiếng động của nó vang lên có thể đoán là một thanh kim loại.
“Ông chủ, ở đây chúng ta còn có một thỏi bạc và năm xâu bạc Đại Long thông bảo.
Ông chủ cầm đỡ, công tử ta nói giá trị của món ăn này hơn bất cứ món ăn xa hoa nào.
Đây là tiền ăn của chúng ta.”
Một thỏi vàng lớn và năm xâu đồng bạc được đặt lên trên bàn.
“Thế thì nhiều quá, ta không thể lấy hết được.” – Ma Tùng Quân cười khổ lắc đầu nói.
Hắn không biết tỷ giá của thế giới này, nên chẳng biết đống này giá bao nhiêu tiền.
Nhưng hắn biết giá trị của bạc, một thỏi bạc đủ chọi lổ đầu con chó kia là quá nhiều so với ba tô hủ tiếu rồi.
Chính vì hắn không biết tỷ giá nên ai hỏi bao nhiêu một tô hắn chỉ bảo trả theo mức độ ngon của bữa ăn..