Đọc truyện Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới – Chương 299: Sức Mạnh Tiềm Ẩn Của Yên Nhược Tuyết
Cầm tấm bản đồ trên tay, Lưu Béo trầm mặc không nói gì.
Hắn lẳng lặng cất nó vào trong tạp dề bẩn thỉu của mình.
“Chuyện này đệ có nghe qua rồi, khó lắm.” – Lưu Béo thở dài nói.
Đời người chỉ cần một lần rèn ra được một món vũ khí có linh hồn đã là mãn nguyện.
Nhưng Lưu Béo không muốn như thế, hắn muốn tất cả vũ khí hắn rèn ra đều tốt như nhau trong cùng một thời điểm.
Chứ hắn không muốn chỉ sáng lên một lần rồi vụt tắt.
“Vào một thời điểm nào đó, khi đệ cảm thấy mọi chuyện đều thuận lợi, lúc đó đệ hãy thử rèn đi.
Biết đâu thời khắc đấy sẽ giúp đệ thăng hoa thì sao? Chỉ cần nhớ kỹ thời khắc đó, chúng ta sẽ trở thành những thợ rèn huyền thoại thật sự đấy.
Ha ha ha ha!!!”
Hefaiston nở một tràng cười sảng khoái, sau đó lão ta kéo Lưu Béo rời đi.
…
Được một đoạn, Nhị Trưởng Lão và Lưu Béo cảm thấy bộ lạc có hơi náo nhiệt thì phải.
Dù đã biết vị trí của xe Ma Tùng Quân thông qua định vị Phiền Bỏ Mẹ chỉ mình, nhưng đi hoài mà vẫn không tới nơi do các Minotaur tụ tập quá đông.
Mà không chỉ các Minotaur, còn có cả tộc thỏ Karlik xuất hiện nhiều không kém.
Đến cả Nhị Trưởng Lão Hefaiston cũng thấy lạ, tộc Karlik thường chỉ có mình Dewitt là hay lảng vảng ở đây, nếu không có sự kiện gì lớn thì đời nào thấy được tộc Karlik ở nơi hẻo lánh này.
Tính toán thời gian một chút, Hefaiston lại càng phải nghi hoặc.
Khoảng thời gian này hoàn toàn không có sự kiện hay lễ hội nào.
Tức mình vì không thể di chuyển thêm được, Lưu Béo và Hefaiston ôm cái bụng đói ngồi xuống một hàng quán ven đường.
“Ủa?” – Lưu Béo ồ lên một tiếng.
“Chuyện gì?” – Hefaiston ghé tai vào hỏi.
“Tại sao ở đây có quán hủ tiếu vậy?” – Lưu Béo chỉ vào tấm biển.
Hắn cũng học một chút chữ của tộc Thú Nhân nên nghĩ mình nhìn nhầm, khi kêu Phiền Bỏ Mẹ dịch thử qua camera thì quả thật quán hàng cóc này cũng bán hủ tiếu.
“Hủ tiếu? Là món gì? Lần đầu ta thấy đó, hay gọi hai suất ăn thử đi?” – Hefaiston cười ha hả nói.
Hefaiston hoàn toàn quên mất rằng, tộc Minotaur của lão không biết nấu ăn.
Lão ra chợ chủ yếu mua mấy thứ trái cây có sẵn, hoặc mấy món luộc đơn giản.
Kết quả hai người họ gọi hai tô hủ tiếu.
Một lát sau Hefaiston cõng Lưu Béo trên lưng, miệng Lưu Béo lúc này không ngừng sùi bọt mép.
Còn lão Hefaiston thì lại liên tục nôn mửa, cứ đi vài bước lại nôn ra một lần.
“Ta thề ta không bao giờ ăn cái món hủ tiếu chết tiệt đó nữa!!!”
Vì Hefaiston nôn mửa quá nhiều, lại thêm Lưu Béo sùi bọt mép trên lưng, nên cả hai tỏa ra một loại mùi đặc trưng.
Đi đến đâu người ta né hết đến đấy, thành thử đường đi thông thoáng, lão Hefaiston cũng nghe Lưu Béo miêu tả vị trí của ca ca hắn trước đó nên cũng biết đường đi tới.
Kỳ lạ thay, lão càng đi càng thấy đường trống trải.
Không, nói đúng hơn là những Minotaur và Karlik đều đang đứng xếp thành mấy hàng để đợi cái gì đó.
