Bạn đang đọc Ta Bán Hủ Tiếu Tại Dị Giới – Chương 27: Chôn Cất
Ma Tùng Quân cứ liên tục trải qua cảm giác tỉnh tỉnh mơ mơ, nhưng có một thứ hắn vẫn biết là mình đang làm.
Chính là giữ chặt bàn tay nhỏ bé của Hắc Y Nương Tử.
Không biết qua bao lâu, Ma Tùng Quân nghe thấy tiếng thở hồng hộc.
Mắt hắn từ từ mở ra, ánh nắng mặt trời rọi thẳng khiến hắn phải nheo mắt lại.
“Trong đầu của ngươi nhất định có chứa thứ gì đó.
Quả nhiên ngươi không phải người bình thường.”
Giọng nói êm tai vang lên.
Ma Tùng Quân chính thức tỉnh dậy.
Hắn phát hiện ra mình đang nắm chặt bàn tay của Hắc Y Nương Tử.
Lần đầu tiên nắm tay một người con gái lâu đến như vậy khiến cho Ma Tùng Quân có chút bối rối liền buông ra.
“Cô nãy giờ đã làm gì tôi?”
“Ta làm gì được ngươi chắc? Ta không thể xóa trí nhớ của ngươi … ngươi … ngươi có phải người đến từ thế giới khác?” – Hắc Y Nương Tử ngập ngừng nói.
“Thình thịch …”
Tim của Ma Tùng Quân đập mạnh lên một cái.
“Ngươi thật sự đến từ thế giới khác?”
Hắc Y Nương Tử nghe rõ ràng tiếng tim đập của Ma Tùng Quân, nàng ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng.
Nhưng rất nhanh sau đó nàng bình tĩnh trở lại.
“Không có sự khác biệt mấy.
Ta nghĩ ngươi sẽ đặc biệt hơn những con người khác, rồi sẽ có một ngày ngươi giống như bọn họ.
Sẽ chết khi ta xuất hiện.
Ngươi rời khỏi đây đi, dù ngươi có đến từ thế giới khác thì ngươi vẫn là một con người vô dụng.”
Nàng thở dài một tiếng rồi đứng lên.
Ban nãy nàng liên tục xóa trí nhớ của hắn nhưng không thành công, điều đó khiến cho ma lực trong cơ thể nàng suy giảm trầm trọng đến mức kiệt sức phải ngồi xuống.
Biết mình không thể làm gì được Ma Tùng Quân, nàng không làm nữa.
Mặc kệ hắn vậy, thứ nàng cần làm cũng đã làm hết rồi.
“Tuy ta không biết một chút gì, nhưng ta sẽ tìm hiểu về nó.
Cô nói cô không phải là con người, ta sẽ chứng minh cho cô thấy cô chính là con người …”
Ma Tùng Quân còn chưa nói hết câu thì hắn bị Hắc Y Nương Tử kéo tay về phía nàng.
Nàng ấy cầm tay của hắn đặt lên ngực của mình.
Đọc truyện hay, truy cập ngay — TRÙMTRU YỆИ.
vN —
Chuyện xảy ra nhanh đến mức Ma Tùng Quân không kịp phản ứng, hắn cảm nhận được độ mềm mại và đàn hồi trên cái đồi núi đó.
Là một thằng đàn ông ế bằng thực lực chân chính, Ma Tùng Quân nhất quyết rút tay về nhưng hắn chợt nhận ra tay của hắn như bị kìm chặt lại đến mức không thể nhúc nhích.
Một cô gái làm sao có thể khỏe hơn người đàn ông như hắn được?
Cố gắng hết sức Ma Tùng Quân chỉ có thể cử động cổ tay, càng như thế hắn càng làm cái thứ đàn hồi kia tưng tưng lên.
“Ngươi cảm nhận được chứ?” – Hắc Y Nương Tử hỏi hắn.
“Cảm nhận gì cơ? Thả tay của ta ra.
Cô có bị làm sao không thế?” – Ma Tùng Quân bối rối nói.
“Ta hỏi ngươi có cảm nhận được không? Nhịp tim của ta?” – Hắc Y Nương Tử nghiêm túc hỏi lại một lần nữa.
“Nhịp tim của cô?” – Ma Tùng Quân đầu đầy dấu hỏi chấm.
Trả lời cho câu hỏi của Ma Tùng Quân, nàng kéo tay hắn dí sát ngực mình hơn nữa, đến mức này Ma Tùng Quân có thể cảm nhận được hơi ấm và cả hơi thở phập phồng của nàng ấy.
“Ngươi có cảm nhận được không?”
“…”
Ma Tùng Quân im lặng, hắn không ngốc … hắn biết nàng ta đang hỏi cái gì.
“Tim của cô … ta không cảm nhận được nhịp đập của nó.”
