Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới

Chương 284: Kẻ Mang Họa Dùm


Đọc truyện Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới – Chương 284: Kẻ Mang Họa Dùm


Từ đầu Ma Tùng Quân ra lệnh cho tất cả giữ nguyên vị trí, chỉ có Đại Cathay là động đậy.

Hắn từ từ đi về phía Ma Tùng Quân với đầy sự cảnh giác.
“Xin chào tộc Minotaur!”
Bấy giờ Lưu Béo bất chợt đi đến trước mặt tên Minotaur to lớn.

Chân phải của Lưu Béo quẹt hai lần sát mặt đất, sau đó dẫm mạnh một cái.

Đồng thời giang tay ngang vai, hai đầu nắm đấm co lại hướng về đầu của hắn.
Đấy là tư thế chào quen thuộc của tộc Minotaur dành cho khách quý.

Cả Ma Tùng Quân và Lưu Béo đều sớm biết cách chào này nên đã dạy cho mọi người.

Bất quá chẳng ai nhớ cho đến khi Lưu Béo đi ra chào tên Minotaur to lớn kia trước.
“Ê có chủng tộc khác biết cách chào của Minotaur chúng ta nè.

Ha ha!” – Tên Minotaur chào đáp lễ lại Lưu Béo, cười ha hả khoe với tên tộc Karlik.
“Có thế mà cũng la làng.” – Tên tộc Karlik đạp mạnh một cái vào chân tên đầu trâu cho bõ ghét.
“Ah!!” – Minotaur la lên, ôm lấy chân nhảy lò cò.
Nhảy làm sao mà hắn càng lúc càng lùi về phía hai chị em họ Yên.

Thấy thế, Tí Hai Ngón lập tức bế hai đứa nhỏ nhảy sang bên cạnh.

Con Tiểu Bối thấy thế cũng vội mang theo con Meo trên đầu mình chạy theo.

Chu Liên thì vẫn đứng ở đó, do mải mê nhặt ma tinh thạch nên không hề hay biết.
“Rầm!!!”
Như dự kiến, tên Minotaur ngã rầm xuống đất một cái, khiến cho cả hang động rung rẩy nhẹ lên.


Khói bụi tỏa ra khắp nơi, khiến cho cả nhóm người phải ho khụ khụ.

Cũng may không ngã trúng Chu Liên, nhưng cũng dọa cho con Goblin hồng một trận chết ngất.
“Xin lỗi đã làm mọi người giật mình.

Tên này luôn ngu ngốc như thế, hắn không đại diện cho cả tộc Minotaur đâu.

Cả tộc chỉ có mình hắn ngu đến thế này thôi.” – Tên Karlik thở dài nói.

Vừa nói, tai thỏ trên đầu của hắn cũng nhảy múa theo, trông rất là buồn cười.

“Ta xin phép giới thiệu trước.

Ta gọi là Dewitt, tộc Karlik.

Hắn là Cavell thuộc tộc Minotaur.”
Nói rồi Dewitt đặt một tay lên ngực, chào theo kiểu quý tộc của loài người.

Tên Cavell đầu trâu thấy thế cũng bắt chước theo một cách gượng gạo.
[Dewitt nghĩa là trắng, Cavell nghĩa là béo đó túc chủ.

Hai tên này đặt tên buồn cười chết mất.]
“Mày im đi, lo mà phiên âm, đừng nói nhảm trong đầu tao nữa.” – Ma Tùng Quân tức giận quát lên trong đầu.
Bấy giờ Ma Tùng Quân suy nghĩ lời nói trong đầu, Phiền Bỏ Mẹ chuyển thành phiên âm ở trước mặt Ma Tùng Quân.

Hơi cồng kềnh một chút, chung quy vẫn có thể giao tiếp được.
“Chào, ta là Ma Tùng Quân.

Tên mập mập chào Cavell ban nãy là Lưu Béo, hắn là thợ rèn.

Sau lưng ta là Đại Cathay.

Phía xa xa kia lần lượt Tí Hai Ngón, Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết.

Con Meo, Tiểu Bối…”
Được Ma Tùng Quân giới thiệu sơ qua một lượt, Dewitt và Cavell trịnh trọng chào mỗi người một lần.

Khác hoàn toàn với trạng thái hùng hổ ban nãy, lúc này trông Cavell như con bò cười, hết nhìn người này cười, nhìn người kia cười một cách ngốc nghếch.
“Verena! Ngươi muốn ăn vạ đến bao giờ? Ngươi cãi lời Đại Trưởng Lão trốn xuống dưới đây chơi.

Nếu gặp phải người có ý đồ xấu thì ngươi sớm đã bị nướng lên.

Mau quay về, lần này đến ta cũng không cứu được ngươi đâu, đợi Đại Trưởng Lão trị tội đi.” – Dewitt quát một tiếng rõ to.
Tiếng quát làm cho Verena giật mình, nhưng con thỏ trắng lớn kia vẫn không nhúc nhích.

Thậm chí nó còn bám lấy người của Ma Tùng Quân chặt hơn nữa.
Thấy thế Ma Tùng Quân cười khổ, Dewitt thì nhăn mặt, Cavell lại cười đến rung rinh cả người.

Không còn cách nào khác, Ma Tùng Quân lệnh khệnh đi đến trước mặt Dewitt rồi làm động tác chỉ tay về phía cục bông dính trên người mình, ra hiệu cho bọn họ gỡ nó ra.
Dewitt ngẩng đầu nhìn Cavell, cả hai gật đầu với nhau rồi nở nụ cười.