Lão cứ thế cõng Lưu Béo đi qua, có vài người cản lão, nhưng nhận ra thân phận của lão nên đành thôi.
Đối với tộc Minotaur mà nói, tộc trưởng có thể đắc tội, riêng Nhị Trưởng Lão không thể đắc tội.
Bởi phải kẻ nào may mắn lắm mới được lão ta rèn vũ khí cho.
Hefaiston cũng không thích người khác xu nịnh mình, nên các Minotaur và Karlik thấy lão cũng chỉ dám cười hề hề lấy lòng chứ không dám vuốt mông ngựa làm gì.
“Khịt khịt…!hôi quá!”
Verena đột nhiên bịt mũi nói.
Lúc này con bé đang ngồi trên xe ăn món hủ tiếu cà rốt ưa thích của mình, nhưng không hiểu vì sao lại có mùi hôi bốc lên ở đâu khiến cho bé bịt mũi lại la làng.
Yên Nhược Đan đi ngang qua, thấy được liền chướng mắt, ngứa mồm muốn chửi một tiếng.
Nhưng nghĩ lại con thỏ mụp rúp kia mấy ngày nay giúp mình kiếm được mớ tiền nên đành thôi.
Chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi, chỉ trách con nhỏ kia quá tiểu thư, chuyện tay chân gì cũng hậu đậu, vô dụng còn hơn cả Long Hân Nghiên.
“Sao đột nhiên cảm thấy trời lạnh lạnh nhỉ?”
Đang múc hủ tiếu, Ma Tùng Quân cảm thấy trời hơi lạnh, bèn than một tiếng.
“Không xong rồi Quân ca, Yên Nhược Tuyết đóng băng Lưu Béo và một Minotaur trung niên nào rồi?”
“Hả?”
Đột nhiên Tí Hai Ngón chạy tới báo tin, làm cho Ma Tùng Quân giật mình thốt lên một tiếng.
Đùa cái gì vậy? Ngày mốt tổ chức tiệc mừng hắn trở thành đồng minh của hai tộc Thú Nhân đấy? Yên Nhược Tuyết đó giờ có gây chuyện đâu, tại sao hôm nay lại gây chuyện? Mà đóng băng luôn cả Lưu Béo là sao?
Không nghĩ được nhiều, Ma Tùng Quân ném tạp dề qua một bên, theo sau Tí Hai Ngón phi nhanh đến hiện trường.
Không lâu sau, Ma Tùng Quân thấy cách quán hắn chừng mấy chục mét có một cục băng lớn.
Làm sao con bé Yên Nhược Tuyết có thể mạnh đến mức này được? Cần bao nhiêu ma thuật để tạo ra một khối băng lớn thế này từ không khí cơ chứ?
Bấy giờ Lưu Béo được một Minotaur trung niên cõng trên lưng, mà theo chú thích của Phiền Bỏ Mẹ, Minotaur đó chính là Nhị Trưởng Lão.
Thôi xong rồi, bỏ mẹ rồi, lớn chuyện rồi…!
“Tuyết Tuyết, tại sao con lại đóng băng họ?” – Ma Tùng Quân cố giữ bình tĩnh, bế Yên Nhược Tuyết đang bịt mũi lên mà nói.
“Lưu ca ca…!thối lắm.
Sẽ đuổi khách đi mất…!nên Tuyết Tuyết cản họ…!lỡ…!hức hức…!lỡ…!hức…”
Nói được giữa chừng, Yên Nhược Tuyết bắt đầu nức nở, cắn môi cắn răng mà khóc.
Hai hàng nước mắt chảy xuống, mũi nhỏ đỏ ửng lên.
Làm cho lửa giận đang kìm nén của Ma Tùng Quân liền biến mất.
Đáng yêu thế này, làm sao hắn nỡ mắng?
“Lỡ làm sao…!ngoan nào.
Kể thúc nghe!” – Ma Tùng Quân cười khổ nói.
“Lỡ đóng băng chứ gì nữa mà thúc thúc hỏi lắm thế.” – Yên Nhược Đan đứng dưới chân Ma Tùng Quân, chống nạnh nói.
Câu nói đó như chọc vào cái loa phát thanh, Yên Nhược Tuyết lập tức òa lên khóc lớn.