“Đúng, ta không có trái tim, ta khác với con người các ngươi.
Có cần ta đục ra một cái lỗ cho ngươi xem để chứng minh ta không phải con người không?”
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu của Ma Tùng Quân, ánh mắt đó của hắn mang theo muôn vàn điều khó nói.
Cuối cùng Ma Tùng Quân vẫn lên tiếng trước: “Tôi sẽ chứng minh cô là con người.
Chỉ cần cho tôi thời gian, tôi hiểu được thế giới này tôi sẽ chứng minh cho cô thấy.
Nếu cô không có trái tim, tôi sẽ tạo ra trái tim cho cô.”
Vố gương mặt của Hắc Y Nương Tử đang tỏ ra khó chịu thì bỗng trở nên ngạc nhiên, sau đó nàng phì cười thành tiếng, tiếng cười của nàng mang theo sự chế giễu:
“Ha ha ha … ngươi nói nhảm cái gì thế hả? Ngươi là con người, ngươi đòi tạo ra tim cho ta? Ta sinh ra như thế nào ta còn không biết, từ lúc sinh ra ta đã không có trái tim giống như con người khác ngươi.
Thôi thôi, ngươi ngưng nói nhảm và cút đi.
Nếu không ta sẽ phong ấn cả ngươi vào trong này, đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi.”
“Cô cười nhưng mắt không hề cười.
Miệng cười nhưng lòng không hề vui.
Ta tò mò, ta tò mò tất cả mọi thứ về cô.
Nhưng bây giờ có lẽ ta chỉ là con người bình thường thôi.
Ta sẽ làm như lời cô nói, nhưng trước khi đi ta muốn làm một việc.”
Ma Tùng Quân mỉm cười nói.
Hắn nói tạo ra trái tim không phải là xạo, thế giới của hắn có thể cấy ghép được tim, thậm chí là tạo ra một trái tim mới bằng, trái tim bằng thịt chứ không phải máy móc.
Chỉ cần hắn muốn, hắn sẽ tìm mọi cách.
“Nói đi.”
Dù rất muốn nói không, nhưng bất giác ngoài miệng Hắc Y Nương Tử lại nói có.
“Ta muốn chôn cất bọn họ, thi thể của họ nằm ở dưới phế tích này đúng không?” – Ma Tùng Quân nhìn những linh hồn xung quanh.
Hôm qua hắn chứng kiến rất nhiều người, hắn thấy trên miệng của họ lúc nào cũng có nụ cười.
Ngôi làng này lúc trước còn sống chắc sống một cuộc sống rất hạnh phúc.
Thế mà đế quốc tàn nhẫn lại nỡ lòng giết bọn họ vì một cái tương lai chưa chắc đã xảy ra.
“Ngươi bị ngốc đến hết thuốc chữa rồi.
Lão già này là người suýt nữa hại ngươi, thế mà ngươi còn đi chôn cất cho bọn họ?”
Hắc Y Nương Tử nhịn không được mắng.
“Không phải lỗi của họ, ta không trách bọn họ.
Ngươi không thấy bọn họ đáng thương sao? Ở thế giới của ta, nếu khi chết đi không có ai thờ cúng sẽ rất cô đơn.
Bà ngoại của ta lúc còn sống hay nói với ta rằng ta nên lấy vợ sớm, để mai sau khi chết đi còn có con cháu thờ cúng cho.”
“Nhưng ta là một thằng cháu bất hiếu, đến bạn gái còn không có.
Ta còn chưa kịp viếng mộ của bà ngoại ta vào dịp tết sắp tới thì đã đến thế giới xa lạ này.
Đó là điều nuối tiếc nhất trong lòng của ta khi đến đây.
Bọn họ sẽ cô đơn thế nào nếu đến cả một cái mộ cũng không có chứ?”
Vừa nói Ma Tùng Quân chẳng đợi Hắc Y Nương Tử đồng ý mà đã bắt tay vào làm.
Hắn lật tìm trên đống phế tích, hắn bê từng tảng đá, từng khúc gỗ để nhặt nhặng từ cái xác.
“Ngươi rõ là một tên ngốc.”
Miệng nói như thế nhưng hành động của Hắc Y Nương Tử lại khác.
Nàng búng tay một cái, toàn bộ đất đá được nâng lên không trung.
“Ngươi thấy chỗ lão già kia không? Đó là mắt trận ta sắp phong ấn, đừng động vào nó.
Những cái xác vô dụng này, ngươi muốn làm gì thì làm.”
Trước mắt Ma Tùng Quân là một vùng đất trống trải, những thứ cản trở đã được nâng lên chỉ còn lại hàng ngàn cái xác nằm la liệt khắp mọi nơi.