Mỗi người một bên, Dewitt bóc tai của Verena, Cavell bóc hai chân sau của nó.

Dù là hai người cùng ra tay, nhưng phải dùng hết sức mỡ gỡ được Verena ra khỏi cơ thể của Ma Tùng Quân.
Nó bám chắc đến nỗi, lúc gỡ ra Ma Tùng Quân cảm giác như mình mất đi mấy miếng thịt.

Mà đúng là như vậy thật, quần áo của hắn bị con thỏ lớn kia xé nát.

Hai cái chân nhỏ cụt ngủn phía trước của nó tuy không đủ sức bấu víu vào Ma Tùng Quân, nhưng khi gỡ ra nó kéo theo cả áo của hắn.

Quần thì đỡ hơn một chút, chỉ bị mất hai cái ống chân.
Lúc tháo ra được rồi, Verena vẫn giãy dụa rất kinh người.

Đến cả tộc Minotaur khỏe như Cavell cũng không thể nào giữ chặt được.

Sau đó Dewitt phải lấy ra một củ cà rốt lớn để dụ dỗ thì Verena mới chuyển hướng từ Ma Tùng Quân sang củ cà rốt kia.
Lập tức nó hóa thành hình người.

Một cô bé mặc áo váy tím đỏ, đôi mắt hồng ngọc, mái tóc màu đen dài mượt như thác nước hiện ra trước mắt Ma Tùng Quân.

Con bé mang gương mặt của con người, thân thể cũng là con người, duy nhất lại có đôi tai thỏ dài ngoằn mọc lên từ phần tai của con người.

Nhìn tổng thể Verena hơi béo múp so với Yên Nhược Đan và Yên Nhược Tuyết một tí ti.
Tuy trông hơi buồn cười, nhưng nhìn tổng thể lại vẫn rất là đáng yêu.

Con bé cầm lấy củ cà rốt to bằng tấm thân, bước về phía Ma Tùng Quân, dựa vào người hắn mà ăn cà rốt.
“…” – Ma Tùng Quân cạn lời.
Người xung quanh cũng cạn lời.

Nửa ngày sau khi làm quen, cuối cùng nhóm người Ma Tùng Quân mới có thể thả lỏng được một lát.

Bởi con bé thỏ Verena kia không biết con Gâu là đầu têu làm nó bị thương.

Theo lời kể của con bé thì có một con chó sói hung tợn đã tấn công nó.
Và hiển nhiên người cứu nó là Ma Tùng Quân, vì Ma Tùng Quân đã trị thương cho con bé.

Thành thử ra nhóm Ma Tùng Quân chẳng những không có tội, mà còn được tộc Karlik mang ơn vì đã cứu con gái của Đại Trưởng Lão tộc Karlik.


Ngoài ra còn có thể trở thành bằng hữu của tộc Minotaur, do Lưu Béo là thợ rèn.

Vừa gặp như đã quen từ lâu, Lưu Béo tuy không thể nói được tiếng nói chung của tộc Thú Nhân nhưng vẫn có thể phô ra nghề rèn của mình để giao tiếp cùng đối phương.

Thế là hai tên cục mịch đó dính lại với nhau.
Trong chuyện này kẻ ngồi không cũng ăn họa chính là Lang tộc.

Bởi theo lời kể của Verena thì suy diễn cỡ nào thì cũng nghi trúng Lang tộc.

Bởi trong khu rừng này, bọn Lang tộc có mặt ở khắp mọi nơi để phá hoại.

Nên việc chúng tấn công tộc Karlik cũng là điều dễ hiểu.
“Ta chỉ cảm thấy kỳ lạ, tên Lang tộc đó trốn đi đâu được chứ? Tốc độ của chúng không hề nhanh bằng ta…!chẳng lẽ là cái bóng đen đen kia? Thế thì không tốt, Lang tộc bây giờ còn có chiêu trò ẩn thân thế này quá nguy hiểm.”
“Cavell, chúng ta mau trở về thông báo cho đồng tộc.

Ngươi giúp ta liên hệ với tộc của ta đi.”
Dewitt suy đoán một hồi, rốt cuộc mang theo sắc mặt ngưng trọng đi đến đá vào mông Cavell mấy cái để.

Nghe thế Cavell nuốt tiếc nhìn Lưu Béo rồi đứng dậy.
Hắn biết Ma Tùng Quân có thể nghe hiểu ngôn ngữ của Thú Nhân nên liền nói: “Quân, Béo, Cathay,…!mặt chuột! Với tư cách là chiến binh của tộc Minotaur, ta mời các ngươi đến làng của ta tham quan.

Các ngươi muốn đi không?”
Nghe thế Ma Tùng Quân mỉm cười gật đầu, sau đó hắn truyền đạt lại lời nói cho nhóm của mình.

Mà cho dù hắn muốn từ chối cũng không được, do Verena đã bám dính lấy người hắn.

Hắn phải một tay bế con bé, một tay còn lại bế Yên Nhược Tuyết, chỗ còn trống duy nhất là cổ hắn cũng bị Yên Nhược Đan leo lên ngồi.
Mấy đứa con nít ganh nhau, vì để tránh xảy ra xích mích nên trong phút chốc Ma Tùng Quân trở thành bảo mẫu cho mấy đứa nhỏ này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.