“Hai người này làm gì mà thối thế không biết nữa? Qua một lớp băng mà vẫn ngửi thấy mùi thối…” – Yên Nhược Đan phe phẩy tay nhỏ trước mũi, vẻ mặt hiện chữ ‘Chê’ rõ to.
Tuy bị đóng băng, nhưng Hefaiston vẫn có thể nghe và nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Đôi mắt đảo qua đảo lại như muốn nói gì đó.
“Cavell, Dewitt!!” – Ma Tùng Quân hô một tiếng.
Lúc này hai người họ xuất hiện, thấy Nhị Trưởng Lão của mình và Lưu Béo bị đóng băng thì ngạc nhiên không thôi.
“Đem hai người đó ra xa đi, phá băng cho họ, rồi dùng ma tinh thạch hệ Thủy tắm sơ qua cho bớt mùi đi.
Băng của Yên Nhược Tuyết không có hại.” – Ma Tùng Quân nhờ vả.
Nói xong hắn lén đưa hai bình thuốc trị thương cho Tí Hai Ngón, để lỡ may Hefaiston có bị thương thật thì lập tức cho uống để lão ta không gặp vấn đề gì.
Tránh gặp phiền phức trong thời gian này.
Nhị Trưởng Lão nghe thế rất là bất bình, muốn nói gì nhưng không nói được, đôi mắt nhìn có thể trừng lên rồi đảo qua đảo lại để thể hiện sự bất bình.
Lão không thể tin rằng ca ca của Lưu Béo lại thất lễ đến như thế.
Người này mà xứng dùng vũ khí của Lưu Béo ư? Lão không phục, dám khinh người như thế.
Nhìn Lưu Béo và Hefaiston đông lạnh được đem đi, ánh mắt Ma Tùng Quân phức tạp ngó Yên Nhược Tuyết bên hông mình.
Có vẻ như hắn đã coi thường Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết quá rồi.
Tuy là hắn đã cho hai đứa nhỏ tự luyện tập ma thuật, nhưng không ngờ lượng ma lực trong chúng lại nhiều đến mức này.
Đóng băng cả hai người mà không cần đến ma thuật Trung cấp, lượng ma lực nhiều cỡ nào mới có thể làm được chứ? Tiềm năng thế này, hắn càng không thể chậm trễ hơn được, dù có liều mạng cũng phải bán hủ tiếu kiếm Tích Điểm Cảm Xúc mua sách ma thuật cho chúng càng sớm càng tốt mới được.
…
Trời đã về khuya, xe bán hủ tiếu của Ma Tùng Quân vẫn còn náo nhiệt.
Tiếng chén dĩa cạch cạch vang lên, tiếng người húp nước cứ vang lên sùn sụt.
“Ma huynh đệ, món hủ tiếu này là món ngon nhất ta ăn từ trước đến nay.
Ngươi chưa có vũ khí thuận tay đúng không? Có sẵn nguyên liệu, ta có thể rèn miễn phí cho ngươi…!chỉ cần trong khoảng thời gian ngươi ở đây, cho ta ăn hủ tiếu thoải mái là được ha ha ha ha!!”
Hefaiston một bên ăn hủ tiếu xếp thành từng chồng, một bên cười khặc khặc nói.
Bên cạnh lão là hai chồng tô hủ tiếu đã hết, lúc này Yên Nhược Tuyết tiến đến bê đi một chồng.
Lão Hefaiston lập tức dừng ăn, đợi Yên Nhược Tuyết rời đi mới tiếp tục ăn, vừa ăn vừa đánh mất liêm sỉ.
Ở một bàn khác, Lưu Béo cũng ăn không ngừng nghỉ.
Hắn không ăn hủ tiếu, mà ăn mấy món cơm Ma Tùng Quân nấu để dành ra cho hắn.
Hắn nghỉ ăn hai tuần, Ma Tùng Quân để đủ đồ ăn cho hai tuần, thế mà Lưu Béo xử lý hết trong một lần.
Bằng cách nào đó cái bụng mỡ của Lưu Béo tiếp tục xuất hiện trở lại.
Những người khác lần đầu chứng kiến khả năng đặc biệt đó của Lưu Béo liền ngạc nhiên không thôi.
“Cứ ngỡ từ nay không còn được gọi hắn là Lưu Béo….!xem ra ta nghĩ nhiều.” – Đại Cathay cười khổ nói..