Ma Tùng Quân chợt nhận ra bọn họ đều đứng trước xác của mình, cả lão Yên cũng vậy.
Xác của lão Yên không chết một cách bình thường, lão ta ngồi khoanh chân lại, đầu gục xuống và tay cầm một cây trượng màu đen trông như bị cháy khét.
Dưới mặt đất hắn thấy có vô số vết máu tạo thành một cái đồ án ma thuật khổng lồ, trung tâm của đồ án chính là vị trí của lão Yên đang đứng cùng xác của lão.
Ma Tùng Quân không hiểu mấy chuyện này, hắn thấy thứ được gọi là mắt trận chính là một cây trượng thép được cầm trên tay của lão Yên.
Ma Tùng Quân chưa bao giờ đụng vào xác chết lạ nào ngoài bà của hắn lúc mất.
Nhưng bà hắn mất do tuổi già, còn những người này mất do bị giết.
Xác của bọn họ không có một cái xác nào còn nguyên vẹn.
Có đứt tay đứt chân, có lìa cả đầu, có xác mất cả gương mặt, còn có xác bị bay mất nửa cái đầu.
“Nếu sợ thì khỏi làm, ngươi đi nhanh đi.”
Cảm nhận được nỗi sợ trong lòng Ma Tùng Quân, Hắc Y Nương Tử lạnh lùng nói.
Đáp lại lời chê bai của Hắc Y Nương Tử, Ma Tùng Quân bắt tay vào hành động.
Hắn tìm một khu đất trống cách xa bãi phế tích.
Rồi bắt đầu đem từng cái xác xếp ngay hàng thẳng lối với nhau.
Cứ thế hắn làm cho đến tận trưa, mỗi một linh hồn được liên kết với cái xác.
Bọn họ thấy và chứng kiến toàn bộ hành động của Ma Tùng Quân.
Nhưng khổ nỗi bọn họ không được phép nói vì đã bị Hắc Y Nương Tử cấm khẩu.
Mỗi lần động vào một xác chết, Ma Tùng Quân đều quỳ xuống vái lạy những cái xác ấy.
Cho đến khi hắn gặp được một nhà gồm sáu xác.
Là gia đình của gã cao gầy, Ma Tùng Quân nhìn chằm chằm vào linh hồn của gã cao gầy.
Hắn không thể nói chuyện, chỉ cố hết sức cúi đầu tỏ vẻ tạ ơn Ma Tùng Quân.
“Ta sẽ trồng những hạt giống hoa này lên mộ của ngươi.”
Ma Tùng Quân nhìn xuống tay của xác gã cao gầy.
Không biết tại sao bịch hạt lại nằm trong tay của hắn, Ma Tùng Quân cũng không thắc mắc.
Một ngày hôm nay hắn đã chứng kiến đủ mọi thứ không thể tin được trên đời rồi.
Lúc này Lưu béo từ xa huỳnh huỵch chạy tới.
Hắn còn chưa kịp gọi Ma Tùng Quân thì thấy hàng ngàn xác chết trước mặt, quá sốc nên Lưu béo lăn ra ngất tại chỗ.
“Tôi biết cô có phép thuật gì đó, có thể để cho Lưu béo quên đi hết được không? Nó còn quá nhỏ.”
“Được, ta sẽ cho nó ngủ đến ngày mai.” – Hắc Y Nương Tử đơn giản là gật đầu.
Nàng thực hiện cái cách giống hệt làm với Ma Tùng Quân, nhưng lần này đối với Lưu béo lại đơn giản hơn nhiều.
Quả thật Ma Tùng Quân đến từ thế giới khác nên miễn nhiễm với ma thuật của nàng hay sao?
Cứ thế Ma Tùng Quân xếp lại hàng ngàn xác chết liền kề nhau.
Hắn làm đến tận đêm vẫn không nghỉ.
Đói thì vào xe làm một chút cơm rồi mời cả Hắc Y Nương Tử.
Khi ăn món cơm hắn làm, Hắc Y Nương Tử dù không tỏ vẻ cảm xúc gì nhưng nàng ấy ăn rất nhiều.
Sau khi cho chó mèo ăn xong, Ma Tùng Quân đánh xe đến bãi phế tích bật đèn rọi sáng lên.
Trong quá trình nhặt xác hắn cũng nhặt được rất nhiều ma tinh thạch cấp thấp.
Không thiếu đá Quang hệ trong này.
Hắn dùng nó để làm ánh sáng nhưng mà các hồn ma ở đây lại đau đớn như bị thiêu đốt, thế là hắn đành chỉ dùng đèn xe của mình.
Hắn hiểu vì sao bọn họ có ma tinh thạch hệ Quang nhưng lại không dùng, thay vào đó lại dùng đèn cầy và đuốc.
Căn bản đó là khắc tinh của bọn họ..